SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Ngày Ngày Nhớ Mong - Kim Họa

Chương 81:

- Kim Họa -

Khi Lâm Chí Thủy về đến nhà thì đã là nửa đêm. Chiếc Rolls-Royce đắt tiền được đặt làm riêng đã hỏng hoàn toàn. Nhìn thấy thân hình ướt đẫm mồ hôi của cô chìm sâu trong lớp chăn bông mềm mại, không hề nhúc nhích, Ninh Thượng Vũ cúi đầu, thì thầm vào tai cô, cố ý nói: “Chiếc xe đó sẽ được niêm phong vĩnh viễn.”

Anh muốn xây một bảo tàng tư nhân, không cho bất cứ ai vào xem, thậm chí còn định dời cả khu homestay bị làm sập tường ở đảo Di Lâm về đó. Sự chiếm hữu dị thường ấy, như thứ tội lỗi sâu dày nhất trần thế, nuốt chửng trọn vẹn sắc trắng thuần khiết mang tên Lâm Trĩ Thuỷ.

Sao cô chịu nổi mấy lời mặt dày b**n th** ấy, toàn thân run rẩy không ngừng. Trong bóng tối, Lâm Trĩ Thuỷ ngẩng đầu, đôi mắt ướt nhòe nhìn anh. Mảnh vải nhỏ cột ở cổ Ninh Thương Vũ vừa vặn bao lấy yết hầu gợi cảm, mỗi khi hôn cô hay buông những câu khiến mặt đỏ tai hồng, yết hầu ấy lại di chuyển.

Cả người Lâm Trĩ Thuỷ đầm đìa mồ hôi, trong đầu tràn ngập hình bóng anh, chẳng còn nhớ được gì khác, chỉ mơ hồ khắc ghi đêm nay đã cùng anh trải qua một cơn hoan lạc triền miên.

Khi tỉnh lại, đã là một ngày một đêm sau. Thân thể mảnh mai của cô đã kiệt sức, cuộn người lại trong chăn như chú cừu non ngủ mê mệt rất lâu. Tỉnh giấc rồi mà đuôi mắt vẫn còn phảng phất vẻ lười biếng chưa tan.

Cô bị con sư tử lớn Ninh Thương Vũ giày vò đến thảm thương!

Khi đã đủ sức xuống giường, Lâm Trĩ Thuỷ nhìn thấy tin tức nóng trên weibo tự động đẩy lên: Lộ Tịch vắng mặt tại lễ khởi quay bộ phim mới, bị truyền thông giải trí vu cho tội “mắc bệnh ngôi sao”, bất mãn với nam chính.

Cô lờ mờ đoán được ra nguyên nhân thực sự.

Ninh Thương Vũ có thể chặn cô ở thang máy như chờ cừu non mắc bẫy. Thì Dung Già Lễ cũng có thể ung dung gọi một cuộc điện thoại mà đưa “thiên nga đen kiêu kỳ” về bên mình.

Cả hai đều nhận lấy kết cục thảm thương, chỉ riêng có Nhậm Uyển Huỳnh là không chút tổn hại, thậm chí còn hứng khởi nhắn tin rủ cô ra nước ngoài xem vũ hội thoát y nam.

Lâm Trĩ Thuỷ liếc qua thôi đã thấy sức lực sắp bị rút cạn, lập tức khéo léo từ chối lời mời nhiệt tình của Nhậm Uyển Huỳnh. Chưa đầy vài ngày sau, cô phát hiện Nhậm Uyển Huỳnh vẫn sống cuộc đời của một phu nhân hào môn đầy men rượu và xa hoa, nhưng Triệu Đình Bích cũng vì thế mà phải trả cái giá khá đắt.

Nhà họ Triệu trên thương trường bị nhà họ Ninh và nhà họ Dung liên thủ chèn ép. Ninh Thương Vũ và Dung Già Lễ vốn là anh em lâu năm, cùng một trận tuyến lợi ích; muốn đối phó với ai, với họ chỉ là chuyện trong tầm tay.

Triệu Đình Bích không có sức chống đỡ, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận thua, còn bày cả một ván cờ để vì “tình yêu đích thực” mà xin lỗi, cầu mong hai người kia tha thứ.

