Dưới Lớp Bùn Lầy - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát
Chương 41:
- Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát -
Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 41: Đứa tình nhân thôi ấy mà
Sau khi tiệc tối bắt đầu được nửa tiếng, khách khứa giữa các phòng bắt đầu xáo trộn vị trí thứ tự. Lương Bắc Lâm ngồi ở bàn chính giữa cùng ông chủ, rất đông người tới mời rượu, gã uống vài lượt, để ý thấy Trình Thù Nam ngồi cạnh mới ăn có mấy miếng, phần lớn thời gian cứ thừ người ra, bèn định bảo cậu về phòng.
Trang trại không có dịch vụ phòng 24/24 đầy đủ như khách sạn chuyên nghiệp, Lương Bắc Lâm dặn bếp làm thêm một phần cơm đút lò.
"Chờ chốc họ nấu xong tôi đưa em về phòng." Điện thoại của Lương Bắc Lâm reo, gã cầm lên xem thử rồi nói với Trình Thù Nam, "Chờ tôi một lát, ra ngoài nghe điện cái."
Cuộc gọi này của Lương Bắc Lâm kéo dài khá lâu, Trình Thù Nam chờ một lúc xong bắt đầu đứng ngồi không yên. Khách trong phòng này không đông, về cơ bản đều là đối tác làm ăn tham gia hội đàm, mọi người cơm nước uống rượu rất nhẹ nhàng, ngoài hai nhóm vừa nãy sang mời rượu nhốn nháo cả lên thì còn lại phần lớn đều tự trò chuyện với nhau.
Bàn này thì chỉ có Lương Bắc Lâm dẫn thêm bạn theo, những người còn lại đi một mình. Mọi người đều biết Trình Thù Nam là người của Lương Bắc Lâm, bên ngoài đồn đãi nhiều lắm. Lúc này Lương Bắc Lâm không ở đây, đối diện với Trình Thù Nam lẳng lặng ngồi một bên xong mọi người gần gũi hay xa lánh đều không ổn, đường đột bắt chuyện làm quen thì lại càng không ổn nữa.
Trong phòng có một người là quản lý cấp cao bên Tịnh Giới, biết Trình Thù Nam, tuy đồn đãi ở ngoài đầy rẫy tiêu cực nhưng lúc nãy chính mắt anh ta chứng kiến sự chăm lo của sếp dành cho Trình Thù Nam, có bận trao đổi công việc trên bàn ăn cũng không quên rót nước lấy khăn cho Trình Thù Nam.
Thậm chí vừa rồi Lương Bắc Lâm đứng dậy đi ra ngoài còn liếc qua chỗ anh ta. Anh ta hiểu ý của cái liếc ấy, bảo anh ta để ý trông nom.
Mãi mà Lương Bắc Lâm chưa về, Trình Thù Nam đã ngó sang phía cửa mấy lần liền. Anh quản lý cấp cao của Tịnh Giới chú ý Trình Thù Nam nãy giờ, lúc này mới đứng dậy vòng qua bàn ăn, lại gần thấp giọng nói: "Cậu Trình chịu khó chờ một tí, để tôi ra ngoài xem sao."
Anh quản lý vừa đi ra ngoài thì lại có mấy người vào mời rượu. Dịp hôm nay không phải dạng chính thức, mọi người nhậu nhẹt nói năng đều khá buông thả, đám đông nhốn nháo rầm rĩ, có người đã say mèm lảo đảo.
Trình Thù Nam bị đùn đẩy ra rìa, cậu không kịp lấy áo khoác nữa, tranh thủ hỗn độn chạy ra khỏi phòng.
Cậu đi men theo con đường nhỏ l*n đ*nh núi, khoảng vị trí đẹp nhất chính là phòng đặc biệt ngắm sao mà cậu và Lương Bắc Lâm ở. Bước ra khỏi đoạn nhà cửa là cái buốt giá của gió núi rõ rệt hơn hẳn, Trình Thù Nam lạnh run cầm cập, cậu chẳng còn lòng dạ tìm xem Lương Bắc Lâm đang đâu nữa, cứ thế cắm đầu chạy về phía trước.
