SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Ngày Ngày Nhớ Mong - Kim Họa

Chương 78:

- Kim Họa -

“Giờ thì thấy sướng chưa?”

Lâm Trĩ Thuỷ từ cơn choáng váng đến lúc hoàn toàn tỉnh táo chỉ mất đúng một giây. Cổ cô từ từ đỏ bừng lên từng chút một, giọng nghèn nghẹn trách móc Ninh Thương Vũ đang đứng bên mép giường, ung dung mặc lại quần áo, thế nhưng vẫn thấy chưa hả giận, cô liền giật lấy chiếc gối rồi ném thẳng về phía anh: “Một cái homestay đang yên đang lành bị anh đâm cho thành nhà nguy hiểm!”

Bức tường ấy sụp cả mảng, khiến tầm nhìn trở nên rộng rãi. Thế nhưng, dường như tâm bão cũng bị anh “hôn” cho tan biến, trời đất đột ngột lặng ngắt, khắp nơi đều yên tĩnh đến mức kỳ lạ.

Sự yên tĩnh này lan ra rất nhanh. Hàng mi dài, cong vút của cô khẽ run lên trong căng thẳng, hơi thở nhẹ hẳn đi. Cô không dám tưởng tượng đến cảnh hai người đang ngủ ở giường bên cạnh sẽ phản ứng thế nào khi đột nhiên phát hiện bức tường liền kề đã… sụp.

Đúng lúc ấy, Ninh Thương Vũ bất ngờ cúi người xuống, đưa tay vào trong chăn, mượn ánh sáng nhạt từ chiếc đèn cảm ứng bên ngoài, nhẹ nhàng mặc lại cho cô chiếc áo ngủ cùng bộ nội y ren màu n*d* mỏng manh. Anh nói tỉnh bơ: “Chưa thấy sướng.”

Hai chữ ấy rơi xuống khiến Lâm Trĩ Thuỷ thoáng ngẩn người.

Chưa… sướng???

Chăn bị vén lên một chút, để lộ phần eo trắng mịn và đôi chân thon dài đang in đầy những dấu vết ửng đỏ rõ rệt, đều là bị anh siết, bị anh va chạm mà ra.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Lâm Trĩ Thuỷ thậm chí còn nghi ngờ rằng việc mình mơ thấy giấc mơ đáng xấu hổ ấy hoàn toàn bắt nguồn từ những chuyện khó nói mà Ninh Thương Vũ đã làm với thân thể yếu mềm và nhạy cảm của cô khi cô đang ngủ.

Có lẽ, chính anh là người đã đánh thức cơ thể cô bằng hàng loạt k*ch th*ch tinh vi, đến khi cô chập chờn nửa mơ nửa tỉnh thì đã bị nhiệt độ cơ thể anh làm tan chảy hoàn toàn.

Lâm Trĩ Thuỷ vốn da mặt mỏng, lại bị mấy lời đó của anh chọc cho phát ngượng, hận không thể mọc cánh bay biến cho rồi. Nhưng thực tế là… cô chẳng đi đâu được. Đợi đến khi cô được anh mặc chỉnh tề, Ninh Thương Vũ thong thả lau đi lớp mồ hôi lấm tấm nơi thái dương cô, bên kia, dường như cũng đã sửa soạn xong và đang bước tới.

Dù gì thì cũng có một cái giường bị hỏng, một bức tường sụp, hai cặp đôi cũng chẳng thể tiếp tục ở lại đó qua đêm.

Lâm Trĩ Thuỷ lúc này cảm thấy việc mình vẫn còn ngồi trên giường là không ổn, như thể ngầm thừa nhận bản thân đã bị Ninh Thương Vũ “hành” đến mức không xuống được. Cô lập tức vén chăn dậy, đôi chân trần trắng muốt định đặt xuống nền nhà.

Nhưng cô không ngờ, bàn tay dài và chắc của Ninh Thương Vũ đã kịp thời giữ lấy mắt cá chân nhỏ nhắn đang đưa ra của cô, khẽ đặt vào lòng bàn tay, giọng nói như thể chẳng mang chút ẩn ý gì: “Em không đi nổi đâu.”

