SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Ngày Ngày Nhớ Mong - Kim Họa

Chương 77:

- Kim Họa -

Sau khi lên đảo.

Lâm Trĩ Thuỷ biết bộ phim đầu tay giúp Lộ Tịch giành ngôi Ảnh hậu là [Bất độ] được quay chính tại đảo Nghi Lâm. Đôi mắt trong veo như pha lê của cô khi hứng thú với điều gì đó thường sẽ sáng rực lên một cách quá mức.

Khóe môi Lộ Tịch khẽ cong lên: “Tôi đã bảo trợ lý sắp xếp cho đội nghiên cứu cô đưa theo ở tại khách sạn vịnh Gia Phù, còn cô với tôi cùng đi tham quan quanh đảo nhé?”

Lâm Trĩ Thuỷ chậm rãi chớp mắt.

Lộ Tịch rất quen thuộc với từng tấc đất nơi đây. Tranh thủ ánh chiều tà màu cam ấm chưa lặn hẳn xuống đường chân trời, cô đưa Lâm Trĩ Thuỷ tới thăm ngọn hải đăng, dẫn cô đi hết những địa điểm từng là bối cảnh nổi tiếng trong phim.

Trên đường đi, bất kể gặp người dân hay trẻ con, ai nấy đều dừng lại mỉm cười vẫy tay chào cô.

Rõ ràng là…

Bất luận là với tư cách chủ hòn đảo hay là nữ minh tinh nổi tiếng được công chúng yêu mến, Lộ Tịch đều nhận được rất nhiều thiện cảm từ nơi này.

Trở lại chốn xưa, không tránh khỏi chuyện ôn lại kỷ niệm cũ. Lộ Tịch nhắc đến chuyện có liên quan đến Ninh Thương Vũ, cô chỉ tay về phía con ngõ nhỏ rợp bóng cây phía trước, kể với Lâm Trĩ Thuỷ: “Năm đó, chính ở đây, Ninh Thương Vũ từng cứu tôi một lần.”

Lâm Trĩ Thuỷ hơi tròn mắt, có vẻ rất bất ngờ trước lời này.

Lộ Tịch nói bằng giọng dịu nhẹ: “Lúc ấy có người thuê đám lưu manh đến bắt tôi đi, nếu bị bắt, kết cục của tôi sẽ là bị nhốt vào viện tâm thần. Từ đó về sau, không còn tên tuổi, chỉ còn lại một dãy mã số bệnh án khắc trên xương quai xanh. Có thể là bị nhốt vào lồng sắt rồi ném xuống biển, cũng có thể bị hành hạ dã man, rồi biến thành tiêu bản trưng bày.”

Lâm Trĩ Thuỷ từ những lời kể nắm bắt được một chút thông tin, hơi chần chừ rồi hỏi: “Cô đã bị bắt rồi sao?”

Lộ Tịch khẽ gật đầu, trong ánh hoàng hôn mờ nhạt, gương mặt nghiêng tĩnh lặng của cô như hoà vào không gian. Khi ánh mắt cô nhìn về phía con ngõ nhỏ phía trước, một vài ký ức rời rạc bỗng ùa về: “Lúc đó tôi đã nhận nhầm anh ấy thành Dung Già Lễ, cứ vừa khóc vừa cầu cứu anh ấy.”

Cho đến tận bây giờ cô vẫn không quên được cảnh tượng ấy. Có thể vì Ninh Thương Vũ từng theo học Dung Cửu Lưu, lại trạc tuổi với Dung Già Lễ, cả hai đều là những kẻ có khí chất kiêu hãnh, thuở thiếu thời từng lớn lên cạnh nhau, dáng vẻ cũng có vài phần tương tự.

Năm ấy, Ninh Thương Vũ đứng trước một cửa tiệm không biển hiệu, tay áo sơ mi gọn gàng, nơi cổ tay đeo một chiếc đồng hồ khắc huy hiệu gia tộc, quần âu đen ôm sát tôn dáng, hai chân dài thẳng tắp nổi bật.

