Ngày Ngày Nhớ Mong - Kim Họa
Chương 82:
- Kim Họa -
“Ninh Thương Vũ…” Lâm Trĩ Thủy hơi hoảng, theo bản năng muốn chạm vào mắt anh, nhưng cánh tay mảnh khảnh đã bị bàn tay anh siết chặt, ép sát trong làn nước xanh, đến mức tim và mạch đập của cả hai dường như hòa cùng một nhịp, như thể đã tan vào lồng ngực của nhau.
Nhưng thế vẫn chưa đủ.
Khoảnh khắc tiếp theo, gương mặt Ninh Thương Vũ đã trở lại dáng vẻ trầm tĩnh vốn có nhưng hơi thở của anh càng lúc càng nóng bỏng và bức bối, điên cuồng hôn xuống môi cô, như muốn dùng cách này để xác nhận rằng cô thực sự còn hơi thở.
Lâm Trĩ Thủy không dám né tránh. Trong tầm nhìn run rẩy của cô là gân xanh nổi hằn nơi trán và bên cổ anh, tỏa ra cảm giác nguy hiểm cực mạnh, rõ ràng là anh đang rất tức giận.
Nụ hôn mang đầy tính chiếm hữu kết thúc, Ninh Thương Vũ lại cắn sâu vào đầu lưỡi cô. Vị máu hơi ngọt từ từ lan trong cổ họng, khiến Lâm Trĩ Thủy đau đến cau mày. Hơi thở và mọi phản ứng cảm xúc của cô lúc này đều bị anh hoàn toàn khống chế.
Cô sắp không thở nổi, đầu óc gần như thiếu dưỡng khí vì nhiệt độ nóng bỏng của anh.
Cho đến khi môi anh mang theo giận dữ rời khỏi cô, làn gió lạnh ban đêm ập tới khiến Lâm Trĩ Thủy khẽ run, trong lòng càng thêm hoảng loạn, bản năng muốn lại gần anh…
Nhưng Ninh Thương Vũ đã lạnh lùng đẩy cô ra.
Anh ôm lấy cơ thể ướt sũng của cô đặt mạnh lên bờ, mái tóc đen ngắn và bộ âu phục sẫm màu vẫn nhỏ nước, anh cũng không thèm cởi áo khoác, mặt không chút biểu cảm, bước nhanh vào phòng khách sáng rực ánh đèn.
Làn da trắng mịn của Lâm Trĩ Thủy nóng hổi, nhưng cơ thể lại cứng đờ tại chỗ, mọi cảm giác như mất hết, nhịp tim và hơi thở cũng trôi theo bóng lưng anh.
Màn kịch nhỏ cô tự biên tự diễn thật sự đã chọc giận Ninh Thương Vũ.
Lâm Trĩ Thủy chột dạ, đưa tay quệt vệt nước trên má, không dám tiếp tục gây thêm rắc rối. Mười mấy phút sau, cô mới chậm rãi bước vào phòng ngủ.
Sau cánh cửa kính, tiếng nước ào ào vang lên rõ rệt.
Anh đang tắm. Khi Ninh Thương Vũ chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra, vừa vặn thấy Lâm Trĩ Thủy còn mặc bikini ngồi ngoan ngoãn trên sofa, b* ng*c đầy đặn trắng mịn, eo thon, hai đầu gối khép lại duyên dáng.
Nếu là trước đây, h*m m**n của anh sẽ bị gợi lên ngay lập tức, sẽ không chần chừ dù chỉ một phút. Nhưng cơn giận của Ninh Thương Vũ vẫn chưa nguôi, anh thẳng thừng lướt qua, cầm lấy áo choàng đen nơi cuối giường khoác lên cơ thể cao lớn, rồi bỏ đi.
Lâm Trĩ Thủy nhìn chằm chằm bóng lưng anh rất lâu, mới mím môi.
Khi Ninh Thương Vũ đè nén lửa giận quay lại phòng làm việc, tiếp tục công việc đến gần nửa đêm, Lâm Trĩ Thủy đã chỉnh trang gọn gàng, cũng khoác một chiếc áo choàng giống hệt, chần chừ vài giây trước cửa, tay khẽ gõ lên.
Ninh Thương Vũ không ngẩng đầu.
Nhưng Lâm Trĩ Thủy giống như con cừu non ngửi thấy mùi sư tử, bước chân khẽ khàng từng chút tiến lại gần, đến gần bàn làm việc thì khẽ nói: “Em sai rồi, Ninh Thương Vũ, anh đừng lạnh nhạt với em như vậy… tim em cứ thấy nhói nhói.”
