SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Ngày Ngày Nhớ Mong - Kim Họa

Chương 86:

- Kim Họa -

Vào thời điểm rạng sáng, sau khi đặt que thử thai lên bàn làm việc của Ninh Thương Vũ, Lâm Trĩ Thủy bỗng nhiên nổi hứng muốn xuống lầu đắp người tuyết hình một nhà ba người.

Cô chuẩn bị rất cẩn thận, khoác chiếc chăn len dày dặn mềm mại, bên dưới là áo ngủ bằng nhung, tuyết vừa rơi xuống chưa lâu đã tan mất trên vải áo.

Trước đây Lâm Trĩ Thủy chưa từng nghịch tuyết, cho nên dù cầm trên tay tuyết mới rơi, cố gắng nặn thành một quả cầu tuyết cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, trông hơi xấu xí. Cô cau mày, đang loay hoay thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Ninh Thương Vũ từ phía sau đi tới.

Tay phải Ninh Thương Vũ xách theo một chiếc ghế. Khi bóng dáng cao lớn ấy tới gần, Lâm Trĩ Thủy hơi nghiêng đầu nhìn sang, có phần ngạc nhiên, vừa định hỏi: đắp người tuyết cũng cần dùng đến ghế sao?

Ninh Thương Vũ thong dong đặt ghế xuống mặt tuyết, ngón tay thon dài đều đặn nắm vững lưng ghế, như thể đang kiểm tra độ cân bằng. Rồi anh cúi người bế ngang cô lên, cánh tay khẽ nhấc thử, thật nhẹ.

Mãi đến khi được đặt ngồi yên trên ghế, Lâm Trĩ Thủy mới lấy lại tinh thần, vô thức gọi một tiếng: “Ninh Thương Vũ…”

Từ lúc biết cô mang thai như mong muốn, gương mặt Ninh Thương Vũ vẫn luôn trầm tĩnh, chẳng hề biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt. Không khí đêm tuyết giá lạnh, càng khiến ngón tay anh chạm vào má cô nóng bỏng đến lạ lùng. Anh hỏi: “Muốn đắp mấy người?”

“Ba… ba người đi.” Lâm Trĩ Thủy chớp mắt, vẻ vô tội.

Cô nhận ra Ninh Thương Vũ định hạ mình giúp cô làm việc này, nên ngoan ngoãn ôm gối, cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, yên lặng ngắm nhìn anh. Bên cạnh, lớp tuyết mỏng khẽ phủ lên đám cây cỏ quý hiếm, sắc đỏ thẫm thấp thoáng bên dưới cũng không sao sánh được với vẻ đẹp rạng ngời của anh lúc này.

Mà Ninh Thương Vũ đúng là người vạn năng, việc gì cũng tinh thông. Ngay cả đắp người tuyết thôi, đôi tay ấy—bàn tay từng nắm giữ hàng trăm tỷ tiền vốn trên bàn đàm phán—đắp người tuyết cũng đẹp hơn người khác cả vạn lần.

Mười phút sau, dưới màn đêm yên tĩnh, Lâm Trĩ Thủy mở to đôi mắt lấp lánh, chăm chú thưởng thức kiệt tác hoàn mỹ của Ninh Thương Vũ.

Trên mặt đất, một người tuyết lớn đang ôm một người tuyết nhỏ vào lòng, cạnh bên lại có thêm một người tuyết bé xíu nép thân mật bên cạnh.

Nhưng Lâm Trĩ Thủy hơi nhíu mày, chỉ tay vào người tuyết: “Sao anh không ôm em bé của chúng ta?”

Ninh Thương Vũ thản nhiên phủi tuyết vụn trên đầu ngón tay, giọng bình tĩnh: “Anh đang bế em rồi, không còn tay bế con nữa.”