Những chuyện ấy, Lâm Trĩ Thuỷ không chứng kiến trực tiếp, đều là nghe Lộ Tịch kể lại. Lộ Tịch còn lạ lùng gửi một tin nhắn hỏi: “Cuộc sống vợ chồng của cô và Ninh Thương Vũ… có phải học theo kiểu phương Tây không?”

Lâm Trĩ Thuỷ ngẩn người: “Phải… phải.”

Lộ Tịch bất lực: “Cô quản Ninh Thương Vũ chút đi, anh ta còn đi chia sẻ miễn phí cái ‘giáo trình’ đó cho Dung Già Lễ. Bây giờ ngày nào Dung Già Lễ cũng “thực hành” với tôi cả.”

“…” Ngón tay Lâm Trĩ Thuỷ lơ lửng trên màn hình, mặt đỏ bừng. Không phải cô không muốn quản, mà thực sự… quản không nổi!

Ninh Thương Vũ vốn đã có nhiều h*m m**n, lại còn mang căn bệnh di truyền nghiện t*nh d*c. Ban ngày thì thôi không nói, khi anh mặc áo vest chỉnh tề ngồi vào bàn đàm phán thì vẫn là cái vẻ cấm dục cao xa khó với. Nhưng chẳng ai biết, khi đêm xuống, bước chân lên giường, cởi bỏ bộ vest ấy, anh hoàn toàn là một con người khác.

Từ lần vô tình đóng vai “cừu non” ấy, dường như Ninh Thương Vũ rất thích cô hóa trang như thế, rồi trong phòng ngủ chính, bắt cô tạo đủ tư thế ngượng ngùng khó tưởng.

Anh thậm chí còn cải tạo một phòng thay đồ riêng dành cho cô trong biệt thự. Nơi này bình thường cấm mọi người ra vào, diện tích rộng, bốn bức tường đều ốp gương kính viền vàng đến tận trần nhà, phản chiếu rõ hình bóng cơ thể.

Bên trong chứa đủ loại trang phục mang họa tiết cừu non phiên bản giới hạn, không chỉ có sắc trắng đơn thuần mà còn rực rỡ đa dạng, toàn vải lụa cao cấp, từ mẫu mới nhất theo mùa đến hàng cổ điển hiếm có.

Tối nay, cổ tay mảnh mai của Lâm Trĩ Thuỷ còn bị còng bằng khóa tay da cừu, nằm úp người trên mặt bàn đảo ở phía trung tâm, mũi chân chạm trên thảm lông dày sang trọng.

Ninh Thương Vũ ở phía sau, ung dung kiểm tra chiếc đuôi cừu nhỏ của cô: “Thiện Thiện.” Lâm Trĩ Thuỷ cắn nhẹ môi, không trả lời.

Anh đoán trước được cô sẽ im lặng, lòng bàn tay men theo lớp lông mềm mại vuốt ngược lên: “Hôm nay là đuôi cừu vàng đấy.”

Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên mặt khiến đôi lông mi cô run khẽ. Ngay sau đó, giọng trầm thấp lại vang lên, như đang hào phóng truyền dạy một tri thức phong phú: “Từ xa xưa, cừu non vàng trong thần thoại Hy Lạp là báu vật vô giá, tượng trưng cho quyền lực và tài phú tột bậc, bao vị quân vương đều muốn sở hữu…”

Sở hữu cô.

Ngón tay dài của Ninh Thương Vũ khẽ nâng cằm cô lên, ánh mắt màu hổ phách phản chiếu sâu vào đôi mắt trong veo, ý niệm chiếm hữu hòa tan nơi đáy mắt: “Em đoán xem, anh có sở hữu được con cừu non ấy không?”

Chắc chắn là có, kết cục đó là không cần hoài nghi. Trong khoảnh khắc mờ mịt ấy, Lâm Trĩ Thuỷ cảm nhận rõ anh như vị quân vương bá đạo đánh chiếm thành trì, mỗi lần đều độc đoán khiến cô không thể né tránh.

Ninh Thương Vũ đã thay tất cả phụ kiện bên mình thành biểu tượng đặc trưng của “quyền lực sở hữu cừu non”, thứ chỉ riêng anh mới có quyền sở hữu trong gia tộc Ninh thị.



