Ma Vương Đột Nhiên Hoá Thành Tiểu Đáng Thương - Chương 81
Chương 81:
- Mục Bạch -
Bé gái dừng bước, lần thứ hai quay mặt về phía Chu Lệ. Gương mặt tinh xảo ẩn dưới mái tóc mái bằng từ từ hiện ra, nàng khẽ nở một nụ cười ôn nhu với hắn.
Đế Thu chợt nhận ra gương mặt của thiếu nữ áo trắng này có đến sáu, bảy phần tương tự Sonja Nhã.
Chu Lệ dưới chân loạng choạng, ngay sau đó ba chân bốn cẳng lao về phía nàng.
Ban đầu hắn chỉ bước nhanh, rồi thành chạy, cuối cùng dứt khoát hóa thành cắm đầu cắm cổ mà lao tới.
Khi nhào đến trước mặt thiếu nữ, hắn trực tiếp quỳ rạp xuống đất, đôi mắt loang loáng ánh nước, không dám tin nhìn bóng dáng ngay gần trong gang tấc.
“Ta cứ nghĩ sẽ không bao giờ còn được gặp lại tỷ.”
“Là tỷ tỷ đúng không? Tỷ tỷ trở về để gặp ta? Để gặp Nhã Nhã?”
“Không, không, không… Thực ra tỷ chưa từng rời đi, tỷ vẫn luôn ở bên Nhã Nhã, âm thầm bảo vệ nó, có phải không?”
Vừa dứt lời, nước mắt đã trào ra từ hốc mắt, hắn cố gắng hít mũi, muốn kìm nén nhưng không ngăn được. Sau cùng, Chu Lệ gượng gạo nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Tả, ta nhớ tỷ lắm.”
Thiếu nữ dịu dàng nhìn hắn, vươn tay đặt lên mái tóc Chu Lệ, bàn tay vô thực khẽ xoa như dáng vẻ những người chị lớn vẫn thường dỗ dành cậu em trai bé nhỏ.
"Tả…" Chu Lệ dụi dụi mắt, khẽ nói: “Cảm ơn tỷ, nhưng giờ tỷ nên đi thôi.”
Thiếu nữ thoáng ngẩn ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm chàng trai đã trưởng thành trước mặt.
Chu Lệ hít sâu, tiếp tục: “Trận chiến này là thử thách của bọn nhỏ, bọn chúng nay đã lớn, có thể tự mình đối mặt. Ta mong tỷ tỷ của ta có thể trở thành cánh chim tự do, đừng để tình thân ràng buộc.”
“Chúng ta đều rất tốt, tỷ không cần lo lắng.”
“Từ nhỏ, tỷ đã dạy ta khát vọng một cuộc sống tự do, bay lượn trên mây trời.”
“Vậy nên, tỷ hãy đi đi.”
“Năm đó, tỷ rời đi quá vội vã, ta còn chưa kịp nói hết lời.”
“Ta muốn nói rằng, tỷ là tỷ tỷ tốt nhất trên thế gian này. Khi nhỏ, ta dựa dẫm vào tỷ, nhưng chưa từng muốn trói buộc tỷ. Ta tin Nhã Nhã và những người khác cũng vậy.”
“Chu gia mọi thứ đều ổn, Tống gia cũng tốt lắm.”
“Còn nữa, ta yêu* ngươi, tỷ tỷ.”
*Yêu ở đây là tình thân trong gia đình nhé, không phải tình yêu đôi lứa đâu á.
“Nếu thật sự có kiếp sau, hãy để ta làm ca ca của tỷ. Lúc ấy, sẽ đến lượt ta bảo vệ tỷ, nắm tay tỷ bước đi.”
Thiếu nữ vẫn mỉm cười tại chỗ, trong đôi mắt dịu dàng như mặt hồ lấp lánh sự cưng chiều.
Bàn tay phát sáng chậm rãi di chuyển từ đỉnh đầu xuống gò má Chu Lệ. Dù nàng chỉ là bóng ảnh vô hình, Chu Lệ vẫn cảm nhận được một làn khí lạnh lẽo phả qua.
Bàn tay trong suốt khẽ vỗ nhẹ lên gò má hắn, thiếu nữ chậm rãi gật đầu.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, thân thể nàng dần hóa thành muôn vàn ánh sao trắng, lấp lánh rồi tan biến trước mắt Chu Lệ.
Khi ngôi sao cuối cùng sắp biến mất, nó khẽ rẽ hướng, điểm một cái lên gò má hắn, để lại cái chạm lạnh lẽo như nụ hôn ôn nhu của tỷ tỷ.
Đợi đến khi tia sáng cuối cùng tan biến, Chu Lệ mới chậm rãi đứng dậy, từng bước nặng nề tiến về phía Đế Thu và Phong Diễm.
