Ngày Ngày Nhớ Mong - Kim Họa
Chương 83:
- Kim Họa -
Ngày hôm sau nắng lên cao rực rỡ, Lâm Trĩ Thuỷ ngủ mê man đến tận giờ này mới tỉnh dậy. Trong khoảng thời gian lơ mơ giữa chừng, cô được đút cho vài thìa cháo loãng rồi lại mệt mỏi thiếp đi. Đến khi cuối cùng cũng mở mắt ra, gò má áp lên gối vẫn còn vương chút hồng hồng, ánh mắt dưới hàng mi run rẩy như còn đang lạc lối.
Cho đến khi dần tỉnh táo trở lại, cô bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, giọng yếu ớt: “Bên dưới đau quá…”
Cái đau khó tả ấy quen thuộc đến mức khiến người ta đỏ mặt, như thể bị nhiệt độ nóng bỏng căng ra, trùng khớp với hơi ấm đang dán chặt sau xương bả vai tinh tế của cô lúc này. Dù thắt lưng đang chìm trong nệm vô thức muốn rút ra cũng hoàn toàn vô hiệu.
Có một thứ sức mạnh vô hình, khiến cô và Ninh Thương Vũ gắn chặt vào nhau, dẫu cả vũ trụ rộng lớn có sụp đổ, họ cũng không rời xa.
Lâm Trĩ Thuỷ úp trán vào chiếc gối nhung mềm mại, cố nhịn thêm một lúc. Chừng một hai phút trôi qua, cuối cùng không chịu nổi nữa, cô giống như chú mèo nhỏ lông xù kêu lên khe khẽ: “Ninh Thương Vũ, anh dậy đi mà.”
Anh vẫn còn ở đây, cô cảm nhận được.
Hôm nay Ninh Thương Vũ không giống mọi ngày, không ra khỏi nhà từ sáng sớm. Anh vừa kết thúc giai đoạn cao điểm của dự án hợp tác gần đây, rõ ràng là đã lên kế hoạch cho mình một kỳ nghỉ ngắn.
Mà người khổ nhất chính là Lâm Trĩ Thuỷ, cô phải phối hợp với kỳ nghỉ của anh và đáp ứng nhu cầu sinh lý không có điểm dừng của thân thể cao lớn mạnh mẽ này.
Gọi anh không dậy, trái lại còn khiến tay Ninh Thương Vũ trượt xuống, v**t v* phần eo mỏng manh đang đỏ ửng của cô, tay đặt lên chiếc bụng nhỏ căng tròn, giọng trầm khàn vang lên bên tai: “Em gọi anh là gì cơ?”
“Thương Vũ mà…”
“Không đúng.”
“Ninh Thương Vũ?”
“Cũng không đúng.”
“Đồ sư tử xấu xa siêu cấp vô địch…”
“Nghĩ lại đi.”
Nghĩ à… Lâm Trĩ Thuỷ khẽ ngẩng đầu, đồng tử vì phản ứng cơ thể mà trở nên long lanh như nước, dưới ánh nắng gay gắt ngoài cửa sổ trông càng trong trẻo và ngây thơ đến khó tin. “Ông chồng xấu xa.”
“Chỉ là ông chồng xấu xa thôi sao?” Ninh Thương Vũ với gương mặt tuấn tú khiến người ta mất hồn, trêu chọc cô, bắt chước giọng điệu nũng nịu cô thường dùng, nhưng giọng anh lại trầm thấp đầy gợi cảm. “Không phải chồng yêu của em à?”
Đột nhiên, từ “chồng yêu” trong câu nói ấy như bật lên dữ dội.
Lâm Trĩ Thuỷ vốn đang ở trạng thái nhạy cảm, sao chịu nổi sự cố ý trêu đùa này. Nhưng cô đã bị chồng mình lạnh nhạt suốt hơn nửa tháng, dù thể trạng đã kiệt sức, cô vẫn ngoan ngoãn dựa vào anh gần hơn chút nữa, để họ càng thêm gần gũi. “Chồng nhỏ thì có, còn anh thì không.”