Khu ăn uống và khu lưu trú cách một đoạn đường núi rất dài, cơ mà không hẻo lánh, dọc đường đèn đóm sáng như ban ngày, còn đi qua một tòa nhà bên ngoài là khoảnh sân nghỉ ngơi, bên trong có hầm rượu.
Trình Thù Nam chạy vội quá đâm sầm trực diện vào người khác. Quanh người đối phương nồng nặc mùi rượu, chắc đã say khướt, bị đâm phải loạng choạng thế là chửi gì đó.
Trình Thù Nam nhanh chóng nói xin lỗi rồi cúi đầu định vòng qua tránh, nhưng đột nhiên bị người nọ chộp lấy cổ tay.
"Còn tưởng là ai, hóa ra là thiếu gia nhỏ nhà họ Trình à."
Trình Thù Nam thình lình ngẩng đầu, kẻ đang giữ tay cậu là một người đàn ông trẻ tuổi hơi gầy, mặt mũi lạ hoắc, gò má đỏ gay, chắc hẳn phải say kinh lắm, ánh mắt nhìn cậu suồng sã buông tuồng.
Trình Thù Nam không quen kẻ này nhưng lại nhận ra giọng hắn – chính là người nam nói chuyện với Khang Bách hôm chập tối ở vườn hoa.
"Bỏ ra!" Trình Thù Nam thấp giọng quát, dùng sức cố giãy khỏi tay người kia.
Nhưng kẻ say cực kì khỏe, lại còn mất hết lý trí, hắn cười khan: "Đi nào, làm mấy chén chứ."
Vừa nói vừa kéo Trình Thù Nam đi vào chỗ hầm rượu. Trình Thù Nam bị hắn ta lôi nghiêng ngả lảo đảo, vừa ra sức vùng vẫy vừa ngoái đầu lại định kêu cứu. Nhưng cánh cửa ở ngay trước mặt, Trình Thù Nam chưa kịp gọi chữ nào thì tên kia đã lôi cậu đi thẳng vào trong.
Khóe mắt cậu ngóng về phía con đường nhỏ vừa nãy chạy tới, không một bóng người.
Mấy gã ngồi ở dãy bàn đằng trước hầm rượu đang nhậu nhẹt tưng bừng, người ngồi ngay giữa chính là Khang Bách. Thấy thằng bạn vừa đi ra ngoài tự dưng kéo theo Trình Thù Nam quay vào, mặt hắn ra thoáng lộ ra vẻ bất ngờ sung sướng.
"Tiểu Nam đến rồi đấy à?" Khang Bách đứng dậy đi về phía Tiểu Nam, hơi liêu xiêu.
Khang Bách đã uống kha khá, cổ áo phanh rộng, phơi ra dáng vẻ ăn chơi đàn đúm triệt để, khác một trời một vực với hình ảnh lịch thiệp ban ngày hay gặp.
Trình Thù Nam cố giữ bình tĩnh, thử giao tiếp với đối phương: "Khang Bách, bạn anh say rồi, mau bảo anh ta thả tôi ra..."
Chưa chờ cậu nói hết kẻ đang bấu tay cậu đã thô bạo ẩy cậu ra trước, Trình Thù Nam bị ốm mấy đợt người vốn yếu sẵn, bị người khác xô đẩy là cơ bản chẳng có sức đứng vững, chân cứ nhũn ra, cậu đâm sầm vào người Khang Bách.
Người thèm thuồng đêm ngày ở ngay trong lòng, Khang Bách ôm chầm lấy luôn không hề do dự, cười cợt nhả: "Lương Bắc Lâm chịu thả em ra rồi à?"
Trình Thù Nam thử đẩy Khang Bách ra, quát to: "Mấy người định làm gì! Thả tôi ra!"
Người đàn ông lôi cậu vào đầu tiên nói: "Tao đã bảo mà, mày cứ đề cập với Lương Bắc Lâm, quan hệ của hai người như thế chả lẽ gã không cho mày cái cậu kia?"
