SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Ngày Ngày Nhớ Mong - Kim Họa

Chương 85:

- Kim Họa -

Trời tối rất sớm. Lúc Ninh Thương Vũ kết thúc cuộc họp, bên ngoài những tấm kính của tòa cao ốc, ánh trăng lạnh lẽo đã treo cao trên bầu trời đêm. Xa hơn nữa, màn hình khổng lồ ở trung tâm thương mại đang phát những hình ảnh rực rỡ chào đón Giáng Sinh.

Anh ngồi trên chiếc ghế da trong văn phòng, chẳng buồn ngắm nhìn khung cảnh ngoài kia, mà mở camera giám sát ở nhà, thờ ơ theo dõi từng hoạt động của Lâm Trĩ Thuỷ trong mùa đông này.

Cô không lên thư phòng tầng hai sắp xếp tài liệu chuyên ngành hải dương học, cũng không đứng trước bể nuôi dưỡng chăm sóc những cụm san hô nhỏ của mình, càng không cuộn trong chăn lông cừu ngủ yên trên chiếc sofa rộng rãi thoải mái.

Giờ phút này, Lâm Trĩ Thuỷ đang rất tập trung trang trí một bách tùng, xung quanh bày đầy những hộp quà màu vàng. Sau đó, cô cầm bút viết gì đó lên giấy. Mười mấy giây sau, cô bỗng bật dậy, đôi chân trần giẫm lên nền nhà, ánh mắt nhìn ra phía xa xăm.

Rồi Lâm Trĩ Thuỷ tìm được vị trí của camera, cô kiễng chân, giơ tờ giấy lên thật cao.

Trên đó viết rõ ràng: [Ninh Thương Vũ!!! Anh phải chuẩn bị quà Giáng Sinh cho em đấy!!! Yêu chồng, yêu chồng, yêu chồng!]

Khoé môi vốn lạnh nhạt quen thuộc của Ninh Thương Vũ vô thức nở một nụ cười nhẹ, đến chính anh cũng không nhận ra.

Ngồi đối diện anh, Tạ Thầm Ngạn tình cờ nhìn thấy biểu cảm này, giọng điệu thong thả, chậm rãi cất lên: “Xem ra buổi tụ tập riêng tối nay, ai đó chuẩn bị lại vắng mặt tiếp rồi.”

Ninh Thương Vũ bây giờ rất khó hẹn. Trước khi kết hôn, anh vốn là kiểu người thực dụng, có lợi ích mới chịu xuất hiện; sau khi kết hôn, thời gian riêng cũng đều dành hết cho Lâm Trĩ Thuỷ.

Lời Tạ Thầm Ngạn vừa dứt, chưa kịp trêu chọc thêm vài câu, cửa văn phòng đã vang lên tiếng gõ. Giây tiếp theo, Hề Yến cầm hộp quà đẩy cửa vào, đặt xuống cạnh bàn làm việc.

“Ninh tổng, những thứ anh yêu cầu đều đã chuẩn bị xong.”

Ninh Thương Vũ bình thản tắt camera điện thoại, nhìn chiếc hộp hai giây, khẽ ừ một tiếng.

Sau đó, anh quay sang Tạ Thầm Ngạn, người chuẩn bị tham gia buổi tụ tập riêng tối nay, lạnh nhạt nói: “Cậu còn chưa đi sao?”

Tạ Thầm Ngạn vốn định rời đi rồi, nhưng bị đuổi khéo như vậy, anh ngược lại không vội vàng nữa. Dù sao tối nay Hạ Nam Chi cũng có buổi biểu diễn ở nhà hát, kết thúc xong đã hẹn tụ tập cùng mọi người trong đoàn, chỉ còn mình anh thì ở đâu cũng không khác biệt.

Thế là Tạ Thầm Ngạn chỉnh lại đồng hồ trên cổ tay, thong dong nói: “Ở lại với cậu thêm một hai phút, không được à?”

Ninh Thương Vũ vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhìn anh ta, im lặng giây lát, thân hình cao lớn từ ghế đứng dậy, bước chậm rãi đến hộp quà được gói cẩn thận kia. Ngay trước mặt Tạ Thầm Ngạn, những ngón tay dài mở hộp ra.

Bây giờ đã mở rồi sao?

Tạ Thầm Ngạn tò mò nhìn món quà mà Ninh Thương Vũ chuẩn bị. Đầu tiên, anh lấy ra hai cây bút màu đỏ xanh, đặt lên bàn.