Ninh Thương Vũ nhìn cô thật sâu, rồi cúi đầu hôn xuống.
…
Ninh Thương Vũ đã ngủ lại nhà một đêm, sáng dậy tinh thần sảng khoái, bước vào phòng thay đồ mặc chỉnh tề. Nhưng anh lại rất cố chấp không cho Lâm Trĩ Thuỷ mặc gì tử tế, chỉ cho cô khoác một lớp vải mỏng, bên ngoài phủ thêm áo ngủ của anh.
Lâm Trĩ Thuỷ ngoan ngoãn tay chân phối hợp, như một búp bê xinh đẹp được anh tuỳ ý ăn vận cho.
Sau khi xử lý xong đống mail khẩn cấp, Ninh Thương Vũ quay lại phòng làm việc đã chìm trong ánh hoàng hôn, ngồi xuống chiếc ghế đơn, từ tốn bắt đầu chơi búp bê—như thể đang bù đắp cho tuổi thơ chưa từng được có.
Khi điện thoại nhà cũ reo vang, anh đang rất thẳng thắn thăm dò cấu tạo bên trong của cô búp bê đang ửng hồng như màu anh đào ấy. Ở việc này, Ninh Thương Vũ luôn có đủ trò mới khiến cảm giác của Lâm Trĩ Thuỷ như được làm mới từng đợt.
Chuông điện thoại reo không ngừng, nhưng ngón tay dài và mạnh mẽ của Ninh Thương Vũ lại không chịu ngừng lại để đi lấy. Cuối cùng Lâm Trĩ Thuỷ đành làm thay, đúng lúc cô đang nằm sấp trên tay vịn ghế, vươn cánh tay trắng muốt một cách hơi vất vả, vẫn có thể chạm tới chiếc điện thoại trên bàn trà màu gỗ bên cạnh.
Sau khi bắt máy, đầu ngón tay run rẩy ấn vào nút loa ngoài, cô cắn chặt răng, không nói một lời.
Tiếng ông quản gia vang lên từ đầu dây bên kia: “Cô Bùi Quan Nhược đã sinh trong trại giam rồi ạ.”
Sinh rồi?
Lâm Trĩ Thuỷ nghe thấy mà tim thắt lại, nghĩ thầm đứa trẻ này là kết tinh của một đêm tuyết mùa đông, tính theo thời gian thì bây giờ là giữa mùa hè, chẳng phải là sinh sớm rồi sao?
Ngón tay dài của Ninh Thương Vũ vẫn đang bị cuốn chặt trong cảm giác như lụa, không hề ngừng lại, lồng ngực phập phồng, anh cúi đầu hôn lên ấn đường đang khẽ nhíu lại của Lâm Trĩ Thuỷ, rất ngắn gọn hỏi quản gia tình hình cụ thể.
Hiện tại chuyện trong đại gia tộc nhà họ Ninh, kể cả nhà cũ, đều do một tay Ninh Thương Vũ quyết định. Việc đứa trẻ này sẽ được sắp xếp thế nào, đương nhiên cần chờ ý anh.
Quản gia kể rõ đầu đuôi. Thì ra Bùi Quan Nhược sau khi chịu nỗi đau mất mẹ, lại dốc toàn tâm toàn lực vào việc lật đổ đám cổ đông cấp cao nhà họ Bùi dẫn đến bỏ mặc chính mình, thể trạng yếu ớt đến mức không thể chịu qua nổi một ca sinh thường.
Hơn nữa, trước đó cô ấy dù được tạm hoãn thi hành án, được ở ngoài trại nhưng sau khi báo thù xong cũng đã tự nguyện trở lại chịu án.
