Ma Vương Đột Nhiên Hoá Thành Tiểu Đáng Thương - Chương 82
Chương 82:
- Mục Bạch -
Đế Thu a, ngươi rõ ràng lợi hại như vậy, nhưng chẳng lẽ không thể cảnh giác một chút sao?!
Chưa từng nghe qua câu “Chim vì miếng ăn mà quên nguy hiểm” sao?!
Trước kia ngươi thông minh lanh lợi đến mức nào, giờ thì linh quang đó chạy đi đâu hết rồi?
“Đúng rồi, mấy kỵ sĩ đã ăn no chưa?” Sau khi cái bụng được lấp đầy, đầu óc Đế Thu cuối cùng cũng khởi động lại.
Tống Huyền Trương mỉm cười trấn an:
“Ngươi cứ yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị thức ăn tốt nhất cho chúng. Lúc này bọn chúng sớm đã ăn no, hiện tại còn đang chơi đùa trong rừng.”
Như thể để chứng minh cho lời hắn, ngay khi câu nói vừa dứt, dưới chân mọi người bỗng truyền đến một trận rung chấn dữ dội.
Chu Lệ giật mình thất kinh:
“Động đất?!”
“Không phải đâu.” Sonja Nhã đã quen với cảnh này, chỉ nhàn nhạt khoát tay:
“Nguyệt Quang thích nằm dài trên nóc nhà, còn Công Chúa thì thích cùng mấy kỵ sĩ đuổi bắt quanh bãi cỏ trước phủ. Chấn động này… chắc là bọn chúng đang chơi trò truy đuổi thôi.”
Trong đôi mắt to tròn của Chu Lệ hiện đầy dấu chấm hỏi: “?”
Ngươi chắc chắn đây là… chơi đùa sao?
Sao mà ta cảm thấy giống như cả căn nhà sắp sập đến nơi vậy!
Hai bóng đen nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ, kế đó một trong hai liền bò sát đến bên tường, lè lưỡi thò vào trong, đảo mắt nhìn quanh:
“Gào gừ!”
— Chủ nhân, chủ nhân, mau nhìn ta! Ta ở đây!
Còn hai kỵ sĩ khổng lồ thì dựng móng vuốt lên cửa sổ, cái đuôi to sau lưng quẫy mạnh đến mức gần như muốn bay lên.
Chúng nóng nảy gầm gừ “Gào gào”, móng vuốt kích động gõ liên hồi vào khung cửa:
“Anh Anh.”
— Chủ nhân, chủ nhân, chúng ta muốn đi tìm chủ nhân!
Cả căn nhà rung lắc dữ dội.
Chu Lệ khiếp sợ đánh giá đám người Tống gia, hai lớn một nhỏ, vậy mà ai nấy đều bình tĩnh như không.
Khoảnh khắc ấy, hắn chỉ muốn thốt lên một câu:
“Tại hạ bội phục!”
Đế Thu khẽ vẫy tay với kỵ sĩ:
“Được rồi, kỵ sĩ, đừng nghịch, đi sang góc bên kia chơi đi.”
Nghe thấy giọng chủ nhân, kỵ sĩ mới chịu dừng lại, ấm ức cong đuôi bỏ đi, còn phát ra tiếng rên nho nhỏ:
“Ô ô.”
— Chủ nhân hung ta… ta không vui chút nào  ̄へ ̄
Chu Lệ: “…”
Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Đế Thu thực sự có thể hàng phục vạn vật!
“Cuộc tranh tài thứ sáu được tổ chức ở hải vực,” Sonja Nhã, từ đầu vẫn im lặng, rốt cuộc mở miệng, “Thu Thu, lần này ngươi định mang về bảo bối gì đây?”
“Cá mập? Cá chình? Dù sao chắc chắn cũng là một loại cá, đúng không?”
Nói xong, nàng nhanh chóng quay đầu nhìn Tống Huyền Trương:
“Nhưng mà, ba ba, chỗ chúng ta không có hồ cá. Trong mấy ngày tới có thể đào xây ra không?”
Tống Huyền Trương trấn định đáp:
“Không thành vấn đề, sau núi còn có một mảnh đất trống, có thể làm thành hồ cá. Tiểu Thu, ngươi muốn loại hồ thế nào?”
Chu Lệ: “?”
Sao các ngươi lại chắc chắn rằng Đế Thu nhất định sẽ mang về một con cá?