Khang Bách say phết rồi, giờ phút này trông thấy Trình Thù Nam xong bắt đầu mê muội, thực ra hắn ta đâu dám nhắc lại vụ này với Lương Bắc Lâm, nhưng bè bạn ở đây cả, hắn ta không thể để mình mất mặt được. Hơn nữa rượu mạnh đêm nay làm lòng dạ người ta nhộn nhạo mê mệt, hắn ta hoa mắt trước hình ảnh Trình Thù Nam gục trong lòng mình sợ hãi thở gấp, đùng cái h*m m**n chinh phục đã tăng vọt vượt ngưỡng, chẳng nghĩ được gì khác nữa.
"Một đứa tình nhân thôi ấy mà, sau này tao đổi với gã hai đứa, gã không thiệt đâu."
Nói câu này ra công khai nghĩa là khẳng định triệt để việc giao dịch hoàn thành ván đã đóng thuyền. Bình thường đám công tử bột này đã ăn chơi đàng đ**m sẵn, giờ càng không phải kiêng nể gì, lại có thêm hai kẻ tiến lên đè Trình Thù Nam đang liều mạng vùng vẫy lại.
Rượu trên bàn bị gạt hết sang bên dành ra một khoảng trống lớn, đám người đè Trình Thù Nam xuống bàn rượu bằng đá Đại Lý ướt át lạnh băng.
"Đừng giãy," Khang Bách thở hồng hộc ngồi ngang trên người Trình Thù Nam, một tay ấn vai cậu, tay kia vỗ vỗ mặt cậu: "em ngoan ngoãn nghe lời, anh đảm bảo anh còn khiến em sướng hơn cả Lương Bắc Lâm."
"Cút!" Trình Thù Nam ra sức kháng cự, muốn hất Khang Bách đang đè lên mình ra.
Cậu vùng vẫy kinh quá, các khớp đập lên mặt bàn thành những tiếng vang đùng đục. Mùi rượu chè thuốc lá nồng nặc ám khắp phòng, ánh sáng tối mờ nhập nhèm, một sự kiện mất sạch nhân tính sắp sửa diễn ra.
Ai đó bên cạnh hô hào: "Thiếu gia bé ghê gớm thế, hôm nay mình phải dạy dỗ hẳn hoi hộ sếp Lương mới được."
Trình Thù Nam không đem áo khoác, chỉ mặc đúng một chiếc sơ mi trắng mỏng manh, cổ áo nhanh chóng bị xé mất, khuy áo bung toác rơi xuống đất loong coong. Một tay Khang Bách miết cằm Trình Thù Nam ép cậu há miệng ra, tay kia cầm chai rượu vang đổ ngay đúng miệng cậu.
Chất rượu lỏng chan chát dốc thẳng vào mặt, Trình Thù Nam cảm giác cổ mình như đang bị ai bóp ghì thật chặt, không tài nào cử động, hàng vốc rượu sặc sụa men theo miệng xuống đến họng, thực quản và dạ dày. Cơn đau vì phải nuốt bị động và cảm giác ngạt thở làm cậu sống không bằng chết, tận mấy đôi tay đang ấn giữ cậu, bất luận có cựa quậy thế nào thì cũng chẳng thể nhúc nhích.
Cứ ô uế cậu ta đi thôi, sao cho thật nát thật bẩn, nghe cậu ta khóc thật thảm thiết thật tuyệt vọng.
Mới nghĩ đến đây Khang Bách đã phấn khích tới độ cả người run rẩy.
Lương Bắc Lâm trò chuyện điện thoại với đối tác xong xoay người lại trông thấy quản lý cấp cao ở công ty đứng chờ gần đó, bèn đi cùng về lại phía phòng tiệc riêng.
Trong phòng khá lộn xộn, gã liếc mắt thôi đã phát hiện ngay Trình Thù Nam không còn ngồi tại chỗ, áo khoác áo len vẫn treo trên móc. Lúc này gã chưa hề nghĩ nhiều, chỉ bỏ ra ngoài đi tìm luôn.