Lâm Trĩ Thuỷ cắn đầu lưỡi, muốn hỏi mà không dám lên tiếng, sợ chỉ sơ sẩy chút thôi cũng để lộ điều gì. Giống như chú mèo con khẽ kêu, cô chỉ có thể nghiêng đầu, dùng ánh mắt long lanh như nước nhìn về phía Ninh Thương Vũ đang phủ sau lưng mình.
Thông qua ánh mắt, Ninh Thương Vũ đọc được tâm tư trong đôi mắt như lưu ly ấy. Giây tiếp theo, anh nghiêng người, dùng sống mũi chạm vào cô, rồi lại cúi xuống hôn mạnh lên, không nói một lời.
Mi mắt Lâm Trĩ Thuỷ nóng rát, co khẽ vai lại, lòng bàn tay đẩy vào cơ bụng rắn chắc của anh.
Sau khi đã hôn đủ, Ninh Thương Vũ mới theo ý cô mà hỏi quản gia: “Ninh Duy Vũ là đồ vô dụng à?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, có lẽ đang suy nghĩ cách dùng từ để giữ thể diện cho Ninh Duy Vũ, nhưng cũng không dám làm phật lòng Ninh Thương Vũ: “Trước khi cô Bùi Quan Nhược chịu án, từng nói thẳng với cậu Duy Vũ rằng thà mất tự do, bị giam trong tù, còn hơn phải sống chung với cậu ấy.”
Chức vụ cấp cao trong tập đoàn của Ninh Duy Vũ không thay đổi, cũng chẳng thể vì chuyện nam nữ mà từ chức để ở lại Thâm Thành cùng Quan Nhược suốt thai kỳ. Vậy nên nửa năm qua, anh ta thường xuyên qua lại giữa hai nơi.
Nhưng chuyện riêng giữa họ thì không ai rõ. Theo quản gia nói, về mặt sinh hoạt, Ninh Duy Vũ chưa từng để cô ấy thiệt thòi, cao lương mỹ vị đủ cả, đội ngũ chuyên gia dinh dưỡng thay tới thay lui mà sức khoẻ cô ấy vẫn không khá hơn chút nào.
Hai người còn thường xuyên cãi vã.
Đến khi đứa bé sinh non, phản ứng đầu tiên của Ninh Duy Vũ lại là: sinh sớm cũng tốt, đỡ phải ngày đêm giày vò thân thể vốn đã kiệt quệ của Bùi Quan Nhược.
Sau khi kết thúc cuộc gọi.
Lâm Trĩ Thuỷ im lặng mấy phút, sau đó từ tư thế nằm sấp trên tay vịn ghế khẽ rúc vào lòng Ninh Thương Vũ, tự tìm lấy một tư thế khiến bản thân dễ chịu hơn một chút, rồi như ngộ ra điều gì đó: “Em sinh non bảy tháng, thể chất từ nhỏ yếu ớt, lúc nào cũng dễ sinh bệnh, lúc nào cũng khiến người lớn lo lắng. Mỗi khi thấy bản thân không đủ mạnh mẽ như mấy đứa trẻ khác, em lại tự trách mình… Nhưng chị gái vẫn luôn an ủi em…
“Chị bảo, em không nỡ để mẹ vất vả mang thai mình trong lúc còn phải chia tâm tranh quyền với họ hàng nhà họ Lâm để giữ lại cơ nghiệp do bố để lại, nên mới vội vã đến thế giới này sớm như vậy.”
Đứa bé sinh non của Bùi Quan Nhược khiến Lâm Trĩ Thuỷ không khỏi liên tưởng đến quá khứ của chính mình. Cô khẽ chạm ngón tay lên đường viền xương hàm góc cạnh của Ninh Thương Vũ, giọng mềm mại: “Thương Vũ, để đứa bé ở lại nhà cũ đi. Mang họ Ninh, theo Ninh Duy Vũ.”
Một đứa trẻ sinh non, đến thế giới khắc nghiệt này, sức sống quá đỗi mong manh. Nếu không có người lớn che chở, mà phải tự lăn lộn lớn lên, sẽ rất vất vả.