Cá vượt biển mà muốn sống sót còn khó, lần này chắc chắn không mang về được đâu! Các ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?
Đế Thu điềm nhiên nói:
“Làm lớn một chút, bên hồ phải lát đá sạch sẽ, trơn bóng. Dưới đáy nước trồng rong biển đẹp mắt, san hô trải thêm đá cuội dày đặc.”
Hắn ngừng lại một nhịp rồi bổ sung:
“Đúng rồi, phải xây ở nơi buổi tối ánh trăng có thể chiếu vào. Cá rất thích làm đẹp, nên bốn phía hồ phải gieo thêm những loài hoa rực rỡ.”
“À, nhớ kỹ, tuyệt đối không được trồng bồ công anh. Loài này sau khi chín, hạt bay loạn khắp nơi, cá không thích.”
Cả nhà Tống Huyền Trương nghiêm túc lắng nghe, tới đoạn trọng yếu còn gật đầu ghi nhớ:
“Nha, không trồng bồ công anh, rất tốt, rất tốt. Vậy thì hồ phải làm to cỡ nào mới thích hợp?”
Đế Thu xoa cằm suy ngẫm:
“Ừm… cỡ một sân bóng đá là vừa. Nếu có điều kiện, dĩ nhiên càng lớn càng tốt.”
Tống lão gia tử nghiêm nghị tiếp lời:
“Còn điều gì cần chú ý nữa không? Nếu không thì ngày mai ta sẽ mời kiến trúc sư thiết kế bản vẽ, nhân lúc ngươi còn ở đây, ngươi xem qua, sau đó chúng ta mới khởi công xây dựng.”
Chu Lệ ngây ngốc, há hốc mồm: “…”
Mọi người thật sự đang trịnh trọng thảo luận chuyện này sao?!
Vẻ mặt bọn họ tự nhiên như vậy, hoàn toàn không hợp lý chút nào!
Cuối cùng, ngay cả chi tiết nhỏ nhất cũng được bàn bạc xong xuôi.
Sonja Nhã nghiêng đầu, tò mò hỏi:
“Thu Thu, cá cá mà ngươi nói là giống cá gì thế?”
Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía thiếu niên đang nhàn nhã ăn cam.
Thiếu niên nuốt miếng cam trong miệng, cầm khăn tay chậm rãi lau khóe môi, rồi thuận miệng đáp:
“Là người cá xinh đẹp nhất trên thế giới này.”
Mọi người: “……”
Chu Lệ: “……”
Người cá?
Người cá?!
Đây chẳng phải chỉ tồn tại trong truyện đồng thoại sao?!
*Đồng thoại là một thể loại truyện dành cho trẻ em, trong đó các nhân vật chính thường là loài vật, cây cối, hoặc đồ vật được nhân cách hóa, có khả năng suy nghĩ và hành động như con người.
Ánh mắt Chu Lệ trở nên phức tạp, lặng lẽ nhìn thiếu niên với tiểu Tinh Linh nhỏ nhắn đang đậu trên mái tóc hắn.
Đồng thoại thế giới thôi mà… cũng không phải chưa từng thấy.
Coi như có thể lý giải được.
Bình tĩnh, hắn cũng không phải chưa từng gặp qua cảnh quen thuộc này.
Trong mơ, ngay cả Ma Vương hắn còn từng thấy qua, vậy thì còn có gì khiến bản thân chịu không nổi nữa chứ?
"Mọi người trong nhà, các đồng chí, ăn cơm thôi!" Ở cuối hành lang, từ trong đại sảnh vang lên giọng Tống Dương, hắn mặc tạp dề, vội vàng chạy ra ngoài. “Ta nói cho các ngươi biết, tay nghề nấu nướng này là do ta đích thân được Hiệp hội Đầu bếp tinh tế cấp chứng nhận đấy. Bình thường người thường căn bản không chịu nổi cơm nước ta làm. Xem như các ngươi có phúc mới được ăn đó!”
Chu Lệ nhìn Tống Dương, vẻ mặt thì ngạo nghễ, nhưng lại vừa có chút thật thà, mặc thêm cái tạp dề, đội cả mũ đầu bếp, thế nào nhìn cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Trong đầu hắn bỗng nhiên không kiềm được mà tưởng tượng ra hình ảnh một con Husky chạy vòng vòng quanh bếp.
Cảm giác thật sự khó mà nói nên lời.