Ánh mắt anh không gợn sóng, không buồn rời khỏi màn hình máy tính.
Khí thế ấy khiến Lâm Trĩ Thủy sợ hãi, không dám liều lĩnh ngồi lên đùi anh, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên bàn, tâm trạng lúc lên lúc xuống: “Ninh Thương Vũ…?”
Cô lại bắt đầu không an phận.
Ninh Thương Vũ vẫn lạnh lùng, không hề có ý định nguôi giận.
Lâm Trĩ Thủy không dám hỏi giọt nước rơi trên trán mình ban nãy là gì, càng không dám nhìn lâu vào đôi mắt màu hổ phách kia. Cô chỉ dám ngậm lấy hai tiếng “Thương Vũ” rồi nuốt xuống bụng.
Cô lặp đi lặp lại như gọi hồn suốt gần một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không thể gọi anh trở lại bên mình.
Anh vẫn mặc kệ.
Từ cuộc họp video tắt tiếng, đến trả lời email nội bộ, đến cuộc gọi cấp cao với giọng điệu bình thản, anh bận rộn đến nửa đêm, khi ngoài khung cửa sổ những ánh đèn xa hoa đã tắt hẳn.
Ninh Thương Vũ rời phòng làm việc, nhưng vẫn không để ý đến Lâm Trĩ Thủy đang co ro trên sofa, trông đầy vẻ bất an.
…
Lâm Trĩ Thủy ngủ mơ màng, cảm giác đêm nay dài hơn bao giờ hết. May mắn là hôm sau họ đã rời khỏi Manhattan, New York. Trên chuyên cơ, cơ thể cao lớn mạnh mẽ của anh như càng chất chứa nhiều sự giận dữ hơn, đến mức ánh mắt cũng không thèm liếc về phía cô.
Không dỗ được, hơn nữa cũng không có dấu hiệu nào dỗ nổi, khiến Lâm Trĩ Thủy phải cẩn trọng, không dám bày trò nghịch ngợm thêm.
Khuôn mặt tuấn tú của Ninh Thương Vũ không chút biến đổi, còn cảm xúc của cô thì ngược lại, biến hóa liên tục, dường như phải gánh cả phần của anh, gấp đôi mà thể hiện ra ngoài.
Chồng lạnh nhạt, vợ càng biết điều.
Thấy anh hơn một tiếng đồng hồ rồi cũng không liếc mắt nhìn mình lấy một cái, Lâm Trĩ Thủy chỉ biết cau mày, dáng vẻ còn đáng thương hơn cả oán phụ nhà giàu suốt ngày không được chồng đoái hoài.
Chỉ cần Ninh Thương Vũ vô thức nhìn cô một giây, Lâm Trĩ Thủy đã nở nụ cười lấy lòng, làm đủ vẻ nhận lỗi, không dám tái phạm.
Không khí kỳ quặc và gượng gạo giữa hai người quá bất thường, đến mức thư ký Hề Yến – vốn là người tinh tế – cũng nhạy bén nhận ra sự khác thường, không dám đến gần.
Thỉnh thoảng, anh ta còn bắt gặp cảnh Lâm Trĩ Thủy chủ động lại gần, nhưng bị Ninh Thương Vũ lạnh nhạt.
Hề Yến sững sờ đến không thốt nên lời.
Về đến Tứ Thành, Lâm Trĩ Thủy vẫn không đoán được Ninh Thương Vũ sẽ giận đến bao giờ. Cô thà rằng anh cứ giống như ở bể bơi hôm đó, dìm cô xuống mà hôn một trận thật mạnh, hoặc ném lên giường trừng phạt cũng được.
Cái gì cô cũng chịu hết!
Nhưng Ninh Thương Vũ không làm vậy. Về nhà chưa đến nửa tuần, anh đã dẫn theo một nhóm thư ký tinh anh đi công tác, không mang cô theo, thậm chí còn hạn chế quyền tự do ra ngoài của cô.
Đây chính là trừng phạt!!!
Đến lúc này, Lâm Trĩ Thủy mới nhận ra anh không chỉ đơn giản là phớt lờ sự tồn tại của cô. Trong chuyến công tác, anh còn trực tiếp ra lệnh từ xa cho quản gia lấp kín lại hồ nước tự nhiên ngoài biệt thự, hút cạn nước bể bơi và phá hủy toàn bộ bồn tắm có trong nhà.