Đầu ngón chân Lâm Trĩ Thuỷ khẽ chạm vào lòng bàn tay anh, hơi ấm lan dần từ đó lên tới đầu gối, tới gốc đùi, rồi thẳng tới tim…

Làn da mịn màng như lụa bắt đầu phủ một tầng đỏ hồng rực rỡ, chỉ là do ánh sáng quá mờ nên không dễ để nhìn ra.

Đúng lúc ấy, bóng dáng cao lớn của Dung Già Lễ xuất hiện từ màn đêm, thính lực lại cực kỳ tốt, nghe trọn bốn chữ kia, liền lười biếng liếc Ninh Thương Vũ một cái.

Tranh thủ trong tích tắc ấy, Lâm Trĩ Thuỷ vội rụt chân lại, tránh khỏi tay anh, trái tim như muốn ngừng đập, ánh mắt cũng lập tức trừng lên với kẻ mặt dày chẳng biết ngượng kia.

May thay, chẳng mấy chốc, Lộ Tịch cũng từ phía sau Dung Già Lễ bước ra.

Cô ấy đi được.

Nhìn thấy bức tường sập, lại thấy gò má Lâm Trĩ Thuỷ đỏ bừng, muốn nói lại thôi, tình huống thế này phải để một diễn viên thực lực như Lộ Tịch mới có thể làm dịu đi được. Cô mỉm cười nhẹ giọng: “Thực ra homestay này cũng đã có hơn hai mươi năm rồi… Ừm, lâu ngày không sửa sang, tường không chịu nổi gió bão là chuyện bình thường.”

“Đúng vậy, tối nay gió to thật.” Lâm Trĩ Thuỷ nhanh chóng đón lấy thiện ý của cô ấy, khẽ hắng giọng bổ sung: “Chắc hai người quên đóng cửa sổ, nên mới bị gió lùa làm sập giường. Tôi hiểu mà.”

Lộ Tịch nhìn cô đăm đăm, tựa như trong khoảnh khắc ấy, cả hai đã ngầm hiểu nhau.

Đúng. Là do bão thổi đấy!!!

Ngay sau đó, Lộ Tịch nhìn cô đang ngồi giữa chiếc giường trắng muốt mềm mại, trong lòng cũng đã rõ. Dù sao thì chính bản thân cô cũng đang phải gắng gượng từng bước, toàn thân rệu rã đến độ vừa chua xót vừa mềm nhũn. Cô khẽ nói: “Tôi cũng hiểu. Cô chưa từng thấy bão, bị dọa sợ cũng là chuyện bình thường, đi không vững cũng dễ hiểu.”

Thật ra, ở khu cảng quanh năm cũng thường có bão biển, nhưng Lâm Trĩ Thuỷ vì muốn giữ thể diện mong manh của mình, đành dựa vào gương mặt quá đỗi ngây thơ này mà giả vờ như chưa từng thấy bão bao giờ, cố gắng gật đầu thật ngoan ngoãn.

Khoé mắt cô liếc nhìn Ninh Thương Vũ, có cảm giác như anh đang ngồi đó, bình thản xem cô diễn trò, thậm chí còn…rất vui vẻ.

Từ vành tai xuống cổ cô vẫn đỏ không thôi. Dù có được Lộ Tịch đỡ lời, nhưng trong khi ai cũng đứng dậy, chỉ mình cô ngồi lại thì trông vẫn thật ngượng ngùng, chẳng ăn khớp với ai.

Đúng lúc cô chuẩn bị đứng lên, Ninh Thương Vũ lại cúi người xuống, vô cùng tự nhiên mà bế cô lên.

Lâm Trĩ Thuỷ vội ghé sát tai anh, thì thầm bằng giọng chỉ đủ cho hai người nghe: “Em tự đi được… Lộ Tịch còn đi được mà!”

Cô vừa nói xong, trán liền bị anh kề sát vào, ánh mắt dịu dàng nhìn thấu hết thảy những e ngại trong lòng cô. Anh nghiêng đầu, nhìn sang Dung Già Lễ: “Sao? Cậu không định bế à?”

“Dĩ nhiên là phải bế rồi.” Dung Già Lễ điềm đạm đáp.

Từ homestay đến khách sạn Vịnh Phù Sơn còn một quãng khá xa, làm gì có chuyện để bạn gái đi bộ. Thế là hai người đàn ông, mỗi người bế một người, mà ánh mắt trao nhau như cũng đạt được sự đồng thuận vô hình nào đó.

