SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Dưới Lớp Bùn Lầy - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 40:

- Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát -

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Chương 40: Tuần sau tôi đến đón em

Họ ở lại trang trại một đêm, môi trường thanh tĩnh và không khí trong lành đều góp phần giúp tinh thần căng thẳng của Trình Thù Nam thư thái hơn phần nào. Dù rằng thái độ của Lương Bắc Lâm với cậu khiến cậu hoảng sợ – vẻ im lìm toát ra cái nóng bỏng không hề giấu giếm, như thể đột nhiên đảo ngược, chú tâm đến cậu vô cùng – cậu không muốn đoán xem chuyện gì đã xảy ra, Lương Bắc Lâm là người rất lý trí vô tình, chắc hẳn sẽ không tự dưng thay đổi thái độ trước một tình nhân đâu.

Tối qua hai người làm một lần, Lương Bắc Lâm chẳng giày vò cậu mấy, có vẻ rất để ý cảm nhận của cậu. Nhưng cậu cảm nhận được gì đâu chứ, ngoài cứng ngắc chỉ có căng thẳng, không khác khúc gỗ là bao. May là sáng hôm sau dậy cơ thể không thấy bất thường, hôm nay cậu vẫn có thể cho các em động vật nhỏ ăn tiếp.

Buổi sáng trôi qua nhàn nhã, kế hoạch ban đầu là chiều nay sẽ về vì Lương Bắc Lâm có một buổi hội đàm làm ăn quan trọng, nhưng gã thấy có vẻ Trình Thù Nam rất thích chỗ này, bèn quyết định sát giờ là chuyển địa điểm sang họp ở trang trại.

Do đổi địa điểm bất ngờ nên khi mọi người đến nơi cũng đã hơn 4 giờ chiều. Lương Bắc Lâm phải làm việc, bèn nhờ nhân viên trang trại dẫn Trình Thù Nam đi hái rau, tóm lại là có việc gì đó để làm, tránh chạy lung tung, đảm bảo an toàn là được. Sắp xếp cho Trình Thù Nam xong, Lương Bắc Lâm mới vội vàng qua phòng họp.

Hoàng hôn trên núi cực đẹp, ráng chiều nhuộm màu bầu không, khiến người ta lơ mơ buồn ngủ.

Trình Thù Nam cuộn mình trong một chiếc ghế mây xích đu siêu to, ăn ít hoa quả, mắt đã lim dim gà gật. Nhân viên thấy cậu buồn ngủ bèn đi lấy chăn đắp cho cậu. Trình Thù Nam lục đục tìm tư thế thoải mái, bảo nhân viên là mình muốn ở riêng một lát.

Quá trình tiếp xúc với cậu, nhân viên thấy con người Trình Thù Nam rất hòa nhã, tuy Lương Bắc Lâm đã dặn dò riêng rất kĩ nhưng ở trong trang trại cực kì an toàn, chỗ vườn hoa đây còn gần ngay sát khu nghỉ dưỡng, nhân viên bèn yên tâm đi làm việc.

Trình Thù Nam ôm chăn ngủ một hồi, rồi nhanh chóng bị đánh thức bởi tiếng trò chuyện.

Trang trại này không mở cửa cho người ngoài, chủ trang trại là sếp một công ty thiết kế ngoại cảnh đã lên sàn chứng khoán, có mối quan hệ thân thiết với Lương Bắc Lâm. Tối nay trang trại có buổi biểu diễn drone quy mô nhỏ, chính vì vụ này Lương Bắc Lâm mới quyết định ở lại thêm đêm nữa.

Nghe nhân viên kể, Trình Thù Nam biết được là trang trại có mời thêm mấy người bạn của ông chủ, không đông lắm, tụ tập trao đổi công việc tiện thể thư giãn đôi chút.

Ghế mây nằm ẩn sau một mảng cây cối, chắc hai người đang nói chuyện không để ý là có người ngay cạnh nên tán gẫu rất thoải mái.

Ban đầu giọng còn nhỏ nhỏ, Trình Thù Nam chưa để ý lắm, nhưng càng lúc hai người kia càng đi tới gần hơn, đến tận phía kia mảng cây mới dừng chân. Trình Thù Nam vén chăn ra định về phòng, nhưng rồi một giọng nói quen thuộc khiến mọi động tác của cậu khựng lại.

"Chỗ này được phết đấy nhỉ, đợt này tao nhọc quá, thay đổi môi trường xả hơi tí."

