SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Ngày Ngày Nhớ Mong - Kim Họa

Chương 80:

- Kim Họa -

Lâm Trĩ Thuỷ còn chưa kịp hòa nhập vào thế giới của những “động vật ăn cỏ” hiền lành thì đã nhìn thấy Nhậm Uyển Huỳnh – người mặc trang phục cáo đỏ thuộc loại “động vật ăn thịt” – cũng đang ở trong đại sảnh tiệc mang đầy sắc thái mơ hồ như cõi mộng. Cô ấy từ sảnh bên cạnh bước sang, cất giọng chào trước: “Ninh phu nhân?”

“Nhậm…” Lâm Trĩ Thuỷ khẽ mấp máy môi định gọi tên cô ấy, nhưng chợt nhận ra đối phương đang gọi mình bằng một thân phận khác.

Nhậm Uyển Huỳnh cười, nói: “Gọi thế nào cũng được.”

Lâm Trĩ Thuỷ khẽ mỉm cười, đứng yên tại chỗ, đưa mắt ngắm nhìn phong thái của Nhậm Uyển Huỳnh đêm nay: trên người cô ấy là chiếc sườn xám mỏng tang có điểm hoa văn dây leo quấn quanh, bờ vai khoác hờ chiếc áo choàng bằng lông thú cao cấp được đặt may riêng, tà váy khéo léo để lộ đôi chân thon dài trắng muốt, dưới ánh đèn rực rỡ lại càng nổi bật, phía sau còn đeo thêm một chiếc đuôi cáo đỏ bồng bềnh.

Trang phục này… quả thật rất đẹp.

“Đêm nay tôi tham gia tiệc ở sảnh bên cạnh, cô có muốn cùng qua đó không?” Nhậm Uyển Huỳnh nghiêng đầu nói với cô, “Thế giới động vật ở bên kia thú vị hơn nhiều, toàn là mấy người mẫu nam cơ bắp săn chắc, khí chất mạnh mẽ như hổ báo. Còn mấy bữa tiệc sau khi kết hôn của Giản Tân Di thì cứ như mấy trò chơi gia đình của trẻ con, chẳng vui bằng chỗ tôi.”

Lâm Trĩ Thuỷ hơi ngạc nhiên: “Bữa tiệc ở sảnh bên là do chị tổ chức sao?” Không phải Triệu Đình Bích sẽ ra mặt nói vài câu ư?

Nhậm Uyển Huỳnh chớp đôi mắt hồ ly được trang điểm đậm, lấy quạt che miệng, nghiêng người cười nhỏ: “Đúng thế. Nếu sớm biết cuộc sống của mấy quý phu nhân nhà giàu lại nhàm chán thế này, tôi đã chẳng dại để Triệu Đình Bích – cái tên khốn ấy – dùng mấy lời mật ngọt lừa cưới về. Bây giờ chỉ có thể dùng mắt để ngắm nhìn mấy cơ thể nam tính trẻ trung cường tráng kia thôi.”

Trước khi kết hôn, Nhậm Uyển Huỳnh từng là diễn viên trong giới giải trí, điều này Lâm Trĩ Thuỷ nghe người ta nói khi ở bữa tiệc tại Ý. Cô ấy nổi tiếng nhờ đóng mấy bộ phim thanh xuân học đường, hình tượng trước công chúng luon trong sáng, song đời tư lại dính không ít tin đồn tình ái ồn ào do cánh phóng viên săn được, liên tục đứng đầu các bảng tìm kiếm nóng.

Sau này cô gả vào nhà họ Triệu, từng gây chấn động truyền thông một thời.

Từ “cường tráng” và “trẻ trung” vô tình khiến ánh mắt Lâm Trĩ Thuỷ hơi xao động.

Vốn tính hào sảng, Nhậm Uyển Huỳnh chẳng coi cô là người ngoài, kéo ngay cô vợ “hôn nhân thương mại” của nhà họ Ninh sang sảnh bên, vừa đi vừa nói: “Lần ở Ý tôi đã thấy rồi, hôn nhân của cô chắc cũng khá gò bó nhỉ? Ninh tổng nhìn qua đã thấy khó gần rồi…”

Câu này quả thật không thể phản bác. Lần đầu tiên gặp Ninh Thương Vũ, ấn tượng của cô cũng chính là như vậy.

