SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Chương 114:

- Đinh Hiến -

Ảnh hướng của dư luận quá lớn, Lương Kính bị nói ra nói vào đến mức trở thành kẻ chẳng ra gì cả trong lẫn ngoài, đã mấy ngày liên tiếp không đi làm.

Vài ngày sau, lệnh điều động từ trên xuống, đồng ý đơn xin chuyển công tác của Lương Kính.

Sở dĩ Vân Lệ biết chuyện này là do Vân Mỹ Lan nói với cô.

Nói là tình cờ gặp bố mẹ Lương Kính ở trung tâm thương mại, đối phương muốn đến nhà xin lỗi nhưng lại cảm thấy không còn mặt mũi, giải thích một hồi rồi xin lỗi, tiết lộ với Vân Mỹ Lan rằng cả nhà họ sắp rời Bắc Thành về quê.

“Đi cũng tốt, đi rồi coi như chuyện này chưa từng xảy ra.” Vân Mỹ Lan thích nói chuyện trên bàn ăn, Vân Lệ không lên tiếng, chỉ im lặng nghe bà nói.

Nghe đến đây, động tác gắp thức ăn của Vân Lệ khẽ dừng lại, không khỏi cười khổ trong lòng.

Sao có thể coi như chưa từng xảy ra được.

Vân Lệ chỉ cảm thấy lòng lạnh lẽo.

Ngày xưa bà vì ép cô ở bên Lương Kính mà không tiếc mạng sống, bây giờ lại có thể nhẹ nhàng nói ra câu coi như chưa từng xảy ra.

Những uất ức Vân Lệ phải chịu, bà không hề nhắc đến một chữ.

“Sao con không nói gì?” Tâm tư phụ nữ nhạy cảm, Vân Mỹ Lan cảm thấy mình đã đủ nhún nhường rồi, không hài lòng với sự lạnh nhạt của Vân Lệ, “Con vẫn còn trách mẹ sao?”

“Con phải nói gì đây? Những lời mẹ nói không có một chữ nào con muốn nghe.” Vân Lệ chẳng còn tâm trạng ăn uống, đặt đũa xuống rồi đứng dậy.

Vân Mỹ Lan đập mạnh bàn: “Mẹ thấy con bị người khác làm hư rồi!”

“Không phải người khác làm hư con, mà con vốn dĩ đã như vậy, chỉ là mẹ không biết thôi.” Thời gian qua Vân Lệ đã nghĩ thông suốt, Vân Mỹ Lan yêu quý mạng sống, làm sao thật sự dám tìm đến cái chết?

Chính vì Vân Lệ quá nghe lời, quá để tâm đến bà, nên bà mới hết lần này đến lần khác lợi dụng sự mềm lòng của cô để làm theo ý mình.

Bà biết Vân Lệ chịu thua kiểu đó.

Mà Vân Lệ trước đây đúng là đã chịu thua như vậy.

Dù sao đó cũng là người mẹ duy nhất của cô.

Sau khi con người nghĩ thoáng rồi, gánh nặng trên vai được trút bỏ, chuyện lớn đến đâu cũng không còn là chuyện nữa.

Bây giờ Vân Lệ chỉ muốn làm chính mình.

Cô muốn tự do.

“À, quên nói với mẹ, con với người con thích ở bên nhau rồi, chính là người lần trước con nói với mẹ, con nhà giàu đời thứ năm, thứ sáu gì đấy.” Vân Lệ đi được nửa đường bỗng quay lại nói với Vân Mỹ Lan bằng giọng điệu thông báo, “Anh ấy tên là Khương Bách Xuyên, là bạn trai của con.”

Nói xong cô liền vào phòng, cũng không quan tâm Vân Mỹ Lan phản ứng thế nào.

Còn có thể phản ứng thế nào nữa, chẳng qua là đập phá tan tành đồ đạc trong nhà.



Shopee tech zone

Chớp mắt đã đến đông chí, nhiệt độ Bắc Thành đã xuống dưới không độ, hôm nay là thứ bảy, Tạ Đàn không phải đi học, báo cáo với ông cụ nhà họ Tạ là sẽ đến Lan Đình Biệt Viện cùng Tạ Kỳ Diên đón lễ.