"Sao, chơi ở ngoài chán rồi à?"

Tiếp đó là tiếng đánh bật lửa, khói thuốc bay lan tràn len qua cây cỏ, Trình Thù Nam nhanh chóng ngửi thấy mùi thuốc lá.

Giọng người đầu tiên nói: "Dạo này ở nhà loạn cả lên, chả hiểu sao con em tao mê mẩn Lương Bắc Lâm, ông già bảo không nghe, chai mặt tìm gặp mấy lần, toàn bị gã nói khéo gạt đi ngay. Mối này không được thì đổi sang thằng khác, có phải thành phố Vực chỉ còn mình gã đâu, việc gì mà phải ầm ĩ. Ông già thì hay quá, đe con em không được lại bắt đầu quay sang đì tao, nhất quyết bắt tao thu hồi lại cái dự án nước ngoài trong vòng hai tháng. Xử lý cái vụ này thôi đã sứt đầu mẻ trán, lấy đâu ra thời gian mà chơi."

Giọng Khang Bách rất dễ phân biệt, ngữ điệu của hắn ta sẽ khác với cách nói ở các dịp thông thường, trầm thấp lười nhác, toát lên vẻ trào phúng lấp ló. Chắc là hai bên thân thiết mới nhau nên mới bộc bạch trắng trợn thế.

Trình Thù Nam rụt chân về, rúc vào ghế mây kín hơn, bây giờ mà ra ngoài kiểu gì cũng đụng mặt. Không quen còn đỡ, nhưng đợt trước Khang Bách từng bày cái trò kia, Trình Thù Nam bị Lương Bắc Lâm giận cá chém thớt nên đã thành chim sợ cành cong. May là ghế xích đu mây đủ to để che chắn toàn bộ người cậu.

Hai người kia tiếp tục hàn huyên.

"Thế hôm nay mày đến đây là có mục đích khác chứ gì."

"Hôm nay Lương Bắc Lâm có mặt, ông già bảo tao ngó nghiêng tiếp ý tứ gã xem sao," Khang Bách cười một tiếng mập mờ, "tao thấy á, ngó nghiêng quái gì, cái gã này bề ngoài dễ chịu chứ thực ra chiêu gì cũng miễn nhiễm."

"Thấy bảo thiếu gia bé nhà họ Trình vẫn đang ở với gã kìa."

Khang Bách cười cười, nhả một hớp khói, nhướng mày lên không nói gì.

Người kia hỏi tiếp: "Sao đây, vẫn canh cánh đấy à?"

Dạo này Khang Bách thấy đời nhạt nhẽo quá, mấy đứa bồ nhí ban đầu ngày càng tẻ ngắt, kiểu gì cũng chả có hứng nổi. Lúc mới thì nghĩ là chắc tại bận quá, bây giờ nhắc đến Trình Thù Nam tự dưng lòng dạ rục rịch ngay, hóa ra là do sai đối tượng.

Nói thật là bao nhiêu năm nay hắn ta muốn ai mà chẳng có, nhưng ngắm được mà không chén được thì chỉ có đúng một thôi, lại còn trong tay Lương Bắc Lâm nữa chứ.

"Bên ngoài toàn đồn là mày si bồ nhí của Lương Bắc Lâm nhé, mày hỏi gã xem nào, chả lẽ lại không cho á? Có phải chuyện gì to tát đâu mà."

Giới này nó thế, có ai được được, nay theo người này mai theo người khác là việc quá bình thường. Trao đổi tình nhân này nọ hay thậm chí chơi chung luôn, cũng đâu có lạ lắm.

Khang Bách chỉ cười không đáp, hắn ta đề cập rồi đấy chứ, nhưng trông cái thái độ của Lương Bắc Lâm thì không đơn giản vậy đâu. Cơ mà cũng chưa biết được, Trình Tồn Chi chết rồi, Trình Ẩn chả trông mong vào đâu, về cơ bản nhà họ Trình ở thành phố Vực đã bị xóa sổ. Mối thù của Lương Bắc Lâm đã báo, nỗi hận cũng nguôi, kể cả giữ Trình Thù Nam lại chơi chơi thì đàn ông ấy mà, người có ngon mấy chơi một thời gian xong cũng phải ngấy thôi.

"Ừ được, tao thấy chắc gã cũng chả lâu dài đâu." Khang Bách thản nhiên đáp.