Kiểu dáng rất bình thường, không giống món đồ quý giá gì, càng giống dụng cụ vẽ hơn.

Tạ Thầm Ngạn nhướn mày, ánh mắt như hỏi, gia tộc nhà họ Ninh phá sản rồi sao, sao lại đi tặng thứ này?

Nhưng Ninh Thương Vũ vẫn điềm nhiên tiếp tục lấy ra một sợi dây lụa sọc trang trí cây thông Noel. Tới đây, Tạ Thầm Ngạn bắt đầu mơ hồ nhận ra có gì đó không đơn giản.

Tiếp theo, Ninh Thương Vũ lấy ra một chiếc áo choàng Giáng Sinh màu đỏ rực, thuận tay đặt lên lưng ghế bên cạnh.

Tạ Thầm Ngạn nhìn đến đây, đã hiểu rõ món quà này là gì.

Lấy chính mình làm quà Giáng Sinh.

Dưới ánh đèn rực sáng, Ninh Thương Vũ cởi áo vest chất liệu cao cấp ra, từ từ mở cúc áo sơ mi đang bao bọc kín đáo ở phần ngực. Một sợi dây ngực ánh vàng đính kim cương hiện lên trước tiên, tựa như món đồ nghệ thuật càng làm nổi bật từng đường nét cơ thể hấp dẫn.

Nếu Tạ Thầm Ngạn không nhìn nhầm, thì anh ta biết rõ thứ này.

Không chỉ đeo một món đồ táo bạo như vậy, Ninh Thương Vũ còn dùng bút màu vẽ một cây thông Noel lên vùng bụng, khéo léo chìm vào chiếc quần tây đen, tỏa ra sức quyến rũ đầy cấm dục.

Tạ Thầm Ngạn ngạc nhiên mất hai giây ròi sau đó thần sắc nhanh chóng trở lại bình thường, thầm nghĩ bản thân thật may mắn khi được chứng kiến hết cảnh tượng này.

Chuẩn bị xong “quà”, Ninh Thương Vũ cầm lấy áo choàng và dây lụa đi về phía cửa, ý định bỏ lại Tạ Thầm Ngạn cô đơn trong phòng họp.

Nhưng Tạ Thầm Ngạn kéo chiếc ghế bên cạnh chắn ngang đường anh.

Ánh mắt màu hổ phách của Ninh Thương Vũ rất bình thản nhìn lại anh ta.

Tạ Thầm Ngạn thong thả chỉnh lại cổ tay áo vest, nói: “Vẽ cho tôi một cái được không?”

Ninh Thương Vũ tặng anh ta hai chữ miễn phí: “Không rảnh.”

“Một triệu một cây thông.” Tạ Thầm Ngạn đưa ra mức giá rất hào phóng.

Nhưng điều này không lay động nổi người đàn ông tham vọng kia, hiện giờ anh chỉ dồn hết khao khát cho người đang ở nhà, ném bút màu cho Tạ Thầm Ngạn, “Tự vẽ đi.”

*

Bên ngoài cửa sổ, màn đêm dần trở nên đen đặc. Lâm Trĩ Thủy tắt chiếc đèn pha lê lớn treo ở chính giữa phòng khách, thắp lên vài ngọn nến thơm hương hoa hồng nhẹ dịu đặt cạnh bên. Dưới ánh sáng lờ mờ từ đèn tường và ngọn lửa yếu ớt, cô cuộn tròn người lại trên tấm thảm lông mềm mại, lặng lẽ đợi Ninh Thương Vũ trở về.

Trong khoảng thời gian tĩnh lặng và dài dằng dặc ấy, cô vô thức thiếp đi trong giấc ngủ nông. Có lẽ do lòng vẫn vương vấn điều quan trọng, nên vừa nghe tiếng bước chân vang lên từ cửa ra vào, cô lập tức giật mình tỉnh giấc.

Lâm Trĩ Thủy từ từ mở mắt.

Giây tiếp theo, khi hình dáng cao lớn quyến rũ của Ninh Thương Vũ xuất hiện trong tầm mắt, ăn vận như một phiên bản trẻ trung của ông già Noel, cô thậm chí còn hoài nghi liệu có phải mình đang gặp ảo giác hay là đang mơ.

