Ngày Ngày Nhớ Mong - Kim Họa
Chương 79:
- Kim Họa -
Nói thật nghiêm túc, tâm lý của Lâm Trĩ Thuỷ so với một nhà tư bản ngồi ở vị trí trung tâm chốn danh lợi như Ninh Thương Vũ thì yếu ớt đến mức chỉ cần một đòn là có thể tan vỡ. Cô đỏ bừng hai má, không hề tranh luận hay lời qua tiếng lại với kẻ vô liêm sỉ này.
Đốt ngón tay trắng nõn véo chặt tờ hợp đồng trên tay, cô nghĩ thầm, đổi homestay cũng tốt, dù sao tường bị đổ là sự thật, việc bị Ninh Thương Vũ đâm vỡ thành nhà cấp bốn cũng là sự thật, vậy thì không nên tiếp tục mở cửa cho khách nữa.
Nhỡ một ngày nào đó tường lại bị đổ lần nữa thì sao?
Nếu có người vô tội bị thương thì làm thế nào đây?!!
Lâm Trĩ Thuỷ với tấm lòng từ bi nghĩ ngợi nhiều, rồi từ trong chăn ngồi dậy, một chân trắng nõn đặt lên mép giường, chuẩn bị đứng lên, không muốn đến đây công tác nghiêm túc mà lại vì Ninh Thương Vũ rồi quanh quẩn trong giường suốt hai mươi bốn tiếng.
Cô chớp mắt, sai bảo Ninh Thương Vũ, “Anh mang quần áo qua đây cho em.”
Ninh Thương Vũ dưới ánh đèn nhỏ trên táp đầu giường quan sát cô, sau khi kết hôn, vóc dáng Lâm Trĩ Thuỷ càng thêm thanh thoát, như một cây cảnh nhỏ quý giá hút no dinh dưỡng, bung nở, thoải mái khoe vẻ đẹp của mình.
Lâm Trĩ Thuỷ nhẹ nhàng cởi chiếc áo choàng bằng vải cotton màu be khỏi vai, làn da trắng nõn như ngọc dần lộ ra, cô nhạy cảm cảm nhận được ánh mắt đầy áp lực của người đàn ông luôn dõi theo từng chỗ trên cơ thể mình.
Nhưng cô chỉ mím môi đỏ mọng, giả vờ ngây thơ không nhận ra.
Chốc lát sau, Ninh Thương Vũ thong thả đưa cho cô chiếc áo ngực ren kiểu Pháp, Lâm Trĩ Thuỷ khẽ cúi đầu, yên lặng mặc vào, anh lại với tay lấy mảnh vải mỏng manh đó, đột nhiên cảm nhận được có sức cản.
Cô dùng tay kéo mảnh vảinhưng không rút ra được, ánh mắt lướt theo dây ren màu hồng đào quấn quanh các đốt ngón tay trắng trẻo của Ninh Thương Vũ, anh không chịu buông ra.
Cố ý làm vậy.
Lâm Trĩ Thuỷ khẽ cau mày, nhưng trong mắt Ninh Thương Vũ lại nhìn ra ý khác.
Quả nhiên, ngay sau đó nghe giọng anh trầm thấp pha chút trêu chọc: “Ninh phu nhân thật bất lịch sự, không nói lấy một lời cảm ơn sao?”
Lâm Trĩ Thuỷ buông tay, bắt chước giọng chậm rãi của anh: “Anh mới là người bất lịch sự, giữ chặt đồ lót của phụ nữ không chịu buông, anh Ninh, anh không xin lỗi em à?”
Mảnh vải nhỏ này còn không bằng lòng bàn tay anh, mỏng đến mức anh có thể dễ dàng xé rách, nhưng anh không làm thế, trước mặt cô, hành động tao nhã mà đầy d*c v*ng, đưa lên dưới sống mũi cao vút để ngửi.
Đây rõ ràng là sự khiêu khích trắng trợn!