"Thế để tao hỏi hộ mày cho, để thiếu gia bé ở lại đây một tuần." Giọng điệu kẻ kia suồng sã, "mà mày thử xong chắc gì đã ham, có khi đến lúc ấy còn thấy cũng chỉ đến thế ý chứ."

"Một tuần," Giọng Khang Bách đầy ngả ngớn, "thời gian tầm đó là đủ."

"Tao đặt sẵn phòng cho mày, chuẩn bị đầy đủ đồ nghề luôn, chơi cho sướng đời vào."

Hai người tán thêm mấy câu, có nhân viên ghé gọi cả hai quay lại, nói là bữa tối sắp sửa bắt đầu. Trình Thù Nam ngồi trong ghế mây thêm một lúc, chờ bên ngoài hết hẳn tiếng động rồi mới chậm rãi xuống khỏi xích đu.

Trời đã tối mịt, đèn bật sáng, gió vi vu thổi qua. Dãy núi đằng xa liên miên trập trùng trong đêm mờ, mênh mang tĩnh mịch. Trình Thù Nam nhớ đến một quyển truyện tranh kinh dị hồi bé từng đọc, có con quái vật ban ngày tàng hình nấp trong núi sâu, buổi tối sẽ mò ra nuốt chửng loài người.

Cậu bấu chặt vào chăn, cứ đi một bước lại cảm giác như chân mình đặt xuống đất đang bị thứ gì ngoạm lấy, lạnh băng khiếp hãi.

Lương Bắc Lâm quay về phòng, thấy Trình Thù Nam đang ở yên trong phòng bèn hỏi cậu buổi chiều làm gì, ăn gì, có gặp được cái gì hay ho không. Trình Thù Nam ngồi ở sofa trong góc tường, cầm một quyển sách trong tay, mắt nhìn vào sách.

Lương Bắc Lâm hỏi một lượt, cậu không nói gì. Lương Bắc Lâm mới bước lại gần, ngồi xổm xuống, hai tay ôm trọn lấy cậu, ôn tồn hỏi lại lần nữa.

Hình như giờ Trình Thù Nam mới có phản xạ, tầm mắt cậu chuyển từ sách sang khuôn mặt Lương Bắc Lâm.

"Buổi chiều chơi trong vườn hoa, ăn ít hoa quả." Trình Thù Nam nói cực kì chậm, không khác gì bé con mới biết nói, vừa suy nghĩ vừa sắp xếp từ ngữ. Nói xong cậu lại nghiêm túc nhìn Lương Bắc Lâm, hai tay vịn lên ra sức siết lấy tay áo Lương Bắc Lâm, ánh mắt mang cảm giác dựa dẫm rõ rệt.

Lương Bắc Lâm rung động vì những cử động nhỏ nhặt ấy, đã lâu lắm rồi Trình Thù Nam không thể hiện ra vẻ ỷ lại với gã thì phải, gã vuốt tóc Trình Thù Nam, cười nói: "Đi, thay quần áo đi, dẫn em ra ngoài ăn."

Gã lấy một chiếc áo len dày ra cho Trình Thù Nam mặc, bản thân gã cũng thay quần áo, rồi dẫn Trình Thù Nam ra khỏi phòng.

Mấy đối tác tham gia hội đàm làm ăn lần này cùng quyết định nghỉ lại đây một đêm, ngoài ra có cả quản lý cấp cao của Tịnh Giới và một vài bạn bè lâu năm của chủ trang trại đồng hành, mọi người đều quen nhau. Vì vậy nên ông chủ sắp xếp làm tiệc tối, Lương Bắc Lâm không thể không lộ mặt xã giao.

Tiệc tối bày lần lượt ở mấy gian phòng riêng, phía ngoài là khoảnh sân rộng rãi. Đầu tiên trước khi vào bữa mọi người cùng xem biểu diễn drone, thời lượng vừa phải tầm khoảng nửa tiếng. Vốn dĩ Lương Bắc Lâm đang ngồi chung với Trình Thù Nam ở vị trí sát rìa sân thượng, nhưng cứ chốc chốc lại có người ghé bắt chuyện với gã, gã thấy Trình Thù Nam có vẻ hơi bồn chồn, bèn dẫn người ta đi dần ra chỗ khác.