Sự chiếm hữu của Ninh Thương Vũ với Lâm Trĩ Thuỷ thể hiện ở mọi phương diện, sự sủng ái cực độ cũng không khác gì. Triệu Đình Bích cũng khao khát được noi theo cách trị vợ khéo léo của anh, thậm chí còn công khai chi tiền cao trong giới hào môn để mua về toàn bộ nhật ký sinh hoạt trước và sau hôn nhân của họ, định nghiên cứu từng khung hình để học hỏi.

Đúng hơn là muốn biết Ninh Thương Vũ làm thế nào, giữa lúc các quý tộc tranh nhau, anh lại chọn trúng cô con gái út nhà họ Lâm ở khu cảng xa xôi, vốn ít xuất hiện trước công chúng, rồi giữ cô ở lại đất Tứ Thành đầy quyền thế ấy.

Triệu Đình Bích tra cứu suốt đêm từ nhiều nguồn tin tức, thậm chí còn tận mắt chứng kiến, cuối cùng vẫn đi đến một kết luận: Ninh Thương Vũ chiếm ưu thế tuyệt đối nhờ tỷ lệ nam giới trong gia tộc.

Mỗi lần Lâm Trĩ Thủy ra ngoài, dù là đến Viện nghiên cứu San Hô, tham gia các buổi từ thiện bảo vệ động vật hoang dã có nguy cơ tuyệt chủng, hay nhận lời mời từ các nhà khoa học danh tiếng trong lĩnh vực địa chất hải dương quốc tế, nếu Ninh Thương Vũ không thể đích thân tháp tùng, anh sẽ cử một người em trai ruột đi cùng, luôn có thêm một con sư tử của gia tộc đi bên cạnh, chỉ riêng khí thế ấy thôi cũng khiến người khác phải dè chừng tránh xa.

Những kẻ mang cà vạt ra vẻ lịch lãm, thực chất lại như sói, hổ, báo đội lốt người, còn đâu dám mơ tưởng đến “Ninh phu nhân”.

Hơn nữa, phần lớn thời gian Ninh Thương Vũ đều sắp xếp lịch công tác theo hành trình của Lâm Trĩ Thủy, đến mỗi nơi, trước tiên là bàn chuyện làm ăn, sau đó sẽ để dành thời gian đưa cô đi chơi khắp nơi, rõ ràng là đang nghiêm túc bù đắp cho khoảng thời gian trước hôn nhân anh chưa từng chính thức theo đuổi cô.

Tình yêu của Ninh Thương Vũ dành cho Lâm Trĩ Thủy chưa từng là lời nói suông, mà luôn thể hiện bằng hành động.

Có lẽ Triệu Đình Bích cũng đã hiểu điều đó.

Anh ta bắt đầu cho rút hết đội vệ sĩ vốn giám sát tình yêu của mình 24/24, tự mình ra trận, và kết quả là, trong chuyến công tác của Lâm Trĩ Thủy và Ninh Thương Vũ tại Manhattan, New York, cô đã nhận được tin nhắn tan nát cõi lòng từ Nhậm Uyển Huỳnh.

Tuy nhiên, thứ cô nhìn thấy đầu tiên lại là một scandal gây sốc: Nhậm Uyển Huỳnh cùng một nam minh tinh hạng A bị bắt gặp vào khách sạn mở phòng.

Cô ngồi trong căn hộ cao cấp trên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời, chờ Ninh Thương Vũ từ thư phòng đi ra, liền giơ điện thoại cho anh xem, chớp chớp mắt: “Bạn anh hình như sắp kết hôn lần thứ tư rồi…”

Trên hot search, fan cuồng tiết lộ Nhậm Uyển Huỳnh từng là mối tình đầu của nam minh tinh kia. Khi cả hai còn là những kẻ vô danh, từng cùng sống chật vật trong một căn hầm ẩm thấp không có cả cửa sổ, sau này khi anh ta bất ngờ nổi tiếng, để không ảnh hưởng đến sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, người quản lý đã âm thầm can thiệp, khiến họ chia tay.