Chỉ là hôn nhân của cô không hề ngột ngạt. Nghĩ vậy, Lâm Trĩ Thuỷ nhẹ giọng hỏi khéo: “Bình thường chị có để ý mấy tin tức quốc tế không?”

“Không để ý, tôi chỉ quan tâm đến những tin giải trí liên quan đến bản thân thôi.” Nhậm Uyển Huỳnh trả lời không chút giả tạo hay che giấu. Cô hoàn toàn không hề hay biết chuyện Ninh Thương Vũ từng công khai chuyển toàn bộ khối tài sản khổng lồ sang tên Lâm Trĩ Thuỷ như một món quà sinh nhật, khiến cả quốc tế xôn xao.

Trong ấn tượng của cô, cặp vợ chồng thương mại này vẫn dừng ở hình ảnh “bên ngoài bình lặng, bên trong xa cách” giống bữa tiệc sinh nhật ở Ý.

Nhậm Uyển Huỳnh thân mật vỗ tay cô, bàn tay mềm mại đến mức khiến người ta chú ý: “Thuỷ Thuỷ này, cô khác hẳn những người phụ nữ chuẩn mực gia đình như Giản Tân Din hay Lộ Tịch. Chúng ta mới là giống nhau – đều bị hôn nhân hào môn trói buộc tự do – nên tôi mới tìm mấy người đàn ông mới mẻ cho khuây khoả, cô hiểu chứ?”

Lâm Trĩ Thuỷ ngẫm nghĩ: “Tôi hiểu đại khái rồi, chị tìm đàn ông mới là để giữ gìn hôn nhân…”

“Là để giữ gìn sự hài hòa trong hôn nhân.” Nhậm Uyển Huỳnh bổ sung.

Sảnh tiệc bên cạnh là vũ hội tự do, Lâm Trĩ Thuỷ không khỏi lo lắng sẽ bị ai đó chụp lén, nếu lỡ lên trang nhất thì thật xấu hổ, đâu thể mở họp báo giải thích rằng tất cả chỉ là để “duy trì sự hài hòa trong hôn nhân”.

Dường như nhìn ra sự chần chừ trong mắt cô, Nhậm Uyển Huỳnh tự tin nói: “Yên tâm đi, họ chẳng mang theo gì đâu.”

Chẳng mang theo gì?

Rất nhanh, Lâm Trĩ Thuỷ đã hiểu được nghĩa đen trong câu nói đó. Trên sân khấu lộng lẫy là một nhóm nam nữ múa hát, nữ đều hóa trang thành mỹ nhân hồ ly hoặc rắn như Nhậm Uyển Huỳnh, còn nam… ngoài đôi tai thú giả gắn trên đầu để phân biệt giống loài thì hầu hết cơ thể đều tr*n tr**, bên trên để lộ cơ bắp, bên dưới chỉ mặc chiếc quần đen lưới, thân trên đeo chuỗi ngọc trai hay vài miếng băng dán hoạt hình ngộ nghĩnh ở vùng ngực và cơ bụng để “tạo điểm nhấn”.

Nếu muốn tìm người có mặc thêm chút quần áo, cũng không phải không có.

Lâm Trĩ Thuỷ chú ý đến một người đàn ông có vẻ là con lai có làn da trắng muốt, mặc vest nhưng không sơ mi, phái trên cổ thắt cà vạt lỏng lẻo màu đỏ chói, đang hướng mắt về phía này.

Cô thật sự bị thế giới “động vật ăn thịt” nồng nàn mùi hormone mạnh mẽ ấy làm cho chấn động.

Giữa chốn này, Lâm Trĩ Thuỷ là người ăn mặc kín đáo nhất, bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo vest đen rộng thùng thình của Ninh Thương Vũ, mà theo bản năng cô cũng không có ý định cởi ra.