Theo hướng mà thiếu nữ áo trắng đã chỉ, bọn họ đi không xa liền thấy một vùng bạch quang.
Lại gần hơn, bọn họ nhận ra đó là một chiếc giường.
Trên giường, một thiếu nữ đang ngủ say, toàn thân bị từng vòng xiềng xích quấn chặt.
Chu Lệ đưa tay chạm vào, xiềng xích lập tức mở ra, nhưng thiếu nữ vẫn không hề tỉnh dậy.
Hắn đẩy nàng một cái, cất giọng gọi: “Sonja Nhã, dậy đi.”
Thiếu nữ vẫn bất động.
Chu Lệ lại nắm lấy cánh tay nàng lay lay: “Sonja Nhã!”
Nàng vẫn không có phản ứng.
Chu Lệ: “…”
Ngạch, tình huống này sao bỗng dưng lại kỳ lạ như trong mấy câu chuyện cổ tích "Người đẹp ngủ" thế này?
Gọi không tỉnh, chẳng lẽ phải nhờ hoàng tử hôn mới được?
Ánh mắt hắn bất giác rơi lên mặt Đế Thu.
Đế Thu nhàn nhạt liếc lại: “?”
Nhìn cái gì?
Chu Lệ vội vàng thu hồi tầm mắt, lại dời sang Phong Diễm.
Phong Diễm còn quá đáng hơn, ngay cả liếc cũng không buồn liếc hắn.
Chu Lệ đành nhìn chằm chằm Sonja Nhã đang ngủ mê man: “……”
Ngoại sinh nữ, hôm nay vận khí của ngươi không tốt rồi, bên cạnh không có bạch mã hoàng tử, chỉ có một Ma Vương đại nhân và một khối băng lạnh lẽo. Ngươi mau mau tự mình tỉnh lại đi thì hơn.
Đế Thu từ trên cao cúi mắt nhìn Sonja Nhã, rồi ung dung đưa tay về phía Phong Diễm.
Phong Diễm: “?”
Đế Thu: “Con chuột.”
" Ừ… Ừ…" Phong Diễm vừa định đưa con chuột nhỏ làm bộ đáng thương trong tay cho Đế Thu, liền thấy hắn hơi nhíu mày, bàn tay trong chớp mắt rụt về, “?”
Gì đây? Sao lại đổi ý?
Đế Thu lặng lẽ giấu tay ra sau lưng, dùng vạt áo lau lau: “Cái này… vẫn là trả lại ngươi. Đem con chuột đặt trước mặt Sonja Nhã.”
Con chuột thật sự quá bẩn thỉu. Bổn Ma Vương cao quý làm sao có thể đụng vào thứ hèn hạ như vậy chứ?
Mau mang đi, mang đi nhanh!
Chu Lệ nghe xong thì sững sờ biến sắc: “Ngươi định để con chuột này hôn tỉnh Nhã Nhã sao?! Nhã Nhã của ta! Thật đáng thương cho Nhã Nhã!”
Không có bạch mã hoàng tử thì thôi đi, chẳng lẽ lại chờ một con chuột nhỏ sao?!
Đế Thu liếc hắn bằng ánh mắt đầy khinh thường: “Trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì thế? Cho ngươi trong mộng vô hạn tưởng tượng, rốt cuộc ngươi dùng trí tưởng tượng của mình để làm chuyện này sao? Ngươi còn bình thường không đấy?”
Ban đầu hắn tưởng Chu Lệ là kẻ thông minh nhất trong nhóm người bên cạnh Sonja Nhã, nhưng hôm nay xem ra, có lẽ hắn đã đánh giá quá cao rồi.
Chu Lệ lúng túng đến mức muốn tìm chỗ chui xuống: “Ha ha, ha ha… hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.”
Hoá ra không phải, làm hắn sợ chết khiếp!
Chuột nhỏ phát ra từng tiếng "chít chít" sợ hãi, trong khi Đế Thu lạnh giọng ra lệnh, âm thanh như bọc trong sương giá: “Làm cho nàng tỉnh lại, đừng ép ta nổi giận.”
Chuột nhỏ run rẩy kêu: “Chít chít! Chít chít!”
Được rồi đại nhân, không vấn đề gì đại nhân!
Chỉ thấy nó hít sâu một hơi, cái bụng phồng căng, rồi phun ra một luồng bạch khí về phía khuôn mặt Sonja Nhã.
Chu Lệ chăm chú nhìn, loáng thoáng nhận ra trong luồng khí trắng ấy dường như còn ẩn hiện bóng dáng Sonja Nhã.
Sau khi phun xong, con chuột ngoan ngoãn xoa xoa tay, quay đầu nhìn về phía Đế Thu.
