Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 121
Chương 121:
- Thiên Thu Tuế Dẫn Phát -
Dù có hợp tác thật thì... các đại gia tộc cũng tuyệt đối sẽ không để người ngoài biết được. Chuyện “giấu bài” như vậy, họ đã nhìn quen từ lâu rồi.
Rất nhiều bí mật, thậm chí chỉ những người thừa kế mới có tư cách được biết.
Mà có khi, ngay cả người được gia tộc đẩy lên làm người thừa kế, khả năng cũng chỉ là một con rối không hơn không kém.
Mối quan hệ trong đó chồng chéo phức tạp, cắt không đứt, càng gỡ thì lại càng rối.
Vậy mà đến giờ này, tất cả bọn họ đều hoàn toàn không biết gì về gia tộc nhà họ Tần.
Có lẽ là vì Tần gia đã ẩn mình ngủ đông suốt nhiều năm.
Cũng có thể trước đây bọn họ đã dùng vỏ bọc của một gia tộc khác để hoạt động, âm thầm cắn nuốt, lặng lẽ phát triển đến hiện tại, rồi mới dần dần tự mình xuất hiện trước ánh sáng.
Dù là kịch bản nào đi nữa, chỉ riêng việc Tần Túc thể hiện thực lực kinh người cũng đã đủ để khẳng định.Tần Túc tuyệt đối không phải là một con rối.
Muốn kết giao với Tần gia, muốn tạo mối quan hệ với Tần Túc nhất định phải lựa chọn cho chính xác.
7 giờ 59 phút 56 giây
.
Thông qua ID thân phận để tiến vào phía ngoài hội trường, Tần Túc lập tức nghe được từ khung cửa hình vòm kiểu phục cổ, truyền đến từng đợt âm thanh du dương vang vọng.
Ngoài ra, còn có vài âm thanh sột soạt vụn vặt cách khá xa, nên anh không nghe rõ.
Nhưng dựa vào làn đạn bình luận mà anh nhận được, có thể khẳng định ngoài nhóm học sinh ra, còn có một đám đại nhân vật đang trông chờ anh từng phút.
Sự thật này làm trong lòng Tần Túc sinh ra một tia áp lực.
Nhưng ngược lại mà nói, địa vị xã hội của cư dân bản địa càng cao, anh càng có thể chuyển hoá thiện cảm của họ thành giá trị sinh mệnh càng lớn.
Nghĩ vậy, anh lập tức dùng chỉ số chuyển hoá để điều chỉnh trạng thái bản thân, nhanh chóng “dỗ ngọt” tâm lý mình ổn định lại.
Áp lực lập tức bị thay thế bằng động lực toả sáng khi lên sân khấu, cùng khao khát thu hoạch thiện cảm của những nhân vật cấp cao.Bước chân anh không hề dừng lại.
Đinh —
Đúng 20:00.
Hội trường yến tiệc theo phong cách quý tộc cùng chuyển động. Những bức tranh cổ treo trên tường, trị giá cả chục triệu tinh tệ, đồng loạt ngân vang một tiếng chuông trầm sâu mang theo hơi thở lịch sử dày đặc.
Âm thanh kéo dài vang vọng trong sảnh tiệc, ngay khoảnh khắc đó một bóng người trẻ tuổi cao lớn, từ phía sau khung vòm cửa cổ kính bước ra.
Chậm rãi hiện lên trong ánh mắt chờ đợi của tất cả mọi người.
Người đó chính là: Tần Túc.
Anh đứng giữa khung vòm cửa cao vút, dáng người thẳng tắp, vai rộng lưng dài, ánh đèn chiếu xuống, kéo dài bóng hình anh trên mặt sàn sáng bóng.
Bộ âu phục màu đen ôm sát người, khí chất trầm ổn lạnh lùng nhưng lại toát lên vẻ bất cần.
Bên hông áo choàng điểm xuyết đá quý màu đỏ thẫm diễm lệ, cùng dây đồng hồ quả quýt, vừa cổ điển, vừa tinh xảo.
Không gian được mô phỏng theo phong cách quý tộc cổ xưa, ánh sáng hội tụ lại trên người anh, càng làm nổi bật sống mũi cao thẳng, gương mặt vừa tuấn mỹ vừa lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ sắc bén.