Giờ đây, một người đã trở thành quý bà trong giới siêu giàu, một người là minh tinh hàng đầu địa vị vững chắc không thể lay chuyển, khoảng cách giữa họ đã không thể nào lấp đầy.

Ninh Thương Vũ dường như chẳng lấy làm bất ngờ, đi đến ghế sofa bế cô lên, rồi ngồi xuống, “Trước khi Triệu Đình Bích cưới Nhậm Uyển Huỳnh, đã điều tra qua lý lịch của cô ta rồi. Những người cô ta từng qua lại, ai cũng có nét giống mối tình đầu.”

Ngay cả Triệu Đình Bích, góc nghiêng và cằm của anh ta cũng rất giống người ấy, giống đến mức có thể nói là bị nhầm có quan hệ huyết thống cũng chẳng sai.

Lâm Trĩ Thủy khẽ “à” một tiếng.

Cô điều chỉnh lại tư thế ngồi, từ từ rúc vào lòng sư tử khổng lồ, nhẹ nhàng cọ cọ như một món đồ chơi nhỏ biết làm nũng, khiến tâm trạng Ninh Thương Vũ dịu lại, rồi mới hỏi: “Triệu Đình Bích sao còn u mê vì tình hơn cả… ừm, cậu em trai nhà chúng ta – Ninh Duy Vũ nhỉ?”

Ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng của Ninh Thương Vũ nhẹ nhàng kéo lỏng dây thắt áo ngủ lụa của cô, từng chút một, dưới ánh hoàng hôn hắt vào qua cửa sổ sát đất, bộ bikini màu trắng được đan tay bằng ngọc trai cũng dần lộ ra. Anh đáp: “Nhậm Uyển Huỳnh giống người vợ đầu mà Triệu Đình Bích thật lòng yêu thương.”

“….”

Lâm Trĩ Thủy không ngờ nguyên nhân lại là như vậy, vừa ngượng vừa cố nén tiếng rên khi anh mân mê dây ngọc trai trên người cô, thì thầm: “Chả trách Nhậm Uyển Huỳnh hối hận khi gả vào nhà họ Triệu, thì ra là đôi bên đều lấy nhau làm người thay thế.”

Khi cả hai đều là người thay thế, thì sự trung thành trong hôn nhân cũng theo đó mà giảm đi đáng kể. Lâm Trĩ Thủy không khỏi tò mò liệu Triệu Đình Bích có vì bắt chước Ninh Thương Vũ không thành mà quay sang học theo hôn nhân của Tạ Thầm Ngạn hay không.

Dù sao thì, cô từng nghe Lộ Tịch nói bóng gió rằng trước khi kết hôn, Tạ Thầm Ngạn từng hiểu lầm rằng Hạ Nam Chi yêu người em trai song sinh của anh, nên đã ra tay đoạt lấy cô bằng một màn cưỡng đoạt đầy kịch tính.

Ngay trong đêm sinh nhật của Hạ Nam Chi, anh ta đã… đưa cô ấy vào thẳng bệnh viện.

Sau đó, Lâm Trĩ Thủy đã quấn lấy Ninh Thương Vũ suốt ba đêm liền, cuối cùng cũng moi được lời xác nhận từ miệng anh.

Cô bừng tỉnh ngộ. Chả trách trong buổi tiệc sinh nhật ở Ý, Hạ Nam Chi tỏ ra thân thiết với Tạ Thầm Thời hơn, vừa nhìn đã biết hai người ấy là thanh mai trúc mã cùng chiến tuyến.

Nghĩ đến đây, cô chủ động vòng tay lên cổ anh, giọng mềm nhẹ mà nghiêm túc: “Em thật sự rất thích Hạ Nam Chi, nhưng Tạ Thầm Ngạn đáng sợ quá. Nếu sau này anh ta làm bố vợ của sư tử con thứ hai nhà mình, chắc chắn khó đối phó lắm. Hay là mình chọn nhà khác đi?”

Đứa sư tử con đầu tiên còn chưa có mà cô đã lo nghĩ đến đứa thứ hai. Bàn tay của Ninh Thương Vũ dễ dàng ôm lấy vòng eo nhỏ mềm mại của cô, kéo sát vào người, hai người chẳng cần động tác quá mãnh liệt, chỉ là sự thân mật như thế này thôi cũng đủ làm cả hai thỏa mãn. Anh trầm giọng nói: “Lo gì chứ? Em thích gì, anh sẽ đoạt về cho em.”