Bản năng sư tử trong gen Ninh Thương Vũ trỗi dậy, như muốn dùng cách ngửi mùi hương để biểu thị sự chiếm hữu tuyệt đối lãnh địa thuần khiết này của cô.
Lâm Trĩ Thuỷ bỗng cảm thấy tim thắt lại, nghĩ đến đó mặt càng đỏ hơn: “Ninh Thương Vũ, anh thật là b**n th**!”
Câu nói vừa dứt, cô không thể chịu nổi cảnh mảnh vải nhỏ bé tội nghiệp bị anh nâng niu như báu vật, liền nghiêng người lao tới trước ngực anh trong bộ vest gọn gàng, giận dỗi giật lấy lại rồi còn dùng đầu ngón tay véo nhẹ cơ bụng anh.
Chỉ là lực ấy nhẹ như cừu non đẩy người, chẳng hề có chút sức uy h**p nào.
Cô dùng ánh mắt trong veo như pha lê để nhìn anh, dường như đang im lặng tố cáo người chồng vừa thủ đoạn vừa d*m đ*ng, làm hỏng hết mọi thứ!
Chiếc q**n l*t nhỏ bé bị Ninh Thương Vũ ngửi qua, Lâm Trĩ Thuỷ đỏ mặt xấu hổ mặc vào, hai dây ren hồng đào thắt thành chiếc nơ bướm hai bên hông, được chiếc váy dài kiểu áo choàng ngủ quấn chặt, trên đó dùng một dải lụa nhẹ nhàng thắt eo, khoe khéo vòng eo thon và đường nét cơ thể mỏng manh.
Sau khi ổn định nhịp tim đang hỗn loạn, cô bước ra phòng, vừa hay thấy Lộ Tịch cũng đã tỉnh dậy, đã ăn mặc chỉnh tề, cũng kín mít đến tận mắt cá chân như cô.
Phòng khách rộng rãi sang trọng vẫn sáng đèn, Lộ Tịch bảo quản lý khách sạn mang đến một ít *rượu bạc hà absinthe, uống liền ba ly để làm dịu thần kinh đang kích động.
*Rượu Absinthe, còn được gọi là “nàng tiên xanh”, là một loại rượu mạnh có màu xanh lá cây đặc trưng, được chưng cất từ các loại thảo mộc như ngải đắng, hồi và thì là. Nó có nồng độ cồn cao, thường trên 45%, và có hương vị đắng đặc trưng.
Nhìn thấy cô, Lộ Tịch mời, “Uống không?”
Lâm Trĩ Thuỷ hơi xao động khi nhìn thấy màu rượu xanh ngọc trong ly thủy tinh, do dự vài giây rồi lắc đầu, “Uống rồi Ninh Thương Vũ sẽ phạt tôi mất.”
Nhẹ thì đánh vài roi vào mông, khiến cô ướt đẫm cả váy.
Nặng thì không tiện nói ra.
Rượu bạc hà absinthe nồng nặc hơi cồn, hòa cùng mùi thơm đậm đặc, người không quen uống chỉ vài giọt là say, mà Lộ Tịch đã quen dùng để chữa chứng kích động khác thường của cơ thể.
Thấy Lâm Trĩ Thuỷ đang nhìn ly rượu bằng đôi mắt long lanh, lại chỉ mím môi không dám uống, Lộ Tịch bèn pha cho cô một ly rượu pha loãng từ trong bình lắc với chút siro và nước chanh, làm thành đồ uống vị ngọt.
“Ly này không say đâu.”
Lâm Trĩ Thuỷ nhận lấy ly, đầu ngón tay cầm nhẹ chiếc chân ly cao khắc họa tiết tinh xảo, nhẹ nhàng xoay tròn.
Cô đơn thuần chỉ là thích màu sắc này thôi.
Rồi hai người im lặng ngồi bên bàn ăn thưởng thức bữa tối thắp nến muộn.
Lâm Trĩ Thuỷ nhẹ giọng hỏi: “Chồng chị đâu rồi?”