Lâm Trĩ Thủy dĩ nhiên không chịu, cố chặn lại, không cho quản gia làm theo lệnh.
Cô đã chịu đựng gần nửa tháng, lòng nóng như lửa đốt, chỉ chờ Ninh Thương Vũ hoàn thành dự án hợp tác hàng tỷ mới trở về. Một ngày trước đó, cô đã thấy tin tức trên bản tin tài chính, vì thế tối nay đặc biệt chờ sẵn ở phòng khách, ngóng anh trở về.
Khi màn đêm buông xuống, bóng dáng cao lớn, quen thuộc và tuấn tú của Ninh Thương Vũ cuối cùng cũng xuất hiện nơi cửa. Anh bước từ huyền quan vào, thấy không gian yên ắng, ngay cả đèn cũng chỉ bật vài ngọn, đôi mày sắc bén thoáng cau lại.
Ánh mắt anh dừng lại nơi phía xa – Lâm Trĩ Thủy.
Cô mặc váy ngủ lụa trắng hai dây, tà váy chỉ vừa đủ che đến hông, mỗi bước đi như chỉ cần di chuyển mạnh một chút là có thể lộ ra màu sắc rực rỡ ẩn bên trong.
“Anh về rồi à.” Lâm Trĩ Thủy bước tới, nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: “Ninh Thương Vũ, em nhớ anh lắm.”
Lúc này, lẽ ra anh phải lập tức bế cô lên, đi về phía cầu thang tối hơn. Nửa tháng qua, cơn giận của anh như ngọn núi lửa ngủ yên, chỉ chực chờ phun trào, ánh mắt cúi xuống nhìn cô càng thêm sâu thẳm.
Lâm Trĩ Thủy chỉ có thể kéo tay anh bước lên lầu. Suốt dọc đường, ngoài khí thế áp chế mạnh mẽ khiến tim người khác căng thẳng, Ninh Thương Vũ không nói nửa lời, ngược lại, cô nói rất nhiều.
Ví như, cô chủ động thừa nhận bản thân không cho quản gia động đến hồ bơi và bồn tắm. Những ngày anh đi công tác, cô ngủ không ngon, nửa đêm giật mình tỉnh dậy vì thiếu cảm giác an toàn, chỉ có ôm chiếc áo ngủ còn vương mùi hương của anh mới có thể yên tâm.
Hoặc như, vì mất ngủ nên sức khỏe cô suy giảm, dị ứng nặng đến mức suýt sốc phản vệ. May mà biệt thự có bác sĩ riêng, cô lo anh đang ở nước ngoài nghe tin sẽ không yên tâm bàn chuyện dự án nên đã tự ý bảo quản gia giấu chuyện này.
Ngón tay cô khẽ lướt trong lòng bàn tay anh: “Anh có muốn xem không? Trên người em vẫn còn vài nốt đỏ chưa hết.”
Nghe đến chuyện dị ứng, đáy mắt Ninh Thương Vũ vốn bình tĩnh cũng thoáng gợn sóng. Vào đến phòng ngủ chính, anh bất ngờ bế thốc cô lên.
Trong chớp mắt, Lâm Trĩ Thủy cảm giác trời đất đảo lộn, rồi bị đặt xuống giường. May mà chăn nệm mềm mại, ngoài trái tim đập loạn thì chẳng thấy đau chỗ nào.
Anh cúi xuống, hơi thở nóng rực phả lên môi: “Lâm Trĩ Thủy, lần này em mà còn dám lừa anh nữa…” Giọng nói mang theo nguy hiểm, vây chặt lấy cô: “Đến lúc đó có nhận sai cũng vô ích.”
Màn kịch giả vờ đuối nước lần đó đã khiến anh như trải qua kiếp nạn lớn nhất đời mình, mất đi mọi sự tự chủ vốn kiêu ngạo, chủ động đầu hàng trước sự trói buộc của tình cảm dành cho cô, lao vào lửa tình nóng đến bỏng rát.
Ngọn lửa ấy thiêu đốt đến mức thân thể Ninh Thương Vũ như chẳng còn máu thịt, chỉ để lại trái tim duy nhất vì cô mà đập.
Từ khi ở Manhattan, anh gần như tự hành hạ bản thân, ép buộc mình nhẫn nhịn, muốn trừng phạt cô vài ngày vài đêm cho hả, đến khi đôi mắt trong trẻo kia rơi lệ không ngừng, rơi cạn mới thôi.