“Có thể vì tôi khóc quá thảm… Ninh Thương Vũ liền gọi đám người bắt tôi đến gần, rồi tiện tay thưởng cho tên có vết sẹo ở sống mũi một điếu xì gà.” Trong giọng nói của Lộ Tịch lộ rõ sự cảm kích. Mà khi Lâm Trĩ Thuỷ nghe đến từ “xì gà”, đôi mắt tựa như hồ nước xuân liền ánh lên những tia sáng long lanh, cô ấy lại kể tiếp: “Về sau, vì muốn cứu Dung Già Lễ, anh ấy còn tự tay thưởng cho bản thân một điếu nữa.”

“Tôi đã từng xem qua ảnh.” Lâm Trĩ Thuỷ đưa ngón tay chỉ vào giữa trán mình: “Thời trẻ, ở đây của anh ấy có một dấu giống như hoa văn lửa. Tôi từng hỏi, anh ấy chỉ nói là tự mình làm.”

Sau đó, Lâm Trĩ Thuỷ từng âm thầm đoán, có lẽ anh đã phạm lỗi gì đó trong gia tộc nên bị trừng phạt, mà để giữ thể diện cho đàn ông, cô rất hiểu chuyện, chưa từng truy hỏi đến cùng.

Bây giờ nghe Lộ Tịch kể lại, trí tò mò của cô bị khơi dậy trở lại. Cô rảo bước đi trước vài bước theo lối cây rợp bóng, váy khẽ lay động, những đường thêu chỉ bạc phản chiếu ánh sáng, rồi đứng lại bên cạnh cột đá, chính là nơi mà Lộ Tịch đã chỉ.

Tựa như chỉ cần đứng tại đó, cô sẽ có thể trùng phùng với Ninh Thương Vũ của năm xưa trong một không gian khác. Cô lại hỏi: “Anh ấy cứu cô trước rồi lại cứu Dung Già Lễ? Năm đó mọi người đều gặp nguy hiểm ở đảo này sao?”

“Chính xác là tôi gặp nạn, sau đó được Dung Già Lễ tìm thấy bên rừng ngập mặn. Anh ấy bảo vệ để tôi trốn thoát, nhưng lại bị một đám cướp có vũ khí bao vây…”

Lộ Tịch đưa mắt nhìn cột đá sau lưng Lâm Trĩ Thuỷ, ánh mắt như xuyên qua thời gian, cô tiếp tục kể: “Khi ấy, tuổi còn trẻ, ai cũng nông nổi, chẳng mang theo vệ sĩ. Là Tạ Thầm Ngạn đến biển cứu người, còn Ninh Thương Vũ thì cầm theo tấm chi phiếu trị giá hai tỷ đô la Mỹ, một mình lên bàn đàm phán với tên cầm đầu đám cướp.”

“Khi anh ấy đến cứu tôi, giữa anh ấy và đám người kia đã có mối thù từ trước. Vì thế khi đàm phán, đối phương đã nhận ra, còn yêu cầu anh ấy phải giải quyết mâu thuẫn trước rồi mới bàn chuyện chuộc người.”

Trong mắt Lộ Tịch, Ninh Thương Vũ luôn là ân nhân vô cùng quan trọng. Nếu năm ấy không có anh liều mạng ngồi vào bàn đàm phán, thì Dung Già Lễ có lẽ đã mất mạng thật rồi, ngay trên bãi biển ấy.

Lộ Tịch không nói nhiều, nhưng trong đầu Lâm Trĩ Thuỷ lại như từng mảnh domino xếp chồng, từ những câu chữ rời rạc ấy, dần hình dung được toàn cảnh nguy hiểm năm xưa.

Ninh Thương Vũ bị ông nội nhốt lại, khác với những người thừa kế chính thức của nhà họ Dung, nhà họ Tạ, vốn có cha mẹ quyền cao chức trọng để dựa vào. Cuộc đời anh, mỗi lần ngồi vào bàn đàm phán, đều phải dựa vào tham vọng và sức mạnh, để giành lấy lãnh địa đại diện cho khát vọng quyền lực.

Ninh Thương Vũ xem quyền lực là tối thượng, bởi anh rất hiểu, mình không thể thua.

