Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 113:
- Đinh Hiến -
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn Vân Lệ ôm một bó hoa hồng từ phòng nhỏ trong tiệm hoa đi ra, Khương Bách Xuyên vẫn bất ngờ đến mức hơi thở rối loạn.
Vân Lệ vốn còn khá căng thẳng, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Khương Bách Xuyên lại vô cùng hài lòng, chút căng thẳng trong lòng cũng hóa thành động lực.
Từ trước đến nay, Khương Bách Xuyên cho cô quá nhiều.
Về mặt cảm xúc, tinh thần, cuộc sống, vật chất, mọi phương diện…
Tấm lòng của anh dành cho cô, từ đầu đến cuối cô đều biết rõ.
Chỉ là cô luôn không dám đối mặt với Khương Bách Xuyên, không dám đối mặt với tình cảm này.
Cô lo mình không gánh vác nổi, cũng không biết mình có xứng đáng không.
Anh là tổng giám đốc cao cao tại thượng của tập đoàn Khương thị, còn cô chỉ là một bà chủ tiệm hoa, khoảng cách về thân phận là rào cản đầu tiên giữa họ.
Hôn nhân hào môn chú trọng môn đăng hộ đối, giống như Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên vậy.
Con người dễ sinh ra tự ti.
Khi Vân Lệ đang do dự không biết có nên thừa nhận tình cảm của mình không, anh mang theo Triêu Triêu, Mộ Mộ bước vào thế giới của cô, theo sau đó là chị gái anh, em gái anh…
Bất kỳ người nhà nào của anh cũng ủng hộ lựa chọn của anh và âm thầm truyền đi thông điệp chấp nhận cô. Điều này khiến Vân Lệ không chỉ cảm thấy khó tin mà còn rất cảm động.
Hạ Vãn Chi nói với cô, con cái giới hào môn trong tình yêu cũng là người bình thường.
Không phải gia đình hào môn nào cũng coi trọng lợi ích.
Nhà họ Khương không cần hy sinh hạnh phúc của con cái để duy trì lợi ích gia tộc, Khương Bách Xuyên cũng không cần.
Dù Khương Bách Xuyên cả đời không cưới vợ, địa vị của nhà họ Khương cũng không bị lung lay.
Thứ Khương Bách Xuyên muốn, từ đầu đến cuối chỉ là một mình Vân Lệ.
Khương Bách Xuyên đứng dậy, có chút ngẩn ngơ nhìn Vân Lệ ôm một bó hoa hồng mỉm cười, cô đứng đó, tất cả hoa trong tiệm như đang vây quanh cô.
Vân Lệ bị anh nhìn đến hơi ngượng, mím môi nhanh chóng đi tới, một tay đặt mạnh bó hoa đã tốn công gói ghém vào lòng anh: “Ngẩn người gì vậy, chưa ai tặng hoa cho anh à?”
Khương Bách Xuyên cẩn thận ôm bó hoa hồng này, cười ngạo nghễ: “Có, chị anh tặng rồi, nhưng chưa từng nhận hoa hồng, chưa từng nhận hoa bạn gái tặng.”
Anh biết, mỗi một bông hoa này đều do Vân Lệ tỉ mỉ lựa chọn, mỗi một chiếc gai trên hoa hồng đều do cô gọt đi, cành hoa là do cô tỉa, hoa cũng là do cô gói.
Bó hoa này đại diện cho toàn bộ tấm lòng của cô.
Cũng là câu trả lời cô dành cho anh.
Ngón tay Vân Lệ khẽ co lại.
Tình cảm giữa họ đều viết trên mặt, dù không nói nhưng cả hai đều hiểu rõ trong lòng.
Shopee tech zone
Nhưng đã gọi anh đến, đã quyết định tặng anh bó hoa này, tức là cô đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thời gian qua Khương Bách Xuyên sống không dễ dàng gì, Hạ Vãn Chi cũng bị anh làm phiền không ít, người lớn nhỏ trong nhà họ Khương cũng đã vì anh mà vất vả.
Nghĩ đến đây, mặt Vân Lệ lại hơi nóng lên. Cả nhà cùng “ra quân”, cứ như cô là người khó theo đuổi lắm vậy.
Sau khi chuẩn bị tinh thần, Vân Lệ dũng cảm nhìn vẻ mặt đắc ý của Khương Bách Xuyên, liều mình nói một hơi: “Anh là tổng giám đốc, đã thấy nhiều bảo vật, em không có quà gì đáng giá, chỉ tặng anh một bó hoa, nhưng, một bó hoa hồng đỏ tượng trưng cho sự bắt đầu của một mối tình, cho nên điều em muốn nói là, Khương Bách Xuyên, em…”
“Anh thích em.” Giọng Khương Bách Xuyên trầm xuống, cướp lời cô.
Môi Vân Lệ hơi hé mở, ngẩn người mấy giây mới phản ứng lại.