Trong trạng thái mất lý trí đó, anh không dám đến quá gần Lâm Trĩ Thủy, vì sợ thật sự không kiềm chế nổi.
Suốt nửa tháng bận rộn cường độ cao, lại dựa vào lượng thuốc ức chế gấp ba lần, cuối cùng Ninh Thương Vũ mới ép xuống được h*m m**n gần như muốn hủy diệt cô, rồi mới chọn quay về ngôi nhà này.
Ẩn trong bóng tối, anh chậm rãi kiểm tra những chỗ bị dị ứng mà cô nhắc đến. Đầu ngón tay anh lướt qua, men dần lên, chạm đến vài nốt đỏ mới, như bị nhiệt độ cơ thể anh làm nóng hơn mấy phần.
Nhận ra anh đã chịu đụng chạm mình, Lâm Trĩ Thủy thả lỏng cơ thể đang căng thẳng, hôn khẽ lên mạch máu nơi cần cổ anh: “Cho em chính thức xin lỗi được không? Một lần không đủ thì em nói hai lần, một ngày không đủ thì em nói hai ngày. Ninh Thương Vũ, xin lỗi anh, em thật sự không dám chơi dại thế này nữa.”
Khi đó, cô chỉ vì quá tin anh, biết nơi nào có anh thì nơi đó tuyệt đối an toàn nên mới dám làm trò giả đuối nước ấy. Bị lạnh nhạt suốt thời gian này, cô đã rất nghiêm túc suy nghĩ về hành động liều lĩnh của mình.
Cô ghé sát vào người anh, môi khẽ cắn lấy đường gân xanh nơi cổ, gần như muốn khóc: “Anh có thể lạnh nhạt với em, nhưng gần đây tần suất làm chuyện vợ chồng của chúng ta ít quá. Chồng bé của em không thể cứ mãi chịu đói, phải nhờ thuốc để giải quyết, như thế là không công bằng.”
Giọng cô mềm mại như muốn xoa dịu cơn giận cực đoan đang bị che giấu dưới vẻ bình tĩnh của anh, cũng là muốn xoa dịu nơi khác đang căng cứng của anh.
Cảm xúc u ám nơi đáy mắt Ninh Thương Vũ dần bị sự mềm yếu của cô xóa tan, căn phòng khép kín nhanh chóng nóng lên, hai bóng hình chồng lên nhau trong gương ngày một quấn quýt, rối bời.
Hơn một tiếng sau, kim đồng hồ cổ nơi góc tường khẽ vang, Lâm Trĩ Thủy mệt đến mức nằm th* d*c trên ngực anh, tóc ướt dính lên trán và cần cổ trắng nõn. Nghỉ một lúc, đầu ngón tay run rẩy của cô khẽ vẽ một trái tim lên vị trí trái tim anh.
Cơ thể cao lớn của Ninh Thương Vũ lười biếng dựa vào đầu giường, cả quá trình gần như chỉ quan sát, để cô chủ động.
Cô đã dốc hết thành ý và lời xin lỗi, lần này cũng không còn làm nũng như trước, chỉ biết cắn răng chịu đựng, đến khi mặt đỏ bừng lên vì mệt, đôi mắt lại càng thêm đen láy: “Tối nay anh thấy thế nào?”
Ninh Thương Vũ bình thản đáp: “Bình thường.”
Lâm Trĩ Thủy mất mấy giây mới hiểu ra ý anh, hàng mi khẽ run lên, giọng ấm ức: “Còn bình thường nữa sao? Anh không cho em ra ngoài suốt thời gian qua, ngày nào em cũng ở thư phòng cày mấy video “giáo trình” của châu Âu với Mỹ đấy, em nhớ trong video cũng dạy động tác như vậy mà.”
“Lắc hông như mèo con thế à?” bàn tay Ninh Thương Vũ vỗ một lực vừa phải, không mạnh không nhẹ xuống người cô.
Lâm Trĩ Thủy cảm nhận được sự lạnh lùng của anh đang dần tan chảy, lại càng đem tất cả sự dịu dàng của mình quấn lấy anh, nói: “Anh có thể đánh em, nhưng chồng nhỏ của em còn ở đây, không được dọa nó đâu đấy.”
Giọng Ninh Thương Vũ trầm thấp chậm rãi: “Dọa nó thì sao?”
Lâm Trĩ Thủy nghiêng đầu, ngoan ngoãn dựa vào vai anh, khẽ thốt ra lời thật lòng: “Nó sẽ rỉ nước.”