Phòng ăn Tống gia là một bàn tròn, bọn họ còn chưa kịp bước vào thì mùi hương nồng đậm của cơm nước đã lan tỏa khắp nơi.
Cơm tối cũng không phải tất cả đều do Tống Dương làm, trong phòng bếp còn có thêm một vị đầu bếp khác cùng hỗ trợ.
Vừa mới ngồi xuống bàn, Tống Dương liền chỉ vào nồi canh cá màu vàng nhạt đặt ở giữa bàn, hăng hái giới thiệu:
“Đây là món ta nấu, tuyệt đối là các ngươi chưa từng nếm qua mùi vị này đâu. Loại thịt này hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn khử hết vị đắng, nhưng ta đã lén hái được một ít mầm non màu nâu trong khu U Linh, đem nghiền thành bột rồi thả vào. Nhờ vậy mà không chỉ xóa sạch vị đắng, còn khử được mùi tanh, thậm chí còn toát ra một hương vị thanh nhạt, dễ chịu. Các ngươi mau nếm thử đi!”
Chu Lệ cầm muỗng múc một hớp canh, vừa nếm vào liền cảm nhận được vị đậm đà thuần hậu, không chỉ át đi được vị tanh của cá tươi, mà còn hòa quyện thêm mùi thơm ngọt đặc trưng của thực vật.
Thật không ngờ, Tống Dương lại có tay nghề nấu ăn như thế.
Đang ăn dở hai miếng, Đế Thu khẽ liếc nhìn Tống Dương, lặng lẽ gọi:
“Tống Dương.”
Tống Dương còn đang chuẩn bị giới thiệu món kế tiếp, nghe được giọng Đế Thu liền theo bản năng dựng thẳng người, đáp ngay:
“Có!”
Đế Thu chậm rãi buông một câu khiến cả bàn kinh ngạc:
“Lúc đi biển sâu, ngươi có muốn lập đội chung với ta không?”
Đũa trong tay Tống Dương suýt nữa rơi xuống, hắn lắp bắp:
“Cái… cái gì? Tại sao lại là ta?”
Đế Thu đáp gọn:
“Ngươi nấu ăn ngon.”
Tống Dương theo bản năng nhìn sang Phong Diễm, có chút khó xử:
“Nhưng không được đâu, ta và Phong Diễm vốn đã là một đội… chúng ta…”
Phong Diễm liền nhanh chóng cắt ngang:
“Chúng ta hoàn toàn có thể cùng nhau lập đội. Ta phụ trách bắt cá, Tống Dương nấu nướng. Như vậy chẳng phải giải quyết hết mọi vấn đề sao?”
Đang lo lắng không biết lấy lý do gì để cùng đệ đệ lập đội, giờ chẳng phải cơ hội đã tự động đến rồi sao!
Đế Thu trầm ngâm hai giây, rồi gật đầu:
“Vậy cũng được.”
Với Ma Vương đại nhân mà nói, chuyện ăn uống, phân phối một đầu bếp cùng thêm một người hỗ trợ cũng không có gì quá đáng.
___
Giải quyết xong chuyện của Sonja Nhã, buổi tối sau bữa cơm, Đế Thu liền trở về căn nhà nhỏ trong khu ổ chuột của mình.
Đã hai mươi ngày không về, trên giường phủ kín một lớp bụi mỏng.
Hắn dùng phép thuật quét sạch căn phòng cho sạch sẽ không vương một hạt bụi, rồi mới lấy từ trong không gian ra một quả trứng, đặt lên bàn.
Giờ đây, quả trứng đã không thể gọi đơn giản là "trứng" nữa.
Ngày đó, sau khi nâng không gian chứa đồ lên cấp năm, hắn đã tiện tay ném Trùng Vương trứng vào bên trong mà chẳng quan tâm. Không ngờ đến một ngày, khi chú ý đến, hắn phát hiện bên ngoài trứng đã kết thành một cái kén trắng muốt, bao bọc toàn bộ bên trong.
Khi bàn tay đặt lên kén, hắn có thể cảm nhận rõ ràng nhịp động đang vang lên từ bên trong.
Xem ra, Trùng Vương sắp phá kén chui ra.
Từ lúc nhận được quả trứng Trùng Vương từ Mẫu Trùng đến nay, đã gần hai tháng trôi qua, nhưng suốt thời gian đó tuyệt nhiên không có bóng dáng Trùng Tộc nào xuất hiện trước mặt hắn.