Nhậm Uyển Huỳnh đưa cô ly nước trái cây, không để cô uống rượu: “Có thấy ai hợp gu không?”

Lâm Trĩ Thuỷ chớp mắt. Cô cảm giác chỉ cần mình gật đầu, Nhậm Uyển Huỳnh sẽ lập tức nhiệt tình gọi người đó đến gần để cho cô thưởng thức.

Nhưng chưa cần cô gật đầu, đã có một người đàn ông đeo vòng cổ chuông vàng như cún con bước đến làm quen, tặng cô một miếng bánh kem nhỏ.

Lâm Trĩ Thuỷ mỉm cười.

Nhậm Uyển Huỳnh đứng cạnh hỏi: “Người này thế nào?”

Cô lắc đầu, thầm nghĩ: yết hầu anh ta đâu có gợi cảm bằng Ninh Thương Vũ.

Vài phút sau, một nam diễn viên mặt búng ra sữa cũng mang bánh kem đến chào hỏi.

Nhậm Uyển Huỳnh ghé tai: “Người này là ngôi sao võ thuật nổi tiếng trong giới, suốt ngày vùi đầu trong phòng tập. Chị phải tốn bao công sức mới lôi được cậu ta ra đấy…”

Lâm Trĩ Thuỷ lại nghĩ: cơ ngực kia nhìn hơi “ngấy”, chẳng tự nhiên quyến rũ như cơ ngực của Ninh Thương Vũ – của anh giống hệt như một kiệt tác điêu khắc nghệ thuật vậy.

Lại vài phút sau, một người đàn ông tóc bạc, cơ bắp săn chắc nhưng đeo chiếc bờm hình mèo hồng đáng yêu tiến tới, trước tiên lịch thiệp mỉm cười với cô rồi đưa danh thiếp cá nhân ra.

Lâm Trĩ Thuỷ nhận lấy cho phải phép.

Danh thiếp ghi nghề nghiệp là nhiếp ảnh gia. Nhậm Uyển Huỳnh chống cằm quan sát, khóe mắt cong như hồ ly: “Người này chuyên chụp bìa tạp chí cho các ngôi sao hạng A, ngoài đời nổi tiếng lạnh lùng, chẳng mấy khi bận tâm đến phụ nữ…”

Chưa đầy hai mươi phút tiếp theo, trước mặt Lâm Trĩ Thuỷ đã chất đầy bánh kem và danh thiếp như một ngọn núi nhỏ. Chỉ cần cô đồng ý, nhóm đàn ông trên sân khấu sẵn sàng “hiến tặng” thân hình trẻ trung quyến rũ để đổi lấy một ánh mắt của cô.

Nhậm Uyển Huỳnh lại hỏi: “Thế nào?”

Lâm Trĩ Thuỷ suy nghĩ vài giây, rồi thật thà đáp: “Ừm… Ninh Thương Vũ vẫn hợp gu tôi hơn.”

Nhậm Uyển Huỳnh không thể phản bác, bởi chỉ riêng gương mặt của Ninh Thương Vũ đã đủ để áp đảo biết bao đàn ông khác. Chỉ có điều, tính tình thì… đúng là khó chiều.

Thấy Lâm Trĩ Thuỷ vừa nhắc đến Ninh Thương Vũ ánh mắt đã long lanh, Nhậm Uyển Huỳnh càng thêm thương cảm: “Thuỷ Thuỷ à, cô còn trẻ, sau này theo tôi cô nên đi xem thế giới bên ngoài nhiều hơn, sẽ hiểu đàn ông đôi khi cần nói mấy lời ngọt ngào, như thế mới thú vị, cũng quan trọng chẳng kém thân hình đâu.”

Trước kia Nhậm Uyển Huỳnh từng thấy Ninh Thương Vũ lạnh lùng, chẳng buồn nói với Lâm Trĩ Thuỷ một câu.