Lâm Trĩ Thuỷ luôn tin rằng, dù mình là con gái mồ côi cha từ trong bụng mẹ, chưa từng cảm nhận được sự bảo bọc của Lâm Nghiễn Đường, nhưng cô vẫn là người may mắn. Cô có mẹ che chở, có chị bảo vệ, và cả quãng đời sau còn có Ninh Thương Vũ ở bên.
Trong đôi mắt cô luôn ngập tràn sự bao dung và dịu dàng. Ninh Thương Vũ lại hôn lên mắt cô, “Theo ý em, đứa trẻ này sẽ ở lại.”
Ở lại nhà cũ, lấy danh nghĩa con cháu dòng chính của nhánh hai nhà họ Ninh mà được nuôi dưỡng tử tế.
Ninh Thương Vũ kiêu ngạo mạnh mẽ, và chính sự ngạo mạn sắc bén ấy khiến anh chưa từng để cho kẻ thất thế chút ánh mắt thương hại nào.
Huống chi, còn là danh phận mà anh cố tình không muốn dành cho con riêng của Ninh Duy Vũ.
Anh ngồi ở vị trí cao nhất nhà họ Ninh, sự độ lượng cần có, anh cũng có.
Ninh Huy Chiếu ngầm cho phép quản gia đi xin chỉ thị của Ninh Thương Vũ, cũng không vội đưa đứa trẻ về nhà cũ, chính là muốn xem người kế thừa tôn sùng chủ nghĩa Lâm Trĩ Thuỷ tuyệt đối, làm việc luôn cứng rắn quyết liệt này sẽ xử trí thế nào với các em trai ruột của mình.
Kết quả đã rõ ràng, Ninh Thương Vũ vì Lâm Trĩ Thủy mà sinh lòng nhân hậu, cho đứa trẻ này một thân phận trong sạch. Vết nhơ con riêng như bùn lầy kia, nhờ vào thế lực của anh mà bị xóa sạch.
Ninh Thương Vũ ban lệnh cấm toàn bộ thành viên trong gia tộc không được nhắc đến quá khứ hay thân thế của đứa trẻ này.
Lâm Trĩ Thủy từng đích thân đến Tứ Thành, qua lớp kính thủy tinh, cô nhìn thấy Bùi Quan Nhược gầy yếu đến tột cùng, gần như không còn sức sống. Linh hồn bị giam trong thân xác ấy dường như không lúc nào là không đau đớn, chẳng thể siêu thoát.
Nghe tin đứa bé đã được đưa về nhà tổ, an toàn không tổn hại gì, hàng mi khẽ cụp của Bùi Quan Nhược mới khẽ run lên.
Lâm Trĩ Thủy hỏi: “Theo ý tôi, tạm thời cô và Ninh Duy Vũ hãy đăng ký kết hôn, công khai duy trì cuộc hôn nhân này vài năm. Đợi khi cô được tự do, rồi sẽ giải trừ mối quan hệ vợ chồng hư danh này. Quan Nhược, trước tiên hãy để con cô có một thân phận đàng hoàng.”
Một lúc lâu sau, Bùi Quan Nhược mới cúi đầu, khẽ nói: “Tôi xuất thân như vậy, nhà tổ sẽ chấp nhận sao?”
Cô là con riêng bị che giấu của nhà họ Bùi, từng tự biên tự diễn chuyện bị cưỡng h**p để lôi cả danh dự nhà họ Ninh và Ninh Duy Vũ ra trước dư luận, gây ra không ít sóng gió.
Thậm chí, Bùi Quan Nhược từng nghĩ rằng nhà họ Ninh sẽ đưa đứa bé này ra nước ngoài nuôi dưỡng một cách bí mật, không cho bất kỳ thân phận gì.