Mà bây giờ, thời khắc hai tháng đã tới, khi Trùng Vương chuẩn bị nở ra, e rằng ngay lập tức hắn sẽ phải nghênh đón một làn sóng khách không mời mà đến.
Đúng lúc Đế Thu đang trầm ngâm suy nghĩ, từ ngoài cửa sổ trước mặt bỗng lóe lên một tia hắc quang, ngay sau đó là tiếng gõ cửa vang lên.
Đế Thu mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa có một con tiểu dương màu xanh lè đang ngồi chồm hổm, hất cằm ra vẻ đắc ý:
“Này, tiểu tử thúi, nhìn thấy bản thần thú đại gia có phải là vô cùng kinh hỉ không?!”
Đế Thu im lặng nhìn con dê nhỏ một hồi, sau đó không nói một câu liền đóng cửa lại ngay trước mặt nó.
Thao Thiết toàn thân cứng đờ, gấp gáp kêu lớn:
“Không phải chứ! Ngươi mở cửa a, mau cho ta vào, cho ta đi vào!”
Đế Thu lại mở cửa lần nữa, đứng ở cửa cao cao tại thượng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống con dê nhỏ, giọng điệu không đổi:
“Vừa rồi ngươi nói cái gì?”
Dê con nghiêng đầu, hai cái đuôi dài nhỏ phía sau quẫy mạnh, giọng điệu lập tức thay đổi, nịnh nọt đầy vẻ làm nũng:
“Thân ái chủ nhân, nhân gia đã trở về rồi đây~ Có thể cho tiểu khả ái này vào trong được không?”
Lúc này Đế Thu mới hơi nhích người sang một bên, hờ hững đáp:
“Vào đi.”
Thao Thiết vẫy đuôi vài cái, trong lòng vừa bất mãn vừa ấm ức mà bước vào.
Tên Đế Thu chết tiệt này, trước kia mình vì hắn liều mạng ở tiền tuyến, vậy mà hắn cứ làm bộ thờ ơ lạnh nhạt, hoàn toàn không nể mặt. Quá đáng thật! Ta đây đường đường là thượng cổ thần thú, chẳng lẽ không cần thể diện sao?!
Thao Thiết vừa đi vào, liền lăn ngay lên tấm thảm mềm mại dưới sàn. Pearl tò mò nghiêng đầu đánh giá con sinh vật kỳ lạ có ngoại hình khác thường này.
Đế Thu kéo ghế, ngồi xuống ngay trước mặt Thao Thiết, chậm rãi hỏi:
“Tự mình trở về? Chuyện ở Thú tinh đã giải quyết xong hết rồi?”
Thao Thiết gật gù:
“Sau khi công chúa Thú tộc đoạt lại hoàng cung, ta còn ở đó chờ thêm một khoảng thời gian rất dài. Lão quốc vương bị giam giữ quá lâu, bị hành hạ đến không còn ra hình dáng. Sau khi được cứu ra thì chẳng bao lâu liền bệnh mà qua đời.”
“Lúc lâm chung, lão quốc vương đem ngôi vị truyền lại cho công chúa. Giờ thì phải gọi nàng là Nữ vương mới đúng. Hiện tại Thú tinh trăm việc chờ khởi phục, nàng vốn không có thời gian để chìm trong bi thương. Ta giúp nàng ổn định đại cục xong rồi mới quay về.”
Nói tới đây, Thao Thiết bỗng nhớ ra điều gì, hất tai một cái:
“À, còn nữa, về chuyện ngươi vẫn luôn để ý — quốc khố Thú tinh cùng khoản 160 ức của ngươi ấy — thì ta khuyên tốt nhất ngươi đừng ôm hy vọng. Bây giờ toàn bộ Thú tinh đã sạch trơn chẳng còn đồng nào. Cho dù có ít tiền thì cũng đều ném vào việc khắc phục hậu quả sau chiến tranh, xây dựng lại quốc gia. Nói ngắn gọn, khoản 160 ức kia của ngươi, còn lâu lắm mới có thể trông mong được trả về.”
Đế Thu híp mắt:
“Vậy còn kẻ soán vị kia? Đã tìm thấy chưa?”
Thao Thiết đưa móng vuốt sau lên gãi gãi cổ, lắc đầu:
“Không, vẫn chưa tìm ra. Nhưng có thú nhân từng tận mắt thấy hắn rời đi. Nếu như không nhận nhầm, thì hắn đã cùng một đám hải tặc tinh nhân rời đi rồi.”