Bởi nếu thất bại trong cuộc đàm phán chuộc người năm xưa, cái giá phải trả chính là mạng sống của bạn thân.

Ngực Lâm Trĩ Thuỷ bất giác nhói lên, cô chợt nhớ đến lần duy nhất Ninh Thương Vũ chấp nhận thua cuộc là khi đấu tâm đấu trí cùng cô, cuối cùng anh tự nguyện dâng lên tất cả những gì mình có.

Mà “tất cả” ấy…

Là một khối lượng cô không thể tưởng tượng nổi, là điều đến tận bây giờ, cô mới kịp nhận ra và thấm thía.

Lộ Tịch không biết trong đầu Lâm Trĩ Thuỷ đang nghĩ gì, chỉ lặng lẽ nhìn ánh mắt cô phản chiếu trong nắng chiều tà, vừa dịu dàng vừa như thấm đầy nỗi bi thương: “Trĩ Thuỷ, loài sứa hồng sống ở đảo Nghi Lâm này có ý nghĩa rất đặc biệt với tôi. Việc cô chịu đến đây cải tạo chất lượng nước biển khiến tôi vô cùng cảm kích. Cô và Ninh Thương Vũ đều là ân nhân của tôi…”

Trên thế giới này, ai cũng có những chấp niệm khó buông và bí mật không thể kể.

Lâm Trĩ Thuỷ nhận ra trong mắt Lộ Tịch ẩn chứa một nỗi buồn nhàn nhạt. Cô mím môi, không gặng hỏi thêm, cô chỉ lắng nghe phần câu chuyện mà Lộ Tịch sẵn lòng chia sẻ.

Đợi khi đi dạo đến homestay từng được dùng làm bối cảnh trong thời gian quay [Bất độ], vừa bước qua cánh cửa gỗ phủ đầy dây leo, Lâm Trĩ Thuỷ đã lập tức yêu thích nơi này.

Cô quay sang hỏi Lộ Tịch: “Tôi có thể không ở khách sạn, mà ở lại đây được không?”

Lâm Trĩ Thuỷ chưa từng ở homestay!

Trước kia, cuộc sống của cô tại khu cảng bị quản lý nghiêm ngặt, có thể ra khỏi nhà thêm một lát thôi cũng đã biết ơn trời đất. Ngoài nhà họ Lâm, nói một cách tàn nhẫn, tuổi thơ cô chủ yếu là ở bệnh viện tư, hoặc phòng cấp cứu.

Về sau gả đến Tứ Thành.

Cuộc sống Ninh Thương Vũ dành cho cô càng trở nên quá mức sạch sẽ và xa hoa. Trong biệt thự, từ quản gia, vệ sĩ đến đầu bếp, ít nhất cũng có trăm người luôn túc trực.

Bởi vậy, homestay giữa đảo, sân vườn đầy những đóa hoa tím nhạt, mang lại cho cô cảm giác mới mẻ, cô không muốn ở khách sạn cao cấp lạnh lẽo kia.

“Có thể để cô ở thử một đêm.” Lộ Tịch dịu dàng đưa tay gạt mấy sợi tóc bị gió biển thổi tung sang vai cô, mỉm cười nói: “Tôi ở cùng cô.”

Trong mắt Lộ Tịch, Lâm Trĩ Thuỷ như một thiên thần được yêu thương mà lớn lên, không ai nỡ để cô phải xuống trần gian chịu khổ. Lộ Tịch cũng nghĩ vậy, nên vừa nghe cô nói muốn ở lại đây, liền lập tức sai vệ sĩ cử người tới vệ sinh khử trùng kỹ càng, lại còn đích thân sắp xếp nồi lẩu đặt giữa sân.

Muốn để Lâm Trĩ Thuỷ được trải nghiệm trọn vẹn cảm giác ăn uống quây quần như đoàn làm phim.

Tuy người ít đi chút, chỉ có hai người họ và thêm một Ninh Thanh Vũ thuộc dạng thư sinh yên tĩnh.