Đế Thu: “Được rồi chứ?”
Con chuột lập tức gật đầu lia lịa, đầu gật đến như sắp rụng.
Chu Lệ lại khẽ gọi một tiếng: “Sonja Nhã.”
Lần này, Sonja Nhã rốt cuộc cũng mở mắt, ánh nhìn mơ màng, ngơ ngác đảo quanh bốn phía.
Đế Thu gật đầu: “Được rồi. Sonja Nhã đã tỉnh, Chu Lệ, ngươi trước tiên đưa nàng trở về đi.”
Sonja Nhã vẫn còn chưa tỉnh hẳn, để mặc Chu Lệ ôm vào lòng, mờ mịt hỏi: “Đây là nơi nào?”
Chu Lệ dịu giọng đáp: “Là một nơi kỳ lạ, chờ lát nữa chúng ta sẽ rời đi.”
Sonja Nhã " Ừm" một tiếng, tò mò nhìn vị Ma Vương cao lớn khí thế bức người trước mặt.
Chu Lệ: “Nhưng mà…”
Đế Thu lập tức cắt ngang: “Ta đã nói đưa các ngươi trở về, thì cứ đi trước đi.”
"Ngạch…" Chu Lệ hơi khó xử: “Không phải là ta không muốn về, mà là… chúng ta làm sao ra ngoài được?”
Ma Vương đại nhân thoáng đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng: “Pearl, dẫn bọn họ đi.”
Lời vừa dứt, từ trên không trung liền hạ xuống một chùm ánh sáng xanh nhạt. Ở vị trí ấy, một cánh cửa ánh sáng màu xanh từ từ hiển hiện.
Đế Thu chỉ tay: “Bước qua đó, các ngươi sẽ trở lại hiện thực. Phong Diễm, ngươi…”
Hắn dừng lại, liếc sang con chuột trong tay Phong Diễm, trong mắt lóe lên vẻ ghét bỏ: “Ngươi ở lại với ta.”
Đường đường là Ma Vương đại nhân cao quý, bên cạnh sao có thể tùy tiện để người khác ôm giỏ xách thay?
Ma vương đại nhân dẫu có chút lúng túng, thể diện nên giữ thì vẫn phải giữ chứ!
Phong Diễm lập tức đứng ra phụ họa: “Đúng vậy, rất đúng.”
Đuổi đám kia đi, chỉ riêng ta được giữ lại—quả nhiên, trong lòng đệ đệ, ta là nhân vật đặc biệt!
Sonja Nhã cuối cùng cũng tỉnh táo hơn, nàng kinh ngạc ngước nhìn Ma vương tuấn mỹ trước mắt: “Ngươi… là Thu Thu?”
Ma vương đại nhân lập tức sầm mặt, khóe miệng khẽ giật: “…”
Thu Thu cái gì chứ, phải gọi là Ma vương đại nhân mới đúng!
Thấy khí thế của Đế Thu chuẩn bị bùng nổ, Chu Lệ vội vàng đổi đề tài: “Ngươi… định xử lý thế nào?”
Đế Thu mặt không cảm xúc, chỉ tay vào con chuột nhỏ kia: “Thứ này, dẫu sao cũng phải xử lý cho xong.”
Chuột nhỏ bị xách ngược theo cái đuôi, đôi mắt tròn long lanh đẫm nước lộ ra vẻ vô tội đáng thương.
Nhưng Chu Lệ chẳng thấy nó dễ thương chút nào, trong đầu hắn chỉ hiện lên hình ảnh khổng lồ xấu xí vừa nãy.
Hắn hỏi: “Không thể giết thẳng luôn sao?”
Ma vương đại nhân lại cong môi, bất chợt nở nụ cười tà mị: “Giết thì quá lãng phí, nó còn có chỗ hữu dụng hơn.”
Chuột nhỏ run lẩy bẩy, một chút cũng không dám động đậy.
Chu Lệ: “…”
Nhìn nụ cười kia của Đế Thu, hắn chợt thấy không rõ ai mới là nhân vật phản diện thật sự.
Trời ạ! Sao Đế Thu có thể “hắc hóa” thế này? Toàn thân hắn nổi da gà dựng đứng!
Sonja Nhã vẫn ngây ngẩn, đôi mắt không rời gương mặt Đế Thu cho đến khi Chu Lệ dìu nàng bước qua cánh cửa ánh sáng. Nàng còn ngoái đầu lại, vẫy tay: “Thu Thu Đại Ma Vương, tạm biệt!”
Đợi bọn họ đi hẳn, Đế Thu mới xoay người: “Đi thôi.”
Phong Diễm: “Được.”
___
Chu Lệ bị tiếng khóc gào thảm thiết đánh thức.