“Trước khi đi, hắn còn buông mấy lời thừa thãi, rằng ‘sớm muộn gì hắn cũng quay lại, Thú tinh vốn thuộc về hắn’. Hừ, loại sâu bọ đó, ta cắn một phát cũng không đủ nhét kẽ răng! Nếu hắn dám quay lại, ta dám ăn sạch cả bọn!”
Nói xong, Thao Thiết đứng bật dậy, bốn chân trụ xuống đất, duỗi lưng uốn éo một cái, lười biếng ngáp dài:
“Được rồi, nhiệm vụ xong, ta phải trở về ngủ, mệt chết ta rồi.”
Dứt lời, thân hình Thao Thiết liền hóa thành một đạo quang lục, bay thẳng trở lại bên tai Đế Thu, chui vào nơi trú ngụ của nó.
Ngay khoảnh khắc tiến vào, giọng nó vang lên lần cuối:
“À, đúng rồi. Trước khi đi, Nữ vương Thú tinh dặn ta mang lời tới cho ngươi. Nàng nói vài ngày nữa sẽ đến thăm hoàng thất hành tinh R20, coi như là động thái thiết lập ngoại giao hữu hảo. Đến lúc ấy, nàng sẽ tìm ngươi để đích thân cảm ơn.”
Đế Thu phẩy tay, thản nhiên đáp:
“Cảm ơn thì thôi, ta chỉ muốn lấy lại 160 ức kia.”
Nói xong, bên tai đã không còn động tĩnh gì nữa. Rõ ràng Thao Thiết đã ngủ mê man, mệt mỏi đến mức chẳng còn sức mà hó hé.
Đế Thu ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào bầu trời sao ngoài cửa sổ, suy tư không nói.
Nữ vương đến bái phỏng? Xem ra vài ngày tới nơi này sẽ náo nhiệt đây.
___
Trong mấy ngày tiếp theo, Phong Diễm gần như ngày nào cũng kéo Đế Thu ra ngoài, dẫn hắn đi khắp nơi trên hành tinh R20, nếm thử đủ loại mỹ thực.
Đến ngày thứ tư, trên mạng internet bỗng bùng nổ một tin tức lớn.
Trong hoàng cung, Hill công chúa tính tình đột nhiên biến đổi. Người vốn nổi tiếng dịu dàng ôn nhu, đối xử với người ngoài lúc nào cũng lễ phép, nay trong một lần tham gia hoạt động công khai lại bất ngờ mất kiểm soát, nổi giận đùng đùng rồi động thủ đánh người.
Vốn dĩ truyền thông đã vô cùng chú ý đến hoàng thất bí ẩn, nay tin tức Hill công chúa ra tay đánh người vừa nổ ra, lập tức chiếm trọn mọi tiêu đề, khiến internet dậy sóng.
Hình ảnh, video, lời bình luận tràn ngập khắp nơi. Tiêu đề các bài đăng giật gân đến cực điểm:
《 Kinh hãi! Đây mới chính là khuôn mặt thật sự của Hill công chúa! 》
Trong tấm hình chụp khá mờ, thoạt nhìn như được chụp từ rất xa, nhưng vẫn có thể nhận ra rõ ràng ngũ quan của người trong đó.
Hill công chúa mặc chiếc váy công chúa lộng lẫy tinh xảo, trên đầu đội vương miện, nhưng gương mặt tuyệt đẹp lại mang theo biểu cảm dữ tợn đến rợn người.
Ngay lập tức, vô số "thám tử mạng" bắt đầu đào bới những chuyện cũ.
Không ngừng có người tung ra các bài đăng, nói rằng vẻ ngoài ôn nhu thiện lương chẳng qua là lớp vỏ giả tạo mà Hill công chúa cố tình dựng lên. Thực chất nàng ta điêu ngoa, độc ác, việc đánh đập thị nữ xung quanh vốn là chuyện thường ngày.
Trong số đó, có người thậm chí còn tung ra một bức ảnh — trên lưng một thiếu nữ đầy rẫy những vết thương chi chít, trông vô cùng đáng sợ.
Có người từng đứng ra cáo buộc, nói rằng tỷ tỷ nàng khi còn ở trong hoàng cung làm nhiệm vụ đã lỡ miệng mạo phạm Hill công chúa, kết quả bị ăn một trận roi nhục nhã.