Khi đêm buông xuống, Lâm Trĩ Thuỷ ăn xong bữa lẩu thì chẳng hề khách sáo mà “đuổi” luôn công cụ sống là Ninh Thanh Vũ đi qua ngủ ở khách sạn. Dù sao nam nữ khác biệt, không tiện ở cùng một nhà…

Cô thì là chị dâu, không sao cả.

Lộ Tịch thì khác.

Lộ Tịch vẫn là một nữ minh tinh sắc nước hương trời, rạng rỡ như ánh mặt trời giữa hè.

Nếu người luôn tự nhận cao thượng như Ninh Trác Vũ mà có mặt ở đây, chắc chắn sẽ không kìm được mà to tiếng với cô. Nhưng Ninh Thanh Vũ thì khác, sau khi xem xong tin nhắn trên điện thoại, cậu lại rời đi với tâm trạng vô cùng bình tĩnh.

Đến cả Lộ Tịch cũng không kìm được cảm thán: “Em trai nhà cô ngoan thật đấy.”

Lâm Trĩ Thuỷ chớp chớp đôi mắt vô tội, thầm nghĩ nhà có chuyện xấu thì không nên lan truyền ra ngoài. Lộ Tịch đâu có tận mắt chứng kiến đám em trai mang “thuộc tính sư tử” kia trong nhóm phản đối chế độ quyền lực của Ninh Thương Vũ đã phát điên so bì hiếu thắng thế nào.

Sau đó, cô nhẹ nhàng, chắc nịch nói: “Vâng, mấy đứa em nhà tôi ai cũng ngoan cả….ngoan lắm luôn.”

Lộ Tịch nghĩ một lát, rồi cũng không giấu giếm mà chia sẻ về em họ nhà mình: “Dung Già Lễ cũng có một người em họ, không được ngoan bằng em nhà cô, là một ca sĩ nổi tiếng nhưng hát thì dở tệ.”

“Dở tệ… mà vẫn làm ca sĩ được ạ?”

“Cũng được chứ, cái đó gọi là nghệ thuật.”



Chỉ cần không có Ninh Thương Vũ bên cạnh, cơ thể Lâm Trĩ Thuỷ sẽ tự động quay về nhịp sống lành mạnh như thói quen trước kia, đến giờ là buồn ngủ, không thể thức khuya được.

Lộ Tịch để cô sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, còn đưa cô một chiếc đèn ngủ đựng đầy đom đóm: “Bên trong là đom đóm, ban ngày thả ra là được. Treo ở đầu giường nhé, tối nay có bão, nếu sợ thì nhắn cho tôi.”

Lộ Tịch còn phải xem qua mấy bản thảo kịch bản được các đạo diễn trong giới gửi đến nên chưa định ngủ sớm.

Lâm Trĩ Thuỷ nâng đèn ngủ lên như nâng một chiếc lọ điều ước, ánh sáng vàng dịu bao quanh lấy cô, cằm khẽ gật một cái.

Hai người ở phòng cạnh nhau, chỉ cách nhau một bức tường. Cửa sổ màu xanh nhạt đóng lại, mỗi người lại có một khoảng không riêng tư.

Ở nơi xa lạ này, Lâm Trĩ Thuỷ cũng không thấy sợ hãi, chỉ là sau khi tắm xong, cuộn mình trong chiếc áo ngủ lụa mềm mại, nằm dài trên giường ngắm đom đóm, suy nghĩ trong đầu cô dần dần trôi về phía Ninh Thương Vũ.

Cô nhớ anh rồi.

Không biết giờ này anh đã về nhà đúng giờ chưa, hay còn đang tham gia tiệc xã giao?

Anh có nhận ra là cô đã lén chạy đến đảo Nghi Lâm không?

Cả một ngày trôi qua rồi, thế mà Ninh Thương Vũ chẳng phát hiện vợ mình không có ở nhà. Lâm Trĩ Thuỷ vừa tủi thân vừa giận dỗi, trừng mắt nhìn ánh sáng nhấp nháy của đom đóm trong lọ thủy tinh như những tinh linh nhỏ trong đêm, thầm hậm hực nghĩ, người chồng này thật sự chẳng ra gì cả.

