Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 111:
- Đinh Hiến -
“Tôi có làm gì anh đâu, dỗ anh làm gì.” Vân Lệ cụp mắt xuống, gió thổi cỏ lay, cô vẫn nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt.
Phía sau không có đường lui, thân hình cao lớn của Khương Bách Xuyên từ từ đè xu.ống, hơi thở nóng rực phả vào má, Vân Lệ bất giác siết chặt lòng bàn tay, tim đập loạn xạ.
Cô nghiêng đầu.
Khương Bách Xuyên bật cười, nhấc bổng cả người cô đang sắp ngồi xổm xuống rồi nhét vào ghế phụ của mình: “Anh đưa em về.”
Vân Lệ vừa định từ chối.
Khương Bách Xuyên cài dây an toàn cho cô: “Ngày mai anh đến đón em.”
Vân Lệ: “…”
“Ai cần anh đón chứ.” Nhưng đến khi phản ứng lại thì đã muộn, Khương Bách Xuyên đã đạp ga chạy về phía nhà cô.
Vân Lệ cắn môi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khương Bách Xuyên nhất định hiểu lầm cô đang dùng chiêu “lạt mềm buộc chặt”.
Hít một hơi thật sâu, Vân Lệ tự mình tiêu hóa, bắt đầu thỏa hiệp với bản thân.
Cứ coi như là “lạt mềm buộc chặt” đi.
Cô chưa bao giờ giận dỗi, vì hồi nhỏ hễ bướng bỉnh một chút là bị bố mẹ trách mắng, sau này họ ly hôn, cô càng không có tư cách bướng bỉnh, Vân Mỹ Lan cũng không cho cô cơ hội giận dỗi.
Cô hai 27 tuổi rồi, lần đầu tiên trước mặt một người lại không kiêng dè gì.
Vì những trải nghiệm trong quá khứ, cô chưa từng thích ai.
Cô từng nghĩ mình sẽ không có tình yêu, cũng từng hùng hồn tuyên bố rằng mình sẽ không tin vào thứ giả dối như tình yêu.
Nhưng cho đến khi một người xuất hiện, những điều “từng nghĩ” trước đây đều hóa thành mây khói.
Đêm đã khuya, một chiếc Maybach màu đen dừng dưới lầu khu dân cư gần 10 phút.
“Bà chủ, em cứ coi như thương hại anh đi.” Khương Bách Xuyên không cam lòng, rõ ràng cảm nhận được cô đang muốn nói gì đó, vậy mà lại không nói ra.
Anh ngứa ngáy trong lòng, anh không thể để Vân Lệ đi.
Cửa xe bị khóa, Vân Lệ bực bội lườm anh một cái: “Anh đúng là ép người quá đáng! Ép buộc là không chấp nhận được.”
“Yêu cưỡng ép cũng là yêu.” Khương Bách Xuyên rất thích dáng vẻ cô hờn dỗi trừng mắt, cả giọng nói của cô nữa, cho dù đêm nay không được như mong muốn, chỉ cần nghe cô nói chuyện thôi anh cũng đã mãn nguyện.
Vân Lệ vừa xấu hổ vừa tức giận: “Ai nói yêu với anh chứ!”
Khương Bách Xuyên bật cười, biết mình nên dừng lại đúng lúc: “Đừng giận, nói chuyện thêm năm phút nữa, nói xong thả em đi.”
Vân Lệ không tự nhiên hỏi: “Nói gì?”
Đồ hiphop trẻ em
“Nói về việc anh thích em ở điểm nào.” Khương Bách Xuyên không chút do dự, tắt máy xe.
Vân Lệ lại lườm anh một cái.
Khương Bách Xuyên rất vui khi thấy cô buông thả trước mặt mình, người trông rất dịu dàng, lườm người cũng không hung dữ, ngược lại còn trở thành một thú vui.
Vân Lệ không lên tiếng, vậy thì anh hiểu là cô muốn nghe, thế là nghiêm túc bật chế độ tình cảm: “Chưa nói đến duyên phận thời trung học của chúng ta, chỉ riêng lần đầu gặp mặt ở Nam Thành, em xịt bình xịt hơi cay vào mặt anh, em đã khắc sâu vào đây rồi.”
Anh chỉ vào đầu, rồi lại chỉ vào tim: “Sau này về Bắc Thành, anh cứ nghĩ mãi về em, nghĩ xem đây là cô gái nhà nào, lại tự tiện xông vào trái tim anh, khiến anh ngày đêm khao khát.”