Nghe vậy, Lâm Trĩ Thủy mới để ý hai tay người tuyết lớn rõ ràng đang ôm chặt người tuyết nhỏ, vững chắc tựa như tòa thành kiên cố nhất. Cô mím đôi môi phớt hồng, nhất thời chẳng tìm được lý lẽ nào để phản bác lại sự ung dung tự tại của Ninh Thương Vũ.

Nhưng càng ngẫm càng thấy cảnh tượng này thật đáng yêu biết mấy.

Lâm Trĩ Thủy khẽ cong đôi mắt, lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh gia đình tuyết ba người, cố ý đưa cả hình ảnh Ninh Thương Vũ dáng vẻ quý phái, cao lớn đang đứng trên tuyết vào trong khung hình.

Cô thích dùng cách chụp ảnh đầy chân thành để lưu giữ lại những khoảnh khắc hạnh phúc.

Chẳng chút do dự, Lâm Trĩ Thủy chọn ra một bức rồi đăng lên vòng bạn bè trên Wechat của mình, kèm theo dòng chú thích: [Anh đứng giữa ánh sáng.]

Những chú sư tử nhỏ trong nhà họ Ninh lập tức xu nịnh, vào bấm like cho cô, nhưng tất cả đều đoán được chân tướng đằng sau.

Ngay cả Ninh Trác Vũ cũng bình luận bên dưới: “Người tuyết đang ngồi xổm dưới chân anh trai đáng kính của tôi là chú sư tử giữ cửa nào đây? Là tôi à?”

Ninh Từ Vũ trả lời cậu ta: “Nhìn giống tôi hơn.”

Nhất thời, cả đám liền hào hứng vào góp vui, đều thi nhau tự nhận bản thân chính là kẻ đang quỳ rạp dưới quyền thống trị của Ninh Thương Vũ.

Duy chỉ có Lâm Hy Quang xa xôi tận vùng Giang Nam để lại một lời nhắn bên dưới: [Gia đình tuyết ba người ư? Lâm Trĩ Thủy, nghe điện thoại ngay.]

*

Kế hoạch muốn có một em bé sư tử nhỏ của Lâm Trĩ Thủy, từ trước tới giờ chưa từng tiết lộ cho ai biết. Cô luôn kín miệng vô cùng, bên ngoài nhìn tưởng cô thuần khiết vô tội dễ bị lừa, nhưng đến lúc người khác nhận ra thì cô đã âm thầm lên kế hoạch thành công từ lâu rồi.

Nếu Lâm Hy Quang biết trước cô em gái mười chín tuổi của mình đã muốn sinh con cho cuộc hôn nhân thương mại này, chắc chắn sẽ lập tức ngăn cản.

Thậm chí, cô ấy sẽ nghi ngờ rằng chính Ninh Thương Vũ đã âm mưu từ trước, dụ dỗ em gái sinh con.

Buổi sáng sớm, lát nữa Lâm Trĩ Thủy phải ra khỏi nhà tới biệt thự cũ đón giao thừa. Cô mặc váy dài nhung đỏ, nằm úp trên sofa trong phòng khách nói chuyện video với chị gái. Nghĩ bụng tư thế này đè vào bụng không tốt, cô lại chuyển sang nằm ngửa.

Nhìn thấy nét lạnh lùng khó giấu trên gương mặt xinh đẹp tinh tế của chị gái trên màn hình, cô khẽ nói nhỏ: “Tông Tông, là em chủ động đòi sinh con.”

Lâm Hy Quang bảo: “Em có đứa bé này rồi, tương lai nếu muốn hối hận, muốn làm ầm ĩ ly hôn trở về khu Cảng sống như trước kia, dù có trả lại tất cả tài sản cho cậu ta để được ra đi, cũng không còn khả năng nữa.”

Đứa con máu mủ này sẽ trở thành sợi dây ràng buộc sâu sắc nhất giữa cuộc đời Lâm Trĩ Thủy và Ninh Thương Vũ. Cho dù lời thề non hẹn biển bị năm tháng vô tình xô đổ, thì sự tồn tại của sinh mệnh bé nhỏ này vẫn là điều không thế lực nào có thể xóa bỏ được.