Lộ Tịch cũng không rõ, vừa tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Dung Già Lễ đâu, phòng khách rộng lớn chỉ có bóng dáng cao to vạm vỡ của Ninh Thương Vũ đang ngồi trên sofa.
Lâm Trĩ Thuỷ thấy Lộ Tịch lắc đầu lại hỏi: “Tối nay chị có muốn đi nghe hội thảo với đội ngũ giáo sư cùng tôi không?”
Việc này hấp dẫn hơn nhiều so với chuyện Dung Già Lễ đang ở đâu, Lộ Tịch mỉm cười nhẹ: “Muốn.”
Dù sao lịch trình ở đảo Y Lâm cũng chỉ có vài ngày, Lâm Trĩ Thuỷ có nhiệm vụ cứu lại môi trường sinh vật biển, Lộ Tịch tham gia theo hình thức đi kèm, cả hai đều rất coi trọng việc này, hoàn toàn không quan tâm đến mấy ông chồng.
Ban ngày, Lâm Trĩ Thuỷ và Lộ Tịch cùng đội chuyên môn đi tàu biển ra khơi, còn hai người đàn ông quyền lực thì ở khách sạn họp với đội ngũ tinh anh.
Đêm đến, Lâm Trĩ Thuỷ và Lộ Tịch cùng nhau đi ngủ…
Hai người có nhiều chuyện để nói, khi không ra biển, họ ngồi khoanh chân trên thảm xem tài liệu về dữ liệu san hô quý giá, nhìn bờ biển mênh mông phía xa xa, thân thiết đến mức cùng quấn chung một tấm chăn len rộng, đầu tựa đầu, vai kề vai.
Lâm Trĩ Thuỷ kiên nhẫn giải thích cách ấu trùng san hô cải thiện chất lượng nước biển, thường lúc đó cô rất tập trung, hàng mi dài buông trên gò má trắng, ánh nắng quanh cô vẽ thành viền ánh vàng đầy bình yên.
Lộ Tịch ngồi gần xem một lúc, rồi bỗng nói: “Thiện Thiện, tôi thấy không ai từng gặp mà không yêu quý cô đâu.”
Chỉ cần đã gặp Lâm Trĩ Thuỷ, không cần biết dung mạo ra sao, ai cũng bị thu hút bởi khí chất trong sáng thuần khiết của cô, cũng dễ hiểu vì sao Ninh Thương Vũ quyền lực đến thế lại yêu cô say đắm.
Lâm Trĩ Thuỷ ngẩng đầu, mi mắt tự nhiên cong lên như mỉm cười: “Tôi tốt đến thế sao?”
Lộ Tịch thành thật đáp: “Rất tốt.”
Lâm Trĩ Thuỷ vốn quen nói thẳng, ngay lập tức, trả lời còn thật lòng hơn, “Tôi thấy cô cũng rất tốt, cô và Dung Già Lễ đẹp đôi cực, tính tình cô cũng rất dễ chịu, Lộ Tịch, khi nào Dung Già Lễ chuẩn bị sinh con thành công nhớ báo cho tôi biết nhé, tôi cũng có kế hoạch sinh con, đến lúc đó…”
Lộ Tịch chợt ngẩn ra.
Lâm Trĩ Thuỷ rón rén nghiêng đầu gần lại, lấy đầu ngón tay hồng hào che miệng, nhỏ giọng bí mật, “Mình làm mối cho hai đứa bé nhé?”
Đầu óc Lộ Tịch ngoài việc nghiền ngẫm kịch bản thì chưa từng nghĩ tới tương lai xa xôi đến thế, nhưng khi nhìn vào gương mặt trong trẻo rất dễ thương của Lâm Trĩ Thuỷ, cô chậm rãi gật đầu.
Với cô thì chuyện đó cũng… hợp lý lắm.