Từ mái tóc đến đôi giày da đế cao màu đen, từng chi tiết đều toát ra khí thế bức người: mạnh mẽ, lạnh lẽo, áp lực như có thể ép khán phòng phải cúi đầu.
Tiếng chuông đột ngột dừng lại.
Cảnh tượng trước mắt tựa như một bức tranh hoàn mỹ, khiến người ta không dám thở mạnh.
Cả hội trường lặng đi một nhịp.
【O!M!G!!!】
【Nhan sắc này là đòn chí mạng luôn đó trời ơi! Ai nhìn mà không thích thì đúng là có ý chí sắt thép!】
【Thật sự quá đỉnh!】
【Ngon đến mức nào thế? Nói đi mà! Tôi đang ngồi đợi câu trả lời, gấp lắm rồi đó!! (mở sẵn miệng túi chờ "ăn")】
【Cái gì đây?! Tôi vừa leo tường vừa ăn uống no nê luôn rồi đấy!】
【Khí chất siêu cấp mạnh mẽ phối hợp với đồng hồ quả quýt đính hồng ngọc... tôi chịu thua, ảnh đúng gu tôi quá!!】
……
Tần Túc đứng dưới khung vòm cửa cổ kính, cố ý dừng lại một nhịp ngắn như để toàn bộ máy quay trong màn ảnh truyện tranh kịp ghi lại khoảnh khắc này.
Sau đó, anh không hề chần chừ mà bước về phía đám đông trước mặt.
Anh muốn xuyên qua cả căn phòng, đi đến vị trí đã định sẵn.
Đây không phải buổi yến tiệc chính thức, chỉ là một “không gian xã giao” được tạo ra để mọi người dễ tiếp cận, nên quy tắc không quá nghiêm khắc.
Sau khi ôn lại toàn bộ hồ sơ các vị gia trưởng, Tần Túc cũng đã ghi nhớ tường tận bố trí của sảnh tiệc.Thậm chí ngay từ lúc chưa bước vào, anh đã chọn xong vị trí ngồi tối nay cho mình.
Theo kế hoạch, trong lúc anh đi qua đám đông, sẽ có không ít vị gia trưởng, vì uy tín tạo dựng từ sự kiện Viterta, sẽ chủ động tiến lên bắt chuyện.
Dù sao thì, các gia trưởng là những người từng trải, không giống các học sinh còn non nớt, dễ sợ hãi mà rụt bước.
Trước lợi ích khổng lồ mang tên “gia tộc nhà họ Tần”, cho dù trong lòng có kiêng dè, họ vẫn sẽ lấy hết can đảm mà tiến đến.
Tần Túc từng bước đi trên tấm thảm đỏ sẫm đậm chất quý tộc, bước chân trầm ổn mà cứng cáp.
Anh không nhìn lướt cả hội trường, chỉ tập trung vào những người đã được lên kế hoạch bắt chuyện.
Toàn tâm toàn ý nhập vai một “bậc vương giả”, phớt lờ những ánh mắt đầy nhiệt thành xung quanh, ánh mắt toát ra một khí thế: “chỉ có ta mới là trung tâm”.
Trong khi anh bước đi, chuỗi dây đồng hồ quả quýt bên hông khẽ rung động, ánh hồng ngọc lập loè loá mắt người đối diện.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cả hội trường bỗng trở nên yên ắng lạ thường.
Ngoài âm nhạc nhẹ vang lên, không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị Tần Túc nắm chặt, không ai có thể rời mắt.
【Ai cũng biết đây không phải sân khấu thực sự, vậy mà chỉ cần một động tác giơ tay nhấc chân của Túc Bảo thôi, lại giống như có đèn sân khấu rọi thẳng vào người, khiến người ta không tài nào dời nổi ánh nhìn. Đại lão đích thực là đây!】
【Tôi chịu thua rồi. Bộ áo choàng đính đầy đá đỏ, lúc Tần Túc bước đi mà khẽ lay động theo từng nhịp, trời ơi… lôi cuốn đến mức tôi phải nuốt nước miếng luôn đấy! Quá đỉnh, cực phẩm thật sự!】