Lâm Trĩ Thủy nghĩ ngợi giây lát: “Em muốn một mối liên kết không ai phá được với Ninh Thương Vũ. Tông Tông, em thấy chị không tin tưởng hôn nhân lắm, trong lòng thiếu cảm giác an toàn, hay chị dành thời gian nói chuyện với anh rể một chút đi.”

Lâm Hy Quang: “…”

Lâm Trĩ Thủy rất yên tâm về cuộc hôn nhân này, tất cả đều bắt nguồn từ con người Ninh Thương Vũ. Cô thành thật thổ lộ cảm xúc với Lâm Hy Quang, giọng nói nhẹ nhàng nhưng từng chữ từng chữ đều vô cùng kiên định: “Trên thế giới này, nếu anh ấy không thể cho em cảm giác an toàn tuyệt đối, thì em cũng chẳng còn lý do gì để bước chân ra ngoài thế giới nữa. Em yêu anh ấy, từ giây phút đầu tiên gặp anh ấy, em đã khao khát được anh ấy bảo vệ.”

Ngay từ lần đầu gặp gỡ sau khi bị “thả dù” xuống cuộc hôn nhân này, Lâm Trĩ Thủy đã bị khí chất tràn đầy sức sống của Ninh Thương Vũ thu hút. Thậm chí cô còn bắt đầu xuất hiện những phản ứng nhạy cảm về mặt thể xác một cách ngây ngô, mơ hồ.

Ban đầu, cô nghĩ rằng đây có thể chỉ là phản ứng sinh lý tự nhiên trong giai đoạn phát triển, sự tò mò và khao khát vốn dĩ là điều bình thường.

Nhưng về sau, trong những tháng ngày sớm tối bên nhau, Lâm Trĩ Thủy dần nhận ra rằng, bất cứ ai trên đời này cảm thấy say đắm vì Ninh Thương Vũ cũng đều là lẽ thường tình.

Lâm Trĩ Thủy không kìm nổi ánh mắt lấp lánh, hỏi Lâm Hy Quang: “Anh ấy thực sự hoàn mỹ, em chẳng tìm nổi một điểm thiếu sót nào ở anh ấy cả. Chẳng trách trước khi kết hôn, ở Tứ Thành biết bao quý tộc giàu có đều tranh giành cơ hội liên hôn với anh ấy. Giả sử anh ấy không thích em, mà em chỉ cần lỡ nhìn thấy anh ấy trước một lần thôi, chắc chắn cũng sẽ thao thức cả đêm, chỉ mong sao chiếm được anh ấy.”

Ừm, có lẽ khi ấy, mọi chuyện sẽ là một cảnh tượng khác hoàn toàn.

Sau khi mang thai, đầu óc nhỏ bé của Lâm Trĩ Thủy càng hay suy nghĩ vẩn vơ. Cô nghĩ, giả sử lúc ấy Ninh Thương Vũ không chỉ đích danh cô để liên hôn, mà cô lại vừa khéo thích anh…

Vậy thì chắc chắn cô sẽ gia nhập vào ngành y tế của nhà họ Lâm, lấy được dự án kinh doanh, bước lên bàn đàm phán, dùng hết tâm cơ để mê hoặc tham vọng quyền lực trong con người Ninh Thương Vũ.

May thay, anh đã ra tay trước, giúp cô tiết kiệm được bao nhiêu sức lực.

Nghĩ đến đây, Lâm Trĩ Thủy lại nói với Lâm Hy Quang, người đang dần trở nên im lặng trong cuộc gọi video: “Tông Tông, em không còn là đứa trẻ yếu đuối ngày xưa nữa, không còn phải đợi chị ôm mới ngủ được vào mỗi đêm khuya. Em có thể bảo vệ tốt con của em, và em cũng có đủ năng lực để bảo vệ chị và mẹ.”

