Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 140

Chương 140:

- Thiên Thu Tuế Dẫn Phát -

…………

Tuy rằng trước đó, Tần Túc đã thản nhiên đồng ý thỉnh cầu của Tô Chương Hoa.

Nhưng mà uy áp trên người Tần Túc quá mạnh mẽ.

Nếu cậu ta cứ thế lao thẳng vào, lỡ đâu bị Tần Túc tung một quyền đánh bay thì sao?

Dù sao Tần Túc chính là người có thể nâng tới gần ngàn tấn.Một cú đấm của Tần Túc, e rằng Tô Chương Hoa bị c*m v** tường rớt cũng không rớt xuống nổi.

Chưa kịp nghĩ thông suốt, Tô Chương Hoa đã thấy mình vô thức thay đổi nhịp điệu.

Cứ thế chạy vòng quanh người Tần Túc, chạy thành một vòng tròn cuồng loạn.

“……”

Liệu Tần Túc có cho rằng cậu ta bị thần kinh không?

Nhưng tên đã giương cung không thể không bắn, Tô Chương Hoa cắn răng tăng tốc.

Vừa chạy vòng vòng, vừa len lén quan sát trung tâm nơi Tần Túc đang đứng.

Tần Túc không tung chân đá bay cậu ta.Nghĩa là… có lẽ Tần Túc còn chưa nổi giận.

Vậy thì cậu ta có thể tìm cách, kết thúc màn xoay quanh lúng túng này bằng một cú ra tay.

Mọi người: “……?”

Đây cũng tính là chiến thuật sao?

Bốn phía chỉ còn lại những tàn ảnh quay vòng.

Ở giữa, Tần Túc: “……”

Anh nghi ngờ Tô Chương Hoa thực sự định làm anh chóng mặt để kế thừa “sự nghiệp vĩ đại” của mình. Nhưng… anh không có chứng cứ. (Edit: kế thừa sự nghiệp làm màu hả anh.)

Không dám nhìn thêm nữa.

Hy vọng chính mình ảo giác, Tần Túc dứt khoát nhắm mắt lại.

Cũng buồn cười quá rồi. Lỡ mà nhìn thêm chắc anh không giữ nổi khóe miệng đang run rẩy của mình.

【…… Bệnh tâm thần đi! 】

【 Ha ha ha, đây là cái chiến thuật quái quỷ gì vậy! 】

……

Mất đi tầm nhìn, tất cả động tĩnh xung quanh Tần Túc như được phóng đại. Thính lực của anh trở nên nhạy bén hơn hẳn.

Không bị Tần Túc đá bay ngay lập tức, Tô Chương Hoa thầm thấy mình còn có cơ hội.

Chớp lấy khoảnh khắc, thu lực đạo, thử tung nắm đấm về phía Tần Túc.

Một luồng gió sát bên trái tai truyền đến. Đôi mắt đen của Tần Túc chợt mở ra, đồng thời tay phải anh sắc bén, chuẩn xác bắt lấy cú đấm đang lao tới.

“Gió xoáy” dừng lại.

Tô Chương Hoa choáng váng, phát hiện chính mình quyền vừa đánh ra chưa được một giây đã bị Tần Túc bắt gọn.

Theo phản xạ, Tô Chương Hoa lập tức uốn gối, nhằm thẳng vào sườn Tần Túc, định thoát khỏi khống chế.

Cảm nhận động tác từ trong tay, kết hợp với lực đạo vừa rồi của Tô Chương Hoa và kiểu “gió xoáy hình người”.

Tần Túc đã có thể phán đoán.

Không dùng tin tức tố, chỉ trong thời gian ngắn, anh vẫn có thể dễ dàng ứng phó.

Đã nắm được đại khái lực công kích của đối phương, Tần Túc thuận thế buông tay, nghiêng người tránh cú húc gối vào hông.

Tô Chương Hoa hoàn toàn không ngờ Tần Túc lại buông tay dễ dàng như vậy.

Đầu gối cậu ta vẫn lao đi, thân thể mất cân bằng, chúi về phía trước.

Ngay lúc Tô Chương Hoa còn chưa kịp ổn định, cánh tay phải đã bị một lực mạnh từ phía sau túm chặt.

Tô Chương Hoa: “!”

Không ổn!

Ý thức được nguy hiểm, Tô Chương Hoa vừa định xoay người chính diện để thoát khỏi tư thế bị giữ từ sau lưng…

Nhưng Tần Túc đã nhanh hơn một bước.

Ý nghĩ còn chưa kịp thực hiện, Tần Túc đã nhìn thấu toàn bộ động tác trong đầu Tô Chương Hoa.

Một lực cực lớn khiến cánh tay Tô Chương Hoa bị bẻ gập ra sau.

Ngay sau đó, phần lưng cậu ta lập tức hứng chịu sức ép nặng nề, như muốn nghiền nát.

Thân thể Tô Chương Hoa hoàn toàn mất kiểm soát, ngã rạp xuống đất.

Khi hoàn hồn, Tô Chương Hoa phát hiện cả hai tay mình đã bị khóa chặt, bắt chéo ra sau lưng, cơ thể bị ép gắt gao xuống nền, không thể động đậy.

Mọi người: “!”

Trừ màn xoay vòng khó hiểu ban đầu, từ lúc Tô Chương Hoa ra tay đến khi bị hạ gục, tổng cộng chưa đầy năm giây.

Quá lợi hại!

【 Túc Bảo: Hoa hòe loè loẹt, đè một cái là xong 】

【 Đè? Có thể nhường tôi lên sân khấu diễn thử hai tập không? Thật sự càng xem càng nghiện! 】(Edit: tém tém lại…)

……

Mặt dán chặt xuống nền bóng loáng, đầu óc ong ong.

Tô Chương Hoa vừa định mở miệng xin thua thì sức ép trên lưng bỗng nhiên giảm bớt.

Tần Túc không quên mục đích của mình.

Đòn vừa rồi đã đạt được mục đích, không cần làm quá.

Ngay khi thấy cơ bắp quanh môi Tô Chương Hoa khẽ run, chuẩn bị nói đầu hàng, anh buông tay, giọng nhàn nhạt:

“Lại đến.”

Tô Chương Hoa: “!”

Tần Túc chủ động buông cậu ta ra? Cậu ta còn có cơ hội?!

Mọi người: “!!!”

Không thể tin được.Tần Túc lại cho Tô Chương Hoa cơ hội lần nữa. Dựa vào cái gì chứ?

Niềm vui bất ngờ khiến Tô Chương Hoa bật dậy khỏi mặt đất.Lập tức liếc về phía thầy Tiêu và bảng đếm ngược:

Còn 15 giây!

Tần Túc đã cho Tô Chương Hoa cơ hội đối chiến thật sự!

Cách đối xử khác biệt như trời với đất: Hạ Ôn Viễn là địa ngục, còn cậu ta thì như bước chân lên thiên đường.

Tô Chương Hoa không dám chần chừ.

Lòng vừa run rẩy vừa phấn khích. Tô Chương Hoa hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh lại nhịp thở.

Rồi lập tức lao về phía Tần Túc lần nữa.