Qua đông chí là đến tết. Nghĩ đến hôm nay là đông chí, ông cụ còn định nói Tạ Kỳ Diên đưa Hạ Vãn Chi về ăn cơm, không ngờ người trẻ đã có sắp xếp riêng của họ.

“Nói với anh trai con, có rảnh thì đưa Hoàn Tử về ăn bữa cơm.” Ông cụ đặc biệt dặn dò Tạ Đàn.

Tuy biết đứa cháu này trong lòng không có ông nhưng ông coi trọng Hoàn Tử, chỉ mong họ sớm thành chuyện.

Tạ Đàn vội vàng ra ngoài, đáp qua loa: “Biết rồi ông nội, con sẽ chuyển lời.”

Nhìn bóng lưng cô gái nhỏ vội vàng rời đi, ông cụ lặng lẽ thở dài.

Người già rồi, càng cảm thấy cô đơn.

Ông con cháu đầy đàn, nhưng con cháu đầy đàn thì có ích gì, cả nhà chẳng mấy ai thật lòng, ngay cả lời tâm sự cũng giả dối.

Con trai cả bất tỉnh, con dâu cả điên điên khùng khùng, mấy người khác thì oán ông gọi cháu trưởng về, oán ông giao Tạ thị vào tay một đứa con riêng.

Nhưng nếu không phải năm đó ông chia cắt Tạ Thiên Tề và Diêu Cầm, Tạ Kỳ Diên sao lại bị người ta coi là con riêng.

Tạ Thiên Tề nhất quyết muốn ở bên Diêu Cầm, vì Diêu Cầm mà cắt đứt quan hệ với gia đình, ông cụ Tạ tức đến suýt từ mặt con trai, nhưng 5 năm sau Tạ Thiên Tề lại trở về.

Vừa về đã dập đầu thừa nhận mình năm đó nông nổi, nói bằng lòng thực hiện hôn ước với nhà họ Hầu.

Về chưa được bao lâu đã trực tiếp đăng ký kết hôn với Hầu Mộng Thu.

Ông không thể không nhìn ra, hai người này sớm đã có tình ý riêng.

Nhưng như vậy, Diêu Cầm năm xưa chẳng phải trở thành trò cười sao?

Sau này Diêu Cầm tìm đến cửa ông mới biết Tạ Thiên Tề và Diêu Cầm có một đứa con trai.

Diêu Cầm đến tìm Tạ Thiên Tề đòi một lời giải thích, biết Tạ Thiên Tề cưới vợ rồi thì lòng nguội lạnh muốn rời đi.

Nhưng ông cụ không thể cho phép con cháu nhà họ Tạ lưu lạc bên ngoài, thế là tìm Diêu Cầm nói chuyện một hồi, để Diêu Cầm để lại đứa con trai mới 5 tuổi ở nhà họ Tạ, ông hứa nhà họ Tạ sẽ chăm sóc chu đáo cho Tạ Kỳ Diên, và đảm bảo sẽ không ngăn cản hai mẹ con họ gặp nhau.

Nhưng Diêu Cầm để Tạ Kỳ Diên lại rồi lại biến mất.

Dù ông có tìm thế nào cũng không thấy.

Nhớ lại đoạn quá khứ này, nghĩ đến Tạ Thiên Tề và Hầu Mộng Thu hiện tại, cùng với đứa con trai của Hầu Mộng Thu có lẽ không phải dòng máu nhà họ Tạ…

Ông cụ đau đớn nhắm mắt lại.

Thủ phạm thật sự…là ông.

Ông đã hứa sẽ chăm sóc chu đáo cho Tạ Kỳ Diên, nhưng Tạ Kỳ Diên từ khi vào nhà họ Tạ đã tỏ ra thù địch với tất cả mọi người trong nhà.

Ông cụ không gần gũi được với anh, những người khác trong nhà họ Tạ cũng không ưa anh, hết cách, ông liền gửi anh ra nước ngoài nuôi dưỡng.