Từ trước đến giờ, Lâm Trĩ Thủy luôn luôn hiểu rõ, danh tiếng lẫy lừng của Lâm Hy Quang ở bên ngoài đã phải vất vả đến mức nào mơi có thể có được.

Vì vậy mà cô luôn ước có thể nhanh chóng trưởng thành, đều là vì muốn bảo vệ chị gái mình.

*

Mặc dù ban đầu Lâm Hy Quang có phần không hài lòng khi biết cô còn nhỏ tuổi đã mang thai, nhưng khi tin tức truyền tới nhà họ Lâm bên phía cảng, Thịnh Minh Anh chỉ đáp lại đúng một câu: “Đã biết.”

Giờ phút này là đêm giao thừa, Lâm Trĩ Thuỷ đang ở phòng khách ngôi nhà cổ sáng ánh đèn. Sau khi đọc xong tin nhắn của mẹ, cô im lặng vài giây, rồi gửi lại một biểu tượng chú mèo vươn móng đòi lì xì.

Thịnh Minh Anh mãi một lúc sau mới gửi lại hai phần.

Một phần cho cô.

Một phần cho đứa bé còn chưa chào đời.

Khoé mắt Lâm Trĩ Thuỷ lập tức cong lên vui vẻ. Ngay sau đó, bên Giang Nam, chị gái cô đang đón giao thừa thì chưa thấy động tĩnh gì, nhưng anh rể Sở Thiên Thư đã gửi cho cô hai phần lì xì.

Mười phút sau.

Chị gái mới gửi lì xì qua, cũng là hai phần.

Đôi vợ chồng này chẳng buồn bàn bạc trước, lại trùng nhau mất rồi. Lâm Trĩ Thuỷ nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay trắng ngần bấm nhận, sau đó cũng gửi lại biểu tượng chú mèo giống nhau bày tỏ ý cảm ơn.

Kế đến, đến lượt Lâm Trĩ Thuỷ ngồi yên ổn ở vị trí chủ vị trên sofa, phát lì xì cho những người có vai vế thấp hơn trong nhà cũ. Năm ngoái cô và Ninh Thương Vũ làm ầm ĩ đòi ly hôn, không ở đây đón Tết, cũng không ai dám hỏi gì thêm.

Năm nay, là lần đầu tiên cô đón giao thừa ở nhà họ Ninh, so với bên nhà họ Lâm thì náo nhiệt hơn rất nhiều. Nghe đồn con cháu nhà ông cụ Ninh có tới cả trăm người, quả thật không sai chút nào. Dù chỉ là dòng bên, chỉ cần là người có thể mang lại lợi ích cho gia tộc, đều đủ tư cách tới đây xuất hiện trước mặt cô.

Đôi mắt trong veo như lưu ly của Lâm Trĩ Thuỷ sắp không nhận rõ nổi ai với ai nữa. May sao Ninh Thương Vũ lên tiếng, khí thế đầy quyền uy từ chối không cho thêm những người còn lại đến làm phiền cô.

Ở đây, không ai biết chuyện Lâm Trĩ Thuỷ mang thai.

Ninh Thương Vũ hiếm hoi giải thích nguyên do với cô: “Ba tháng đầu không thể tiết lộ ra ngoài.”

Lâm Trĩ Thuỷ chớp chớp hàng mi, dường như muốn chớp đi sự kinh ngạc: “Nhà anh còn có quy tắc này à?”

“Nghe mẹ nói vậy thôi.” Trước mặt cô, khí thế sắc bén của Ninh Thương Vũ tạm thời thu liễm sạch sẽ, anh yên lặng trong giây lát, rồi nói tiếp: “Chỉ là mê tín phong kiến đời trước thôi.” Rõ ràng chính anh nói ra, nhưng bây giờ lại bày ra vẻ mặt bài xích mê tín.

Lâm Trĩ Thuỷ bỗng nhiên vươn tay ôm nhẹ lấy Ninh Thương Vũ một lúc, cúi thấp ánh mắt, không hỏi thêm gì nữa.