Lâm Trĩ Thuỷ khẽ ho khan, định giải thích thì…

Cửa hội trường bỗng có một bóng dáng quen thuộc bước vào – Lộ Tịch tìm đến đây. Cô âý mặc váy dài quét đất màu hồng đen pha tua rua, bờ vai gầy mảnh mai còn khoác tấm choàng lông vũ trắng muốt, tựa như thiên nga kiêu kỳ, ngay lập tức thu hút ánh mắt của không ít người đàn ông.

Lộ Tịch là người đến trước, đi dạo quanh khu “thế giới động vật ăn cỏ” bên cạnh. Nghe nói Lâm Trĩ Thuỷ vừa bị rủ rê sang đây, cô ấy liền bước thẳng đến. Tiếng giày cao gót khẽ gõ lên nền gạch, Lộ Tịch tiến lại gần, trước tiên liếc nhìn Nhậm Uyển Huỳnh, quan hệ hai người rõ ràng khá thân thiết: “Tối nay chị hăng hái nhỉ, định giành người của em sao?”

Nhậm Uyển Huỳnh thật lòng hỏi lại: “Không thể giành à?”

“Đương nhiên là không thể.” Lộ Tịch vừa dứt lời đã khom người ngồi xuống cạnh Lâm Trĩ Thuỷ – cô vẫn đang giữ nguyên vẻ mặt vô tội, trong trẻo – nghiêng đầu nói nhỏ: “Cô cừu con này, đừng để con cáo nhỏ thuần ăn thịt kia tha đi mất.”

“Ừm.” Lâm Trĩ Thuỷ nghiêng đầu, ra chiều lắng nghe lời dạy bảo của Lộ Tịch một cách nghiêm túc.

Thế nhưng, bất kể là cáo nhỏ hay thiên nga đen, họ đều quên mất một điều – trong thần thoại Hy Lạp, cừu con vốn tượng trưng cho d*c v*ng. Lâm Trĩ Thuỷ tuy khoác lên mình một vẻ đẹp thuần khiết đầy tính đánh lừa, nhưng muốn đưa cô về nhà, e rằng chẳng dễ chút nào.

Cô chỉ trông nhỏ tuổi và đơn thuần mà thôi.

Chưa đầy một phút sau, lại có một chàng trai da ngăm, cơ bắp rắn chắc tiến đến gần Lâm Trĩ Thuỷ tỏ ý làm quen. Anh ta mặc chiếc áo lưới khoét lỗ, phía sau gắn đuôi báo đen, toát ra một thứ khí chất hoang dã mạnh mẽ.

Lâm Trĩ Thuỷ còn chưa kịp phản ứng.

Lộ Tịch khẽ cau mày, còn Nhậm Uyển Huỳnh đã định đưa tay chạm vào hình xăm trên cơ bụng đối phương, cô nói: “Triệu Đình Bích phải quản chị mới được.”

Triệu Đình Bích thực ra cũng muốn quản.

Anh ta đã sớm đã cho người theo sát Nhậm Uyển Huỳnh 24/24, chỉ để bảo vệ cái gọi là “hôn nhân hài hoà”. Hễ cô tỏ vẻ định chơi trò mờ ám với mấy “con thú hoang” đó, vệ sĩ lập tức được phép… đánh gãy chân kẻ kia ngay tại chỗ.

Đúng lúc này, Triệu Đình Bích cũng đang tụ tập cùng nhóm bạn thân thuộc tầng lớp hào môn đẳng cấp nhất.

Rượu mới ba vòng, điện thoại đặt trên bàn của anh ta đã rung liên hồi. Tiêu Tinh Mạch là người đầu tiên châm chọc: “Triệu tổng, nếu cậu còn nhịn không xem điện thoại, e rằng sắp tới sẽ là cuộc hôn nhân thứ tư đấy.”

Cả hội vốn có quan hệ thân thiết, chuyện hôn nhân tình cảm của anh ta ai cũng rõ.

Dung Già Lễ chậm rãi tiếp lời: “Nếu cậu ta không nhịn nổi, thì đã kết hôn lần tư rồi.”

