SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Ngày Ngày Nhớ Mong - Kim Họa

Chương 87:

- Kim Họa -

Lâm Trĩ Thủy chỉ cần một ngón tay của anh là đủ, không hề tham lam.

Chiếc áo ngủ bằng lụa mềm mại của cô không cần Ninh Thương Vũ đụng vào cũng tự động trượt xuống, tim đập mạnh tưởng chừng sắp vọt ra khỏi lồng ngực, lao thẳng vào lòng bàn tay ấm áp của anh.

Ninh Thương Vũ nâng niu trái tim yếu mềm ấy một cách cẩn trọng, say mê để lại trên đó những dấu vết nguy hiểm và nhiệt độ khó lòng bỏ qua, nhất là ở những nơi còn đẹp hơn cả nốt ruồi nơi đuôi mắt cô.

Chỉ duy nhất vùng bụng đang ấp ủ một sinh mệnh nhỏ bé kia là anh luôn tránh né, đến cả hơi thở cũng không dám để rơi xuống.

Ánh mắt trong veo của Lâm Trĩ Thủy dần trở nên mơ màng, như bị hơi nóng làm choáng váng, không kìm được mà đưa tay níu lấy anh: “Thương Vũ, em muốn…”

Cụ thể muốn điều gì, cô cũng không thể nói rõ.

Ninh Thương Vũ hôn nhẹ vào lòng bàn tay ẩm ướt của cô, hơi thở nóng bỏng áp sát làn da mềm mại, lướt qua cổ tay như muốn cảm nhận từng nhịp đập nơi mạch máu, dịu dàng hỏi: “Muốn gì nào?”

Khoảnh khắc đó, Lâm Trĩ Thủy không kiểm soát được đỏ bừng mặt, cả cổ cũng đỏ lên một vùng.

Cô muốn sống mũi cao thẳng của Ninh Thương Vũ hít hà mùi hương của mình, muốn những ngón tay thon dài đẹp đẽ ấy nhẹ nhàng khám phá từng chút một, muốn nghe rõ tiếng nuốt xuống nơi yết hầu đầy quyến rũ kia.

Ninh Thương Vũ dùng mũi nhẹ nhàng ấn vào mạch máu mỏng manh nơi cổ tay cô, động tác thong thả đầy hờ hững như vậy cũng đủ rồi. Chỉ trong nháy mắt, bàn tay Lâm Trĩ Thủy vốn đang bối rối nắm lấy cánh tay anh bỗng buông thõng xuống vô lực.

Cô vô thức co người vào trong chăn, hàng mi khẽ run lên, ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng dáng cao lớn của Ninh Thương Vũ.

Anh vào phòng tắm lấy khăn ấm trở ra, đã rửa mặt sạch sẽ, đứng bên mép giường cúi xuống, kéo một góc chăn lau khô những vệt nước trong suốt đọng lại trên người cô.

Khi anh chuẩn bị rời đi, Lâm Trĩ Thủy bỗng hỏi bằng giọng nghèn nghẹn: “Có ngon không?”

Ninh Thương Vũ rõ ràng ngừng lại một giây, giọng anh trầm thấp đáp: “Ừ, giống vị nước suối, ngọt.”

Ánh mắt Lâm Trĩ Thủy vô thức rơi trên đôi môi hoàn mỹ của anh, nơi vừa thưởng thức thứ nước ngọt nhất, cô ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn mãi không thôi.

Như thể đang ngầm ra hiệu.

Hôn em đi.

Nhưng Ninh Thương Vũ không tiếp tục giống một con sư tử thích kiểm soát, dùng nụ hôn và hơi nóng để chiếm hữu thân thể cô, mà như gói bọc một con búp bê, anh kéo chăn quấn cô kín mít, nói khẽ: “Hôm nay hết lượt rồi.”

Còn có cả lượt nữa sao???

