Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 21

Chương 21:

- Khổ Tử Phi Phi -

Hai người rời khỏi nhà cũ vào khoảng giữa trưa, Cố lão gia còn xụ mặt giữ họ lại ăn trưa. Vừa ăn xong đã muốn về rồi, sớm như vậy để làm gì?

Cố Lẫm Xuyên nhẹ nhàng ném lại một câu "thế giới hai người" là khiến ông cụ nghẹn họng, không thể làm gì khác ngoài việc để họ đi.

Ôn Nghiên thì chẳng muốn nghe anh nói vớ vẩn thêm nữa.

Hai người vừa rời khỏi nhà cũ không bao lâu đã tách nhau ra. Cậu theo như đã hẹn đi gặp Thẩm Dược, còn Cố Lẫm Xuyên thì có việc phải về công ty xử lý.

Anh dặn chú Chu vòng qua chở cậu đến nơi trước, nhưng Ôn Nghiên lắc đầu nói muốn tự lái xe đi.

Cố Lẫm Xuyên hơi nhíu mày, trong lòng âm thầm tính toán nên tìm cho Ôn Nghiên một tài xế.

Cuối cùng anh cũng không nói gì thêm, chỉ nhắc cậu đi đường cẩn thận, đừng đến những nơi không nên đến.

Những “nơi không nên đến” kia chính là mấy chỗ trước đây Ôn Nghiên từng làm việc, như quán bar, hộp đêm linh tinh, đều đã được ghi trong tài liệu trước hôn ước, Ôn Nghiên nhớ rất rõ.

Không phải vì Cố Lẫm Xuyên có thành kiến, mà là vì bây giờ cậu là người của anh, thì không thể tiếp tục lui tới những chỗ dễ bị soi mói hay bị người khác nhòm ngó như vậy.

Ôn Nghiên gật đầu, cậu vốn cũng chẳng có ý định đến những nơi đó nữa. Những chuyện đã qua thì để qua, từ giờ sống tốt mới là điều quan trọng.

---

Trên WeChat, Thẩm Dược đã sớm gửi cho cậu địa chỉ một tiệm trà sữa, nằm gần đại học mà cậu ấy đang theo học.

Vừa lên xe, Ôn Nghiên liền báo địa chỉ cho tài xế. Đường hơi xa, hơn một tiếng đi xe. Cậu vừa nghe tài xế lải nhải về mấy chuyện thời sự, vừa tán gẫu cùng Thẩm Dược.

Trong lúc chờ tin nhắn đáp lại, Ôn Nghiên ngắm nhìn dòng người xe đông đúc bên ngoài, ngắm tòa nhà cao tầng, ngắm cây cỏ hoa lá, ngắm người đi đường và cảnh vật, ngắm trời ngắm đất.

Thứ gì cũng nhìn, thứ gì cũng thấy mới lạ.

Cậu cảm thấy vô cùng thú vị, sắc mặt tươi tỉnh hơn hẳn thường ngày. Lâu lắm mới được ra ngoài, nhìn cậu lúc này chẳng khác gì một chú cún con háo hức muốn chạy tung tăng khắp nơi.

Mãi đến lúc sắp xuống xe, Ôn Nghiên mới sực nhớ là trên người cậu ngoài chiếc thẻ ngân hàng Cố Lẫm Xuyên đưa thì chẳng còn gì. Ví điện tử WeChat với Alipay đều trống trơn, tiền mặt cũng không có.

Vẻ mặt Ôn Nghiên lập tức xẹp xuống, luống cuống giơ thẻ ra: “Ờm… cái này…”

Tài xế vẫn rất bình tĩnh, còn mỉm cười như đã quen với việc này. Anh ta từ ghế bên cạnh lôi ra một chiếc máy quẹt thẻ đầy bụi, dán băng dính lung tung.

Rõ ràng là đồ chuyên dụng để phục vụ những thiếu gia rời nhà mà không biết tiền mặt là gì.

Ôn Nghiên hơi xấu hổ, nhưng dù sao vẫn có thể trả tiền nên cũng không đến mức quá mất mặt.

Thẩm Dược mặc áo khoác casual có in hình thẻ bài, kết hợp với quần dài, đứng ở cửa đợi. Vừa thấy Ôn Nghiên bước xuống, mắt liền sáng lên rồi lập tức bước tới, nhìn từ đầu đến chân:

“Được đấy nha, Ôn Nghiên.”

Cậu ta vỗ vai Ôn Nghiên, cười tươi rói.

“Trông khí sắc tốt phết, dưỡng ổn ghê!”

Tuy vẫn hơi gầy, nhưng cằm không còn nhọn hoắt như trước nữa. Trông có vẻ đã hồi phục được kha khá.