Tấm mặt nạ giữ thể diện mà Lâm Trĩ Thuỷ và Lộ Tịch vất vả dựng lên, trong chốc lát, lại tan thành mây khói.

Đảo Nghi Lâm có môi trường sinh thái rất tốt. Dù vừa trải qua bão, nhưng chỉ một lát sau, ánh sáng bạc lại bắt đầu lập loè khắp nơi, là đèn của ngọn hải đăng xa xăm bên bờ biển, là ánh sáng của đom đóm trong bụi cỏ ven đường, cũng là những vì sao lấp lánh vương khắp trên trời cao.

Lâm Trĩ Thuỷ quấn trong chiếc áo khoác rộng thùng thình của nam giới, đôi mắt đen láy như ngọc, ngoan ngoãn tựa vào vai Ninh Thương Vũ, trông chẳng khác gì một con búp bê phương Tây cổ đặt trong tủ kính tinh xảo.

Chỉ là… con búp bê ấy giờ đây đang giấu đầy những trò nghịch ngầm. Cô nháy mắt với Lộ Tịch.

Lộ Tịch dường như hiểu ý.

Lâm Trĩ Thuỷ mím môi, rồi chậm rãi lên tiếng: “Trước khi cưới, tôi đã cho Ninh Thương Vũ dùng thuốc bổ quá liều, ở nhà còn từng đè sập một cái giường siêu to siêu chắc. Nên tối nay đập sập tường ở ngoài cũng là bình thường thôi, mọi người thông cảm nhé.”

Lộ Tịch rất tự nhiên đón lấy lời cô, giọng mềm mại mà dịu dàng: “Dung Già Lễ cũng uống thuốc mấy năm trời…”

Lâm Trĩ Thuỷ tiếp lời: “Ninh Thương Vũ thuộc kiểu ăn thịt, trong thực đơn thuốc bổ, anh ấy ghét nhất là hoàng kỳ.”

Lộ Tịch liền phụ hoạ: “Dung Già Lễ cũng không thích.”

Lâm Trĩ Thuỷ lại nói: “Ninh Thương Vũ còn không thích đeo cái đó.”

Lộ Tịch cũng đáp ngay: “Dung Già Lễ cũng không thích đeo.”

Lâm Trĩ Thủy hơi khựng lại, bởi cô rõ ràng cảm nhận được bàn tay của người đàn ông ôm mình càng lúc càng siết chặt theo từng bước chân vững vàng của anh. Nhưng chỉ vài giây sau, trong lòng cô vẫn dâng lên tâm thái muốn “cùng chết”, nhất định phải khiến Ninh Thương Vũ cũng mất hết thể diện.

“Anh ấy làm ở khắp nơi!”

Lộ Tịch hơi sững người, thầm nghĩ Dung Già Lễ không hề có cái thói đánh dấu lãnh thổ như sư tử vậy.

Đang định suy nghĩ xem nên đáp lời thế nào thì người đàn ông đang bế cô trong vòng tay bỗng nhẹ nhàng nói ra một câu: “Em cứ nói chúng ta còn vừa làm vừa lấy khăn giấy lau.”

Lộ Tịch: “…”

Lâm Trĩ Thủy: “…”

Ngay sau đó, trong khung cảnh trời đêm rực rỡ ánh sao hướng ra biển rộng, Ninh Thương Vũ chậm rãi tiếp lời như thể tiếp nhận chiến thư từ Dung Già Lễ: “Ồ, bọn tôi toàn tâm toàn ý, không còn sức mà cầm khăn giấy, làm xong thay luôn cả ga giường.”

Không xong rồi… Lâm Trĩ Thủy cảm thấy mình không thể mặt dày bằng hai người đàn ông này được. Gương mặt đỏ bừng đã nói lên tất cả, cô thật sự cạn lời.

Lộ Tịch lấy chồng sớm hơn cô một chút, lại đọc nhiều kịch bản, đóng không ít phim, nên vốn từ trong lĩnh vực này khá phong phú.