Ninh Thương Vũ không vô cớ nhớ lại những lời Bạch Âm Kha từng nói khi anh còn nhỏ; nhất định vì chuyện cô mang thai, mới khiến anh nghĩ tới cha mẹ ruột mất sớm của mình.

Có lẽ khi Bạch Âm Kha mang thai Ninh Thương Vũ, cũng đã từng giấu nhẹm ba tháng để cầu bình an cho con ra đời.

Lâm Trĩ Thuỷ đoán hẳn là vậy, nhưng cô không muốn hỏi rõ đáp án từ anh, rất nhanh liền khéo léo bỏ qua chủ đề này, cô đột nhiên hỏi: “Sao không có pháo hoa vậy?”

“Anh cả nói năm nay cấm bắn pháo hoa trong nhà cổ.” Người đáp lời cô là một thanh niên trẻ tuổi, cũng thuộc hàng chữ “Vũ”, tên gì Lâm Trĩ Thuỷ không nhớ ra, nhưng thái độ cậu ta rất thân thiết: “Có lẽ là sợ ồn thôi.”

Lâm Trĩ Thuỷ ngước lên nhìn khuôn mặt nghiêng sắc bén của Ninh Thương Vũ đang lặng lẽ nâng trà uống. Đâu phải sợ ồn, rõ ràng là sợ kinh động tới chú sư tử nhỏ đang ngoan ngoãn ngủ say trong bụng cô mới đúng.

Chỉ là ý cười còn chưa kịp hiện lên trong đôi mắt, ngoài sân càng thêm phối hợp, đột nhiên không hề báo trước vang lên một tràng pháo hoa rực rỡ, ánh sáng lấp lánh trong đêm tuyết gần như xuyên cả vào trong qua ô cửa kính.

Mọi người trong phòng đều sửng sốt, lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau.

Xác nhận không phải ai trong số những người đang ngồi đây.

Lúc này, Lâm Trĩ Thuỷ vừa khéo dùng bả vai tựa vào trước ngực Ninh Thương Vũ, cơ thể cô vô thức run nhẹ, khiến anh trực tiếp cảm nhận rõ ràng cô vừa bị giật mình.

Giây tiếp theo, sắc mặt Ninh Thương Vũ lập tức lạnh hẳn xuống: “Trác Vũ.”

“Em biết rồi.” Ninh Trác Vũ gần như vừa nghe thấy tên mình liền lười biếng đứng dậy khỏi sofa đơn, thong thả bóp nhẹ những khớp tay trắng muốt thon dài, “Để em xem là tên chó con nào quậy phá.”

“Ninh Thương Vũ.” Đầu ngón tay Lâm Trĩ Thuỷ lặng lẽ kéo nhẹ góc áo Ninh Thương Vũ, cố hạ giọng để không ai nghe thấy: “Đêm giao thừa, đừng đánh em trai.”

Ngoài kia màn pháo hoa hoành tráng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, không biết đã bắn bao nhiêu mà đến mức ồn ào gây phiền nhiễu cho người dân.

Ninh Thương Vũ bao trọn đầu ngón tay cô vào lòng bàn tay mình, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy cả bàn tay cô: “Chờ pháo hoa tắt rồi, anh đưa em về nghỉ trước.”

Dáng vẻ dịu dàng chăm sóc ân cần này của anh rất ngắn ngủi, Lâm Trĩ Thuỷ đáp hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, bởi vì ngay sau đó, Ninh Trác Vũ như xách cổ chó con, đá vào một người vừa bay từ tận Học viện Mỹ thuật Surikov về là Ninh Thư Vũ.

Áp lực vô hình từ khí thế của Ninh Thương Vũ lan ra, rõ ràng không có ý định bỏ qua cho đối phương chút nào.

Lâm Trĩ Thủy nhẹ nhàng giữ lấy ống tay áo anh, có ý muốn giúp Ninh Thư Vũ thoát thân, giọng có phần hiếu kỳ hỏi: “Chẳng phải cậu đi làm nghệ thuật sao, sao đột nhiên lại về nhà thế này?”