Lâm Trĩ Thủy không hiểu vì sao Ninh Thương Vũ lại hạn chế sự thân mật giữa hai người, nhưng anh luôn giữ thái độ cực kỳ kiềm chế, chưa từng một lần thực sự dùng cô để giải tỏa, cũng không dễ dàng bị những lời đường mật của cô dụ dỗ.

Gần như mỗi ngày chỉ cho một lần, nếu còn đòi thêm nữa, Ninh Thương Vũ sẽ lập tức chuyển đề tài khác để phân tán sự chú ý nhạy cảm của cô.

Lâm Trĩ Thủy khi tỉnh táo sẽ không dám đối diện trực tiếp với khao khát này của bản thân, nhưng khi h*m m**n nổi lên, cô lại không nhịn được mà quấn lấy anh. Cuối cùng, cô phải trốn vào thư phòng nghiêm túc đọc một số sách chuyên ngành.

Ngón tay trắng ngần lướt qua những hàng chữ đen, ánh mắt nhanh chóng tiếp thu kiến thức rằng cơ thể phụ nữ mang thai vốn rất dễ nhạy cảm, đây hoàn toàn là một hiện tượng sinh lý tự nhiên.

Trong đầu cô lại đồng thời nảy sinh một ý nghĩ khác.

Đêm đến, khi Lâm Trĩ Thủy đặt chiếc bụng nhỏ trắng nõn vào lòng bàn tay Ninh Thương Vũ, cô bất ngờ nói một câu: “Có phải em bị gen của anh xâm nhập rồi không…”

Vòng eo cô cong cong như vầng trăng non, Ninh Thương Vũ thản nhiên dùng ngón tay ch*m r** v**t v*, không hề ngạc nhiên trước những ý nghĩ kỳ lạ cô thường xuyên nói ra từ khi mang thai.

Ngày thường cô an phận ở nhà, luôn thích suy nghĩ vu vơ, thói quen này rõ ràng đã hình thành từ nhỏ.

Một lúc sau, Lâm Trĩ Thủy áp má lên bờ vai căng cứng đầy mạnh mẽ của anh, tham lam hưởng thụ hơi ấm từ làn da anh, nhỏ giọng thì thầm: “Sao em cảm thấy mình cần thuốc ức chế hơn cả anh vậy…”

Mới hơn một tháng đã thế này, còn những tháng ngày dài phía trước, nghĩ tới đây, chưa đợi Ninh Thương Vũ đáp lại, cô đã thở dài đầy khó chịu: “Em nhớ mẹ quá.”

Ninh Thương Vũ cúi đầu ngắm nhìn vẻ mặt tinh tế bỗng trở nên buồn bã của cô một lúc lâu, rồi bất chợt bế cô lên như đang bế một món đồ chơi, lấy tấm chăn len ném ở cuối giường quấn quanh người cô, bước tới sofa ngồi xuống, hướng mặt ra hồ nước rộng lớn bên ngoài cửa sổ sát đất.

Sự chú ý của Lâm Trĩ Thủy nhanh chóng bị thu hút, cô ngước mắt nhìn anh.

Ninh Thương Vũ gọi điện cho quản gia, dặn người từ từ bật sáng hết các đèn đêm quanh hồ nước tự nhiên. Bầu trời đêm lấp lánh đầy sao, ánh sáng trên mặt đất soi rọi những cây thủy sam, lung linh tựa như hàng ngàn con đom đóm cùng lúc lập lòe, khung cảnh đẹp như bước ra từ cổ tích.

Lâm Trĩ Thủy sững sờ, ánh sáng lấp lánh phản chiếu đầy trong đôi mắt trong veo như mặt nước của cô.

Ninh Thương Vũ kiên nhẫn giảng giải cho cô những kiến thức về thiên văn học trong sách giáo khoa, dịu dàng chỉ cho cô thấy đâu là chòm sao Bạch Dương. Giọng anh khe khẽ bên tai vô cùng dễ nghe, còn quyến rũ hơn cả những lời mật ngọt.