“Thế thì yên tâm rồi.” Lâm Trĩ Thuỷ lật sang trang sách khác, lại mò mẫm tìm cây bút máy trên thảm rồi viết vào chỗ trống trên giấy nội dung hai gia đình kết nghĩa thông gia, sau đó ký tên xác nhận rồi ngoan ngoãn đưa cho Lộ Tịch.
Lộ Tịch nhẹ nhàng hỏi: “Nghiêm túc đến thế sao?”
“Một tờ giấy hôn ước vẫn phải có, để cho… ” Lâm Trĩ Thuỷ suy nghĩ lựa chọn từ, nghiêng nhẹ đầu, chậm rãi thốt ra vài chữ, “không đến nỗi quá tùy tiện.”
Lộ Tịch nghĩ cũng đúng vậy.
Cô rất cẩn thận ký từng nét trên tờ giấy, tiện thể cũng ký tên Dung Già Lễ vào đó.
Lâm Trĩ Thuỷ đưa tay nhẹ nhàng nhận lại cuốn sách dày, môi mấp máy thổi khô những nét chữ mực nhạt in trên giấy, rồi nói: “Thế để tôi giữ nhé.”
Lộ Tịch chớp mắt nhẹ, tuy thấy có gì đó không ổn, nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt như lưu ly của Lâm Trĩ Thuỷ, cô lại quên sạch mọi thứ.
Cô đã quên.
Ngày hôm sau, khi lịch trình kiểm tra môi trường sinh thái vùng biển trên đảo Y Lâm kết thúc, Lâm Trĩ Thuỷ cùng với Ninh Thương Vũ, người mà mấy ngày qua bị cho ngủ riêng, kịp rời lên chuyên cơ riêng trước khi cơn bão tiếp theo đổ bộ.
Lộ Tịch thì không đi vội, cô vẫn còn trong kỳ nghỉ, chưa vào đoàn phim tiếp theo, đứng trên ngọn hải đăng cao ngất, nhìn máy bay biến mất vào vùng bầu trời màu cam ấm áp, bỗng nhớ ra điều gì đó, liền nói với Dung Già Lễ về chuyện chuẩn bị mang thai và hôn ước thông gia.
Dung Già Lễ vòng tay ôm lấy cô, ngực áp sát nhẹ, sau khi nghe xong, hiếm hoi thấy anh im lặng rất lâu.
Lộ Tịch liếc mắt hỏi: “Anh thấy có chuyện gì không ổn sao?”
Dung Già Lễ ngước nhìn gương mặt thanh tú gần bên, ánh mắt đầy yêu thương, giọng nói trong gió hoàng hôn dịu dàng hỏi: “Em thật sự đã ký hôn ước đó với cô ấy rồi sao?”
“Hôn ước?” Lộ Tịch bối rối, đợi anh giải thích.
Dung Già Lễ đột nhiên cười, lấy trán áp lên trán cô, “Đánh cược không, chục năm sau, Ninh Thương Vũ với Lâm Trĩ Thuỷ chắc chắn sẽ mang tờ hôn thư do tận tay em ký đến nhà họ Dung đòi người…”
*
Sau khi trở về căn nhà ở địa phận Tứ Thành, Lâm Trĩ Thuỷ không kịp thay đồ, đến thẳng phòng làm việc, lấy ra quyển sách về đại dương học, cẩn thận xé trang có hôn ước thông gia kia.
Cô chuẩn bị đem đi niêm phong kỹ càng, khóa trong két sắt.
Khi Ninh Thương Vũ từ tốn bước vào, nhìn thấy cảnh ấy, trong ánh mắt màu hổ phách có ý cười, nhưng chỉ nhẹ nhàng thoáng qua, đến gần rồi vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau: “Muốn đòi người từ tay Dung Già Lễ, Ninh phu nhân, e rằng em sẽ phải tốn công lắm đấy.”
Hơi thở nóng bỏng áp lên môi cô, Lâm Trĩ Thuỷ vô thức mím môi, nhẹ nhàng hỏi lại: “Đây không phải việc anh nên lo sao? Sau này em với Lộ Tịch tình như chị em, em sẽ thuyết phục cô ấy.”