Lâm Trĩ Thủy lại nói: “Nếu cô không kết hôn trước với Ninh Duy Vũ, mấy năm tới nếu cậu ta liên hôn với ai, cho dù bên ngoài không dám bàn tán gì, thì sau này sẽ có người truy ngược lại thân thế của đứa nhỏ. Khi đó, thân phận con riêng là điều không thể giấu nổi.”
Đứa trẻ này hình như không được Ninh Duy Vũ yêu thương.
Là bố ruột, vậy mà đến một cái tên tử tế anh ta cũng chẳng buồn đặt. Ban đầu, đám thiếu gia ở nhà tổ vốn kiêu căng càn rỡ kia đều gọi bé con là “đồ nhỏ”.
Lâm Trĩ Thủy nghe mà nhíu mày. Sao lại gọi như kiểu gọi chó mèo như vậy. Cô nhịn mấy hôm, cuối cùng không nhịn nổi nữa, đành tự mình đặt tên:
Ninh Hạ Chí.
Con bé ra đời vào giữa mùa hè. Lâm Trĩ Thủy mang tấm lòng Bồ Tát nghĩ rằng, ít ra con bé cũng nên có một cái tên, không ngờ, Ninh Trác Vũ và Ninh Thư Vũ lại chẳng biết điều, gọi loạn hết cả.
Hôm nay gọi là Tiểu Hạ An, ngày mai lại thành Tiểu Lập Hạ…
Lâm Trĩ Thủy nghe mà tức không chịu nổi, cuối cùng cho gọi lũ sư tử thích phô trương này về nhà tổ, nghiêm mặt bắt chúng viết lại hai chữ “Hạ Chí” một trăm lần.
Lần sau mà còn gọi sai.
Thì viết một nghìn lần, kèm theo phạt nhốt vào từ đường.
Còn Ninh Duy Vũ thì từ đầu đến cuối chẳng có ý kiến gì. Anh ta không quan tâm con gái tên gì, chỉ hỏi một câu: “Bùi Quan Nhược biết cái tên này chưa?”
Lâm Trĩ Thủy tức giận vì anh ta chẳng chịu để tâm gì, cố tình làm như không nghe thấy.
Bùi Quan Nhược thì biết ơn và chấp nhận việc con gái được Lâm Trĩ Thủy đặt tên. Đó là phúc phần của Tiểu Hạ Chí, là điều người khác có cầu cũng không được. Nhưng cô vẫn từ chối đề nghị của Lâm Trĩ Thủy.
Qua lớp kính tượng trưng cho tội lỗi, cô khẽ cúi mắt, không dám nhìn thẳng Lâm Trĩ Thủy: “Khi con bé còn chưa mang họ Ninh, tôi chỉ mong nhà họ Ninh có thể tìm cho con bé một cặp cha mẹ nuôi trên danh nghĩa, cho dù đưa nó ra nước ngoài thật xa cũng được, chỉ cần có nơi che chở là tốt rồi, không cần trải qua những gì tôi từng trải…”
“Nó mang họ Ninh, mà họ Ninh thì quá quý giá.” Bùi Quan Nhược ngừng vài giây, giọng chan chứa vị đắng, nói: “Trĩ Thủy, xin cô hãy nói với người ngoài rằng mẹ của Ninh Hạ Chí đã qua đời vì khó sinh. Đợi tôi chuộc xong tội, sẽ lập tức ra nước ngoài, ẩn danh đổi họ, cả đời này không làm phiền đến con bé nữa.”
Dù là con riêng, Ninh Hạ Chí vẫn là huyết mạch được nhà họ Ninh công khai thừa nhận. Còn người mẹ mang vết nhơ đời tư kia đã “chết”, cuộc đời của con bé, từ đây sẽ không còn tỳ vết nào.
Lâm Trĩ Thủy nghe ra trong giọng cô ấy tràn đầy bi thương và cam chịu, nhưng vẫn gắng gượng. Cô nhìn chăm chú rất lâu, khẽ hỏi: “Cô không hối hận à?”