Nhìn thấy Lâm Trĩ Thủy nói không thành lời, cô nghĩ một chút rồi nói: “Dung Già Lễ có một chút sở thích đặc biệt, anh ấy thích tự tay điêu khắc tượng chân dung của tôi ở nhà, từ lúc múa ba-lê đến lúc đội vương miện lên nhận giải thưởng. Sau đó ôm tôi, thân mật ngay trước bức tượng giống hệt em. Còn xây một khu vườn bươm bướm trong lồng kính, lúc thân mật, anh ấy thích nhất là thấy cánh bướm bay lượn trên người tôi.”

Quả thật rất lãng mạn, Lâm Trĩ Thủy mấp máy môi: “Anh ấy có phải là… không được lắm không? Sao bày vẽ nhiều thế.”

“Ừm.” Lộ Tịch mở to mắt nói dối không chớp.

Lâm Trĩ Thủy lại chớp mắt: “Ninh Thương Vũ cũng không được lắm, chỉ có tối nay là dữ dội thôi, chắc là vì tranh cao thấp với cơn bão, bình thường thì chỉ được mười phút.”

Lộ Tịch bình tĩnh đáp: “Dung Già Lễ một phút.”

“Ninh Thương Vũ… một giây…” Giọng Lâm Trĩ Thủy nghẹn lại do bị một bàn tay khác của Ninh Thương Vũ làm cô hoảng sợ. Cô cảm thấy chỉ cần tiến thêm chút nữa là anh đã gần như áp sát vào trong khe đùi cô, chỉ còn lại một lớp vải mỏng che chắn, nhưng không cách nào ngăn được nhiệt độ nóng rực đó.

Ninh Thương Vũ hỏi: “Một giây cái gì?”

Dây thần kinh mỏng manh, nhạy cảm của Lâm Trĩ Thủy lập tức bị khống chế, cổ tay trắng nõn bám lấy sau gáy anh, không dám nói dối nữa.

Lộ Tịch thì dám, cô quay sang nói với Lâm Trĩ Thủy: “Nhớ chia sẻ bài thuốc tẩm bổ kia với tôi đấy nhé.”

Lâm Trĩ Thủy còn chưa kịp trả lời, Dung Già Lễ đã bật cười khẽ, nhưng nụ cười ấy lại như ám chỉ tối nay Lộ Tịch… toi rồi.



Căn hộ hạng sang hướng biển trên tầng cao nhất của khách sạn Vịnh Phù Sơn là chỗ ở thường trực dành riêng cho Dung Già Lễ và Lộ Tịch, không bao giờ cho khách bên ngoài thuê.

Tối nay, người quản lý mặc vest chỉnh tề đã đứng chờ sẵn trước cửa thang máy từ rất sớm. Vừa thấy hai người họ đến, ông cụp mắt, không dám nhìn trộm vào người trong vòng tay họ dù chỉ một ánh mắt.

Qua ánh sáng vàng kim lấp lánh, chỉ có thể mơ hồ thấy được phần váy mỏng tang gần như trong suốt ẩn dưới lớp áo vest đen, cùng cánh tay yên lặng vòng qua vai người đàn ông, tinh tế đến mức như được chạm khắc từ ngà trắng.

Dù là người trong tay Ninh Thương Vũ hay Dung Già Lễ đều như thế.

Từ lúc bước vào khách sạn với phong cách sang trọng cổ điển cho đến khi đến được căn phòng rộng rãi, sáng sủa hướng biển, họ đều im lặng không nói, giả vờ như không có chuyện gì.

Vừa vào nhà, Lâm Trĩ Thủy liền thì thào: “Em muốn ngủ với Lộ Tịch.”

Ninh Thương Vũ và Dung Già Lễ nhìn nhau.

Ngay sau đó, hai người họ đều rất ăn ý ôm người mình bế đi, một người tiến vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, người còn lại sải bước dài đầy khí thế vào thư phòng tối đèn.

Cửa bị đá mở, rồi lập tức đóng lại.

Dây thần kinh trong đầu Lâm Trĩ Thủy còn chưa kịp nguôi ngoai khỏi run rẩy thì đã bị đè mạnh lên cánh cửa dày. Cô lập tức tỉnh táo lại, vội vàng túm lấy tay Ninh Thương Vũ đang bắt đầu c** đ* cô, giọng run run nói: “Nếu làm hỏng luôn cái cửa này thì em sẽ kéo anh nhảy xuống biển!”

Ninh Thương Vũ ghé sát bên tai cô, giọng nói mang theo mùi nguy hiểm: “Một giây cũng đủ phá hỏng cửa à?”