Lâm Trĩ Thuỷ là học sinh có tài năng thiên phú, cô bước ra khỏi nhà họ Lâm với người thầy đầu tiên, cũng là duy nhất, dù là khía cạnh nào, kiến thức vô tận đều học từ Ninh Thương Vũ.
Anh coi cuộc đời như bàn cờ, đi từng nước nhưng đã tính toàn bộ thế cục.
Cô cũng học theo dáng vẻ ấy, nhất là khi ở đảo Y Lâm, lúc cô và Lộ Tịch thân thiết, đối phương là người rất dịu dàng, yêu thiên nhiên, có lòng thương cảm với những sinh linh yếu ớt.
Hơn nữa, Lộ Tịch chưa bao giờ tỏ ra giả tạo, trong những ngày ngắn ngủi trên đảo, dù nói về công việc yêu thích hay chuyện vợ chồng, cô ấy đều rất chân thành, thẳng thắn.
Một người như vậy rất hợp ý Lâm Trĩ Thuỷ, người sẽ sinh cho Ninh Thương Vũ một bé sư tử con, dĩ nhiên phải tính toán kỹ càng, để ý đến nhà họ Lộ…
Lâm Trĩ Thuỷ dùng cây bút đầu sư tử đặt lên chiếc bàn dày rộng, sau đó đặt thờ hôn ước lên trên, quay người đối diện, đưa tay ôm lấy cổ Ninh Thương Vũ, nói: “Em rất chung thủy, đứa bé sư tử đầu tiên em sẽ chọn nhà họ Lộ, nếu có đứa thứ hai, em nghĩ nhà họ Tạ cũng không tồi.”
“Quan trọng lắm à?” Bàn tay Ninh Thương Vũ lặng lẽ đặt lên vùng bụng phẳng lì của cô.
Lâm Trĩ Thuỷ co người lại, ý nghĩ của cô rất thuần khiết, không liên quan đến lợi ích gia tộc, chỉ vì nhớ lần trước tại bữa tiệc sinh nhật ở Ý vô tình gặp Tạ Thầm Ngạn và Hạ Nam Chi, thấy hai người rất đẹp, nghĩ đứa bé sinh ra chắc chắn cũng không kém cạnh.
Cô muốn dành cho sư tử con của mình mọi điều tốt đẹp nhất trên đời, để khi bé chào đời không hề hối hận vì đã chọn cô và Ninh Thương Vũ làm cha mẹ.
Kế hoạch trong đầu Lâm Trĩ Thuỷ rất hoàn hảo, cô bắt đầu làm nũng, hôn nhẹ lên đường nét cơ hàm của Ninh Thương Vũ, để lại dấu môi ướt át: “Ninh tổng, áp lực gia đình đều đặt trên vai anh rồi, anh nhất định phải cố gắng phát triển sự nghiệp, giữ vững vị trí đứng đầu, không thì con cái nhà họ Dung và nhà họ Tạ chúng ta không lấy được đâu.”
Ninh Thương Vũ cúi đầu, định hôn cô, nhưng bị hai ngón tay cô chặn lại, không cho phép: “Em chưa nói xong, đừng chỉ nghĩ đến hôn hít, hãy nghĩ đến tương lai hạnh phúc của mấy bé sư tử nhỏ của chúng ta.”
Sư tử nhỏ?
Đùa chơi thôi.
Ninh Thương Vũ bình tĩnh nhìn biểu cảm đầy mong đợi của Lâm Trĩ Thuỷ, trông y hệt người chỉ đơn giản là muốn sinh ra một món đồ chơi lớn cho mình trong thời gian tới.
Lâm Trĩ Thuỷ và Lộ Tịch liên lạc khá thường xuyên nhưng không phải là ngày nào cũng hỏi Dung Già Lễ đã chuẩn bị có con chưa, cô chưa đến mức mất lí trí như thế, mà chỉ đơn giản báo cáo tình hình san hô phát triển trong vùng biển đảo Y Lâm thế nào.