Cô vừa định cất lời, Ninh Thương Vũ đã bước qua một miếng giấy hình ngôi sao nhỏ rơi trên thảm tiến đến. Dưới ánh nhìn ngày càng mở to của đôi mắt đen láy, khí thế mạnh mẽ của anh bao phủ lấy cô. Những ngón tay thon dài rắn rỏi đồng thời nâng cằm cô lên, anh khẽ hỏi: “Chú cừu con nào đang ngủ dưới cây thông Noel thế này? Đang đợi anh sao?”

Nhiệt độ ấm nóng từ đầu ngón tay anh truyền rõ ràng đến làn da khiến Lâm Trĩ Thủy lập tức tỉnh táo, nhận ra đây không phải giấc mơ. Giọng cô nhỏ nhẹ, vẫn còn ngái ngủ, ngọt ngào đáp: “Em đang đợi chú sư tử to lớn của em. Anh là ông già Noel hay là ai đây?”

Ninh Thương Vũ hạ thấp giọng nói: “Cừu con muốn anh là gì thì anh chính là thứ đó.”

Lâm Trĩ Thủy chớp nhẹ hàng mi, không cưỡng nổi sức hấp dẫn từ anh. Cô đưa tay định chạm vào chiếc áo nổi bật kia, nhưng rồi lại đổi ý, nắm lấy dải lụa trên cổ anh, nhẹ nhàng kéo xuống như thể đang mở một món quà.

Dải lụa theo yết hầu nổi rõ của anh rơi xuống, nhẹ nhàng đáp trên cổ tay cô.

“Đây là món quà anh tặng em sao?” Lâm Trĩ Thủy vui vẻ nhận lấy, thong thả buộc dải lụa lên vài lọn tóc đen như dải lụa mềm buông xõa trên vai. Cô không buộc chặt lắm, cố tình hỏi anh bằng giọng tò mò: “Đêm nay, anh có thể mạnh tay một chút, làm nó rơi ra không?”

Nếu cô bị anh làm cho rung động thật mạnh, thì cả người sẽ hoàn toàn buông thả mất thôi.

Lời cô như cố tình trêu ghẹo chú sư tử lớn. Đôi mắt màu hổ phách của Ninh Thương Vũ càng thêm sâu thẳm, anh nhìn cô chăm chú: “Tất nhiên là được, đêm nay em có quyền ra lệnh cho món quà Giáng Sinh của em làm bất cứ điều gì.”

Lâm Trĩ Thủy không nhịn được cười: “Thật sao?”

Ninh Thương Vũ dùng hành động để trả lời, đang lúc ép chú cừu nhỏ thuần khiết này xuống cạnh cây thông Noel, Lâm Trĩ Thủy đưa tay chống nhẹ lên ngực anh, ánh mắt họ giao nhau: “Khoan đã.”

Cô còn chưa bật sáng cây thông noel mà mình đã vất vả trang trí suốt cả ngày hôm nay.

Đầu ngón tay cô trước tiên lần theo sợi dây chuyền trên cổ sư tử lớn, kéo nhẹ như ra hiệu anh ngoan ngoãn nghe lời. Sau đó, cô với tay cầm chiếc điều khiển nhỏ đặt cạnh đống quà và kẹo trên thảm.

Ngay khi nhấn nút, âm nhạc du dương vang lên đầu tiên, sau đó cây thông Noel thật đặt trong phòng khách đồng loạt phát sáng bằng những dải đèn vàng óng ánh, từng vòng ánh sáng lan tỏa từ dưới lên tận đỉnh, nơi một chú sư tử con hoạt hình cũng phát sáng lung linh.

Chú sư tử nhỏ đó còn rực rỡ hơn bất kỳ chiếc bóng đèn nào, phản chiếu rõ nét khuôn mặt và ánh mắt của cô và Ninh Thương Vũ.

Lâm Trĩ Thủy nhỏ nhẹ cất tiếng lẫn trong tiếng nhạc, giọng thoáng chút hồi hộp: “Em muốn xin ông già Noel một sư tử con, có được không?”

Ninh Thương Vũ im lặng vài giây rồi kéo tay cô đặt lên áo choàng gần vùng bụng dưới của anh: “Trĩ Thủy, em nên xin ở chỗ này mới đúng.”

Ban đầu cô tưởng anh ám chỉ muốn cô trả lại một thứ gì đó tương xứng. Cho đến khi vạt áo được vén lên, cô lập tức sững sờ. Cảnh tượng dưới mắt khiến cô bất ngờ không kém lần đầu nhìn thấy anh xăm tên mình nơi đùi trong.

Cô dùng ngón tay chạm nhẹ, phát hiện lần này không phải hình xăm mà là hình vẽ.