Khang Bách cũng tiến đến hàn huyên mấy câu. Thấy hắn ta xuất hiện, thái độ của Lương Bắc Lâm không quá lạnh nhạt nhưng cũng hoàn toàn không nồng nhiệt, bể ngoài duy trì chừng mực tiêu chuẩn. Khang Bách lại nhắc chuyện em gái, Lương Bắc Lâm hơi hơi nhíu mày, ngoái đầu nhìn lướt qua Trình Thù Nam thì phát hiện ra Trình Thù Nam cũng đang nhìn gã, bộ dạng có vẻ cực kì căng thẳng.

Lương Bắc Lâm sợ Trình Thù Nam nghe thấy bèn tránh đi xa thêm vài bước, Khang Bách cũng đi theo.

Do cách xa cộng thêm tiếng drone hoạt động nên Trình Thù Nam không tài nào nghe rõ hai người đang nói gì, chỉ chứng kiến Khang Bách nói một thôi một hồi, đầu tiên Lương Bắc Lâm im lặng, sau đấy lại gật đầu, cũng đáp lời gì đó.

Trao đổi xong xuôi, đầu tiên Khang Bách nhìn sang phía Trình Thù Nam, nghiêng đầu cười cười xem như chào hỏi. Lương Bắc Lâm chú ý thấy, có vẻ không được vui lắm, ngó sang rồi nhấc bước quay lại luôn.

Lương Bắc Lâm trở lại, nắm lấy tay Trình Thù Nam, hỏi cậu: "Sao lại lạnh thế này?"

Rõ ràng mặc quần áo dày ấm lắm mà.

Trình Thù Nam cũng nắm tay đáp lại Lương Bắc Lâm, bấu rất chặt, cậu hơi ngửa đầu nhìn gã, môi run run khe khẽ dưới ánh đèn, đôi mắt biết nói ngập tràn hơi nước và van xin.

"Em sao thế?" Lương Bắc Lâm cúi người xuống, áp sát với Trình Thù Nam.

Lúc này đây một loạt tiếng ồ vang bất ngờ bùng nổ tại chỗ, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người. Trình Thù Nam ngơ ngác ngẩng lên trông, một con phượng hoàng sải cánh bay cao giữa trời đêm tỏa ra ánh sáng rực rỡ sắc màu, vô cùng chấn động.

Màn kết cuối cùng của buổi biểu diễn drone đánh dấu khép lại bằng hình ảnh phượng hoàng niết bàn.

Người xem đều phấn khởi hào hứng, phần diễn kết thúc rồi mà đám chung quanh vẫn sôi nổi bàn tán mãi, sau đó mọi người lục tục vào phòng dùng bữa. Lương Bắc Lâm lại hỏi Trình Thù Nam một lượt là em làm sao thế, Trình Thù Nam lắc đầu, đáp "Không sao".

Lương Bắc Lâm cảm nhận thấy tâm trạng Trình Thù Nam sa sút, bèn đi chậm tụt lại so với đám đông, nói: "Bình thường chỗ này yên tĩnh lắm, không ngờ hôm nay đông người thế nên hơi hỗn độn, cơ mà không vấn đề gì, mình ăn xong rồi nhanh nhanh chóng chóng về phòng thôi."

Gã vốn rất cao, nói chuyện với Trình Thù Nam phải hơi cúi xuống, nét mặt êm ái có phần áy náy. Rõ ràng ban ngày Trình Thù Nam vẫn rất thoải mái, giờ tự dưng lại thành ra mất hồn mất vía, Lương Bắc Lâm quy kết là do môi trường thiếu yên tĩnh gây ra.

"Nếu em thấy chơi chưa đã thì hay chờ mai mọi người giải tán, rồi ở lại đây nghỉ ngơi thêm mấy hôm. Bên trường xin phép tí là được, đằng nào năm bốn có học hành gì mấy đâu." Lương Bắc Lâm nghĩ ngợi, đề xuất, "Xin nghỉ một tuần được không?"

Ngày mai Lương Bắc Lâm phải đi công tác ở vùng khác, dự kiến khoảng tuần nữa mới về. Gã cân nhắc một phen, nếu phải để Trình Thù Nam ở nhà một mình thì chẳng thà đón cả dì Yến tới đây, cho cả hai ở đây vài hôm, xem như đi nghỉ luôn.

Gã nêu thử mốc thời gian, Trình Thù Nam đang cúi đầu đột nhiên cứng đờ, chậm chạp ngẩng mặt lên nhìn gã như thể không dám tin vào tai mình.

"Tầm một tuần đi," Lương Bắc Lâm nói, "tuần sau tôi đến đón em."



💦 Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát:

Nốt xíu xiu cuối cùng