Đi men theo con đường nhỏ về phòng, càng đi tim càng đập nhanh, rất kì lạ, dự cảm chẳng lành càng lúc càng mãnh liệt. Dọc đường không thấy ai, với tốc độ của Trình Thù Nam thì không thể về đến phòng nhanh như thế được.
Lúc đi ngang hầm rượu, tiếng cười đùa ố á loáng thoáng vang bên trong, bước chân Lương Bắc Lâm khựng lại, dường như có số phận âm thầm đưa đường dẫn lối, gã chuyển hướng rảo bước đi về phía tòa nhà hầm rượu.
Mở cửa ra, khung cảnh trước mắt khiến gã căm phẫn điên cuồng.
Trình Thù Nam bị mấy kẻ đè trên bàn rượu dải dọc dài, Khang Bách đã rót nguyên chai rượu vang vào miệng cậu, xong xuôi hắn ta quẳng chai rỗng đi, miệng nói: "Không nghe lời hư thế cơ à, vậy để khui thêm ——"
Còn chưa dứt lời thì một luồng lực khổng lồ đã xô hắn ta ra, cả người ngã rầm xuống sàn.
Đám bè bạn còn chưa kịp phản xạ gì, Lương Bắc Lâm lại nhặt gạt tàn pha lê trên bàn lên hung tợn giã luôn vào đầu một đứa khác đang ở gần Trình Thù Nam nhất.
Lương Bắc Lâm cảm giác mình đã bị ngọn lửa ngùn ngụt nuốt trọn chỉ trong nháy mắt, cơn thịnh nộ vượt tầm kiểm soát lập lòe nơi con ngươi gã, đôi mắt gã chỉ trông thấy Trình Thù Nam bị đè ở đó, mặt lẫn người nhễ nhại đầm đìa là rượu, áo sơ mi gần như tả tơi, cơ thể chỉ còn sót mỗi chiếc quần dài.
Ngần ấy cánh tay đè giữ Trình Thù Nam, muốn xé xác cậu, đối xử với cậu tàn bạo như thế.
Trong giờ phút này mà còn bắt Lương Bắc Lâm phải duy trì lý trí, có là thần tiên cũng không làm nổi.
Một con mãnh thú đang gào thét rống lên trong não gã, gã dốc hết sức lực toàn thân cố kìm nén cơn bốc đồng muốn giết người, bước tới gạt hết chỗ chai rượu ngổn ngang hỗn độn trên thân thể Trình Thù Nam ra rồi bế cậu lên, vội đi ngay ra khỏi hầm rượu.
Anh quản lý của Tịnh Giới bám sát theo sau Lương Bắc Lâm, giờ đây chứng kiến toàn bộ tình hình, dù đã trải qua không ít sóng to gió lớn cũng phải kinh hoàng trợn mắt há mồm với cảnh tượng trước mắt.
Ở ngoài hầm rượu có phần mái hiên dài hình bán cầu, Lương Bắc Lâm đặt Trình Thù Nam xuống ghế, đầu tiên quan sát một lượt từ đầu xuống chân cậu. Phần thân trên của Trình Thù Nam đã bê bết kinh khủng, những mảng màu đỏ đậm chẳng biết là rượu hay là vết máu, cũng chẳng rõ người cậu còn vết thương nào khác nữa không. Toàn thân cậu rơi vào trạng thái căng cứng tê dại, mắt khép hờ như bị yểm, hai tay quơ loạn xạ mấy cái trong không khí.
Lương Bắc Lâm bắt lấy cái tay lộn xộn của cậu, áp sát vào gương mặt cậu, giọng nói lạnh lẽo âm u: "Bị thương ở đâu?"
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, con ngươi Trình Thù Nam nhúc nhích chuyển động rồi dần dà tập trung lại, ngay sau đó cậu dồn sức chộp tay Lương Bắc Lâm thật mạnh, miệng hơi há ra, nhưng chẳng bật lên được âm thanh nào.
Lương Bắc Lâm cởi áo khoác mình bọc vào cho Trình Thù Nam, hai bàn tay ôm lấy gương mặt Trình Thù Nam, giọng toát ra vẻ tàn nhẫn: "Sao em lại đi vào đó?"