Chỉ một câu nói trầm khàn gợi cảm ấy thôi cũng khiến Lâm Trĩ Thủy run lên, ngay cả cổ cũng ửng hồng, “Sao em có cảm giác Tạ Thầm Ngạn – cái tên thích cưỡng đoạt ấy – sắp tới sẽ đến nhà mình cướp con nhỉ?”

Dù là cướp cái gì, chỉ cần liên quan đến cô, Ninh Thương Vũ sẽ không bao giờ để vụt mất.

Sau hoàng hôn.

Ninh Thương Vũ hoãn lại cuộc họp trực tuyến buổi tối của công ty một tiếng, cùng cô ra hồ bơi ngoài trời chơi đùa. Những giọt nước đã thấm đẫm lớp ngọc trai trên người Lâm Trĩ Thủy, ánh lên sắc trong suốt, dọc theo làn da trắng mịn của cô, rồi từng sợi dây bikini cũng bị cởi bỏ, lặng lẽ trôi nổi trên mặt nước xanh như lụa.

Lâm Trĩ Thủy như một đứa trẻ vừa mới học bơi, tay chân loạng choạng đập nước suốt gần một tiếng, mãi đến khi học được vài động tác, lúc Ninh Thương Vũ chuẩn bị lên bờ, cô đã áp sát ngực vào tấm lưng rắn chắc đầy cơ bắp của anh, hơi ngẩng đầu, cằm dính đầy giọt nước, “Anh nỡ lòng nào để em một mình ở đây, lỡ em chết đuối thì sao, khi ấy “cô bé: Trĩ Thủy của anh cũng chết theo đấy.”

Thật ra họ chỉ cách một cánh cửa kính, Ninh Thương Vũ ở trong phòng làm việc cũng vấn có thể theo dõi được động tĩnh ở bể bơi.

Gò má trắng ngần của Lâm Trĩ Thủy, nơi đuôi mắt còn điểm một nốt ruồi đỏ nhỏ xinh, ánh lên vẻ hờn dỗi, cứ nhất quyết quấn lấy anh đòi dạy tiếp. Để đáp lễ, cô cũng không ngần ngại cởi luôn chiếc quần bơi đen của anh.

Lý do cô đưa ra thì vô cùng hợp tình hợp lý.

Nếu lỡ bị đuối nước…

Trong lúc nguy cấp, còn có thể bám lấy Ninh Thương Vũ để giữ lấy một tia hy vọng sống sót.

Trong ba ngày công tác tại Manhattan, New York, Ninh Thương Vũ nghiêm túc như một người thầy, tự tay dạy cô đủ kiểu bơi lội.

Sang ngày thứ tư, Lâm Trĩ Thủy thay một bộ bikini đính kim cương hồng mới tinh, định tiếp tục “lên lớp”.

Đúng lúc đó, Lâm Hy Quang cũng đang công tác tại New York, gọi video cho cô.

Đối diện với chị gái, Lâm Trĩ Thủy chẳng thèm quấn khăn tắm che người, cứ thản nhiên phô bày vóc dáng tuyệt mỹ của mình, từ chối lời mời đi ăn tối của chị, bảo rằng Ninh Thương Vũ đang dạy cô bơi.

Lâm Hy Quang bật cười: “Em sống ở cảng biển bao năm rồi mà không biết bơi? Ninh Thương Vũ tin chuyện đó thật à?”

Lông mày của Lâm Trĩ Thủy hơi chau lại, không hài lòng khi chị gái phá hỏng thú vui tình tứ của mình và chồng, cằm tựa vào gối sofa, giọng nũng nịu: “Anh ấy tin chứ, mỗi lần em xuống nước là mắt anh ấy chẳng dám rời em lấy một giây, sợ em sặc nước cơ mà…”

Lâm Trĩ Thủy tin tưởng vững chắc rằng khả năng diễn xuất của mình hoàn toàn đã đánh lừa được Ninh Thương Vũ.