Khương Bách Xuyên ôm hoa đến gần cô, mũi giày hai người chạm vào nhau, anh hơi nghiêng người, cúi xuống vì cô, hơi thở rơi trên má cô, chân thành và nóng rực lặp lại: “Vân Lệ, anh thích em.”
Anh đã nói thích rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào chính thức như lần này.
“Vừa gặp đã yêu cũng được, thấy sắc nảy lòng tham cũng được, em chính là chiếm trọn nơi này của anh.” Tim anh đập rất nhanh, nắm lấy tay Vân Lệ ấn vào vị trí trái tim mình, “Anh chưa từng thích ai khác, chỉ có em khiến anh ngày đêm mong nhớ, anh không có gì không dám thừa nhận, anh chính là muốn con người em, muốn trái tim em, muốn tất cả của em.”
Vân Lệ nuốt nước bọt, tai má cổ đều vì những lời này của anh mà nóng bừng, chịu không nổi kiểu này của anh, cô đưa tay bịt miệng anh lại, không cho anh nói tiếp, lườm một cái: “Anh đúng là đồ không biết xấu hổ, ôm hoa của em tỏ tình với em…”
Khương Bách Xuyên lần này không nhịn nữa, hôn lên lòng bàn tay cô một cái.
Vân Lệ đứng hình tại chỗ, vội vàng rút tay lại, ánh mắt không biết đặt vào đâu.
Dù có đọc nhiều sách nhưng cô cũng là một cô gái chưa từng yêu đương, lần đầu tiên bị người ta… “trêu ghẹo” như vậy.
Cô thật sự xấu hổ.
Khương Bách Xuyên nhìn rõ biểu cảm của cô, yết hầu khẽ động, nắm lấy bàn tay bị mình hôn đó hơi nâng lên, thành kính hôn lên mu bàn tay cô.
Cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh hỏi một cách không đứng đắn: “Vậy bà chủ, nhận lấy anh nhé.”
Vân Lệ: “…”
Thấy cô thả lỏng, Khương Bách Xuyên mới tiếp tục: “Vân Lệ, anh muốn một danh phận.”
Vân Lệ đương nhiên biết anh muốn một danh phận, ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt anh phóng đại hoàn toàn, cô khẽ mím môi, rút tay đang bị anh nắm ra véo cằm anh.
Hơi thở Khương Bách Xuyên nghẹn lại.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên khóe môi anh.
Vân Lệ căng thẳng, giọng nói hơi run: “Biết rồi, bạn trai.”
Cô định rút lui nhưng bị Khương Bách Xuyên nắm lấy eo.
Hoa chắn giữa hai người hơi vướng víu, Khương Bách Xuyên mang đi đặt lên bàn, sau đó bước về phía Vân Lệ, vội vàng hai tay ôm mặt Vân Lệ hôn mạnh xuống.
Trút hết niềm vui và tình yêu trong lòng anh.
Hơi thở nam tính ập đến, người này vừa cao vừa to, Vân Lệ nhón chân lên, suýt nữa bị anh nhấc bổng.
Cảm giác tê dại lan khắp người, chân Vân Lệ mềm nhũn, bám lấy áo khoác anh suýt đứng không vững, vừa định mắng thì đã bị anh ôm cả người lên.
Vân Lệ hoảng hốt ôm đầu anh.
Nhìn thấy vết nước trên môi cô, Khương Bách Xuyên lại hôn tiếp.
Hôn không ngừng nghỉ.
Lần này người ngẩng đầu là Khương Bách Xuyên.
Trời mới biết anh khao khát khoảnh khắc này bao lâu rồi.
“Đừng…” Vân Lệ thở d.ốc, “Không hôn nữa, Khương Bách Xuyên.”
Khương Bách Xuyên lại hung hăng m*t một cái: “Cục cưng, anh vui chết mất.”
Vân Lệ vừa xấu hổ vừa tức giận bịt miệng anh lại.
Một tổng giám đốc sao lại có thể lả lơi như vậy…
Khương Bách Xuyên thật sự vui mừng, ôm cô xoay mấy vòng, hơi chóng mặt mới đặt cô xuống tiếp tục ôm, vẻ mặt như chịu đựng uất ức lớn lao, dúi đầu vào cổ Vân Lệ: “Không dễ dàng, cuối cùng em cũng chịu nhận anh rồi.”
Mắt Vân Lệ hơi cay, không nhịn được ướt mi, lén lau nước mắt lên áo anh, khẽ giọng: “Anh ngốc quá.”
Khương Bách Xuyên cười: “Anh thông minh lắm đấy, người khác theo đuổi em không được, chỉ có anh làm được.”
Vân Lệ bật cười, đấm vào lưng anh một cái.
Khương Bách Xuyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, cười nói: “Có bạn gái rồi, anh phải khoe một chút, lát nữa kéo em vào nhóm gia đình để họ lì xì cho em.”
Vân Lệ trừng mắt nhìn anh: “Em làm bạn gái anh, không phải làm vợ anh!”
Khương Bách Xuyên lại hôn cô một cái: “Đều như nhau, dù sao em cũng không thoát khỏi tay anh đâu.”