Hắn nhăn mặt, đầu còn choáng váng, mở mắt ra liền thấy Tống Dương nước mắt nước mũi giàn giụa, ôm chặt Sonja Nhã trong ngực khóc đến long trời lở đất.
“Ô ô ô, muội muội ngoan của ta, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!”
“Ca ca có lỗi với ngươi!”
“Ca ca đáng chết, ca ca là đồ khốn nạn!”
“Ngươi mắng đi, đánh đi, đến khi ngươi hả giận mới thôi có được không?”
“Ô ô, muội muội yên tâm, sau này ca ca không bao giờ bắt nạt ngươi nữa, ca ca sẽ cưng chiều ngươi tới tận trời xanh!”
“Oa oa oa, ô ô ô!”
Sonja Nhã ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tống lão gia tử cùng Tống Huyền Trương thì đứng hai bên, chen miệng vào không được mà can thiệp cũng chẳng xong.
Chu Lệ nhìn cảnh tượng ấy, khóe miệng co giật:
Chẳng lẽ tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác của hắn?
Sonja Nhã chưa từng được cứu, mọi chuyện đều do hắn mộng tưởng ra?
Chẳng lẽ hắn lại rơi vào vòng lặp giấc mơ một lần nữa?
"Chu Lệ, ngươi tỉnh rồi." Tống Huyền Trương là người đầu tiên chú ý, vội lấy chén nước chuẩn bị sẵn trên tủ đầu giường đưa qua, “Nào, uống ngụm nước.”
Chu Lệ cảnh giác nhìn chằm chằm mấy “nhân vật” trong giấc mơ này. Hắn đảo mắt quan sát bốn phía, vừa ngẩng đầu liền thấy trên trần vẫn đang hiển thị toàn bộ hình ảnh chiếu sáng.
Khi ánh mắt rơi vào hai bóng người đang đi lên theo cầu thang hai bên, Chu Lệ thoáng sững sờ.
Ồ, lần này còn có cả hình ảnh chiếu toàn cảnh? Trông y như thật… nhưng hắn tuyệt đối sẽ không mắc bẫy nữa!
Sắc mặt lạnh lùng, hắn gạt tay Tống Huyền Trương, bước thẳng ra hành lang, nghiêm giọng: “Ta nói rồi, ta sẽ không ở lại. Ta phải đi.”
Tống Huyền Trương và Tống lão gia tử ngẩn ra, liếc nhau mờ mịt. Tống Huyền Trương dè dặt hỏi: “Ngươi định… trở về Chu gia sao? Trời cũng tối rồi, chi bằng ăn cơm xong hẵng đi?”
Chu Lệ nhíu mày: “Ăn cơm gì? Các ngươi không hiểu lời ta nói sao? Ta phải đi ngay, bây giờ lập tức!”
Tống lão gia tử thở dài: "Đi thì đi, chúng ta không giữ. Để Tống Dương tiễn ngươi." Ông vừa dứt lời đã ôm Sonja Nhã trong tay, đi ngang qua Tống Dương thì vung một cái tát nặng nề vào lưng hắn.
“Khóc khóc khóc! Khóc cái gì nữa hả! Muội muội ngươi bị ngươi ôm sắp ngạt thở rồi! Nó vừa tỉnh lại, ngươi định ôm đến hôn mê nữa sao?!”
“Ngươi đúng là cái đồ nhãi ranh! Chu Lệ sắp đi rồi, ngươi còn không mau tiễn hắn. Lần này nếu không có Chu Lệ, thử hỏi ai sẽ cứu được muội muội ngươi?!”
Tống Dương đau đến hét ầm, mắt đỏ hoe: “Ngươi đánh ta! Ngươi lại dám đánh ta! Lão già ngươi sao toàn đánh ta thế hả!”
Tống lão gia tử trừng mắt thổi râu: “Đáng đánh! Ngươi nhìn xem vừa nãy ngươi gào khóc thảm thiết thế nào, còn định dọa chết muội muội ngươi à!”
Chu Lệ: “…”
Ờm, hóa ra lần này là thế giới hiện thực thật rồi.
"Cái kia…" Chu Lệ gượng gạo cắt ngang cảnh hỗn loạn của Tống gia, “Hay là… ta không đi nữa thì hơn.”
Tống lão gia tử sững lại: “Tại sao không đi? Vừa nãy nhìn ngươi có vẻ gấp gáp lắm mà?”
"…" Chu Lệ cười gượng, “Nhà ta gió yên sóng lặng, chẳng có gì khẩn cấp cả, ha ha… ngày mai đi cũng được.”