Tạ Thầm Ngạn giọng lạnh nhạt chen vào: “Tôi mạn phép nhắc cậu một câu, đã ba lần kết hôn rồi, cũng nên có chút bản lĩnh trị gia đi chứ.”

Có thể khiến Tạ Thầm Ngạn buông lời châm biếm như vậy, bắt nguồn từ chuyện ở bữa tiệc tại nước Ý – khi đó Nhậm Uyển Huỳnh bí mật qua lại với Hạ Nam Chi.

Tuần trước, Tạ Thầm Ngạn còn bắt gặp Nhậm Uyển Huỳnh tổ chức tiệc đóng vai hoành tráng cho Hạ Nam Chi, quy tụ một đám người mẫu nam, ca sĩ trẻ gần như trút sạch quần áo lắc lư trên sân khấu.

Vì chuyện đó mà Tạ Thầm Ngạn đã cấm túc Hạ Nam Chi ba ngày ba đêm trong tư dinh tư nhân của mình.

Hành vi của Nhậm Uyển Huỳnh cũng khiến Triệu Đình Bích bị nhà họ Tạ cảnh cáo trên thương trường.

Tạ Thầm Ngạn vốn tính bá đạo, đã liên quan đến hôn nhân với Hạ Nam Chi thì tuyệt đối không khoan nhượng.

Tiêu Tinh Mạch cũng từng chịu thiệt vì chuyện này, liền nhân cơ hội mỉa mai: “Cậu đâu rồi, thủ đoạn sấm sét ở đâu? Ở nhà không quản được vợ, ngoài lại dạy hư vợ người ta, thật là tội nghiệp quá, Triệu tổng.”

Vợ của anh ta từ sau khi quen Nhậm Uyển Huỳnh cũng đổi hết thư ký nam trong công ty thành… người phải có tám múi cơ bụng.

“…”

Triệu Đình Bích cảm thấy áp lực tứ phía dồn đến.

Chỉ có Dung Già Lễ và một người khác là Ninh Thương Vũ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, thản nhiên. Một người là vì Lộ Tịch vốn quen thuộc môi trường phức tạp của giới giải trí, hiểu rõ tính khí Nhậm Uyển Huỳnh nên chẳng mấy khi thân thiết quá.

Người còn lại là Ninh Thương Vũ, cho rằng Lâm Trĩ Thuỷ và Nhậm Uyển Huỳnh vốn chẳng mấy quen biết, lại càng không cho họ cơ hội tiếp xúc riêng.

Triệu Đình Bích đành khiêm tốn hỏi kinh nghiệm trị vợ. Anh ta không tìm đến Dung Già Lễ – kẻ chỉ biết một mình ấp ủ kế hoạch sinh con – mà quay sang Ninh Thương Vũ: “Ninh tổng, làm thế nào để vợ cậu ngoan ngoãn nghe lời vậy?”

Ninh Thương Vũ ngả người vào ghế, giọng nhàn nhạt: “Cô ấy muốn gì thì cho nấy.”

“Tôi cũng cho rồi mà, cả tài nguyên cao cấp nhất của giới giải trí tôi cũng dồn hết cho cô ấy. Muốn ra single nổi, tôi còn mời cả nam ca sĩ top đầu – em trai của Dung Tổng – giúp đỡ, ca khúc tung ra liên tiếp, chỉ bị chửi lên hot search là… khó nghe.” Nhưng suy cho cùng, đó chẳng phải cũng là một kiểu nổi tiếng sao?

Khuôn mặt điển trai của Triệu Đình Bích dưới ánh đèn pha lê rực rỡ lại thêm phần âm trầm, đối với cuộc hôn nhân thứ ba này thực sự đã hết cách.

Tiêu Tinh Mạch khẽ nhắc: “Cậu nên xem điện thoại đi, rung sắp làm vỡ cả ly rượu của tôi rồi.”

Thông báo rung mạnh như thế, hẳn lại là “chân ái” của anh ta đang tìm chân ái ở nơi khác.