Tâm trạng thất thường vì mang thai của Lâm Trĩ Thủy dần ổn định trở lại. Khi Ninh Thương Vũ nói muốn tặng cho cô một ngôi sao, khuôn mặt cô bất giác nở nụ cười ngọt ngào, nghiêng đầu định nhìn anh lần nữa.

Nhưng cô chẳng kịp thấy gì, trước mắt bỗng tối lại, Ninh Thương Vũ đã cúi xuống hôn cô.

Ánh sáng bên ngoài cửa kính sát đất lặng lẽ phủ lên bóng dáng của hai người, đẹp như một bức tranh.

Hai ba ngày tiếp theo, Lâm Trĩ Thủy hình thành thói quen ngắm sao trước khi ngủ. Nhưng cô không nằng nặc đòi Ninh Thương Vũ bận rộn trăm công nghìn việc phải ở bên cạnh, mà tự mình hào hứng dùng chiếc kính thiên văn cao cấp để ngắm sao.

Buổi tối cuối tuần, khi màn đêm vừa buông xuống, Lâm Trĩ Thủy lại tiếp tục ngắm sao. Bất ngờ cô phát hiện xa xa bên bờ hồ có một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh. Đang thắc mắc giờ này ai lại tới chơi, thì ba bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong ống kính của cô.

Là nhóm A Ương!!!

Lâm Trĩ Thủy lập tức ngẩn người, ngón tay cầm kính thiên văn run nhẹ lên, như không dám tin vào mắt mình, tưởng rằng chỉ là ảo giác, thậm chí đến chớp mắt cũng không dám.

Cô lại nhìn lần nữa.

Đúng lúc này, A Mạn đang tiến lại gần, hướng về phía cửa kính lớn trong phòng khách, như thể đã nhận ra bóng dáng nhỏ bé đang cuộn tròn trên sofa giống hệt thời thơ ấu, nhiệt tình vẫy tay gọi lớn: “Thiện Thiện!”

Lâm Trĩ Thủy đỏ hoe mắt, cảm giác chua xót nóng bỏng bất chợt ập đến. Trước đây cô từng buột miệng nói nhớ mẹ, Ninh Thương Vũ cũng ngay lập tức an ủi tâm trạng thất thường của cô.

Sau đó, Lâm Trĩ Thủy không còn nhắc gì về khu cảng nữa. Cô hiểu rõ trong lòng, Ninh Thương Vũ phải gánh vác trọng trách điều hành cả gia tộc, công việc chất cao như núi, đã cố hết sức dành thật nhiều thời gian riêng để ở nhà cùng cô trải qua thời kỳ mang thai.

Thậm chí, vì quan tâm tới sức khỏe cô, Ninh Thương Vũ đã giao toàn bộ dự án nước ngoài cho các em trai, chưa từng dao động ý định, cũng không đưa cô đi công tác cùng nữa, chỉ sợ cô không thích nghi được.

Lâm Trĩ Thủy đều thấy rõ từng điều nhỏ nhặt ấy. Cho dù cảm xúc dao động vì mang thai, cô vẫn luôn cố gắng yên lặng tự mình điều chỉnh. Chỉ đôi khi thực sự không kìm được, cô mới làm nũng đòi anh hôn mình.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới việc Ninh Thương Vũ sẽ đưa nhóm A Ương từ xa xôi đến tận Tứ Thành.

Lâm Trĩ Thủy ngồi trên sofa, bỗng nhiên nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Không lâu sau, cửa phòng ngủ chính được đẩy ra, Ninh Thương Vũ đang làm việc trong thư phòng bước vào, tiếng bước chân anh tiến lại gần.

Lâm Trĩ Thủy không ngẩng đầu, cố gắng giả vờ như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng nhanh hơn cả nước mắt cô rơi xuống, là bàn tay của Ninh Thương Vũ vươn ra, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên má cô.