Rồi cô lại nhớ đến chuyện tài sản dưới danh nghĩa của anh bị đóng băng, còn phải chăm vợ như nâng trứng hứng hoa, bận rộn như một kẻ cuồng công việc vô cảm. Nghĩ vậy, lòng cô lại mềm xuống, thôi thì tốt bụng tha cho anh một lần.

Lâm Trĩ Thuỷ trở mình trong chăn bông mềm mại, nằm ngửa ra, mặt hướng trần nhà, giơ cổ tay trắng ngần lên, lặng lẽ nhìn vào chiếc nhẫn cưới gắn kim cương trên ngón áp út.

Ánh sáng ấy còn rực rỡ hơn cả đom đóm.

Dần dần, cô khép đôi mắt trắng long lanh lại, mang theo ánh sáng lấp lánh ấy chìm vào giấc mộng êm đềm.

Giấc mơ này, chân thực đến kỳ lạ như thể là một thế giới song song…

Trong mơ Lâm Trĩ Thuỷ giống như một tinh linh với đôi cánh thuần khiết, lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy thiếu niên Ninh Thương Vũ mặc áo sơ mi đen với chất liệu cao cấp, ngồi vững vàng trước bàn đàm phán. Ngón tay thon dài của anh nhấn nhẹ những quân cờ trên mặt bàn trải vải nhung đỏ, xoay nhẹ một cách hờ hững.

Khí thế sắc bén toàn thân anh lúc ấy, một nửa là bản năng di truyền từ gia tộc họ Ninh, một nửa là từ sống mũi cao thẳng và gương mặt kiêu ngạo tinh tế của anh. Dưới ánh đèn chùm pha lê dát vàng, anh đã thấp thoáng mang dáng vẻ của người đứng đầu chuỗi quyền lực trong tương lai.

Lâm Trĩ Thuỷ đứng bên lặng lẽ quan sát thiếu niên ấy tung hoành trên bàn bài, không hề nể nang mà tiêu diệt sạch đối thủ.

Cậu thiếu niên ấy.

Còn chưa biết thế nào là thu liễm bản thân, kiêu ngạo đến mức gần như chạm trời.

Ngay sau đó, một người đàn ông lịch lãm với gương mặt mờ ảo bước đến muốn thưởng cho anh. Nhưng giọng điệu phát ra từ đôi môi của Ninh Thương Vũ lại vô cùng dễ nghe, vang lên giữa căn sảnh xa hoa ngập tràn ánh đèn và rượu mạnh, thế nhưng lại khiến không gian xung quanh trở nên im ắng đến lạ thường: “Tôi muốn một tinh linh.”

Hả?

Anh điên rồi sao?

Lâm Trĩ Thuỷ còn đang nghĩ trên đời làm gì có tinh linh thật, thì đột nhiên đôi cánh xanh biếc sau lưng cô khẽ lệch, chưa kịp phản ứng đã bị bàn tay đang chơi đùa với quân bài của Ninh Thương Vũ túm lấy kéo xuống.

Anh muốn một tinh linh!

Là thật sự muốn, không chút do dự ép cô xuống mặt bàn nhung đỏ. Rõ ràng chỉ là thiếu niên, nhưng cơ thể Ninh Thương Vũ đã cao lớn rắn rỏi đến kinh ngạc. Một tay anh mở khuy quần, rồi không hề báo trước mà chiếm lấy tinh linh xinh đẹp đã dõi theo mình bấy lâu.

Trong giấc mơ, Lâm Trĩ Thuỷ sững sờ.

Mãi vẫn không hiểu vì sao mình lại bị phiên bản mười mấy tuổi của Ninh Thương Vũ làm ra chuyện đó.

Nhưng cảm giác ấy cứ như ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đốt toàn thân, làn da cô đỏ đến trong suốt, thật đến mức khiến người ta không dám tin.

Đôi cánh của Lâm Trĩ Thuỷ bị đè dưới đống bài tượng trưng cho quyền lực, nặng đến mức không nhấc lên nổi… chỉ có thể vừa tê dại vừa hưng phấn đến mức ngửa cổ lên, giữa chân mày là đường nét siết chặt rồi lại thả lỏng, rồi lại siết chặt lần nữa.