“Trĩ Thủy, cô luôn mang đến cho tôi cơ hội, muốn cứu tôi.” Bùi Quan Nhược cảm nhận được sự nhân hậu trong lòng Lâm Trĩ Thủy, nhưng cô không muốn được cứu nữa. Khoé mắt ươn ướt, giọng nhẹ như tơ: “Nhưng từ khoảnh khắc tôi chọn giết cha, tôi đã nhìn thấy toàn bộ cuộc đời mình rồi. Tôi không vượt qua nổi, xin lỗi cô.”
Tình yêu sao có thể ban cho một người như cô?
Cũng vì thế, cô không muốn lòng tốt của Lâm Trĩ Thủy lại dành cho một kẻ như cô.
Sự ra đời của Ninh Hạ Chí, vốn là một phần trong kế hoạch trả thù đầy điên cuồng của cô. Trong lòng cô có lỗi. Điều duy nhất có thể bù đắp, là biến mất khỏi thế giới của đứa con gái vô tội ấy, không kéo con bé sa vào thêm nữa.
Lâm Trĩ Thủy mang theo quyết định của Bùi Quan Nhược quay về Tứ Thành. Nhưng điều cô không ngờ, là Ninh Duy Vũ không đồng ý để nhà họ Ninh tuyên bố mẹ đứa bé đã mất.
Anh ta không đồng ý, thậm chí trong tiệc đầy tháng đã công khai thân phận mẹ ruột của Bùi Quan Nhược.
Vì vậy, sau khi tiệc tan, khách khứa đã rời đi hết, Ninh Duy Vũ liền bị Ninh Thương Vũ tặng cho một cái bạt tai. Ai tinh ý đều hiểu rõ: hành động này là lời cảnh cáo, vì anh ta đã mạo phạm đến uy quyền của Lâm Trĩ Thủy – người nữ chủ đang nắm giữ gia tộc.
Cái tát đó, là Ninh Thương Vũ thay vợ ra mặt.
Ninh Duy Vũ có thể từ chối, có thể cầu xin, nhưng không được tự ý quyết định, càng không thể vượt mặt Lâm Trĩ Thủy…
Đêm đó, khi về đến biệt thự yên tĩnh trong ánh đèn leo lét, chính tay Lâm Trĩ Thủy tháo cà vạt và áo vest cho Ninh Thương Vũ, môi khẽ động: “Anh cũng đừng chấp với Ninh Duy Vũ nữa, cậu ta bệnh chẳng nhẹ đâu, chắc phải đi khám tâm lý một lần.”
Tránh để trong nhà lại xì xào bàn tán rằng trái tim Ninh Thương Vũ đều dành hết cho cô, đến mức vì vợ mà ra tay đánh cả em trai… Ừ thì, đúng là Ninh Duy Vũ đáng bị dạy dỗ. Bình thường nhìn thì thâm trầm mưu sâu, dã tâm sói hoang, vậy mà cứ hễ gặp Bùi Quan Nhược là lại như thể bị khắc chế, bó tay hoàn toàn.
Ninh Thương Vũ đặt tay lên cổ tay mảnh mai của cô, cúi đầu, dùng sống mũi cao thẳng cọ nhẹ vào lòng bàn tay ấy. Mùi hương thuần khiết khiến hơi thở anh trở nên nặng nề, nóng rực hơn vài phần.
Chưa đợi cô tránh đi, Ninh Thương Vũ đã lên tiếng. Giọng nói trầm thấp dễ nghe, không còn vẻ nghiêm khắc khó gần như trong buổi tiệc: “Đứa trẻ này, ông cụ sẽ nuôi, em không cần lo lắng.”
Lâm Trĩ Thủy chớp mắt: “Là vì Tiểu Hạ Chí trông giống bà Nghi Phinh?”