Tống lão gia tử gật đầu: “Vậy cũng được. Chu Lệ, nói cho chúng ta nghe một chút đi—khi các ngươi bước vào vùng bóng tối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi bọn ta không thấy các ngươi đâu cả, đến khi lại thấy thì Sonja Nhã đã tỉnh, còn ngươi lại không có mặt.”
Ông dừng một chút, rồi hỏi tiếp: “Còn nữa, sao Phong Diễm lại trở nên to lớn như thế, bên cạnh còn có kẻ mặc đồ Cosplay, là Tiểu Thu chứ? Nó cosplay ác ma à?”
Chu Lệ nhìn trên màn ảnh, hai người đang xì xào bàn tán, chẳng rõ trao đổi điều gì, Chu Lệ đành phải kể lại những chuyện đã xảy ra trong bóng tối bằng giọng điệu dễ nghe.
"Tỷ tỷ của ngươi… nàng hiện tại… vẫn ổn chứ?" Tống Huyền Trương vừa nghe Chu Lệ nhắc tới vong thê, liền giật mình, giọng run rẩy hỏi.
Tống Dương cùng Sonja Nhã cũng đồng loạt nhìn sang, trong ánh mắt dấy lên sự chăm chú chờ đợi.
Chu Lệ nghiêm túc gật đầu: “Ừ, nàng sống rất tốt, hơn nữa một mực che chở, bảo vệ chúng ta.”
___
Đế Thu cùng Phong Diễm sau khi rời đi một lúc, đã từ trong pháo đài quỷ dị kia bước ra ngoài.
Những binh sĩ máy móc không còn động lực, vẫn như cũ cứng ngắc đứng im tại chỗ, chẳng hề nhúc nhích.
Không thèm để tâm đến đám lính vô hồn ấy, Đế Thu cứ thế lặng lẽ đi thẳng về phía trước.
Bọn họ chưa kịp đi bao xa thì từ trong mộng ảo pháo đài chợt vang lên một tiếng gào thét dữ dội, đầy căm phẫn: “Nhã Nhã đâu rồi?!”
“Trả Nhã Nhã cho ta!”
Ngay sau đó, thân ảnh công chúa Hill hấp tấp chạy ra khỏi pháo đài, trên quảng trường điên cuồng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Đế Thu nhấc tay chỉ về phía công chúa Hill, giọng nhàn nhạt nói với con chuột nhỏ: “Ngươi có biết mình phải làm gì không?”
Con chuột nào dám nói "không", vội vàng gật đầu lia lịa, biểu thị đã hiểu rõ.
Thấy nó gật đầu, Đế Thu mới xoay sang Phong Diễm phân phó: “Được rồi, thả nó ra.”
Phong Diễm lập tức làm theo, không hề chần chừ, vừa nghe Đế Thu dặn liền buông tay.
Con chuột nhỏ vừa được tự do liền cắm đầu chạy, bốn chân co rút, lao vọt trở lại mộng ảo pháo đài.
Đến đây, Phong Diễm đã hiểu ý định của Đế Thu: “A, dùng gậy ông đập lưng ông?”
Đế Thu khẽ nhếch môi: “Xem ra ngươi cũng không ngu.”
Phong Diễm đắc ý: “^-^”
Công chúa Hill ở bên ngoài tìm mãi không thấy gì, gấp gáp quay ngược trở lại pháo đài. Vừa lúc nàng biến mất, Phong Diễm liền hỏi tiếp: “Hill sẽ gặp phải tình trạng gì?”
Đế Thu lạnh nhạt: “Sonja Nhã đã trải qua điều gì, thì nàng ấy cũng sẽ phải nếm trải như thế.”
Phong Diễm nhướn mày: “Ví dụ cụ thể?”
Đế Thu thong thả nói: “Ví như trí tuệ, ký ức cùng tình cảm đều thoái lui về lúc tám tuổi, rồi ngay trước mặt đại chúng bỗng nổi điên không cách nào kìm chế. Hoặc ví như, đêm xuống thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy chính mình biến thành người mẫu bằng nhựa, bị một bản sao khác của mình dùng đinh đóng chặt. Nhưng mà… ai biết chắc được? Cũng phải để thời gian từ từ lên men, mới cho ra một câu chuyện đặc sắc.”
"Bên Lâm Mạn thì sao?" Phong Diễm chợt nhớ tới một cái tên, ánh mắt lóe lên: “Có cần ta ra tay, để nàng ta chịu sự trừng phạt đáng có không?”
"Không cần." Đế Thu hờ hững đáp, giọng điệu tùy ý mà lạnh lẽo, như thể tất cả chuyện trên đời trong mắt hắn chỉ bé nhỏ như hạt cát đầu ngón tay, chẳng đáng nhắc đến. “Giữa ta và nàng còn một món nợ chưa tính, chính tay ta sẽ giải quyết.”