Cô còn gửi cho Lộ Tịch vài mẫu san hô do mình tự tay nuôi dưỡng.
Chỉ người cô tin tưởng thân thiết mới có được món quà san hô này.
Tin tức này được Ninh Trác Vũ biết vào ngày hôm sau, cậu ta liền ngạo mạn đến nhà cướp lấy, từ bể kính to trong phòng khách biệt thự mà cô mới mua, dùng lưới vớt đi một sinh vật nhỏ màu xanh lá cây.
Ninh Trác Vũ vừa rời đi, Lâm Trĩ Thuỷ liền sai người khóa cửa chính, ngồi trên sofa bắt đầu “giảng giải” kiến thức cho sự ngu dốt của cậu ta: “Cá ngốc, sinh vật mà cậu cướp đi có tên hẳn hoi, gọi là Ếch biển, thuộc họ sên biển, chuyên ăn tảo biển.”
Và nó giống cừu con ăn cỏ trên cạn, nào có liên quan gì đến san hô?
Có vẻ tài xế nhỏ Ninh Trác Vũ không có mắt, không thể tiếp tục ngồi xe cậu ta được nữa rồi!
Lâm Trĩ Thuỷ chưa đợi Ninh Trác Vũ phản hồi, liền chuyển sang tố cáo với Ninh Thương Vũ: “Anh biết chuyện kinh khủng này không, em trai anh cướp mất cừu con của nhà mình rồi!”
Gửi xong tin nhắn, có đồ gửi đến, là của Lộ Tịch.
Lâm Trĩ Thuỷ vui vẻ đặt điện thoại xuống, lúc này quản gia mang đến một thùng giấy, nói là vừa ký nhận, thùng nhẹ, nếu là trang sức quý giá thì không thể gửi bằng cách đơn giản thế này.
Lâm Trĩ Thuỷ bảo quản gia đặt thùng xuống sàn, rồi lại cầm điện thoại lên, quẹt sáng màn hình, cố tình phớt lờ hơn trăm tin nhắn phá bĩnh của Ninh Trác Vũ.
Cô mở khung chat với Lộ Tịch, nhắn một dấu hỏi nhỏ đầy thắc mắc: “Minh tinh Lộ Tịch gửi gì cho tôi thế?”
Lộ Tịch trả lời rất nhanh: “Lần trước cô nói cô tò mò về các buổi tiệc trong giới giải trí, tối nay có bữa tiệc hóa trang với chủ đề động vật nhỏ, tôi gửi cho cô một bộ trang phục hóa trang, đến tham gia nhé?”
Lâm Trĩ Thuỷ ôm điện thoại suy nghĩ một lát, đôi mắt dưới ánh đèn bừng sáng, hình như có chuyện đó, khi còn trên đảo Y Lâm, cô từng vô tình nhắc đến với Lộ Tịch lúc đi dạo bên bờ biển, không ngờ cô ấy thật sự chu đáo để ở trong lòng.
Rồi Lộ Tịch sợ cô có địa vị nên e dè gì đó, lại gửi tin nhắn thoại nhẹ nhàng giải thích: “Tối nay đến dự tiệc đều là những ngôi sao hàng đầu trong giới, không có tin xấu thật sự nào, cô có thể đến xem cho vui, nếu thấy không hợp, tôi sẽ đưa cô về.”
Bữa tiệc chủ đề động vật nhỏ này cũng là dịp tụ họp của Lộ Tịch cùng mấy người bạn thân trong giới nhiều năm qua, do vị tổng giám đốc nổi tiếng của Mạn Tinh Giải Trí là Giản Tân Di đứng ra mời, không phải kiểu tiệc rượu bê bối đầy khói thuốc và sắc dục.
Lâm Trĩ Thuỷ thong thả trả lời một tiếng “được” rồi tiến đến mở thùng giấy.