Dù sao thì giờ cô đã là bạn thân của Lộ Tịch – một đại ảnh hậu thiên phú được truyền thông công nhận, cô rất chịu khó học hỏi, thường xuyên xin kinh nghiệm diễn xuất từ Lộ Tịch.

Sau khi kết thúc cuộc gọi.

Lâm Trĩ Thủy chậm rãi bò dậy từ sofa, bước ra hồ bơi xanh biếc lấp lánh ngoài trời. Cô đến trước, nghe tiếng quạt nước lớn dần, từng chút một, từ đầu ngón chân, cổ chân, rồi dâng đến tận bờ vai.

Thực ra khả năng bơi của Lâm Trĩ Thủy rất tốt. Từ khi còn bé xíu, ba bà tiên đỡ đầu đã ngâm cô trong bồn thuốc tắm, lúc ấy cô đã có thể bình tĩnh nằm trong bồn nước mà không hề sợ hãi.

Mẹ cô từng nói, trong tên cô có chữ “Thủy”, có lẽ là vì cô vốn dĩ đã có duyên với nước.

Lớn hơn xíu, trong chương trình học của Lâm Hy Quang có một môn kỹ năng bơi lội cơ bản. Mỗi khi ở nhà, thấy chị đang học, Lâm Trĩ Thủy lại cầm theo cốc nước dừa bé xíu, nhẩn nha uống từng ngụm nhỏ, đứng ở khoảng cách an toàn bên cạnh để xem.

Lâm Hy Quang từ nhỏ đã có nỗi sợ bản năng với mặt nước mênh mông như biển cả, có lẽ vì người luôn nâng niu cô ấy như báu vật là Lâm Nghiễn Đường đã mất mạng trên biển, để lại cho cô ấy bóng ma tâm lý cực lớn khiến cô ấy học mãi mà vẫn không sao tiếp thu được.

Nhưng vì bị mẹ bắt học nên dù có rơi nước mắt cũng vẫn phải học.

Mẹ nói, là người thừa kế duy nhất của gia tộc thì không thể để lộ ra điểm yếu nào rõ ràng. Có thể sợ hãi, nhưng phải học cách vượt qua nó.

Mẹ còn nói, bà không muốn sau này Lâm Hy Quang ra ngoài bàn chuyện làm ăn với người khác lại bị cố ý hãm hại, chỉ một vũng nước nhỏ cũng có thể khiến cô sợ chết đuối.

Lâm Trĩ Thủy lúc ấy còn quá bé, lời của mẹ nghe hiểu hiểu mà cũng chẳng hiểu gì, nhưng nhìn chị gái học mãi không xong, cô lại học được, bỗng một ngày, uống xong cốc nước dừa liền “tõm” một cái nhảy xuống làn nước ấm áp vừa độ.

Lâm Hy Quang suýt nữa tưởng cô em vốn thể chất yếu ớt bị dị ứng với nước dừa đến sốc phản vệ nên mới rơi xuống bể bơi, cú hoảng hốt ấy lại khiến cô ấy lập tức học được cách bơi.



Lúc này, Lâm Trĩ Thủy chậm rãi để mặt nước ngập qua mũi, nhắm mắt, thả mình lơ lửng dưới đáy bể, thầm đếm thời gian, định dọa cho Ninh Thương Vũ một phen.

Từ một phút nín thở đến một phút một giây, thời gian trôi qua rất nhanh.

Ninh Thương Vũ vẫn chưa phát hiện ra cô đang giả vờ đuối nước.

Lâm Trĩ Thủy cố nhịn, cho đến khi qua làn nước lấp lánh mơ hồ thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện bên bờ, khóe môi hồng khẽ cong, tiếp tục nằm im không nhúc nhích.

Ba giây nữa trôi qua.

Ngay từ lúc Lâm Trĩ Thủy vịn lan can cẩn thận xuống nước, Ninh Thương Vũ đã lặng lẽ quan sát từ thư phòng. Thấy cô vẫn ẩn dưới nước mãi không lên, hàng lông mày sắc bén theo bản năng cau lại, tiếp đó, anh đẩy chiếc ghế da màu đen, sải bước đi ra ngoài.

“Trĩ Thủy?”

“Lâm Trĩ Thủy?”