Sau khi trở về nhà, vết thương chưa kịp lành thì tình trạng lại trở nặng, chẳng bao lâu tỷ tỷ hắn đã trút hơi thở cuối cùng.
Một khi bức ảnh này xuất hiện, đề tài [#Khuôn mặt thật sự của công chúa Hill] lại một lần nữa bị đẩy lên cao trào, khiến dư luận bùng nổ.
Hắn không phải kẻ đầu tiên lên tiếng cáo buộc, cũng chẳng phải người cuối cùng.
Trong số đó, có kẻ chỉ biết khoác lác mồm mép, có người đưa thêm ảnh để làm chứng. Cũng có kẻ thật sự nắm giữ chứng cứ, muốn nói rõ chân tướng, nhưng cũng không ít kẻ chỉ nhân cơ hội đục nước béo cò.
Mọi người dần dần chẳng còn phân biệt nổi đâu là thật, đâu là giả.
Có người giữ được lý trí, cố gắng từ trong mớ ngôn luận hỗn loạn ấy tìm ra chút sự thật.
Nhưng cũng có những kẻ chỉ muốn xem trò vui, càng loạn bao nhiêu thì càng thấy khoái trá bấy nhiêu. So với việc truy cầu chân tướng, bọn họ càng muốn được tận mắt nhìn thấy một công chúa cao quý bị kéo xuống bùn lầy.
Ngoài ra, vẫn còn một nhóm người không sao tiếp thu nổi những tin tức này. Bởi trong lòng bọn họ, vị công chúa kia chẳng khác nào thiên sứ thuần khiết, là niềm kính yêu không thể kháng cự.
Thế nhưng, bất kể thuộc loại nào, sự việc lần này đã khiến danh dự và uy tín của công chúa Hill bị lung lay, kéo theo uy nghiêm của hoàng thất cũng chịu chấn động nặng nề.
Để xoa dịu lòng dân, hoàng thất buộc phải ra mặt xử lý cuộc khủng hoảng niềm tin.
Trong bản tuyên bố chính thức, bọn họ đã nêu ra mấy điểm quan trọng.
Thứ nhất, công chúa Hill từ lâu đã phải chịu áp lực cùng lo âu nặng nề, cuối cùng dẫn đến tinh thần mất khống chế, nên mới có hành vi thất thường trước công chúng.
Thứ hai, từ hôm nay trở đi, công chúa Hill sẽ bế quan, chuyên tâm tiếp nhận trị liệu tâm lý.
Thứ ba, xét thấy tâm tình công chúa Hill không ổn định, từ nay nàng sẽ bị gạch tên khỏi danh sách người thừa kế ngôi vị hoàng đế. Nàng vẫn là công chúa của hoàng thất, nhưng không còn tư cách tranh đoạt ngôi vị.
Thứ tư, hoàng thất là hoàng thất của toàn bộ dân chúng R20. Chỉ nhờ có sự ủng hộ của toàn dân, hoàng thất mới tồn tại được đến hôm nay. Hoàng thất sẽ lấy sự việc này làm gương, tuyệt đối không tái phạm sai lầm tương tự, đồng thời cam kết bồi dưỡng một người thừa kế chân chính, xứng đáng, và chấp nhận sự giám sát từ toàn thể dân chúng R20.
Sau khi bản tuyên bố này được công bố, dư luận trên mạng mới dần hạ nhiệt.
Điều mà quần chúng muốn thấy chẳng qua chỉ là nguyên tắc: “Vương tử phạm pháp thì cũng như thứ dân, không ngoại lệ.” Thân là công chúa của hoàng thất, nếu đã phạm lỗi thì ắt phải chịu hình phạt thích đáng.
Hiện tại, hoàng thất đã đưa ra lời hứa hẹn trừng phạt rõ ràng, coi như cũng giữ lại được phần nào uy tín vốn có.
Từ lúc tin tức công chúa Hill đánh người lan truyền trên mạng đến khi hoàng thất chính thức đưa ra tuyên bố giải quyết khủng hoảng, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng bốn ngày ngắn ngủi.
Hoàng thất có thể hành động nhanh chóng đến vậy, không chỉ bởi sức ép từ lòng dân và nguy cơ mất tín nhiệm, mà còn do một nguyên nhân trọng yếu khác —— đó chính là việc nữ vương thú tinh mới đăng cơ sắp có chuyến viếng thăm R20.