Giờ thì đến lượt anh dùng lời lẽ khiến cô nghẹn họng, những nơi khác cũng lập tức bị chặn lại kín kẽ.

Hàng mi của Lâm Trĩ Thủy run lên từng chập vì căng thẳng, chỉ bởi cô không rõ căn phòng này cách âm có tốt hay không. Dung Già Lễ ít ra còn biết quan tâm, chọn phòng tắm… ít nhất có thể mở vòi nước để tiếng nước che lấp những âm thanh ái muội khác.

Còn Ninh Thương Vũ thì hoàn toàn mất kiểm soát. Cơn mưa bão chưa rơi xuống ngoài trời thì trong anh đã đổ ầm ầm, mưa quá lớn, quá dồn dập khiến tim cô đập loạn, thở chẳng còn ra hơi, âm cuối dính lại: “Nói anh một giây thì đã làm sao? Ai bảo anh dám trêu em trước.”

“Cái gì cơ?”

“Em hỏi anh Dung Già Lễ chuẩn bị sinh con đến khi nào, anh lại bảo anh ấy có vấn đề nghiêm trọng về…”

Lâm Trĩ Thủy vốn định nhắc lại nguyên văn lời mình, nhưng đột ngột dừng lại. Bỗng dưng cô nhận ra Ninh Thương Vũ đúng là kẻ có tố chất bẩm sinh của một nhà đàm phán, đáng giận đến cực độ.

Có vấn đề nghiêm trọng gì?

Chỉ là để cô tự tưởng tượng ra thôi.

Ninh Thương Vũ không hề nói rõ rằng Dung Già Lễ có vấn đề gì về sức khỏe, chỉ cố tình bỏ lửng câu nói, để lại cho cô cả một khoảng không tưởng tượng.

Lâm Trĩ Thủy bị dẫn dắt theo suy nghĩ đó, thật sự tin rằng Dung Già Lễ gặp trở ngại về mặt sinh lý, dẫn đến tình cảm vợ chồng lạnh nhạt, ít gặp mặt, không thể có con.

Nhưng thực tế thì sao? Dung Già Lễ có thể đè sập cả cái giường ấy chứ!

Lâm Trĩ Thủy bừng tỉnh, giọng bắt đầu đầy tức giận, nhưng cơ thể lại bị siết chặt đến khó chịu: “Ninh Thương Vũ, anh khiến em mất mặt hai lần trong một ngày, em không thèm…”

“Không thèm gì?” Ninh Thương Vũ đem theo dòng nước mạnh mẽ, dứt khoát khiến cô mềm nhũn hoàn toàn.

Cả quá trình kéo dài gần hai tiếng.

Những gì còn dang dở ở căn homestay trước đó, Ninh Thương Vũ đều tiếp tục trong căn thư phòng tối tăm này. Đến tận nửa đêm, anh nhặt chiếc áo vest rơi trên thảm, bọc lấy Lâm Trĩ Thủy giờ đây không còn chút sức lực, rồi ôm cô đến chiếc ghế sofa bên cửa sổ sát sàn nằm xuống.

Bên ngoài lớp kính là đại dương mênh mông sâu thẳm. Lâm Trĩ Thủy ngắm một lúc, cố nhịn cơn đau âm ỉ từ trong xương tủy cùng mệt mỏi dâng trào sau khi kiệt sức, rồi chủ động rúc vào lòng anh, khẽ hỏi: “Lộ Tịch kể cho em nghe một chuyện xảy ra trên hòn đảo này, là về anh.”

Ninh Thương Vũ cúi đầu, đúng lúc chạm phải đôi mắt thường ngày luôn ngây thơ, mang theo vẻ tội nghiệp của cô.

Lâm Trĩ Thủy như đang đau lòng thay anh.

Ánh mắt ấy còn rực rỡ hơn ánh sao trong đêm sinh nhật hôm trước, dùng tình yêu trong trẻo không thể kiềm chế mà lần nữa gõ lên linh hồn vốn bị quyền lực cuốn chặt của anh.

Ninh Thương Vũ trầm mặc một lúc, lòng bàn tay lau đi những giọt mồ hôi nhỏ li ti trên trán cô, nhưng khóe mắt Lâm Trĩ Thủy bắt đầu long lanh ngấn nước.

“Khóc rồi à, hửm?”