Phong Diễm gật đầu: “Được.”
Nếu đệ đệ muốn tự mình động thủ, hắn sẽ không nhúng tay.
"Ngươi cứ yên tâm làm, có chuyện gì ta sẽ đứng ra, lo liệu chu toàn." Phong Diễm trịnh trọng hứa hẹn, “Ngươi không cần e ngại hoàng thất cường quyền, càng chẳng cần lo Lâm gia trả thù.”
Đế Thu bỗng nhếch môi cười nhạt: “Ta sẽ sợ bọn chúng sao?”
“Chỉ là một lũ kiến hôi mà thôi.”
___
Đế Thu vừa mở mắt tỉnh lại, liền nhìn thấy trong phòng đầy rẫy những con thỏ trắng nhỏ, từng đôi mắt đỏ hoe lấp lánh, đồng loạt trừng trừng nhìn hắn không chớp.
Đế Thu: “……”
Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Mưu đồ hại Bổn Ma Vương đại nhân sao?
Sonja Nhã bật khóc: “Oa oa… Thu Thu, cảm ơn ngươi.”
Tống Dương nghẹn ngào: “Huynh đệ tốt, quả nhiên chỉ có ngươi!”
Tống Huyền Trương gật gù: “Tiểu Thu, ta biết ngay ngươi tuyệt đối không xảy ra chuyện gì.”
Tống lão gia tử xúc động: “Tiểu Thu, ngươi là ân nhân của cả Tống gia chúng ta!”
Chu Lệ: “Q-Q…”
Phong Diễm: “@v@”
Đế Thu: “.”
Thật sự không cần phải bày ra cảnh tượng cảm động như vậy đâu.
Ma Vương đại nhân cúi đầu liếc nhìn bàn tay bé nhỏ của mình, đôi mày tinh xảo liền nhíu chặt lại.
Ai, lại biến thành cái thân thể nhỏ xíu khó nhìn này rồi.
Chẳng lẽ chỉ trong giấc mơ, hắn mới có thể khôi phục được dáng vẻ ban đầu của mình sao?
Hắn đường đường là Ma Vương cường đại nhất thế giới, sao giờ đây lại thành Ma Vương thảm hại nhất thế giới thế này!
Trong khi mấy người xung quanh đều cảm động đến rơi lệ, Ma Vương đại nhân chỉ bận tâm đến vóc dáng và dung mạo của bản thân.
Tiếng ồn ào không ngừng vang bên tai, Đế Thu mím môi, chuẩn bị mở miệng quát bọn họ im lặng, thì bụng hắn lại đột nhiên phát ra âm thanh.
“Ục ục.”
“Ùng ục ùng ục.”
Đế Thu: “……”
Các ngươi nhìn xem, đến Bổn Ma Vương đại nhân cũng đã đói bụng đến thế này, còn khóc lóc cái gì nữa chứ!
Còn khóc nữa thì chẳng khác nào đang khóc tang. Còn không mau lăn đi chuẩn bị đồ ăn cho Bổn ma vương đại nhân!
Một lũ nô tài ngu xuẩn!
(〝▼ bồn ▼)
Thanh âm lạnh lẽo vừa vang lên, lập tức bốn phía trở nên tĩnh lặng không còn một tiếng động.
Tống Dương luống cuống, vội vàng loạng choạng bò dậy, ôm lấy mâm đồ ăn mà lao ra ngoài:
“Chờ một chút, ta lập tức đi nấu cơm! Rất nhanh, ngay đây!”
Đế Thu tâm tình không thoải mái, ánh mắt lạnh lùng đảo qua từng tên tiểu quỷ đáng yêu kia, cuối cùng dừng lại trên người Sonja Nhã:
“Ngươi thế nào rồi?”
Sonja Nhã khựng lại một thoáng, rồi liền nở nụ cười ngọt ngào:
“Ta ổn rồi.”
Đế Thu nhướng mày:
“Đều phải bắt lại?”
Sonja Nhã kiên định gật đầu:
“Ừ, đều phải bắt hết!”
Ánh mắt Đế Thu rơi xuống Pearl đang lim dim ngủ trên đóa hoa trong chiếc bình hoa, khẽ nói:
“Nếu ngươi không muốn tiếp nhận đoạn ký ức kia, muốn để chúng vĩnh viễn biến mất, ta có thể giúp ngươi.”
Hắn dừng một nhịp, giọng điệu nhẹ như gió thoảng:
“Dễ như ăn cháo.”
Chu Lệ: “. . . . . .”
Trong lòng hắn chợt dâng lên một loại linh cảm chẳng lành, giống như Tống gia sắp phá sản đến nơi.