Hai tiếng gọi liên tiếp, giọng điệu rõ ràng dần nặng xuống. Dưới màn đêm rực rỡ ánh đèn, bóng dáng Ninh Thương Vũ cuối cùng cũng đứng cạnh bể.

Ngay giây tiếp theo, ánh mắt anh cụp xuống, rõ ràng thấy Lâm Trĩ Thủy như một thiên sứ trắng tinh đang lặng lẽ chìm trong nước, khuôn mặt vô hồn ấy mất sạch huyết sắc, mái tóc đen xõa ra theo từng gợn sóng, như tấm lụa đen mềm mại…

Khung cảnh ấy đẹp đến xót xa, đánh thẳng vào đôi mắt hổ phách thường ngày vốn bình lặng của anh, chỉ trong chớp mắt liền đỏ lên những tia máu.

Anh không kịp cởi bộ âu phục ba mảnh đắt tiền hay tháo chiếc đồng hồ xa xỉ trên tay, thân hình cao lớn rắn rỏi lập tức lao xuống nước.

Khoảnh khắc ấy, Ninh Thương Vũ thậm chí quên mất kỹ năng bơi.

Hầu như chỉ dựa vào bản năng cứu người, thành một khao khát mãnh liệt hơn cả quyền lực, lao đến bóng hình trong trẻo đang dần bị tử thần kéo đi kia, vươn tay ra, chạm được vào đuôi tóc cô trước tiên.

Còn Lâm Trĩ Thủy, ngay khi nhận ra sắc mặt anh thay đổi, đã thấy hối hận. Cô cảm giác mình thật sự đã đùa quá trớn. Quả nhiên, Ninh Thương Vũ đã tới gần, mạnh mẽ vòng lấy vòng eo thon mềm của cô, dù dưới nước va vào nhau, vẫn có thể cảm nhận rõ nhịp tim dồn dập vang rền nơi lồng ngực anh.

Chưa kịp ra hiệu cho anh biết là mình ổn, cô đã bị anh đưa vọt lên mặt nước.

Ninh Thương Vũ hiếm hoi bị sặc nước, chưa kịp bơi vào bờ, cũng chẳng màng đến nhịp thở hỗn loạn của mình. Đôi bàn tay còn lạnh hơn cả cơ thể cô đang run rẩy, nâng gương mặt trắng bệch của cô lên.

Khoảnh khắc ấy, lý trí và sự tỉnh táo thuộc về người quyền cao chức trọng hoàn toàn biến mất. Bàn tay anh vụng về lướt qua khắp người cô, rồi gần như ngay sau đó, những ngón tay dài còn vương những giọt nước áp lên chóp mũi cô…

Anh không dám tưởng tượng.

Nếu thật sự cô đã tắt thở.

Hàng mi Lâm Trĩ Thủy ươn ướt run lên một cái, lần đầu tiên thầm cầu nguyện khẩn thiết rằng mong sao bản thân có thể kế thừa được năng lực diễn xuất của Ảnh hậu Lộ Tịch.

Nếu không, để anh phát hiện ra cô cố tình giả vờ đuối nước, chắc chắn cô sẽ chết, thật sự sẽ chết không toàn thây mất!

Anh có thể sẽ lạnh lùng ấn đầu cô xuống nước lại, dìm chết luôn cho xong!!!

Cô cố ý để hàng mi run run như tỉnh dậy từ trạng thái hôn mê, vừa run khẽ thêm lần nữa chưa kịp mở mắt, đã cảm nhận có một giọt nước rơi thẳng xuống trán, chạm vào làn da trắng nõn.

Lâm Trĩ Thủy khựng lại.

Cô không dám tin vào cảm giác ấy, quên cả việc tiếp tục giả vờ, ngơ ngác mở mắt ra.

Hiện lên trong tầm nhìn rõ ràng, là gương mặt tuấn mỹ khiến người ta rung động của Ninh Thương Vũ. Vài sợi tóc đen ướt rủ xuống, làm cảm xúc trong mắt anh càng sâu, càng đen, đến mức không phân biệt nổi giọt nước vừa rơi xuống kia…

Là từ mái tóc ướt của anh.

Hay là… giọt nước mắt.