Cô hơi do dự, nhưng lại thấy mình đoán không sai. Nói đúng hơn, không hẳn là giống Nghi Phinh, mà là khuôn mặt non nớt của Tiểu Hạ Chí đã thể hiện rõ ràng di truyền từ ai — giống hệt bà nội ruột của Ninh Thương Vũ.
Dù chỉ là người ngoài, nhưng Lâm Trĩ Thủy lại một lần nữa cảm thấy đồng cảm sâu sắc.
Ngay từ lúc chào đời, đôi mắt pha lê cổ điển của cô đã giống hệt Lâm Nghiễn Đường. Về sau, càng lớn lên, từ diện mạo, tính cách cho đến sở thích đều y hệt bố.
Giống đến kinh ngạc.
Khiến Thịnh Minh Anh vừa mừng vì trên đời vẫn còn lại vết tích của Lâm Nghiễn Đường – sống động, tràn đầy sinh khí – lại vừa chìm trong nỗi đau khôn xiết, lúc nào cũng đau đáu nhớ thương người chồng đã khuất.
Ninh Thương Vũ siết lấy eo cô, đẩy cô tựa vào tường, giọng nói và hơi ấm cùng lúc khắc sâu: “Quyết định của Bùi Quan Nhược không sai. Ông cụ sẽ đem toàn bộ tài sản và tình thương từng tàn nhẫn thu lại từ Nghi Phinh, dồn lên đứa trẻ này. Chỉ cần cô ta không còn trên đời, không chiếm lấy thân phận mẹ của con bé, thì nhà họ Ninh sẽ có cách.”
Bao nhiêu tiểu thư quyền quý xếp hàng muốn gả vào nhà họ Ninh, ai cũng được. Gả cho ai cũng xứng đáng. Chỉ cần đẹp, giàu, giỏi, thậm chí sẵn sàng gả cho Ninh Duy Vũ – người xuất sắc trong vạn người.
Nếu không có chuyện trong tiệc đầy tháng, Ninh Huy Chiếu vốn đã âm thầm chọn lựa đối tượng liên hôn cho Ninh Duy Vũ rồi.
Lâm Trĩ Thủy kiên nhẫn nghe xong lời Ninh Thương Vũ, ánh mắt trong veo dần dần siết chặt lấy anh. Trong bóng tối, cô thì thầm bên tai: “Thương Vũ, ông cụ không thể bên trọng bên khinh.”
“Hửm?”
“Ông ấy thương Tiểu Hạ Chí, cũng phải thương sư tử nhỏ của chúng ta.” Lâm Trĩ Thủy nhẹ nhàng dựa cằm lên vai anh, cảm nhận rõ sức mạnh từ cơ thể anh, rồi áp tay lên bàn tay thon dài của anh, “Sư tử nhỏ của chúng ta, không được chịu bất cứ ấm ức nào. Nếu ông cụ thiên vị, như từng thiên vị anh và Ninh Duy Vũ, thì đừng trách em bất kính với người già.”
Yêu trẻ thì vẫn phải yêu, Lâm Trĩ Thủy thương Tiểu Hạ Chí, nhưng càng đau lòng cho những gì Ninh Thương Vũ từng trải qua.
Dựa vào đâu chứ.
…Anh ấy, mà kết cục lại thành ra như thế…
Nghĩ đến đây, lòng trắc ẩn bẩm sinh và sự dịu dàng của cô như lan tràn, thấm sâu vào cơ thể cao lớn mạnh mẽ của Ninh Thương Vũ, sưởi ấm lấy anh—người đã dùng hàm răng sắc nhọn, để lại một dấu răng đỏ tươi nơi da thịt mềm mại nhất phía trong đùi cô.
Bị sư tử cắn, thật sự rất đau.