Xưa nay, thú tinh và R20 vẫn giữ mối quan hệ trung lập, xa gần không quá thân thiết.
Khác với thể chất yếu kém của dân R20, thú tinh là nơi quy tụ toàn chiến sĩ. Tất cả thú nhân đều sở hữu hai hình thái: thú và thú nhân, khiến sức mạnh quân sự của thú tinh vượt xa R20.
Giới chính trị R20 đã sớm biết thú tinh vừa trải qua nội loạn, cũng hiểu rõ vị nữ vương trẻ tuổi kia vừa chính thức đăng cơ. Lần này nàng chủ động đến thăm, tám chín phần là muốn bàn chuyện kết minh.
R20 đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội thiết lập liên minh với một tinh cầu hùng mạnh như vậy. Chính vì thế, trước khi nữ vương thú tinh đặt chân đến, bọn họ buộc phải nhanh chóng dẹp yên khủng hoảng uy tín trong nội bộ hoàng thất.
Vào ngày cuối cùng trước khi giải thi đấu liên minh tinh tế khởi tranh, nữ vương thú tinh đã cùng phi thuyền vũ trụ bay thẳng đến R20.
Để bày tỏ sự hoan nghênh trọng thị, đồng thời cũng nhân cơ hội này cứu vãn hình tượng hoàng thất trong mắt các gia tộc lớn, R20 quyết định tổ chức yến tiệc hoàng gia lần nữa, đồng thời gửi thư mời đến những gia tộc danh vọng trong đế đô.
___
Đêm ấy, pháo đài hoàng thất trở nên náo nhiệt lạ thường. Từng chiếc phi cơ dưới ánh trăng lần lượt đáp xuống bên ngoài hoàng thành. Các quý nữ cùng quý ông khoác lên mình y phục tinh xảo, tay trong tay chậm rãi bước vào trong cung điện nguy nga.
Đế Thu một lần nữa đặt chân vào tòa pháo đài này. Có lẽ vì chuẩn bị vội vàng nên bố cục bên trong hầu như không khác gì lần trước, chẳng có gì mới mẻ.
Khách mời cũng vẫn là những gương mặt quen thuộc. Chỉ khác ở chỗ lần này có sự hiện diện của nữ vương thú tinh, vì vậy không khí hiển nhiên trở nên trang trọng hơn nhiều. Phòng khách rộng lớn cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn dương cầm du dương vang vọng khắp không gian.
Đế Thu quan sát khắp nơi, nhận thấy trong đại sảnh xuất hiện không ít bóng dáng thú nhân.
Thú nhân thật sự rất dễ nhận biết. Cho dù khoác y phục sang trọng, nhưng những đặc điểm thú tính vẫn vô tình lộ ra, chẳng hạn như đôi tai phủ đầy lông hay chiếc đuôi mềm mại phía sau.
Ví dụ như ngay gần đó, Đế Thu chỉ cần liếc mắt liền nhận ra một người sói.
Hay như phía sau hắn, có một nữ thú nhân, rõ ràng là mèo nữ.
So với những vị khách người R20 đầy gò bó, thú nhân lại mang vẻ tự nhiên, phóng khoáng hơn hẳn.
Sau quãng thời gian dài nội chiến, bọn họ cần một con đường để giải tỏa áp lực bị dồn nén.
Giữa sàn nhảy xa hoa lộng lẫy, các thú nhân thoải mái phô diễn kỹ thuật vũ đạo, đồng thời để lộ sức hút nguyên thủy, hoang dã vốn có.
Trong lúc Đế Thu vẫn còn đang chăm chú quan sát, đột nhiên tất cả những thú nhân đang nhảy múa bỗng dừng lại cùng một lúc.
Bọn họ đồng loạt quay người, nhất tề quỳ nửa gối xuống đất, giọng đồng thanh vang vọng:
“Cung nghênh Nữ Vương!”
Theo ánh mắt của các thú nhân, Đế Thu xoay tầm nhìn, rốt cuộc cũng được diện kiến vị công chúa thú tinh từng sa sút thê thảm, nay đã đăng cơ thành nữ vương —— Angela.
Hôm nay, Angela đã hoàn toàn lột xác.
Trên người nàng lúc này không còn là những bộ quần áo lam lũ ngày xưa, mà thay vào đó là một chiếc trường bào đỏ tươi, tinh xảo, hoa mỹ vô cùng.