Triệu Đình Bích mở điện thoại, xem qua mấy tấm ảnh vệ sĩ gửi đến – nào là mấy chàng trai đóng giả báo con, hổ con biểu diễn trên sân khấu, cảnh tượng trẻ con đáng yêu anh ta cũng đã quen – lướt từng tấm, cho đến một tấm thì chợt khựng lại.

Dung Già Lễ nhạy bén nhận ra sự khác lạ của anh ta, gõ nhẹ ngón tay lên bàn, kéo hồn anh ta về: “Có vẻ Triệu tổng thật sự sắp kết hôn lần thứ tư rồi.”

Triệu Đình Bích lướt hết ảnh rồi mới ngẩng mắt nhìn sang Dung Già Lễ: “Hình như cậu cũng sắp phải kết hôn lần thứ hai đấy.”

Dung Già Lễ: “…”

Ánh mắt anh ta chần chừ một lát, cuối cùng vẫn dừng lại ở người đối diện – Ninh Thương Vũ, người đang nhàn nhã xoay ly rượu trong tay – rồi nhắc lại câu nói ban nãy: “Ninh tổng, hình như cậu cũng sắp phải kết hôn lần thứ hai rồi.”

*

Hơn chín giờ tối.

Thiên nga đen Lộ Tịch nhận được một cuộc điện thoại với giọng điệu lạnh nhạt của Dung Già Lễ, kêu cô lập tức phải về nhà, rời tiệc sớm. Nhậm Uyển Huỳnh có chút men say, khoác chiếc áo lông đắt tiền lên người Lâm Trĩ Thuỷ, vuốt nhẹ khuôn mặt mềm mại của cô: “Tôi thích em lắm, cừu con.”

Muốn giấu đi, đem về nhà cất…

Lâm Trĩ Thuỷ chớp mắt, tấm mạng ren đen che trên mặt bị Nhậm Uyển Huỳnh tháo xuống, cô lễ phép đáp lại bằng cách giữ lấy nó.

Nhìn thấy Nhậm Uyển Huỳnh có vẻ không chỉ hơi say, cô khẽ đề nghị: “Hay chị qua khu thế giới động vật ăn cỏ chơi một lúc đi.” Lúc này cô chỉ muốn về nhà tìm con sư tử của mình.

“Không cần, lát nữa tôi còn chơi trò bảo vệ với vệ sĩ. Cô cứ về đi.” Nhậm Uyển Huỳnh cũng không muốn cừu con đáng thương này vì về trễ mà bị ông chồng liên hôn trách phạt.

Cô chỉ đơn thuần đồng cảm với Lâm Trĩ Thuỷ – cả hai đều là những con vật bé nhỏ bị giam trong lồng sắt giai cấp.

Lâm Trĩ Thuỷ không biết mình được nghĩ đến như thế, chỉ cảm thấy dường như Nhậm Uyển Huỳnh không muốn bị giam hãm trong cuộc hôn nhân với nhà họ Triệu, liền dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, khi nào Triệu Đình Bích gặp chân ái khác, chị sẽ được tự do.”

Nhậm Uyển Huỳnh dựa vào vai cô yên lặng một lát, mới lắc đầu: “Cô còn nhỏ, chưa hiểu được đâu.”

“Hả?”

Một lúc sau, cô lại rúc vào lòng một nữ minh tinh đeo đuôi cáo trắng, nửa nhắm nửa mở mắt, phất tay với Lâm Trĩ Thuỷ: “Về nhà đi.”

Thấy vậy, Lâm Trĩ Thuỷ lặng lẽ trả chiếc áo lông – vốn làm cô rất nóng – lại, rồi khẽ kéo váy che phần đùi trắng muốt đang lộ ra của Nhậm Uyển Huỳnh.

Cô bước ra ngoài sảnh yến tiệc, đi trên hành lang vắng vẻ yên tĩnh dẫn đến thang máy. Vừa đi, cô vừa cúi xuống nhìn điện thoại – sạch sẽ đến mức chẳng có tin nhắn nào.

Ninh Thương Vũ bận quá… đến một tin nhắn cũng chẳng kịp trả lời.