Vân Lệ khinh bỉ liếc anh một cái: “Đầu óc không có vấn đề gì chứ?”
Khương Bách Xuyên: “…”
Anh đã nói rồi, mấy lời sướt mướt này không có tác dụng.
Chiêu này là Khương Hữu Dung nghĩ ra.
Không còn dài dòng nữa, Khương Bách Xuyên nới lỏng cà vạt: “Có vấn đề, là nhớ em mà thành thế.”
Vân Lệ bật cười.
“Những lời sến súa đó là Khương Hữu Dung dạy, nhưng cũng quả thật là ý trong lòng anh.” Khương Bách Xuyên ho nhẹ, dù sao cũng là lần đầu theo đuổi con gái, anh có nhiều chỗ không chu đáo, nhưng may mà anh biết ăn nói, “Vân Lệ, dù em có tin vào tình yêu sét đánh hay không, nhưng anh đối với em chính là…”
“Thấy sắc nảy lòng tham, tôi biết.” Vân Lệ cố gắng nín cười, nén khóe miệng đang không ngừng cong lên, Vân Lệ liếc nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của anh, “Tôi tin anh.”
Tin vào tình yêu sét đánh của anh, cũng tin vào tấm lòng của anh đối với cô.
Yết hầu Khương Bách Xuyên khẽ động: “Nếu em nói thấy sắc nảy lòng tham, vậy thì anh không quan tâm gì nữa, buông thả một chút…”
Vân Lệ giật mình, ghé sát vào bịt miệng anh lại, hung hăng lườm một cái: “Anh đừng hòng.”
Khương Bách Xuyên nhướng mày, khẽ cười gỡ tay cô xuống xoa xoa: “Lừa em đó, em một ngày không gật đầu, anh một ngày không vượt quá giới hạn.”
Như vừa rồi, anh rõ ràng có thể phóng đã.ng hôn lên tay cô một cái.
Vân Lệ hừ một tiếng: “Mở cửa, tôi muốn lên lầu.”
Ở lại nữa, không biết anh lại nói ra những lời gì.
Khương Bách Xuyên lần này nghe lời, nhìn cô chạy vào rồi mới từ từ thu lại nụ cười trên mặt.
Điện thoại rung một tiếng, là tin nhắn Vân Lệ gửi đến, Khương Bách Xuyên hơi thở gấp gáp.
Vân Lệ: [Ngày mai đến tiệm của tôi, có đồ tặng anh.]
Khương Bách Xuyên thoải mái ngả người ra sau, nụ cười từ từ lan đến khóe mắt.
Trên lầu, phòng Vân Lệ sáng đèn, anh hạ cửa sổ xe xuống để nhìn rõ hơn.
Một lát sau, một cái đầu ló ra từ cửa sổ.
Cách màn đêm, ánh mắt hai người chạm nhau.
Hơi thở ngưng lại, tim đập loạn nhịp.
Mười phút sau, Khương Bách Xuyên cuối cùng cũng chịu rời đi, Vân Lệ trong lòng vui mừng khôn xiết, nhìn thấy tin nhắn Khương Bách Xuyên trả lời.
Khương Bách Xuyên: [Vừa hay, anh cũng có đồ tặng em.]
Vân Lệ từ chối: [Không cần, anh tặng tôi đủ nhiều rồi.]
Khương Bách Xuyên đang lái xe, trả lời bằng một tin nhắn thoại: [Tặng bản thân anh, em cũng không cần sao?]
Vân Lệ nghe thấy tin nhắn thoại, mặt bỗng nóng bừng.
Người này…
Thật không biết xấu hổ.
Chẳng trách có thể kết thân với Tạ Kỳ Diên.
Vân Lệ không trả lời tin nhắn, dọn dẹp quần áo chuẩn bị đi tắm.
Ngoài phòng khách, Vân Mỹ Lan nghiêm mặt ngồi trên sofa, giọng nói không nóng không lạnh truyền đến: “Người đưa con về chính là cậu công tử nhà giàu con từng nói?”
Vân Lệ khẽ dừng bước, giọng điệu nhàn nhạt: “Không chỉ là công tử nhà giàu, là danh gia vọng tộc trăm năm, chắc cũng phải giàu đến đời thứ năm, sáu, bảy, tám rồi.”
Vân Mỹ Lan ôm ngực: “…”