Cô cũng sẽ phải hóa trang à?
Cẩn thận lấy ra bộ váy nữ hoàng cừu non, ánh mắt cô thoáng ngạc nhiên, không ngờ mình lại phải hóa thân thành con vật này, rồi liếc xuống đáy thùng còn thấy đôi tất ren trắng tinh cùng vòng đeo chân kim cương, dải bướm bằng lụa buộc quanh cổ, cùng cái đuôi lông tròn trĩnh nhỏ xíu.
Cái này hơi quá s*x* rồi…
Lâm Trĩ Thuỷ còn tìm thấy chiếc mặt nạ ren mỏng như cánh chuồn chuồn, giống như một lớp mạng che mặt, chỉ đủ che nhẹ nét đẹp tinh tế của đôi lông mày.
Cô thốt lên từng hồi rồi lại lấy điện thoại hỏi Lộ Tịch với vẻ tò mò: “Cô hóa trang thành con gì vậy?”
Lộ Tịch đáp: “Thiên nga.” Cô từng học múa ba lê cực kỳ khổ luyện hồi thiếu nữ, rồi mới theo học ngành biểu diễn nghệ thuật, không chọn hóa thân thành con bướm nhỏ trong sáng dễ vỡ mà lại chọn thiên nga đen.
Đầu ngón tay Lâm Trĩ Thuỷ nhẹ nhàng v**t v* bộ váy nữ hoàng cừu non, ánh sáng trong mắt dưới hàng mi rõ ràng đầy hứng thú, cô xin địa chỉ câu lạc bộ riêng của buổi tiệc từ Lộ Tịch, định tự mình đến.
Cô vào phòng thay đồ trước, khoác lên người bộ vest đen rộng thùng thình của Ninh Thương Vũ, cài cúc lại, sắc đen tuyền đối nghịch hoàn hảo với màu trắng tinh khôi không pha tạp, trông cực kỳ gợi cảm quyến rũ.
Nhưng Lâm Trĩ Thuỷ không nhận ra, cô mặc áo khoác che bên ngoài chỉ là để tạm giấu đi bộ váy nữ hoàng cừu non kia, sợ ra khỏi cửa sẽ quá nổi bật gây chú ý.
Sau khi tô điểm cho khuôn mặt với lớp trang điểm theo chủ đề cừu non, cô soi gương nhìn ngắm.
Trong mắt Lâm Trĩ Thuỷ chỉ có sự trân quý thuần khiết, rất đáng yêu…
Chú cừu non nhỏ bé của Ninh Thương Vũ thật sự đã trốn đi mất.
Trước khi ra khỏi nhà, Lâm Trĩ Thuỷ không báo với anh, bởi nếu anh đột nhiên xuất hiện mà không báo trước ở bữa tiệc, khí chất mãnh thú bẩm sinh của anh có thể khiến con “động vật nhỏ” vô tội nào đó bị hốt hoảng bất ngờ thì sao?
Hơn nữa, nhìn quanh bữa tiệc này đều là những loài ăn cỏ hiền lành.
Lâm Trĩ Thuỷ đến sớm hơn Lộ Tịch nửa tiếng, khi cô bước qua cánh cửa hoành tráng lộng lẫy của đại sảnh tiệc với đôi giày cao gót nhọn, mới đeo chiếc mặt nạ ren lên.
Đôi mắt trong trẻo của cô nhìn khắp nơi, thấy không gian được trang trí như khu rừng xanh mướt đầy hoa cỏ, bên dưới ánh đèn rực rỡ huyền ảo, những chú thỏ nhỏ, nai con và linh dương nhỏ cùng tạo nên bức tranh câu chuyện mang đầy vẻ ngây thơ vui nhộn.
Lâm Trĩ Thuỷ, cô cừu non nhỏ bé, chính thức bước vào hội trường.
Tác giả có lời:
Sư tử dữ sắp đến bắt cừu non rồi.