Lâm Trĩ Thuỷ mím môi, nhanh chóng bước tới trước cửa thang máy, đưa tay ấn nút.

Không đến một giây.

Thang máy dường như vẫn dừng ở tầng này, cửa liền mở ra.

Lâm Trĩ Thuỷ khẽ sững sờ, ngay sau đó, hiện lên trước mắt cô là khoang thang máy sang trọng lấp lánh, ánh sáng vàng kim phản chiếu trên những vách tường như tủ gỗ quý cao cấp. Ninh Thương Vũ trong bộ vest màu đen trầm đứng thẳng tắp bên trong, dáng người cao lớn, đường nét khuôn mặt nghiêng sắc sảo, chiếc cằm dưới ánh đèn càng thêm cương nghị, khí chất mạnh mẽ toát ra theo từng cử động.

Chỉ trong một khoảnh khắc, ánh mắt màu hổ phách của anh khẽ nâng lên, mang theo cảm giác uy h**p như dã thú đứng đầu chuỗi thức ăn, áp lực mạnh mẽ đổ ập xuống.

Cả người Lâm Trĩ Thuỷ run lên, tim khẽ đập lỡ một nhịp, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Đúng lúc ấy, một nhóm nam thanh niên từ hành lang bên kia đi tới, là mấy người từng tỏ ý làm quen với cô tại buổi dạ tiệc tối nay. Ban đầu thấy bóng dáng cô thì vô cùng mừng rỡ, định mở miệng chào hỏi.

Nhưng ngay khi chú ý đến người đàn ông đứng trong thang máy kia, cả đám lập tức cứng người lại.

Khí thế quá mạnh mẽ.

Những ai có bản năng cầu sinh đều vô thức lùi lại.

Lâm Trĩ Thuỷ chớp mắt, chợt phát hiện phía sau mình chẳng còn một ai, tất cả đều bị con sư tử lớn này doạ chạy mất! Cô cũng muốn chạy, lại khẽ chớp mắt lần nữa, ánh mắt vô tội như một chú cừu non.

Một lúc lâu, Ninh Thương Vũ mỉm cười với cô.

Nụ cười ấy giống như nụ cười tàn khốc đầy mùi máu của sư tử khi ăn thịt con mồi.

Kết quả đã quá rõ ràng.

Lâm Trĩ Thuỷ hoàn toàn không thể chống cự lại, bị anh kéo gọn vào trong thang máy. Camera giám sát ngay lập tức tối đen. Anh cúi đầu, như con sư tử cắn lấy sau gáy cô, để lại trên làn da mịn màng non nớt một vết hằn đỏ đậm sâu sắc.

Khoé mắt cô ươn ướt, vừa nóng rát vừa tê dại, chỉ có thể cầu xin: “Em không làm gì cả, thật sự chẳng có chuyện gì, chỉ là ngắm một chút thôi.”

“Ngắm đã mắt chưa?” Giọng anh khẽ trầm, mang theo khí tức nguy hiểm, như đang hỏi liệu cô có đang chơi trò đuổi bắt trong chuỗi thức ăn hay không.

Lâm Trĩ Thuỷ cảm giác anh có ẩn ý khác. Chiếc áo vest rộng phủ trên vai cô tuy chưa tuột xuống, nhưng bàn tay Ninh Thương Vũ đã tìm đến chiếc đuôi cừu nhỏ phía sau lưng cô.

Màu trắng, nhỏ xinh, mềm mại, đầu ngón tay thon dài kia quen thuộc mà chính xác chạm tới một điểm nào đó, ngón tay khẽ cong lại, mạnh mẽ siết lấy.

Cái đuôi nhỏ của cừu non bị anh nắm chặt, run lên từng hồi, ẩm ướt vô cùng.

Đầu óc Lâm Trĩ Thuỷ trở nên mơ hồ, không thể thốt ra bất kỳ lời nào.