Trình Thù Nam bắt đầu run rẩy dữ dội, cổ họng phát ra tiếng la hét tương tự như động vật nhỏ sắp chết, tiếp theo cậu lại quay sang ho, hai tay co quắp chống dưới sàn, ho sặc sụa điên đảo trời đất. Cậu bị nốc cho nguyên chai rượu vang hoặc có lẽ vẫn còn nữa, miệng ngập máu do va đập và giãy giụa, nước bọt lẫn máu ộc ra vì ho vương nơi khóe môi.
Lúc này anh quản lý của Tịnh Giới đã gọi liên tục mấy cuộc liền không ngừng nghỉ, đầu tiên gọi cấp cứu, sau đó gọi ngay cho ông chủ trang trại. Ông chủ trang trại đang nhậu dở, hiện trạng loạn cào cào, nghe đứt quãng được mấy cụm "Có biến rồi" "Dẫn thêm mấy người sang" "Không là thành án mạng đấy", sợ quá tỉnh cả rượu luôn.
Lương Bắc Lâm đưa tay lau bớt nước bọt và máu ở môi cho Trình Thù Nam, sợi dây lý trí cuối cùng sót lại rầm vang đứt đoạn.
Gã ngoái đầu nói với quản lý "Trông em ấy", sau đó quay người trở vào hầm rượu.
Trong nhà bừa bãi lộn xộn, Khang Bách vừa mới vịn bàn bò dậy, đám công tử bột đều đã bí tỉ, vẫn chưa kịp phản ứng trước biến cố xảy ra đột ngột chóng vánh.
Ngẩng đầu lên cái, Lương Bắc Lâm đã lại quay về.
Lúc ông chủ trang trại dẫn thêm người chạy sang thì cửa hầm rượu đã bị khóa kín từ trong, mấy bảo vệ phải dùng vũ lực húc cho đổ, cảnh tượng trước mắt khiến ông chủ phải rùng mình hít sâu một hơi.
Ước chừng kẻ nghiêm trọng nhất là Khang Bách, đầu rách một vết, máu cứ cuồn cuộn ào từ trong ra, Lương Bắc Lâm bóp cổ hắn ta, từng cú đấm nặng nề nối nhau giáng xuống, giữa căn phòng lạo nhạo ồn ã mà tiếng da thịt và xương cốt nứt vụn vẫn cứ rõ mồn một bên tai. Số còn lại nằm xiêu vẹo ngang ngửa dưới đất, cơ bản đều không còn nhúc nhích.
Mùi máu tanh u ám ngập ngụa quanh nhà, lấn át cả mùi rượu ban đầu. Lương Bắc Lâm hệt như một con sói đã mất lý trí và mất kiểm soát hoàn toàn, mắt đỏ quạch vì giết chóc.
Ông chủ trang trại sợ đến nỗi gần như ngã ngồi ra sàn, nhỡ có ai trong số đó chết ở đây hôm nay thì mình đừng mơ chen chân chốn này nữa. Ông chủ hô hào bảo vệ cùng xúm vào kéo Lương Bắc Lâm, Lương Bắc Lâm giơ chân làm một cước đá ngay một cậu bảo vệ trong số này ra ngoài.
Ông chủ vội quỳ xuống gọi gã: "Bắc Lâm, đừng đánh nữa, đánh tiếp là chết người thật đấy!"
Mấy bảo vệ đều cao to khỏe mạnh, nhưng đối diện với một Lương Bắc Lâm phát điên đến nỗi sắp bất chấp tính mạng thì nhất thời chẳng ai tiếp cận nổi. Trong nhà rối hết cả lên, tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Lúc này quản lý của Tịnh Giới xông vào, hét to gọi Lương Bắc Lâm: "Sếp Lương, anh ra kiểm tra cậu Trình xem ạ, trông cậu ấy không ổn lắm..."
Nắm đấm đang giơ cao của Lương Bắc Lâm sững lại, gã quệt bớt máu bắn tóe trên mặt mình rồi chống xuống sàn đứng dậy, lảo đảo lao ra ngoài phòng.