Ninh Thương Vũ cúi xuống bên bàn, mắt dán vào vẻ đẹp phi thực của cô, giữa hai người là thứ hormone quyến rũ hòa quyện với hương tuyết tùng lạnh mát lan ra khắp không gian.

“Thích không?”

Anh bắt đầu hỏi tinh linh của mình.

Lâm Trĩ Thuỷ với đôi mắt lưu ly ngập tràn cảm xúc trong sáng và căng thẳng, bị hỏi mà nhất thời không biết nên phản ứng thế nào với cảm giác mới mẻ này. Đầu ngón tay cô vô thức bám chặt lấy hàng cúc trên áo sơ mi anh, định nói điều gì đó nhưng âm cuối lại biến thành một tiếng rên khẽ khác hẳn.

Thế giới ngoài chiếc bàn tròn đang rực rỡ bỗng tối sầm lại, bóng dáng những kẻ thua cuộc như đã tan biến thành hư vô.

Chỉ còn lại mình anh.

Lâm Trĩ Thuỷ không còn phân biệt được đó là Ninh Thương Vũ ở độ tuổi nào nữa, chỉ biết rằng anh đang bao trùm lấy cơ thể tinh linh của cô bằng khí thế nóng như lửa.

Cho đến khi anh cúi xuống, những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt tuấn mỹ gần như không thể nhìn rõ, chỉ cảm nhận được hơi thở nóng hổi bên tai, cùng một câu nói rơi xuống, rõ ràng đến từng từ:

“Tiểu tinh linh của anh, em là chủ nghĩa anh hùng của thời niên thiếu anh.”

Lâm Trĩ Thuỷ là chủ nghĩa anh hùng trong thời niên thiếu của Ninh Thương Vũ, khi cô hiểu ra ý nghĩa thật sự của câu nói này, thì cũng là lúc cô choàng tỉnh khỏi cơn mộng tràn đầy d*c v*ng. Đèn… đèn đom đóm đã tắt.

Cô vẫn đang ở trong phòng homestay, đầu óc mơ màng thật lâu, bên tai là đủ loại âm thanh, có tiếng bão ngoài cửa sổ gào thét, có tiếng giường lay khẽ trong bóng tối, và cả âm thanh khe khẽ, ngọt ngào phát ra từ cổ họng cô như không thể kìm nén được.

Khoan đã.

Sao lại ngọt ngào??

Lâm Trĩ Thuỷ lập tức nhận ra điều gì đó, cơ thể cô cũng nhận ra rằng cảm giác chân thực trong giấc mơ kia… là bởi hiện thực lúc này cũng đang xảy ra chuyện…

“Ninh Thương Vũ.”

Lâm Trĩ Thuỷ nhắm mắt cũng biết là anh, đầu mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc của anh, cô ngửa đầu lên, khuôn mặt ửng đỏ trong ánh sáng yếu ớt, làm nổi bật nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt: “Anh lên đảo từ khi nào vậy?”

Vừa dứt lời.

Cô đưa tay lần theo từng đường cơ bắp cứng rắn rành mạch trên người anh, đầu ngón tay chạm vào hình xăm ấy, chiều dài và vị trí đều giống hệt nơi đang kết nối hai cơ thể, mang theo cảm giác nguy hiểm đầy mê hoặc.

Ninh Thương Vũ để mặc cô nắm lấy, nhẹ giọng hỏi: “Em vừa mơ thấy gì vậy?”

Lâm Trĩ Thuỷ khẽ run lên khi bị anh hỏi, theo phản xạ.

Không thể nào chứ???

Mơ thấy cảnh làm chuyện đó trên bàn đàm phán với Ninh Thương Vũ thời niên thiếu thì thôi bỏ qua một bên, dù sao không nói ra cũng chẳng ai biết. Nhưng nếu vô tình nói mớ thành tiếng, lại bị chính người đó nghe thấy…

Lòng ngực cô lập tức dâng lên một cảm giác xấu hổ đến khó tả.