Lâm Trĩ Thủy mím nhẹ môi, dưới ánh đèn, ngay cả ánh mắt ngước lên nhìn anh cũng đầy nước long lanh: “Anh chẳng nói trước với em gì cả.”

Ninh Thương Vũ không nói trước, vì anh lo nếu cô biết tin sớm sẽ sốt ruột ngày đêm ngóng chờ bên cửa sổ. Mà ba vị “bà tiên đỡ đầu” kia lại muốn chuẩn bị thật đầy đủ đồ dùng chăm sóc Lâm Trĩ Thủy trong thai kỳ, nên chưa thể lập tức lên đường.

Bây giờ thời điểm mới vừa đẹp.

Ninh Thương Vũ cúi đầu, khẽ h*n l*n ch*p m** cô: “Mẹ em không tới được, nhưng những người đã chăm sóc em từ nhỏ thì rất sẵn lòng đến đây với em.”

Gia đình, anh hiểu rõ hơn ai hết nhu cầu tình cảm của Lâm Trĩ Thủy.

Lâm Trĩ Thủy vòng tay ôm chặt lấy anh, gần như nghẹn ngào đến mức không thở nổi, giọng run run đầy nước mắt: “Em nhớ mọi người lắm… Thương Vũ, em biết mọi người quen sống ở khu cảng, còn phải ở nhà họ Lâm với mẹ nữa.”

Lâm Hy Quang đã kết hôn.

Cô cũng sớm kết hôn rồi.

Ở nhà họ Lâm, ngoài việc một mình gìn giữ cơ nghiệp gia đình, bên cạnh Thịnh Minh Anh chẳng còn ai. A Ương và các bà tiên vì cô mà đã sống ở nhà họ Lâm mười tám năm trời.

Ngày qua ngày, họ đã trở thành một phần của nhà họ Lâm, cô không thể vì nỗi nhớ mà ích kỷ mang họ đi như của hồi môn riêng của mình.

Càng không muốn Thịnh Minh Anh đêm khuya trở về ngôi nhà trống trải, lạnh lẽo, từng hạnh phúc bên người chồng đã sớm qua đời.

Vì thế cô chỉ có thể giữ chặt nỗi nhớ ấy trong lòng.

Lâm Trĩ Thủy chua xót khắp nơi, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Em chỉ giữ họ lại một năm thôi, chờ bé sư tử nhỏ chào đời, em sẽ để họ về với mẹ. Thương Vũ, cảm ơn anh.”

Ninh Thương Vũ đón lấy nước mắt cô, dịu dàng: “Vậy không khóc nữa nhé, mèo con của anh?”

Lâm Trĩ Thủy cố gắng kìm nước mắt, khẽ gật đầu.

Mười phút sau.

Đèn phòng khách sáng bừng, từng vali hành lý lần lượt được bảo vệ nhẹ nhàng bê vào, xếp thành một bức tường đúng nghĩa.

A Ương mang tới đều là đồ dùng thai kỳ và những món đồ từ khi Lâm Trĩ Thủy còn nhỏ, vô cùng đầy đủ.

Lâm Trĩ Thủy vào phòng tắm rửa sạch khuôn mặt bị lem luốc, chỉnh trang lại cảm xúc rồi mới bước xuống lầu. Vừa xuống, cô đã lập tức bị mấy người vây quanh quan sát kỹ càng, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng vươn tay chạm vào bụng cô.

A Mạn ra dấu hỏi: “Giờ đã có phản ứng thai nghén chưa?” Lâm Trĩ Thủy lắc đầu.

A Cầm lại ra dấu hỏi tiếp: “Buổi tối ngủ có ngon không?” Lâm Trĩ Thủy gật đầu.