Qua một lúc, thang máy dừng thẳng ở tầng hầm bãi đỗ xe. Ninh Thương Vũ bế lấy thân thể mềm mại, nóng bừng của cô, vẻ mặt lạnh nhạt bước lên chiếc Rolls-Royce đen bóng lấp lánh tựa dải ngân hà trong đêm.

Rõ ràng, anh đã chuẩn bị sẵn để “bắt cừu”, xung quanh đều được dọn sạch từ trước.

Cửa xe “cạch” một tiếng bị khóa chặt.

Lâm Trĩ Thủy ở buổi tiệc không chơi trò gì, giờ lại bị ép buộc tham gia trò “mạnh được yếu thua” với anh. Trong không gian chật hẹp, dù cô có né tránh thế nào cũng không thoát được con sư tử hung hãn ấy, bị anh cắn chặt lấy cổ như một con mồi tội nghiệp.

Ninh Thương Vũ cắn xong lại buông cho cô chạy.

Nhưng cuối cùng, khi bị bắt lần nữa, Lâm Trĩ Thủy bị anh ấn xuống vô lăng, xương bả vai ép chặt, có lẽ chạm phải nút nào đó, tiếng còi xe vang dội lên, sắc bén đến mức chấn động cả tâm trí.

Sau hàng chục lần nhấn còi như thế, tiếng vang dội trong không gian tĩnh lặng của tầng hầm như một bản “nghệ thuật” điên rồ. Là người bị cuốn vào màn trình diễn ấy, Lâm Trĩ Thủy thực sự không chịu nổi.

Cô thở gấp, bàn tay yếu ớt bấu lấy cánh tay nổi gân xanh của anh, giọng run run, lời nói mơ hồ: “Sẽ bị nghe thấy mất, Ninh Thương Vũ, anh không thể như thế… đây là quấy rối rồi!”

Có nhà ai mà còi xe lại kêu hàng nghìn lần, hay réo rắt cả tiếng đồng hồ cơ chứ?

Cô cố rời khỏi vô lăng.

Nhưng Ninh Thương Vũ, vẻ mặt vẫn bình thản, lại ấn cô xuống. Anh càng lạnh lùng, hành động càng kiêu ngạo và ngang ngược, bắt cô phải nghe tiếng còi kéo dài ấy.

Khuôn mặt Lâm Trĩ Thủy đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận, không cách nào kháng cự nổi. Chiếc vòng chân nạm kim cương chẳng biết đã bật tung từ khi nào, dải ruy băng hình bướm trên cổ cũng lệch hẳn, chỉ còn cái đuôi nhỏ xinh bị bàn tay Ninh Thương Vũ x** n*n mãi không rời.

Anh dường như rất thích đôi tất ren và chiếc đuôi cừu trên người cô, không nỡ xé rách, nhưng tận sâu trong bản năng lại tràn ngập d*c v*ng hủy diệt mãnh liệt.

Cuối cùng, Ninh Thương Vũ cúi đầu, cắn nát lớp ren trắng tinh ấy bằng chính hàm răng của mình.

Đúng là một con sư tử!

Trong bản năng đã khắc sâu sở thích cắn phá!

Cơn xấu hổ và bực tức tràn ngập trong đầu Lâm Trĩ Thủy, che mờ hết lý trí. Trong lúc phản kháng, đầu ngón tay nóng rực của cô vô tình chạm phải một mảnh vải nhỏ bị vứt trên bảng điều khiển trung tâm.

Đó là một mảnh đồ lót gợi cảm với dây lụa mảnh buộc hai bên, nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay.

Cô vẫn th* d*c, áp sát vào lồng ngực rắn chắc đầy cơ bắp của Ninh Thương Vũ, cầm lấy nó – trên đó còn vương chút hương thơm của mình – rồi giống như cột cà vạt, vòng qua cổ anh, kéo chặt lại.

Màu sắc rực rỡ kia trên người Ninh Thương Vũ như bùng nổ giữa họ sự đam mê cháy bỏng, chói mắt đến cực điểm.

[Tác giả có lời muốn nói:

Cừu con là người đầu tiên trên thế giới dám lấy đồ lót buộc vào cổ sư tử lớn!]