Sonja Nhã mạnh mẽ lắc đầu, cắn chặt răng thốt ra từng chữ:
“Không! Ta sẽ vĩnh viễn khắc ghi những chuyện đã từng xảy ra trên người ta!”
“Các cô ta đã gây ra nhiều chuyện xấu như vậy, nếu ta không nhớ, chẳng phải các cô ta có thể giả vờ như chưa từng có gì sao?!”
“Dựa vào cái gì? Chỉ vì ta dễ bị bắt nạt thôi sao?!”
“Chung quy cũng phải có một người thay các cô ta ghi nhớ, những việc mà các cô ta đã làm!”
Đế Thu lặng im nhìn chăm chú vào thiếu nữ trước mặt.
Đôi mắt vốn thường xuyên sợ hãi, hoảng loạn, nay lại trở nên kiên định lạ thường, trong sự kiên định ấy còn ẩn chứa cả một mối thù hận sâu sắc.
Mà thù hận, chưa hẳn đã là điều tồi tệ.
Có lúc, nó chính là thứ giúp con người trong nghịch cảnh càng thêm kiên cường, không gì có thể khuất phục.
Đế Thu không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu:
“Tốt.”
“Ùng ục ùng ục.”
“Ùng ục.”
Ma vương đại nhân: “. . . . . .”
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Khá lắm!
Cái bụng này đúng là biết chọn thời điểm lên tiếng, chẳng lẽ muốn Bổn ma vương đại nhân không cần mặt mũi nữa sao?!
Cút hết cho ta!
“Ặc… Tiểu Thu…” Tống Huyền Trương xấu hổ mở lời, “Ở đại sảnh phía dưới có trái cây tươi, có muốn xuống ăn một chút không?”
Đế Thu chẳng buồn do dự, lập tức từ trên giường nhảy phắt xuống.
Lo lắng cái gì nữa? Đi thôi!
Pearl vốn đang buồn ngủ đến mức mắt díp lại, nó vừa xâu chuỗi mộng cảnh cho mọi người, vừa tiếp tục tìm kiếm vị trí phong ấn, một trận bận rộn khiến nó mệt muốn chết.
Trong cơn mơ màng, Pearl cảm giác mình bị người ta xách lên.
Nó ngơ ngác mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt phóng đại của chủ nhân ngay trước mắt.
Pearl lập tức kêu: “Thu mễ!”
Chủ nhân, ngươi tỉnh rồi!
Trong số mấy người, Đế Thu là kẻ tỉnh lại trễ nhất.
Thành thật mà nói, hắn căn bản không muốn tỉnh.
Khó khăn lắm mới có thể trải nghiệm thân thể chân thật trước kia của chính mình, ai cam lòng để giấc mộng đẹp nhanh chóng kết thúc chứ.
Pearl sau khi giúp bọn họ thay đổi lối đi trong mộng thì đã buồn ngủ không chịu nổi, còn Đế Thu lại cố tình ở lại trong mộng kéo dài thêm nửa canh giờ, mới bất đắc dĩ rời khỏi mộng cảnh.
“Lần này vất vả cho ngươi rồi, Pearl.” Đế Thu khẽ an ủi, đưa tay xoa đầu nhỏ của Pearl, tùy ý để nó vỗ cánh rồi chui tọt vào mái tóc nâu rối tung của mình.
Mấy người cùng nhau đi tới phòng khách, Phong Diễm tự giác ngồi xuống bên cạnh Đế Thu, chủ động cầm dao gọt hoa quả, vừa gọt vừa hỏi:
“Ngươi muốn ăn cái gì, ta gọt cho. Táo? Hay là lê?”
Đế Thu liếc mắt nhìn khay trái cây đặt trên bàn trà, ngón tay khẽ chỉ về một góc:
“Ăn cam.”
Phong Diễm lập tức chọn một quả cam to tròn nhất, gật đầu:
“Được, ta gọt cho ngươi.”
Dao gọt hoa quả linh hoạt đi qua đi lại trên quả cam, chẳng bao lâu Phong Diễm đã gọt sạch sẽ, cắt thành tám miếng đều tăm tắp, từng miếng giống hệt những con thuyền nhỏ.
Sợ Đế Thu làm dơ tay, Phong Diễm còn tỉ mỉ tách bỏ phần vỏ cam dính sát bên ngoài, tiện cho hắn cầm trực tiếp mà ăn.
Đế Thu nhìn thấy hoa quả đã được cắt gọn gàng, vừa muốn đưa tay lấy thì nghe Phong Diễm nói:
“Chờ một chút, rửa tay trước đã.”
Nói xong, Phong Diễm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Chu Lệ đang ngồi đối diện.