A Ương ra dấu nói: “Thiện Thiện thể chất yếu, rất dễ bị sốc phản vệ. Phải chăm sóc thật kỹ, cậu chủ đã dặn dò chúng tôi phải phụ trách sinh hoạt ăn uống của con, khi ở nhà họ Lâm chăm sóc con thế nào thì ở đây cũng làm như vậy.”

Ninh Thương Vũ luôn luôn có sự nhượng bộ rất lớn. Trước khi kết hôn, anh nổi tiếng không thích để người lạ xâm phạm lãnh địa riêng tư, bệnh sạch sẽ nặng đến mức quản gia lúc nào cũng phải đề cao tinh thần, đảm bảo biệt thự không dính dù chỉ một hạt bụi.

Vậy mà anh còn đích thân mời ba người họ đến.

Cổ họng Lâm Trĩ Thủy hơi nghẹn ngào, đưa tay lên cũng làm động tác ra dấu đáp lại: “Mọi người không cần lo, từ ngày đầu mang thai đến giờ con vẫn khỏe mạnh, không dị ứng gì cả, vị giác cũng luôn được kiểm tra, từ tám mươi lăm điểm giờ đã tăng lên tám mươi bảy điểm rồi.”

Có lẽ là vì thể chất đặc biệt khi mang thai mà vị giác cô được cải thiện thêm.

Lúc nhận phiếu kết quả kiểm tra, cô đã vô cùng ngạc nhiên, thậm chí còn tìm bác sĩ xác nhận đi xác nhận lại tới hai lần.

Lâm Trĩ Thủy cảm thấy rất có thể là do gene mạnh mẽ của Ninh Thương Vũ xâm nhập.

A Ương yên tâm hơn một chút, lại ra dấu nói: “Sau này Thiện Thiện muốn ăn gì, cứ bảo chúng tôi làm.”

Lâm Trĩ Thủy thực ra không có món đặc biệt muốn ăn. Cô thuộc dạng cực kỳ kén ăn, đến cuối cùng lại ăn món gì cũng chỉ vài miếng, khẩu vị rất nhạt.

Nhưng không biết có phải vì ba vị “bà tiên đỡ đầu” ghé thăm mà chú sư tử nhỏ trong bụng cảm nhận được sự thân thiết hay không.

Từ hôm sau trở đi, ngoài việc khao khát hơi thở và nhiệt độ của Ninh Thương Vũ, cô còn cực kỳ thèm các món ăn của khu cảng, đặc biệt thích ăn món canh hơi ngọt một chút, mỗi lần đều ăn rất ngon lành.

Ninh Thương Vũ lo lắng cô sẽ dư thừa lượng đường, nên đến tháng thứ ba lại hẹn bác sĩ khám lần nữa.

Lần này còn bất ngờ hơn, vị giác của Lâm Trĩ Thủy lại tăng thêm hai điểm, suýt nữa đạt tới chín mươi. Sau khi về nhà, cô cẩn thận áp phiếu kết quả lên bụng, nhẹ nhàng cảm ơn bé sư tử nhỏ.

Ninh Thương Vũ đẩy cửa bước vào, nhìn Lâm Trĩ Thủy dưới ánh mặt trời tự nhiên vừa trong trẻo vừa xinh đẹp, hiếm khi dừng lại bước chân.

Lâm Trĩ Thủy đang nghiêm túc trò chuyện với em bé chưa chào đời. Đã ba tháng nhưng cô chưa lộ bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn, cằm thon gọn, hoàn toàn không giống một thai phụ, vẻ đẹp thuần khiết quá đỗi nổi bật khiến cô trông vẫn luôn trong trẻo.

“Là con đang giúp mẹ cải thiện thể chất đúng không?” Lâm Trĩ Thủy tự xưng mẹ, giọng dịu dàng, hết sức tự nhiên phát ra từ đôi môi hồng nhuận, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng bao phủ bụng mình: “Con thật ngoan, vẫn rất nghe lời lớn lên trong bụng mẹ.”

Không giống cô ngày xưa.