Ánh đèn vàng lấp lánh như sao đêm chiếu rõ từng múi cơ đầy sức sống của anh. Hình vẽ cây thông Noel từ bụng dần kéo dài xuống nơi mạnh mẽ nhất của anh.

Ninh Thương Vũ là ông già Noel, là sư tử lớn, cũng là cây thông Noel vĩ đại nhất của cô…

Lâm Trĩ Thủy ngắm nhìn không chớp mắt, vô thức vươn tay chạm vào chiếc chuông tinh xảo treo dưới cây thông, như thể mọi món quà cô mong muốn đều được giấu ở đây.

Ninh Thương Vũ hỏi nhỏ: “Em thích không?”

Lâm Trĩ Thủy chạm hết chuông này rồi đến chuông kia. Dần dần, lòng bàn tay trắng nõn của cô cảm thấy nó nóng bỏng và nặng trĩu, như háo hức muốn gần gũi thân mật hơn với cô.

Cô rút tay lại, cảm giác vùng da đỏ ửng nóng ran lan khắp người, như thể sắp tan thành nước: “Ừm, tất cả hãy dành cho em đi.”

Đêm nay là Giáng Sinh.

Lâm Trĩ Thủy nguyện cầu như đang hành hương, mong những chiếc chuông kia sẽ lắc mạnh hơn nữa để mang quà đến cho cô.

Ninh Thương Vũ là ông già Noel trẻ tuổi đẹp trai, hào phóng vô cùng. Anh không chỉ đáp ứng mọi điều cô mong ước, mà còn khắc họa nguyên vẹn hình cây thông Noel trên bụng mình lên làn da trắng nõn hơi ửng hồng của cô.

Tuy nhiên, Lâm Trĩ Thủy cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì cuối cùng không giữ được hình vẽ cây thông rõ nét ban đầu ấy.

Nhưng bù lại, cô vô cùng thích thú khi chiếc chuông lớn của anh đã rộng lượng treo lên cây thông xinh đẹp chưa kịp phai mờ của cô rất lâu.

Để ghi lại kỷ niệm đặc biệt này, cô nũng nịu yêu cầu anh kiềm chế chút để cô lấy điện thoại chụp lại.

Ninh Thương Vũ nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cô. Đôi khi, chính những hành động vô tình và những suy nghĩ táo bạo đầy mới mẻ của cô mới là lý do thật sự khiến anh ngày càng si mê cô hơn.

Lâm Trĩ Thủy vui buồn giận hờn đều vô cùng chân thật, thuần khiết đến mức không chút tạp chất, giống như một thiên sứ trong trắng sống trên tháp ngà, hoàn toàn tín nhiệm mà nhiệt tình trao trọn bản thân cho anh.

Ninh Thương Vũ đón nhận tất cả, cũng nồng nhiệt đáp lại cô bằng tình yêu mãnh liệt không kém.



Mọi chuyện xảy ra đêm nay đều là sự ăn ý ngầm giữa hai người. Ninh Thương Vũ không thực hiện các biện pháp an toàn như trước nữa. Sáng hôm sau, Lâm Trĩ Thủy thức dậy từ chiếc giường lớn phủ nhung đen trong phòng ngủ chính, mắt còn chưa mở mà khóe môi đã cong lên một nụ cười.

Cô nằm ngửa bất động, thích thú cười một lúc lâu. Khi cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp của Ninh Thương Vũ—lúc này vẫn chưa ra khỏi nhà—định xoay người ôm lấy cô, Lâm Trĩ Thủy lập tức tránh nhẹ, dịu dàng nhắc nhở: “Anh cẩn thận, đừng đè lên em bé của em đấy.”

Ninh Thương Vũ đã từng chứng kiến dáng vẻ hoàn toàn không hiểu gì về kiến thức sinh lý của cô, những gì cô biết đều từ thực hành mà ra. Nghe vậy, hàng lông mày sắc sảo, tuấn tú của anh vẫn điềm nhiên không nhíu lấy một cái, giọng nói vừa thức dậy còn mang chút biếng nhác: “Mới có một đêm, chưa đến hai tư tiếng đồng hồ, đâu có nhanh như vậy được.”

“Nhất định là có rồi.” Lâm Trĩ Thủy cực kỳ tin tưởng vào năng lực sinh sản mạnh mẽ từ thân hình cường tráng, cao lớn của Ninh Thương Vũ.

Cực kỳ mạnh.