Lồng ngực anh chợt nhói lên, một cảm giác bỏng rát từ sâu trong tim lan ra, không cách nào phớt lờ được. “Sao lại rơi nước mắt thế này?”

Lâm Trĩ Thủy ôm anh, gương mặt đỏ bừng dựa sát vào, như đang tìm kiếm hơi ấm an toàn từ anh. Cô thì thầm, rất khẽ: “Em thấy khó chịu quá, Ninh Thương Vũ, nghĩ đến lúc đó anh một mình lên bàn đàm phán, mà bên kia là bọn tội phạm liều mạng, em chỉ muốn…”

Muốn khóc.

Cảm xúc mãnh liệt ấy khiến nước mắt cô tuôn rơi, cổ họng nghẹn lại, cố gắng nói chậm từng chữ: “Lộ Tịch nói, vết bỏng trên trán anh là vết in từ điếu xì gà khi đàm phán. Sao bọn chúng có thể tàn nhẫn như thế!”

Ninh Thương Vũ muốn cười, nhưng giọng lại khàn hẳn đi: “So với Dung Già Lễ bị bắn một phát ở vai trái và cổ tay phải, Tạ Thầm Ngạn bị đâm sau lưng, thì vết của anh chẳng đáng là gì.”

“Nhưng lúc đó họ đều có bố mình ở bên cạnh, thương xót cho họ.” Lâm Trĩ Thủy ngẩng mặt lên, đôi mắt trong veo như thủy tinh đã đầy nước mắt, sắp không nhịn được nữa: “Chỉ có anh là không có. Anh còn mạo hiểm đến địa bàn của người khác, rất có thể sẽ chết.”

Dù vậy, Ninh Thương Vũ vẫn đi.

Anh thậm chí còn cho đối phương hai lựa chọn.

Một là nhận tiền chuộc rồi cút đi.

Hai là đã dám động đến mấy người thừa kế của các gia tộc quyền quý hàng đầu, thì cái giá phải trả sẽ không thể chỉ là chạy ra nước ngoài là xong chuyện.

Khi ấy, dấu vết đỏ rực của đầu điếu xì gà vừa in hằn trên trán anh, ánh lửa lập loè khiến cho đôi mắt anh thêm phần lạnh lẽo, khuôn mặt đẹp sắc nét nhưng hoàn toàn vô cảm. Ngón tay đặt trên tay vịn ghế màu trắng lạnh lùng, vô thức gõ nhịp đều đều…

Anh chẳng hề sợ việc bị nhiều họng súng chĩa vào, chỉ thản nhiên nhìn người đứng đầu bên kia bàn mà nói: “Muốn thì bỏ súng xuống rồi biến, còn không thì cứ chờ tao phong toả toàn thành phố, lúc ấy, mày mang bao nhiêu người tới, tao sẽ lôi ra từng đứa. Một sợi tóc của Dung Già Lễ và Tạ Thầm Ngạn bị động đến, tao sẽ khiến mày và thằng anh mày mỗi đứa gãy một khúc xương, cho đến khi cái đầu ngu dốt của mày tỉnh lại thì thôi.”

Ninh Thương Vũ chưa từng để tâm đến sự an toàn của chính mình.

Trong đáy mắt màu hổ phách chỉ còn lại sự tỉnh táo điên cuồng. Sau khi sự cố bất ngờ ấy kết thúc, anh quay về nhà họ Ninh, mà chẳng ai thật sự quan tâm đến mức độ nguy hiểm của sự việc.

Càng không có ai rơi nước mắt vì anh như Lâm Trĩ Thuỷ.

Trong ký ức của Ninh Thương Vũ, ngay cả Bạch Âm Kha khi còn sống cũng chưa từng vì anh mà khóc, lại càng không có ai từng ôm chặt lấy anh, nức nở nghẹn ngào như Lâm Trĩ Thuỷ.

Sự mềm lòng của Lâm Trĩ Thuỷ gần như muốn nhấn chìm trái tim lạnh như sắt đá của anh. Chỉ cần nghĩ đến việc trước đây anh từng không có ai thương yêu, cô đã cảm thấy ngột ngạt đến mức nghẹn thở. Cô chợt nhớ đến điều gì đó, ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh, ngẩn người nói: “Hai mươi tuổi em muốn sinh con cho anh, ba người chúng ta sống hạnh phúc bên nhau…”

Ngay sau đó, tay của Ninh Thương Vũ áp lên trán cô, “Lý trí của em cũng tan vào nước mắt hết rồi à?”