Từ lúc mang thai cô, Thịnh Minh Anh đã luôn vất vả vì đứa con quấy phá trong bụng, như thể cố tình khiến người mẹ bận rộn phải chú ý đến sự tồn tại của mình, không để mẹ quên mất.

Nhưng đứa bé này lại hoàn toàn trái ngược với tính cách nhạy cảm, đòi hỏi cao của cô.

Nó ổn định tới mức Lâm Trĩ Thủy đôi khi tỉnh giấc còn ngỡ ngàng một lúc, quên mất mình đang mang thai, mơ màng áp sát vào cơ thể tràn đầy sức sống bên dưới áo ngủ của Ninh Thương Vũ, muốn gần gũi một chút.

Đến khi tiếp xúc ẩm ướt mới giật mình tỉnh táo, không thể tiếp tục!

Việc này khiến Ninh Thương Vũ cứ vài hôm lại phải ra bể bơi xả bớt năng lượng dồi dào, làm A Ương và mọi người không hiểu lại âm thầm bảo với cô: Ninh Thương Vũ chăm chỉ giữ dáng thật, thường xuyên qua lại giữa bể bơi và phòng tập…

Lâm Trĩ Thủy nhớ lại những chuyện này, chợt nghĩ chắc em bé mang tính cách giống Ninh Thương Vũ rồi, vừa nghĩ vừa ngẩng đầu bất ngờ thấy bóng dáng cao lớn đẹp trai của anh, cô chưa lên tiếng đã mỉm cười.

Ninh Thương Vũ bình thản bước tới: “Em tự nói chuyện một mình cũng vui được vậy sao?”

Lâm Trĩ Thủy vội áp phiếu kết quả vào ngực anh, giả vờ giận dỗi nói: “Gì mà tự nói chuyện, em đang trò chuyện với con đấy. Bác sĩ bảo, nếu phát triển nhanh thì ba tháng nữa sẽ cảm nhận được thai máy.”

Ninh Thương Vũ không như cô, vẫn luôn coi đứa bé chỉ là một bào thai yếu ớt, mọi cử chỉ ấm áp của anh đều vì muốn chăm sóc cô chứ không phải vì đứa trẻ.

Thấy Ninh Thương Vũ còn quý phiếu kết quả vị giác hơn cả phiếu siêu âm thai, thậm chí không vứt đi mà còn dùng ngón tay thon dài phủi lớp bụi không tồn tại, rồi cẩn thận đặt lên bàn trà thủy tinh.

Lâm Trĩ Thủy dùng đầu ngón tay quấn lấy cà vạt anh, kéo nhẹ một cái đã kéo được anh về phía mình: “Thương Vũ, anh kể em nghe chuyện hồi nhỏ của anh đi?”

Ninh Thương Vũ hiếm khi nhắc đến quá khứ, đặc biệt là thời thơ ấu trước năm mười tuổi như thể đã bị đóng băng.

Thực ra Lâm Trĩ Thủy luôn tò mò về vợ chồng Ninh Sâm Khởi và Bạch Âm Kha, nhưng lại sợ đường đột làm tổn thương anh nên chưa từng nghiêm túc hỏi qua. Bây giờ cô mang thai rồi, không tránh khỏi nghĩ tới…

Không biết hồi nhỏ Ninh Thương Vũ như thế nào?

“Em muốn biết điều gì?” Ninh Thương Vũ nhìn cô, thoáng chìm trong hồi ức. Có lẽ vì chia lìa với cha mẹ quá sớm, nên những kỷ niệm ít ỏi ấy mới sâu sắc đến vậy.

Lâm Trĩ Thủy khẽ nói: “Điều gì cũng được.”

Ninh Thương Vũ không ôm lấy cô, trái lại còn tách hai đầu gối đang được bao bọc trong quần âu ra, nửa quỳ xuống ghế sofa, khí thế mạnh mẽ vây kín lấy cô. Tư thế này gián tiếp buộc Lâm Trĩ Thủy cũng phải mở rộng theo, đôi chân đặt lên vòng eo săn chắc của anh.