Ninh Thương Vũ thấy cô run rẩy, cố vùi trán vào gối, lông mi dài ướt át khẽ rung, liền lên tiếng, trả lời câu hỏi ban đầu của cô trước: “Anh kịp đến đảo tìm em trước cơn bão, vào phòng thấy em ngủ rất sớm, miệng thì cứ gọi mãi ‘Ninh Thương Vũ, Ninh Thương Vũ’. Mèo trên đảo đang mùa đ*ng d*c còn không kêu bằng em đấy, hửm? Gọi anh nghe sướng tai vậy à?”

Mèo đ*ng d*c còn không kêu bằng cô á?

Lâm Trĩ Thuỷ cảm thấy mình bị anh móc mỉa, nhưng những lời anh nói lại khiến cô không thể phản bác, chỉ có thể nghiến chặt răng, không lên tiếng.

Ninh Thương Vũ vốn chẳng phải kiểu người dễ dàng tha cho cô. Anh còn có phần cố ý “trừng phạt” chuyện cô không xin phép mà tự ý đi công tác mấy ngày tới đảo Nghi Lâm, bàn tay rắn chắc vung lên đánh lên mông cô, cảm giác nóng bỏng từ lớp da lan ra khắp người.

Anh cúi thấp xuống, môi chạm vào vành tai đỏ bừng của cô, đột nhiên chuyển sang tiếng Quảng Đông cực chuẩn, chất giọng trầm thấp, quyến rũ đến run người: “Em kêu giỏi thật đấy, Trĩ Thuỷ BB*.”

*BB là Baby

Lâm Trĩ Thuỷ thấy tim mình như bị điện giật tê dại, sau đó lại đập loạn lên.

Cô chưa từng biết Ninh Thương Vũ có thể nói tiếng Quảng, còn gọi cô là “BB”.

Ngay khi trong đầu bắt đầu dấy lên bao nhiêu ảo tưởng, ý thức cũng trở nên hỗn loạn như cơn bão ngoài kia quét qua đầu óc cô, thì bất ngờ, tiếng động lớn từ phòng bên vang lên, khiến cô giật nảy mình.

Phòng bên cạnh…

Lâm Trĩ Thuỷ ép giọng thấp xuống, vùi mặt trong lồng ngực Ninh Thương Vũ, nửa nghi hoặc nửa kinh hãi cất lời: “Anh với Dung Già Lễ cùng đến đảo Nghi Lâm à?”

“Ừ.”

“Vừa rồi… giường phòng bên bị sập đúng không?”

Tiếng động còn lớn hơn cả tiếng bão, chẳng thể nào lừa nổi hai người. Nghe như thật sự bị sập vậy, ngay sát bên kia bức tường. Trong bóng tối, Lâm Trĩ Thuỷ bắt gặp ánh mắt màu hổ phách thâm trầm, sâu không đáy của Ninh Thương Vũ, rõ ràng là đúng như cô nghĩ.

Không phải nói Dung Già Lễ không được sao?

Ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu Lâm Trĩ Thuỷ, bởi ngay sau đó, cô lại thấy lo lắng lạ thường, cảm giác chiếc giường trong phòng mình dường như cũng không mấy vững chãi. Nếu cũng sập thì phải làm sao?

Mà giờ bảo Ninh Thương Vũ dừng lại thì không thực tế chút nào.

Thế nên, Lâm Trĩ Thuỷ ngẩng đầu, chu môi hôn nhẹ lên chiếc cằm góc cạnh của anh, giọng nũng nịu dỗ dành: “Mình đổi tư thế đi nhé, em không muốn làm trên giường nữa.”

“Không muốn trên giường, hay là sợ giường cũng sập?” Ninh Thương Vũ nhanh chóng vạch trần tâm tư nhỏ của cô, bàn tay giữ chặt thắt lưng, hoàn toàn không có ý định nghe theo.

Sức lực chênh lệch quá lớn, Lâm Trĩ Thuỷ như một tinh linh bé nhỏ trong mơ, căn bản chẳng thể thoát khỏi anh.

Nhưng đây không phải là bàn tròn, phòng bên còn có người, khả năng cao là Dung Già Lễ và Lộ Tịch đang trong tình huống xấu hổ, không khí im lặng đến mức khiến người ta nín thở, e rằng cả hai đang nghiêng tai nghe xem bên này có làm sập giường không…

Thôi đổi đi.