“Không có!” Lâm Trĩ Thuỷ mang theo chút giận dỗi hất tay anh ra, nhưng vừa nghĩ đến tương lai đã vẽ sẵn, tâm trạng lại bất giác tốt lên, cô khẽ dụi mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, “Mười chín tuổi mang thai, hai mươi tuổi sinh một chú sư tử con, sau này anh phải yêu thương con thật nhiều, thật nhiều đấy.”

Ninh Thương Vũ dùng đầu ngón tay kẹp lấy cằm cô, môi sát bên môi cô, giọng khàn thấp nhẹ buông: “Em còn là một đứa trẻ, đã muốn sinh con rồi à?”

Lâm Trĩ Thuỷ không đáp lời.

Ninh Thương Vũ vốn hiểu rõ điểm yếu nhất của cô, liền đổi sang giọng Quảng Đông, gọi một cách vô cùng tự nhiên: “Trĩ Thuỷ BB?”

Lâm Trĩ Thuỷ cũng không biết cảm giác nóng rực lan ra từ đâu, có thể là từ tai, từ cằm, hoặc từ gò má. Dưới ánh nhìn chăm chú của Ninh Thương Vũ, toàn thân cô như phủ một tầng đỏ ửng mỏng manh. Cô chủ động đổi tư thế, dùng hai chân quấn lấy eo anh, nói khẽ: “Em nói sai rồi.”

“Hửm?” Đầu ngón tay của Ninh Thương Vũ lần xuống lưng cô, áp lên xương sống mảnh khảnh.

“Anh phải nói là…” Lâm Trĩ Thuỷ đưa ngón tay v**t v* môi anh, đôi môi ấy đẹp đến hoàn hảo, cô như đang vẽ lại nó vậy, rồi nhẹ nhàng chạm vào. Đôi mắt trong vắt dưới hàng mi rủ khẽ nhìn sâu vào mắt anh, giọng đột nhiên mềm hẳn, “Cảm ơn Trĩ Thuỷ BB.”

Một bài học cảm ơn mà cô dạy anh.

Hậu quả là Lâm Trĩ Thuỷ mất ngủ hoàn toàn. Mãi đến khi ngoài ô cửa kính sát đất, ánh mặt trời vàng óng ánh mới lấp ló trên mặt biển, cô mới được anh bế về giường trong trạng thái gần như mê man kiệt sức.

Ninh Thương Vũ chưa từng có ý định cùng cô sinh một chú sư tử nhỏ ngang ngược hiếu chiến từ sớm như vậy, cho dù cô có khăng khăng muốn vậy, anh cũng hoàn toàn không mảy may lay động, tiếp tục thực hiện nghiêm ngặt các biện pháp phòng tránh.

Cùng lúc ấy, trong căn phòng suite cao cấp hướng biển, khi Lâm Trĩ Thuỷ và Lộ Tịch vẫn còn ngủ say ở phòng bên cạnh, Ninh Thương Vũ và Dung Già Lễ đã khoác lên người bộ vest chỉn chu, cùng nhau dùng bữa sáng kiểu Pháp trong nhà hàng khách sạn.

Đến trưa, khi Lâm Trĩ Thuỷ và Lộ Tịch vẫn còn chưa tỉnh, Ninh Thương Vũ và Dung Già Lễ đã vào phòng hội nghị của khách sạn bàn chuyện công việc, rồi khi mặt trời dần khuất nơi đường chân trời, hai người lại đi dạo một vòng trong khu rừng ngập mặn ở đảo Nghi Lâm.

Khi họ quay trở về, Lâm Trĩ Thuỷ và Lộ Tịch vẫn còn ngủ.

Buổi tối, Ninh Thương Vũ và Dung Già Lễ lại cùng nhau dùng bữa tối thịnh soạn trong nhà hàng, thư ký của nhà họ Dung đã sắp xếp một nghệ sĩ cello nổi tiếng vừa đủ là Trữ Văn Dao, biểu diễn ngay bên cạnh. Trung tâm của nhà hàng lộng lẫy, chỉ đặt một chiếc bàn tròn bằng đá cẩm thạch trắng.