Ninh Thư Vũ mặc một bộ đồ như bảng pha màu, chỉnh lại chiếc cổ áo vest màu xanh lam bị làm rối, nhưng dù thế nào, cũng không thể để mất phong thái được, “Ba người tuyết chị đăng trong vòng bạn bè không đẹp bằng tôi làm, tôi về đây… để đắp người tuyết cùng chị đấy.”

Chuyện này mà cũng phải ganh đua à?

Lâm Trĩ Thủy tốt bụng nhắc nhở: “Người tuyết đó là do Ninh Thương Vũ tự tay làm đấy.”

“…”

*

Năm mới.

Đêm giao thừa, Ninh Thư Vũ lén lút trở về nhà, lấy cớ là muốn cùng cô đắp người tuyết, nhưng thực chất là hiếu thuận muốn cùng ông nội đón giao thừa. Lâm Trĩ Thủy và Ninh Thương Vũ rời khỏi ngôi nhà cổ đang vô cùng náo nhiệt và tưng bừng ấy. Vài ngày sau đó, cô không xuất hiện để vất vả ứng phó với đám họ hàng nhà họ Ninh nữa.

Đó là vì Ninh Thương Vũ không cho phép.

Ngày mùng ba Tết, Lâm Trĩ Thủy dưới sự hộ tống của anh, bí mật và kín đáo đến bệnh viện tư cao cấp của nhà họ Ninh để kiểm tra toàn thân, đảm bảo rằng sức khỏe hoàn toàn ổn định, em bé trong bụng cũng rất khỏe mạnh.

Nhưng Ninh Thương Vũ lại cứ coi cô như món đồ dễ vỡ vậy…

Thực ra, Lâm Trĩ Thủy ở nhà cũng không cảm thấy cô đơn hay nhàm chán. Ngay ngày hôm sau, quản gia đã đưa cho cô danh sách những món đồ sơ sinh mà Ninh Thương Vũ đã căn dặn chuẩn bị từ một tháng trước.

Tức là ngay sau ngày Giáng sinh.

Lâm Trĩ Thủy nhìn những món đồ riêng tư đắt giá nhiều vô số kể ấy, chớp mắt, cuối cùng mới chậm rãi nhận ra rằng có lẽ anh đã dự liệu về đứa bé này còn sớm hơn cả cô.

Đêm đó, Lâm Trĩ Thủy cuộn mình trong chiếc chăn bông mềm mại, ánh đèn tường dịu dàng phủ lên cô một vẻ đẹp ấm áp, thuần khiết. Đợi đến khi Ninh Thương Vũ từ phòng tắm bước ra, thân hình cao lớn khoác hờ chiếc áo ngủ chưa buộc dây, cô như tự giác tìm đến nguồn sống mà nắm lấy tay anh thật chặt, “Ninh Thương Vũ, dạo này anh lạnh nhạt với em quá.”

Ninh Thương Vũ gần như muốn bùng cháy ngay trong lòng bàn tay cô, ánh mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ hỏi lại: “Anh lạnh nhạt à?”

Lâm Trĩ Thủy suýt không giữ nổi nữa, lòng bàn tay nóng bỏng, cảm giác như anh hoàn toàn chưa hề giải tỏa trong phòng tắm, “Lạnh nhạt lắm, từ lúc em mang thai đến giờ, anh chưa từng hôn bụng em một lần noà, cũng chưa bao giờ chào bé con buổi tối hay buổi sáng.”

Ngoài việc ngày càng chăm sóc và để ý cô hơn, đối với đứa bé trong bụng, hành động của anh thì có, nhưng cảm xúc lại vô cùng bình ổn, chẳng hề biểu lộ chút nào gọi là kích động.

Lâm Trĩ Thủy vốn muốn kể hết nỗi lòng cho anh nghe.

