Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 156
Chương 156:
- Thiên Thu Tuế Dẫn Phát -
Chương 62:
“!”
Tần Túc hành động không hề có dấu hiệu báo trước.
Đồng tử Hạ Ôn Viễn co rút, bản năng cầu sinh khiến cậu ta vội nâng tay lên.
Bắt lấy bàn tay Tần Túc đang bóp chặt cổ mình, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Trong cổ họng hơi thở ra nhiều hơn hít vào.Nghẹn đến mức sắc mặt vặn vẹo, bật ra tiếng kêu cầu cứu.
“Khụ khụ khụ… Buông… buông ra…”
Hạ Ôn Viễn vừa ho vừa vội vã đánh vào tay Tần Túc, cố gắng vùng vẫy.
Sự thật tàn khốc trước mắt đã chứng minh, cho dù Tần Túc có sử dụng miếng dán ngăn cách tin tức tố.
Cũng chẳng có ý định dùng tin tức tố để áp chế cậu ta, thế nhưng Hạ Ôn Viễn vẫn chẳng hề an toàn.
Việc Tần Túc trước đây chưa từng trực tiếp động thủ, đã khiến Hạ Ôn Viễn mất cảnh giác.
Cũng bởi trong hoàn cảnh thoải mái lâu ngày, mà dần dần cậu ta trở nên ngây thơ ngu xuẩn.
Người như Tần Túc, cái gọi là “nghĩa khí” chẳng qua chỉ là lớp vỏ bọc dối trá; hung ác mới là bản chất thật sự.
“!!!”
Học sinh ban 7 đồng loạt há hốc miệng, cằm sắp rơi xuống đất.Bước chân không tự giác lùi về sau hai bước.
Trong mắt bọn họ hoàn toàn không có lấy một tia đồng tình với Hạ Ôn Viễn.
Tất cả giờ đây đều chỉ nghe theo bản năng cầu sinh của chính mình.
Đổi lại nếu là bất cứ ai khác trong lớp ngoại trừ Hạ Ôn Viễn.Cho dù đối phương chính là Tần Túc, bọn họ chắc chắn sẽ liều mình ngăn cản.
Nhưng đối phương lại là Hạ Ôn Viễn.
Người này lúc đi học thì luôn tươi cười trước mặt bọn họ.Thế nhưng không lâu trước đây, trong buổi thực chiến trên sân, lại dửng dưng thấy chết mà không cứu.
Trong thời khắc nguy cấp, Hạ Ôn Viễn thậm chí còn đá một Beta bên cạnh ra để hấp dẫn sự chú ý.Giành lấy thời gian chạy trốn cho bản thân.
Trường học khuyến khích kẻ yếu rút lui, thế nhưng không ai buộc Hạ Ôn Viễn - Tuyên thiếu gia phải rút lui vì những hành vi ti tiện của cậu ta.
Lúc ấy, bọn họ từ xa đã thấy rõ cảnh tượng trên mỏm đá nham thạch.
Hạ Ôn Viễn đứng trên cao lạnh nhạt nhìn xuống, một học sinh phía dưới bị bầy chuột răng cưa gặm rơi mất hơn nửa thân thể.
Hành vi ghê tởm của Hạ Ôn Viễn khiến bọn họ buồn nôn đến mức ói sạch cả cơm tối.
Vậy mà bọn họ vẫn phải gạt bỏ phẫn nộ, kiên trì giữ lấy nguyên tắc không bao giờ bỏ rơi đồng đội trên chiến trường.
Để cứu Hạ Ôn Viến sống sót trở về. Đó đã là tận tình tận nghĩa.
【Làm gì mà còn muốn khen thưởng Ôn thần?】
【? Tần Túc đâu phải Hạ Mục Chi.Hạ Mục Chi làm thế này mới được xem là khen thưởng. Cầu xin các ngươi đừng bày ra mấy trò tà môn quái gở nữa.】
【Hạ Ôn Viễn hết lần này đến lần khác, chỉ vì cùng học chung một trường mà Tần Túc còn nể mặt. Nhưng như bây giờ, tôi hoài nghi Tần Túc có phải biết Hạ Ôn Viễn đang tính toán đẩy hết trách nhiệm lên người anh hay không.】
【Mẹ nó xứng đáng vl, đây là thứ Ôn thần nên chịu. Túc Bảo tuyệt quá, Ôn thần quá giả dối.】
【Ban 7: Thu thập Hạ Ôn Viễn thì được, đừng thu thập bọn tôi (mặt hoảng sợ).】
【Tần Túc cự tuyệt gánh nồi thay Hạ Ôn Viễn, cũng trực tiếp bóp chặt yết hầu cậu ta. hahaaha】
……
“Khụ khụ… buông… buông tay… khụ khụ…”
……
Làn đạn bình luận đang cười, còn Hạ Ôn Viễn thì khóc.
Nước mắt sinh lý vì ngạt thở sợ hãi trào ra từ khóe mắt.
Bất kể cậu ta cầu xin thế nào, Tần Túc vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm, ánh mắt lãnh lẽo bất động.
Trên gương mặt lạnh nhạt của Tần Túc không có một tia dữ tợn, nhưng lại như sát thần.
【Mỹ, mỹ nhân rơi lệ dưới tay bạo quân sắt đá? Hạ Ôn Viễn quả thật cũng có vài phần nhan sắc.】
【Đcmn… rốt cuộc muốn nhấn mạnh bao nhiêu lần nữa. Ship CP cũng được.Nhưng tuyệt đối không thể ship CP tà môn hiểu không hả?.】
【Tần Túc làm sao biết được trong lòng Hạ Ôn Viễn nghĩ gì?】
【Đoán thôi. Đại lão đều có thể nhìn thấu nhân tâm, chẳng lẽ có thể thấy cả làn đạn bình luận chúng ta sao?】
【Ha ha ha, lầu trên đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt.】
……
“……”
Đúng rồi.
Từ xưa đến nay, làn đạn toàn sinh ra nhân tài, từng người đều là đứa bé thông minh lanh lợi.
Tần Túc đối với tiếng cầu xin của Hạ Ôn Viễn mắt điếc tai ngơ.Từng bước siết chặt năm ngón tay.
Cánh tay anh dùng sức, nhấc bổng cả cơ thể Hạ Ôn Viễn lên, khiến cậu ta rời khỏi mặt đất.
【Một tay nâng lên?】
【Cánh tay quá mạnh mẽ!】
【Rất muốn được ngồi đánh đu trên cánh tay Đại lão.】(Edit: cho đu theo với)