Trước đây không có bất kỳ sự cố nào xảy ra, là bởi lần nào Ninh Thương Vũ cũng làm tốt biện pháp an toàn đến cực hạn. Đừng nhìn anh lúc nào cũng như một con sư tử thích dùng mùi hương để đánh dấu lãnh địa riêng tư, khiến cô thường xuyên đỏ bừng cả người. Kỳ thực, anh luôn lý trí đến mức tuyệt đối kiểm soát mọi thứ, những nơi không nên chạm đến, anh đều không nhỏ giọt vào dù chỉ một chút.

Lâm Trĩ Thủy thầm nghĩ, gen của anh vốn đã xuất sắc như vậy, không có thai mới là vấn đề. Vì thế cô càng thêm chắc chắn trong bụng mình đang mang theo một chú sư tử con, từ lúc thức dậy vào buổi sáng đã hết sức cẩn thận, tránh cho bản thân va chạm vào bất kỳ thứ gì.

Thậm chí, khi đang mặc áo ngủ lụa, ngồi bên bàn ăn dưới nhà thưởng thúc món chè yến ngọt ngào, Lâm Trĩ Thủy bỗng nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện—nơi Ninh Thương Vũ lúc này đang mặc vest cao cấp chỉn chu, mái tóc đen nhánh vuốt ngược ra sau—nhẹ nhàng đề nghị: “Ninh Thương Vũ, từ hôm nay chúng ta dừng sinh hoạt vợ chồng nhé.”

Ninh Thương Vũ dễ dàng nhìn thấu ý đồ của cô, khóe miệng khẽ nhếch, bắt chước giọng điệu cô một cách thản nhiên: “Sao vậy, sợ anh làm tổn thương em bé à?”

Lâm Trĩ Thủy chống một tay lên má, đầu ngón tay khẽ chạm vào vùng da trắng hồng, thật thà thú nhận: “Ừm, ai bảo chồng nhỏ của em dữ dằn như thế, chẳng may làm con em sợ thì sao?”

Ninh Thương Vũ không trả lời, hiển nhiên sẽ không đồng ý theo cô.

Qua vài giây, Lâm Trĩ Thủy đứng dậy khỏi ghế, vạt áo mềm mại lướt qua mắt cá chân trắng nõn, chậm rãi bước về phía anh, ngồi lên đùi anh nơi có hình xăm, nhẹ nhàng bổ sung: “Thật ra cũng không phải cấm hoàn toàn. Nếu anh muốn, em có thể hôn anh.”

Trên đời này không ai biết làm nũng hơn Lâm Trĩ Thủy, cô vừa nói vừa nhẹ nhàng áp khuôn mặt mềm mại vào lòng bàn tay Ninh Thương Vũ, hàng mi dài và đẹp chớp nhẹ, ánh mắt ngập tràn chờ mong lấp lánh: “Ninh Thương Vũ, em yêu anh nhiều lắm. Thật sự rất muốn sinh cho anh một em bé giống hệt anh, bởi chỉ cần giống anh, em nhất định sẽ cực kỳ cực kỳ yêu thương nó!”

Những lời này thật giả khó phân, nhưng vẫn thành công làm mềm lòng Ninh Thương Vũ. Đôi mắt màu hổ phách của anh bị ánh nhìn của cô lay động, không còn lạnh nhạt như ban đầu.

Linh cảm đầy tính “động vật nhỏ” của Lâm Trĩ Thủy luôn vô cùng chính xác. Vừa đúng một tháng sau, vào tối trước đêm giao thừa, ngoài khung cửa kính sát đất là trận tuyết lớn bay lất phất như thể ông trời đang ăn mừng cho sự xuất hiện của đứa bé này.

Ninh Thương Vũ còn đang làm việc trong thư phòng thì cánh cửa gỗ nặng nề đang đóng kín bỗng nhiên được đẩy ra.

Anh ngước mắt nhìn lên.

Lâm Trĩ Thủy dựa người vào cửa, trên môi là nụ cười ngọt ngào, tay khẽ lắc lắc chiếc que thử thai, làm nũng nói: “Em đã bảo rồi mà, khả năng sinh sản của anh rất mạnh đấy.”

[Tác giả có lời muốn nói:

Cừu non: Lần đầu tiên nhìn thấy sư tử lớn, chỉ nhìn sự chênh lệch chiều cao và vóc dáng to lớn kia thôi, đã đoán ra ngay sức mạnh sinh sản và h*m m**n của sư tử lớn nhất định vô cùng mạnh mẽ.]