Chu Lệ ngẩn người hai giây, thấy Phong Diễm dần mất kiên nhẫn liền vội vàng dùng dị năng phong – thủy song trọng, vừa giúp Đế Thu rửa tay sạch sẽ, lại thuận tiện hong khô, “….”
Trong lòng hắn buồn bực: Ta rốt cuộc là cái gì đây? Một cái máy sấy à?
Sau khi chắc chắn bàn tay Đế Thu sạch sẽ, Phong Diễm mới đem miếng cam đã cắt gọn đưa đến trước mặt hắn.
Đế Thu vừa cầm lấy, lập tức đem miếng cam mọng nước đưa vào miệng.
Trong nháy mắt, vị ngọt thanh mát xen lẫn chút chua dịu nổ tung trong khoang miệng, dòng nước cam tươi mát tràn đầy, từng tép cam căng mọng theo nhịp cắn răng mà vỡ ra.
Hương vị cân bằng hoàn hảo giữa chua và ngọt khiến từng đầu dây thần kinh vị giác của thiếu niên run rẩy, ngập tràn kh*** c*m.
Ngon tuyệt.
Trên gương mặt non trẻ của thiếu niên thoáng hiện vẻ thỏa mãn, thân thể vốn căng cứng vì xao động dần thả lỏng, thoải mái dựa sâu vào ghế sô pha.
Ngồi ngay bên cạnh, Phong Diễm nhìn thấy biểu cảm hưởng thụ ấy, cũng không kìm được mà nở nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.
Trên ghế sô pha đối diện, Tống Huyền Trương, Tống lão gia tử cùng Chu Lệ liếc mắt nhìn nhau, “…..”
Mấy người chúng ta thật sự dư thừa mà.
Sonja Nhã ngồi ở một ghế sô pha khác, lẳng lặng ôm nửa quả dưa hấu gặm từng miếng, vừa ăn vừa vụng trộm liếc nhìn Đế Thu, không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì.
Đế Thu ăn xong một miếng cam, lại tiện tay cầm một quả ô mai từ đĩa trái cây, đưa l*n đ*nh đầu.
Pearl lập tức từ trong tóc hắn chui ra, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy quả ô mai đỏ au, nghiêm túc bắt đầu nhấm nháp:
“Thu mễ ~”
Thật ngọt, thật ngon, thật vui vẻ ~
Chu Lệ im lặng ngồi nhìn thiếu niên và tiểu Tinh Linh bên cạnh hắn.
Cảnh tượng kia, hòa thuận ấm áp, giống hệt như một nhà ba người.
Rõ ràng bọn họ đang ngồi ngay đối diện, vậy mà lại sinh ra cảm giác xa cách, như thể không cách nào hòa nhập được vào.
Đây… có phải chính là sợi dây ràng buộc của tình thân hay không?
Rất rõ ràng, chỉ cần nhìn dáng vẻ của Phong Diễm cũng biết hắn đã sớm nhận ra Đế Thu chính là đệ đệ của mình.
Nhưng vấn đề là — Đế Thu có biết chuyện này không?
Nhìn biểu hiện hiện tại của hắn, dường như… hoàn toàn chẳng rõ ràng lắm?
Thôi bỏ đi, chuyện nhà người ta, cũng không tới lượt bọn họ xen vào.
Trên chiếc ghế sô pha bên kia, sau khi thấy Đế Thu ăn xong một miếng cam, Phong Diễm liền cẩn thận gọt thêm một miếng nữa đưa tới.
Nhìn thiếu niên với gương mặt an nhàn thỏa mãn, Phong Diễm mở lời hỏi:
“Ngon không?”
Đế Thu gật đầu:
“Rất ngon, ngươi nếm thử đi.”
“Được.” Phong Diễm khẽ cười, rồi tiếp tục nói:
“Nói tới chuyện ăn uống, ta biết ở đế đô có một nơi mỹ thực vô cùng nổi tiếng. Trong khoảng thời gian toàn cầu đồ ăn bị ô nhiễm, quán ấy vẫn rất được người ta sùng bái. Hiện nay vấn đề ô nhiễm đã được giải quyết, hương vị món ăn càng thêm tuyệt hảo. Ngươi có muốn đi thử một lần không?”
Đế Thu không hề do dự, gật đầu:
“Được.”
Trong mắt Phong Diễm lóe lên tia sáng:
“Tốt, vậy ta lập tức gọi điện đặt chỗ trước.”
Quả nhiên thông suốt! Đây chính là cái cớ hoàn hảo để những ngày tới hắn có thể danh chính ngôn thuận cùng đệ đệ bồi dưỡng tình cảm!
Chu Lệ: “…”
Tại sao ta lại có cảm giác này… giống như một lão thúc thúc xấu xa dùng kẹo ngọt để lừa gạt trẻ con vậy?