Dưới ánh đèn chùm pha lê rực rỡ, Ninh Thương Vũ trong bộ vest lụa đen cắt may sắc nét, khí chất như một đoá hoa lạnh lùng trên đỉnh núi cao.

Dung Già Lễ chọn vest xám đậm kiểu thường nhật, hành động tao nhã mà lạnh lùng.

Ban đầu, nghệ sĩ cello mới là nhân vật chính của sân khấu, nhưng lại bị khí chất của hai người này lấn át hoàn toàn.

Dù vẫn im lặng biểu diễn, ánh mắt Trữ Văn Dao cũng không ngừng kín đáo liếc nhìn về phía hai người đàn ông ngồi phía trước.

Nhưng chẳng ai để tâm đến cô.

Lúc ấy Ninh Thương Vũ đang bàn chuyện với Dung Già Lễ, anh muốn mua lại căn homestay đã bị đổ một mảng tường lớn trong cơn bão đêm nọ với giá cao.

Dung Già Lễ điềm nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Ninh định xóa dấu vết à?”

“Chỉ muốn giữ lại làm kỷ niệm thôi.” Ninh Thương Vũ lười biếng ngả lưng vào ghế, các đốt tay trắng đặt bản hợp đồng xuống cạnh bình hoa cổ trên bàn, “Đổi bằng một căn biệt thự trị giá hàng tỷ.”

Dung Già Lễ trầm ngâm trong thoáng chốc, rồi uyển chuyển từ chối rằng địa vị của bản thân trong nhà rất thấp, lấy một căn nhà tàn tạ đổi được căn biệt thự, vẫn phải về xin ý kiến Lộ Tịch trước.

Một lúc sau.

Ninh Thương Vũ khẽ cười, đầy lạnh nhạt.

Trữ Văn Dao chẳng có cảm giác tồn tại mấy, bản trình diễn của cô chưa kết thúc thì cuộc đàm phán của hai người đã hoàn tất.

Cái gọi là “xin ý kiến Lộ Tịch” của Dung Già Lễ chỉ là để khoe khoang đôi chút, hợp đồng đổi nhà vẫn được ký một cách dứt khoát.

Không ai biết rằng…

Trước cả khi Lộ Tịch quay bộ phim [Bất độ], cô thường xuyên muốn được sống trong căn homestay đó, Dung Già Lễ đã muốn dùng chân đạp nát căn nhà ấy.

Trùng hợp sao, Ninh Thương Vũ lại giúp anh toại nguyện.

Khi trở về căn phòng suite hướng biển, kim đồng hồ trên chiếc đồng hồ cổ khắc hình bươm bướm trên tường vừa dừng ở mốc 8 giờ 30, thì Lâm Trĩ Thuỷ sau khi đã cuộn trong chăn ấm ngủ suốt cả ngày, cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy có gì đó lành lạnh cọ vào má, mắt còn mờ mịt đã thấy một xấp tài liệu chuyển nhượng nhà đất đặt bên cạnh.

“Ưm?”

Lâm Trĩ Thuỷ chớp chớp mắt, rồi lập tức nhận ra Ninh Thương Vũ đang ngồi cạnh mép giường, cô đưa tay mò lên cơ bụng dưới lớp áo vest của anh, ngón tay lách qua hàng cúc, “Sao anh lấy căn homestay thế?”

Ninh Thương Vũ đáp nửa thật nửa đùa: “Đem đi bọc kính, sau này chuyển tới bảo tàng…”

Bảo tàng?

Lâm Trĩ Thuỷ mở to mắt, nghiêm túc nói: “Vậy em nhất định sẽ viết biển ghi chú bên cạnh một cách rõ ràng minh bạch ghi: Bức tường này từng bị vật thể dưới hông của Ninh Thương Vũ đập vỡ!”

Ninh Thương Vũ thản nhiên tiếp lời cô: “Ừ, giữa anh với bức tường còn có Ninh phu nhân nữa.”

Đầu óc Lâm Trĩ Thuỷ trống rỗng, tham vọng mạnh mẽ đó của anh, lúc nào mới có được thêm một chút… liêm sỉ cơ chứ!?



Tác giả có lời muốn nói:

Ninh siêu bự: Liêm sỉ là gì? Chưa từng thấy bao giờ.