Nhưng đến nước ngoài…

Hốc mắt ông cụ hơi ướt.

Mãi đến khi Tạ Kỳ Diên lên đại học ông mới biết anh ở nước ngoài sống khổ sở như thế nào, cho nên từ đó bắt đầu bù đắp cho anh.

Để Tạ Kỳ Diên về tiếp quản Tạ thị, một là từ chi nhánh công ty bên Anh biết anh có năng lực này, hai là vì áy náy, ba là vì một sự trùng hợp, biết được quan hệ của Tạ Kỳ Diên với bên gia tộc York.

Ông luôn có tư tâm.

Để Tạ thị không bị bị hủy hoại trong thế hệ này, ông đã chọn Tạ Kỳ Diên.

Sự thật chứng minh, ông chọn Tạ Kỳ Diên là đúng.

Tạ Đàn đến Lan Đình Biệt Viện chuyển lời của ông cụ cho Tạ Kỳ Diên, Tạ Kỳ Diên đang gói bánh chẻo, mắt cũng không thèm ngẩng lên, chỉ khẽ đáp một tiếng: “Khi nào rảnh rồi nói.”

Hạ Vãn Chi nhìn anh thêm mấy cái: “Trước đây không phải anh rất thích đưa em về ăn cơm sao?”

Trước khi ở bên nhau toàn lấy cớ ông nội để đưa cô về, bây giờ ở bên nhau rồi anh lại không nhắc đến ông nội nữa.

Tạ Kỳ Diên cũng không che giấu: “Chỉ là chút tâm tư riêng thôi.”

Vân Lệ bên cạnh hừ một tiếng rồi lại lườm Khương Bách Xuyên một cái.

Khương Bách Xuyên vô tội cười: “Lại liên quan gì đến anh à?”

Vân Lệ khẽ hừ: “Tâm cơ.”

Đàn ông đều như nhau, để tạo cơ hội, trong lòng không biết chứa đựng những gì.

Hạ Vãn Chi khẽ mím môi, má bất giác ửng hồng.

Bây giờ nhớ lại, hóa ra Tạ Kỳ Diên lúc đó đã động lòng với cô rồi.

Hạ Vãn Chi gói mấy cái bánh chẻo đều không thành hình, so với những người khác, bánh chẻo cô gói quả thật không thể nhìn nổi, thế là cũng từ bỏ.

Tạ Kỳ Diên bảo cô đi nghỉ, Khương Bách Xuyên thấy vậy cũng tự ý tháo tạp dề của Vân Lệ ra: “Em cũng đi nghỉ đi.”

Vân Lệ vừa bị đẩy ra ngoài vừa quay đầu phản đối: “Em biết gói bánh chẻo mà…”

“Em cứ chơi đi, những việc khác giao cho anh và Tạ tổng.” Khương Bách Xuyên đẩy cô đến sofa ngồi xuống rồi mới thôi, Hạ Vãn Chi bên cạnh vui vẻ nhìn.

Đợi người đi rồi, Hạ Vãn Chi huých vai Vân Lệ nói chuyện riêng: “Tớ đã thẩm định, là người biết quan tâm, có thể gả.”

Vân Lệ lườm cô một cái: “Trêu chọc tớ phải không?”

Hạ Vãn Chi cười: “Xem kìa, mặt đỏ hết rồi.”

Nói rồi định sờ mặt Vân Lệ, Vân Lệ vừa nắm tay cô vừa né, hai người vật lộn với nhau, tiếng cười không ngớt truyền đến bếp.

Tạ Đàn đầy oán hận: “Không ai bảo em cũng đi nghỉ à, em còn là trẻ con đó.”

Hai người cao lớn lúc này mới chú ý đến Tạ Đàn đang âm thầm góp vui gói bánh chẻo bên cạnh: “…”

Tạ Kỳ Diên ho nhẹ: “Em cũng ra ngoài đi, đứng đây vướng víu.”

Tạ Đàn lén lườm anh một cái, rửa tay rồi chạy ra ngoài xem TV.

Hôm nay đông chí, ăn bánh chẻo là giả, ăn “cẩu lương” mới là thật.