Đổi đi.

Lâm Trĩ Thuỷ không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể tròn xoe đôi mắt ướt long lanh nhìn anh đầy tội nghiệp, như mặt hồ trong veo đang dâng lên từng lớp hơi nước vì nhiệt độ cao, sóng sánh tràn ra khỏi khóe mi đầy run rẩy.

Ninh Thương Vũ cúi đầu, hôn nhẹ lên giọt lệ sắp rơi kia.

Lâm Trĩ Thuỷ nghẹn ngào, toàn thân đỏ rực, gắng sức ôm lấy anh, quấn chặt: “Làm ơn đi, Ninh Thương Vũ, anh đổi chỗ khác đi, em sẽ kể hết cho anh nghe… em đã mơ thấy những gì.”

Giao kèo này rõ ràng khiến anh rất hài lòng.

Chỉ một giây sau, cánh tay rắn rỏi của Ninh Thương Vũ dễ dàng nhấc bổng cô khỏi chiếc chăn đang tỏa nhiệt hầm hập, đôi chân trắng nõn khẽ đung đưa trong bóng tối càng trở nên nổi bật.

Cô vội vàng thúc giục anh đi xa chiếc giường hơn, xa nữa đi.

Chỉ cần cách xa, sẽ không lo chuyện sập giường nữa!

Nhưng căn phòng này tuy gọn gàng sạch sẽ, lại có phần sơ sài, ngoài chiếc giường ra thì tủ quần áo và tủ đầu giường đều không phải là nơi thích hợp, thậm chí còn chẳng có nổi một chiếc sofa.

Tim Lâm Trĩ Thuỷ đập thình thịch, cô mở to mắt nhìn quanh một vòng, thì đã bị khí thế áp đảo của Ninh Thương Vũ ép chặt lên bệ cửa sổ.

Ngoài kia là cơn bão, dù cửa sổ gỗ đã đóng chặt, nhưng từ bờ vai và xương bả vai lộ rõ của cô vẫn cảm nhận được sức gió cuồn cuộn.

Chỉ trong khoảnh khắc.

Ninh Thương Vũ như cộng hưởng với lực xoáy của cơn bão trên đảo Nghi Lâm.

Sau một lúc bên cửa sổ, anh đột nhiên dừng lại không báo trước, khẽ nói một câu “chưa đủ đã” rồi lập tức bế thốc Lâm Trĩ Thuỷ tới trước bức tường cạnh cửa sổ. Cánh tay anh giơ lên cao, hoàn toàn vây lấy thân thể xinh đẹp mong manh này, bung ra toàn bộ sức mạnh.

Còn tim cô thì như bị siết chặt, trần nhà trước mắt giống như lớp mạng nhện đang bắt đầu rạn nứt, hiện lên bóng mờ trong đôi mắt ngấn nước.

Một cái.

Hai cái.

Ba mươi cái.

Tiếng va đập lên tường ngày càng mạnh.

Gió càng lớn.

Lâm Trĩ Thuỷ không hiểu vì sao, đột nhiên có linh cảm chẳng lành. Theo lý, có Ninh Thương Vũ bên cạnh, cô không nên nhạy cảm như con thú nhỏ đánh hơi thấy nguy hiểm thế này.

Đột nhiên, khi cô còn chưa kịp nghĩ kỹ, một tiếng động còn lớn hơn cả lúc giường sập vang lên phía sau lưng khiến cô giật nảy mình.

Khoảnh khắc sau, đầu óc quay cuồng, Lâm Trĩ Thuỷ đã bị Ninh Thương Vũ ôm chặt vào vòng tay, đưa trở lại chiếc giường vốn được cho là rất vững chắc, cả người được chăn phủ kín mít, không lộ ra chút da thịt nào.

Nhưng Lâm Trĩ Thuỷ sững sờ đến không dám thở.

Không thể chấp nhận nổi.

Ngay trước mắt cô… bức tường hướng ra sân, đã bị Ninh Thương Vũ dùng sức mạnh chân chính mà húc… sập thật rồi.

Sập thật rồi!