Màu sắc rực rỡ ấy khoác trên thân thể nàng, đem uy nghiêm của nữ vương thể hiện đến mức nhuần nhuyễn, cao quý mà không mất đi khí phách.
Đôi mắt nàng kiên định, bước chân vững vàng, mỗi bước đi đều mang theo quyết đoán sát phạt và kiêu ngạo của kẻ đứng đầu.
Chu Lệ lặng lẽ nhìn nữ vương thú tinh Angela, trong lòng dâng lên vô số cảm khái.
Đã từng, Angela chỉ là một cô công chúa ngây thơ, trong mộng tưởng mong được bạch mã hoàng tử che chở, thương yêu.
Nhưng hiện tại, nàng đã khác xưa. Angela không còn cần bất cứ vị vương tử nào làm chỗ dựa, cũng không cần nương nhờ ai để tồn tại. Nàng chính là chỗ dựa của chính mình, hơn thế nữa, còn là điểm tựa vững chắc cho cả thú tinh.
Nàng là nữ vương cao cao tại thượng của muôn thú nhân!
Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ dẫn dắt thú tinh bước ra giữa vũ trụ bao la, phô bày trước toàn bộ tinh hệ phong thái thuộc về riêng nàng.
Trong lòng Chu Lệ bỗng dâng lên một cơn xúc động, suýt nữa muốn bật khóc.
Hắn theo bản năng liếc nhìn Sonja Nhã, chỉ thấy nàng bình tĩnh chăm chú ngắm nữ vương thú tinh, trong mắt ánh lên vẻ sùng bái không che giấu.
Đối diện với Angela vào giờ khắc này, Chu Lệ cũng không biết trong lòng mình là đau xót hay là kính phục, có lẽ cả hai cảm xúc cùng tồn tại.
Những khổ đau nghiệt ngã đã ép nàng trưởng thành quá nhanh. Nhưng nếu có thể, hắn tin chắc rằng cả Angela ca ca lẫn phụ hoàng của nàng đều không bao giờ mong muốn nàng phải gánh chịu những cay đắng này.
Cuộc đời vốn không nhất định phải đi qua cực khổ mới thành công. Nhưng khi gian nan đã ập đến, con người chỉ còn cách cắn chặt răng mà chịu đựng.
Đông phong không áp đảo gió tây, thì gió tây ắt sẽ áp đảo đông phong.
Nếu ngươi không đánh bại khổ nạn, vậy khổ nạn sẽ đánh gục ngươi.
Hắn và Angela ca ca vốn là tri kỉ, là bằng hữu tâm giao. Từ miệng ca ca của Angela, hắn đã không ít lần nghe nhắc đến cái tên này.
Angela ca ca từng nói, muội muội hắn tên gọi Angela, bởi vì bọn họ hy vọng nàng sẽ giống như thiên sứ, vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ. Cái tên ấy chính là tâm nguyện tốt đẹp gửi gắm.
Ca ca của nàng còn từng thổ lộ rằng, vận mệnh của thú tinh để hắn gánh vác là đủ rồi, muội muội chỉ cần mỗi ngày an nhiên vui cười là được.
Thế nhưng, chẳng ai biết tai nạn và ngày mai cái nào sẽ đến trước. Ước nguyện tốt đẹp cũng chẳng thể vĩnh viễn tồn tại.
Chu Lệ không dám tưởng tượng nếu Angela ca ca tận mắt nhìn thấy muội muội lúc này, sẽ có biểu tình ra sao. Có lẽ hắn sẽ đau lòng, muốn lao tới ôm chặt lấy nàng, không cho nàng chịu thêm bất cứ thương tổn nào nữa.
Đáng lẽ cuộc đời an nhàn yên ổn nên giao cho Angela hưởng thụ, nhưng cuối cùng nàng lại bị buộc phải đối mặt tất cả mọi thứ.
“Thân ái bằng hữu R20 hành tinh.”
Một giọng nói trầm thấp, uy nghiêm vang lên, kéo Chu Lệ ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Hắn ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Angela khẽ liếc về phía mình, rồi nhanh chóng dời đi.
“Ta là nữ vương đời mới của thú tinh —— Angela • Khải • Eno Nhị. Các ngươi cũng có thể gọi ta là ‘Nữ vương Eno Nhị’.”
“Hôm nay được tham dự bữa tiệc mang ý nghĩa phi phàm này, ta cảm nhận sâu sắc sự ấm áp cùng hiếu khách nồng nhiệt đến từ R20 hành tinh.”