Ai ngờ, Ninh Thương Vũ lại bóp nhẹ lên má cô, dịu dàng nhắc lại câu nói hôm Giáng sinh mà không có chút h*m m**n nào: “Ai từng nói sợ anh dữ quá sẽ làm tổn thương bé con?”

Lâm Trĩ Thủy ngẩn ra, lần này phản ứng rất nhanh, lập tức nhận ra Ninh Thương Vũ chắc chắn cố ý rồi!!!

Cố tình hiểu sai ý cô…

Thực ra mới mang thai được một tháng, vòng eo cô vẫn như cũ, cân nặng còn giảm đi ít nhiều, không biết có phải lại bắt đầu chán ăn hay không. Ninh Thương Vũ mạnh mẽ ôm lấy thân hình mảnh mai này, hơi nóng mãnh liệt phả lên vầng trán trắng muốt của cô, “Thiện Thiện, em cả ngày chỉ nghĩ đến đứa bé trong bụng thôi, bao giờ thì nghĩ đến anh đây?”

Lâm Trĩ Thủy chịu không nổi mỗi khi anh dùng môi cọ vào cằm cô, vừa như hôn vừa như không, còn cố tình hạ giọng nói những lời khiến tim cô rung lên, hơi thở cũng bất giác trở nên gấp gáp: “Em càng yêu bé sư tử nhỏ này, anh lại càng muốn cuồng nhiệt với em hơn. Nhớ em.”

Ninh Thương Vũ bật cười một tiếng, rồi lại ghé vào khóe môi cô, nhỏ giọng nói một câu càng quá đáng hơn: “Nên yêu em thế nào đây? Thả ông chồng nhỏ em thích vào trong đó chào hỏi một chút à? Nói với bé con rằng anh là bố nó?”

“…”

Lâm Trĩ Thủy chịu thua.

Ninh Thương Vũ hoàn toàn không biết xấu hổ, cho dù quan tâm tới thân thể cô, không thể thật sự tiến vào, cũng sẽ nói ra những lời khiến cô tự tưởng tượng đến cảnh tượng đó.

Bất giác, vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Lâm Trĩ Thủy áp sát vào lồng ngực rắn chắc rõ nét của anh, cô thực sự ướt rồi, chỉ bởi câu nói của anh.

So với việc Ninh Thương Vũ còn có thể dùng thuốc ức chế để khống chế sức lực mạnh mẽ của thân thể, thì từ khi mang thai, thể chất của cô lại càng nhạy cảm hơn hẳn.

Chỉ cần được anh ôm thôi cũng đủ khiến cô ướt đẫm, thật quá bất công.

Lâm Trĩ Thủy hít sâu một hơi, cảm nhận bầu không khí giữa hai người ngày càng trở nên ám muội, rồi nhìn anh bằng ánh mắt vừa ngây thơ lại vừa bất lực, “Sao lại thành ra thế này… Từ khi mang thai, ngày nào em cũng khao khát được anh chạm vào.”

Xấu hổ chết mất thôi!!!

Lâm Trĩ Thủy vốn tưởng rằng người không chịu nổi trước sẽ là Ninh Thương Vũ, bởi dù sao dưới vẻ ngoài hoàn hảo đó, anh vẫn luôn bị ảnh hưởng bởi chứng nghiện t*nh d*c.

Kết quả người không chịu nổi trước lại là cô… càng ngày càng nhạy cảm hơn.

Lâm Trĩ Thủy chỉ còn biết ấm ức cầu cứu người thầy khai sáng d*c v*ng độc nhất vô nhị này, hơi thở ấm áp phả vào cằm anh.

Chỉ mới áp sát mười giây thôi.

Cô lại ướt nữa rồi.

“Thương Vũ…” hơi thở Lâm Trĩ Thủy gấp gáp, giọng nói có chút ướt át: “Anh chạm vào em đi.”

Lời tác giả

Tiểu Trĩ Thủy: Ngày nào tôi cũng thèm muốn.

Ninh siêu bự: Ngày nào tôi cũng kiêng quan hệ.