Bả vai cô thả lỏng, tựa nhẹ vào lưng ghế mềm mại dễ chịu, rồi lại khẽ đung đưa đôi chân trắng ngần, như đang thúc giục điều gì đó.

Ninh Thương Vũ suy nghĩ chốc lát: “Khi Ninh Sâm Khởi còn sống, nhà họ Ninh không phải chọn người giỏi mà chọn con trưởng để thừa kế, ông ấy là người nắm quyền, người sau này kế thừa quyền lực chỉ có anh, Ninh Sâm Khởi đã sớm bắt đầu giáo dục anh.”

Hệ thống ngôn ngữ thời thơ ấu của Ninh Thương Vũ được hình thành qua từng buổi hội nghị quốc tế mà Ninh Sâm Khởi tham dự. Anh cũng từng đứng trên vai ông, kiêu ngạo nhìn xuống cả chuỗi quyền lực tàn khốc đầy đấu tranh.

Những sở thích của anh, từ bơi lội, quyền anh, golf, trượt tuyết đến bắn súng đều do chính Ninh Sâm Khởi hướng dẫn, chỉ là khi chưa hoàn toàn tinh thông tất cả…

Thì Ninh Thương Vũ đã mất đi người thầy đầu tiên trong cuộc đời, cũng là người cha duy nhất cùng chung huyết thống.

Ấn tượng của anh về mẹ là Bạch Âm Kha rất thích trêu chọc khiến anh tức giận.

Khi còn nhỏ, tính khí Ninh Thương Vũ ngang ngạnh, hiếu thắng như một chú sư tử nhỏ, hễ không vừa ý là lập tức cúp máy bố mẹ, có thể lạnh mặt vài ngày liền, không cho bất kỳ ai một nụ cười.

Ninh Thương Vũ chỉ tùy ý kể hai chuyện để thỏa mãn trí tò mò vô hạn của Lâm Trĩ Thủy, không kể chi tiết, nhưng cô nghe cực kỳ chăm chú, đôi mắt mở to trong veo như nước, biểu lộ rõ cảm xúc: “Thì ra hồi nhỏ anh ngủ gật trong hội nghị sẽ bị bố búng trán à.”

“…”

Lâm Trĩ Thủy cuối cùng cũng hiểu rõ, hóa ra thói quen thích dùng ngón tay búng người khác của anh là di truyền, lại còn được nâng cấp hơn một bậc, chuyên búng lên tim cô.

Rất nhanh, đôi chân vòng quanh eo săn chắc của Ninh Thương Vũ lặng lẽ siết chặt, dần di chuyển lên trên, cọ sát vào sức sống mãnh liệt đang căng tràn, cách lớp vải âu phục cao cấp màu đen mà nóng rực.

“Thương Vũ, sau này anh không được búng trán sư tử nhỏ của chúng ta đâu nhé!”

Khóe môi Ninh Thương Vũ cong nhẹ, tùy ý để cô dùng chút sức lực nhỏ bé từ từ ma sát. Tư thế này cô không tiện dùng sức, cũng không phải lo xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Một lúc sau, Lâm Trĩ Thủy dùng ngón tay vén áo anh lên, ánh mắt long lanh chớp chớp: “Có cần em giúp anh không?”

Lâm Trĩ Thủy không bài xích chuyện này.

Từ khi mới bắt đầu tiếp xúc trước hôn nhân đến nay, vị giác cô đã hồi phục nhanh hơn người thường rất nhiều. Mỗi lần nhìn thấy người đàn ông mạnh mẽ như Ninh Thương Vũ bại trận dưới môi lưỡi của mình, cô đều có cảm giác thành tựu chiến thắng mãnh liệt hơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Chú sư tử con sinh ra là để bảo vệ cừu mẹ.