Câu nói ướt át ấy vừa dứt, cô liền cảm thấy mình ví von không ổn, bèn căng người, thấy vẻ mặt Ninh Thương Vũ có chút thay đổi liền lắc lắc eo học theo động tác kia, giọng nũng nịu: “Em sẽ cố gắng học thật giỏi cách lắc hông, anh đừng giận nhé. Lần ở New York em giả vờ không biết bơi là vì muốn anh ở bên em nhiều hơn, lần cố ý giả vờ đuối nước… cũng chỉ muốn xem anh lo lắng cho em thôi…”
Chỉ là cô không ngờ đã dọa anh đến mức đó.
Lâm Trĩ Thủy ngẩng đầu, môi khẽ cọ lên đôi môi với đường nét lạnh lùng hoàn hảo của anh: “Như thế này vẫn là bình thường sao?”
Một lúc lâu sau, đầu lưỡi ấm mềm của cô đã vương không ít nhiệt độ của anh, vậy mà anh vẫn dửng dưng, cho đến khi cô sắp thất vọng rụt lại thì Ninh Thương Vũ mới im lặng cúi xuống hôn trả.
Khóe mắt Lâm Trĩ Thủy cong lên nụ cười, càng hăng hái học tập hơn.
Ngoài cửa sổ kính lớn, ánh sáng lờ mờ rọi xuống thảm trải sàn nơi quần áo rối bời chồng chất. Trên chiếc giường nhung đen thiếu vắng hơi ấm nam chủ nhân suốt nửa tháng qua, những rung động kịch liệt cuối cùng cũng lắng xuống.
Lâm Trĩ Thủy là một học trò có thiên phú xuất sắc, lại nghiêm túc chuyên tâm, đem anh làm giáo trình thực hành, học thuộc lòng hoàn hảo kỹ năng lắc hông điêu luyện của mèo con.
Cơn giận của Ninh Thương Vũ, cũng theo từng nhịp lắc của cô mà tan biến quá nửa.
Được bế vào phòng tắm, dưới ánh sáng lấp lánh của đèn pha lê, hàng mi cong rủ của Lâm Trĩ Thủy khẽ nâng lên, bắt gặp sắc mặt anh đã không còn âm u như lúc mới về nhà nữa.
Chỉ là, dường như anh đã sinh ra cảnh giác với mọi thứ liên quan đến bể bơi hay bồn tắm, dù đã đặt thân thể đỏ ửng của cô vào chiếc bồn cẩm thạch rộng lớn, cũng chỉ cho nước ấm cao quá eo một chút, tuyệt không dám đổ đầy tràn.
Lâm Trĩ Thủy mấp máy môi, lặng lẽ nhìn sự cẩn trọng hoàn toàn không hợp với bản tính kiêu ngạo của anh.
Ninh Thương Vũ lại thấy chẳng có gì là bất thường, bàn tay dài thẳng cầm vòi sen bằng kim loại dội nước lên người cô, từ trái tim yếu ớt, phần bụng mềm mại đã bằng phẳng trở lại, đến đôi chân mang theo những vết tích rõ rệt, tất cả đều được rửa sạch như đang nâng niu một chiếc bình sứ trắng muốt.
Lâm Trĩ Thủy ngoan ngoãn để anh tắm rửa cho, cũng ngoan ngoãn ngước nhìn anh.
Trở lại giường đã là nửa tiếng trôi qua, cô không đuổi kịp sức lực dồi dào của anh, vừa chạm gối đã mệt đến rã rời, chẳng buồn bôi thuốc.
Ninh Thương Vũ định đi lấy thuốc, cô lại níu chặt không cho anh rời đi, thậm chí co người chui vào vòng tay quen thuộc, mấy ngón tay nắm lấy vòng eo nóng bỏng dưới cơ thể anh… như hồi nhỏ nắm chặt món đồ chơi yêu thích mới ngủ được.
Lâm Trĩ Thủy nhắm mắt, ánh sáng sớm mai phủ lên khuôn mặt đỏ ửng tinh xảo của cô, rõ ràng là mệt lả vì bị yêu chiều đến kiệt sức, trong cơn mơ hồ sắp thiếp đi, cô thì thào: “Em biết anh yêu em mà, đừng đi nữa.”
Trong phòng im lặng thật lâu.
Ninh Thương Vũ không đi nữa.
Bàn tay nóng bỏng của anh luồn vào trong chăn, nâng eo nhỏ của cô lên, điều chỉnh góc độ, rồi… trở về “nhà” thật sự của mình.
Về nhà rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh siêu bự về nhà rồi.