Trước khi đi ngủ, Lâm Trĩ Thủy dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* dấu răng ấy, bất chợt nảy ra một ý nghĩ táo bạo và nghịch ngợm. Cô cúi người, từ trong chăn chui ra, bò đến trước ngực Ninh Thương Vũ đang nằm cạnh tưởng như đã chìm vào giấc ngủ, làn da cọ vào nhau, cô khẽ nói: “Hay là em xăm dấu răng của anh lên đùi trong nhé?”
Giọng nói dịu dàng vừa dứt, người đàn ông luôn điềm đạm trầm ổn bất luận trong thời điểm nào lập tức bừng tỉnh, tim đập dồn dập trong khoảnh khắc.
Lâm Trĩ Thủy tinh quái dùng đầu ngón tay ấn lên ngực anh, nơi đang đập thình thịch, đầy sức sống mãnh liệt, chẳng chút che giấu. Khóe môi ửng đỏ khẽ cong lên, cô nói tiếp: “Em cũng cắn cho anh một cái, coi như là xăm hình gắn bó yêu thương, không rời không bỏ…”
Một lúc sau, trong không gian tối tăm tĩnh lặng của phòng ngủ chính, giọng Ninh Thương Vũ trầm thấp hơn thường ngày, đáp lại cô: “Xăm dấu răng thì có gì hay? Không phải thích chồng nhỏ nhất à? Anh sẽ xăm nó lên đùi trong cho em, giống như lúc nào cũng đang…”
Phần sau, bị bàn tay mềm mại của Lâm Trĩ Thủy bịt chặt lại.
Giây kế tiếp, Ninh Thương Vũ lại dùng răng tiếp tục cắn cô, có lẽ thấy thú vị nên không chịu dừng.
Lâm Trĩ Thủy suýt nữa thì quên mất, Ninh Thương Vũ xuất thân từ gia tộc nổi tiếng với lòng kiêu ngạo, vốn dĩ đã hiếu thắng và ganh đua từ trong máu. Trước khi kết hôn, anh còn ngang ngược đến mức đem số đo xăm thẳng lên cánh tay, một dấu răng cỏn con, với anh mà nói chẳng đáng gì cả.
Đúng là tính sai rồi!!!
Cuối cùng, Ninh Thương Vũ còn hỏi cô: “Có xăm không?”
Lâm Trĩ Thủy mím môi, cố ý giả vờ như không hiểu, muốn trườn khỏi lồng ngực anh, nhưng lập tức bị bàn tay mang đầy hơi thở nguy hiểm giữ chặt lấy eo, đành phải tiếp tục nằm sát vào anh.
Ninh Thương Vũ muốn một câu trả lời.
Yên lặng ôm nhau thật lâu như thế, Lâm Trĩ Thủy vốn định giả vờ chỉ nghe hiểu tiếng Quảng, nhưng rồi sực nhớ anh nói tiếng Quảng rất chuẩn, lúc ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn còn thông thạo nhiều thứ tiếng…
Giả vờ câm cũng không ăn thua.
Ninh Thương Vũ thậm chí còn biết cả ngôn ngữ ký hiệu, căn bản không thể lừa nổi anh.
Lâm Trĩ Thủy đành phải vì bản năng sinh tồn mà khẽ giọng nói nhỏ đi: “Hay thôi không xăm nữa nhé. Bình thường anh rút ra rồi đánh em mấy cái, trên mông em cũng có dấu in kiểu này, cả ngày mới mờ đi cơ, cũng có khác gì xăm đâu.”
Ninh Thương Vũ bật cười khẽ.
Lâm Trĩ Thủy lại nói: “Nhưng mà anh có thể xăm tên em lên đùi, như thế chồng nhỏ của em suốt hai mươi tư tiếng đều có thể dính lấy Lâm Trĩ Thủy.”
Cô chỉ buột miệng đùa một câu.
Ai ngờ ánh mắt Ninh Thương Vũ nhìn cô lại vừa cưng chiều vừa lười biếng, rõ ràng rất hưởng ứng với đề nghị yêu thương dính nhau như keo sơn này, môi khẽ bật ra một tiếng: “Được.”