Trên mạng thì còn nói chuyện bình thường, chứ gặp mặt rồi, Ôn Nghiên bắt đầu thấy không đỡ nổi sự nhiệt tình bằng xương bằng thịt của Thẩm Dược, đành phải ngượng ngùng cười cho qua.

Trước đây Ôn Nghiên cũng không phải người hay nói chuyện, Thẩm Dược thì đã quá quen với kiểu này. Vẫn cười tươi rói như ánh mặt trời: “Vào đi vào đi, vô rồi nói tiếp!”

Lúc bước vào, Thẩm Dược vốn định khoác vai cậu, nhưng tay vừa giơ lên nửa chừng thì như nhớ ra gì đó rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.

Đại học đang trong giờ học nên tiệm trà sữa cũng không quá đông. Trong góc gần cửa sổ có một cô gái đang ngồi.

Mặt trái xoan, tóc dài, mặc váy dài màu nhạt cùng áo khoác len mỏng, toàn thân tỏa ra khí chất dịu dàng, kín đáo. Cô vẫn luôn nhìn về phía cửa.

“Mạn Mạn!”

Thẩm Dược bước vào liền gọi cô gái, rồi kéo theo Ôn Nghiên đang ngơ ngác đi tới.

Cô gái đứng dậy khỏi ghế, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, đúng kiểu vừa vặn ngọt ngào.

Đến lúc này Ôn Nghiên mới hiểu: Thẩm Dược cứ nằng nặc đòi gặp cậu là để giới thiệu người này, là vị hôn thê của cậu ta.

Yến Nhất Mạn.

Thẩm Dược vừa mới tròn mười tám tuổi không lâu, vị hôn thê cũng đã định xong. Cũng là một cuộc hôn nhân chính trị.

Ôn Nghiên trong lòng hơi ngạc nhiên nhưng cũng không quá bất ngờ. Dựa vào giáo dưỡng và phép lịch sự cơ bản, cậu chào hỏi Yến Nhất Mạn rất đàng hoàng.

Thẩm Dược vỗ vai cậu một cái, sau đó quay người đi tới quầy chọn trà sữa cho cả ba người, để Ôn Nghiên và Yến Nhất Mạn trò chuyện trước.

Ôn Nghiên cúi đầu, gửi tin nhắn cho Cố Lẫm Xuyên: “Em tới nơi an toàn rồi.”

Sau đó không chờ hồi âm, cậu bật chế độ im lặng rồi nhanh chóng cất điện thoại.

“Thẩm Dược thường nhắc đến cậu lắm. Cậu là bạn thân của cậu ấy, rất vui được gặp.”

Yến Nhất Mạn là người mở lời trước, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại như con gái Giang Nam. Không quá xa cách cũng không quá nhiệt tình, rất vừa phải, tạo cảm giác dễ chịu.

Trước đây cô từng nghe nói đến Ôn Nghiên, đặc biệt là vụ việc gần đây khiến cậu suýt chút nữa… đi đến bước đường cùng. Trong giới con nhà giàu cũng đã lan truyền, chỉ là chưa bị đẩy lên mặt báo mà thôi. Nếu mà bị thì chắc chắn sẽ thành scandal lớn.

Những lời đồn đó mười câu thì hết chín câu là tiêu cực. Duy chỉ có một lời tốt đẹp là từ miệng vị hôn phu của cô.

Yến Nhất Mạn chưa bao giờ nói xấu ai sau lưng. Với những người mình chưa hiểu rõ, cô luôn giữ thái độ trung lập. Giờ gặp trực tiếp rồi, cô mới thấy những lời đồn kia đúng là sai bét.

Ôn Nghiên trông chẳng hề ti tiện hay đáng thương. Trên người cậu toát ra một thứ khí chất đặc biệt — ấm áp và sạch sẽ, như một khoảng trời yên tĩnh trong trẻo giữa những tháng năm. Giống như miếng dưa hấu đầu mùa hè, vừa ngọt vừa mát.

Người như vậy không khiến người ta thấy cậu yếu đuối cần bảo vệ, mà là khiến người ta cảm thấy: nên đối xử thật tốt với cậu.

Ôn Nghiên gật đầu, cũng lễ phép đáp lại:

“Cậu là vị hôn thê của Thẩm Dược nên tôi cũng rất vui khi được gặp cậu.”

Yến Nhất Mạn mỉm cười khẽ khàng.

Sau đó thì… không ai nói gì thêm.

Ôn Nghiên sống hai mươi mấy năm, hầu như chưa từng giao tiếp kiểu này. Làm gì có kinh nghiệm ngồi đối mặt với vị hôn thê của bạn thân mà trò chuyện cơ chứ?

Cậu không biết nên phản ứng sao, đành im lặng.

Không khí trên bàn hơi gượng gạo. May mà Thẩm Dược quay lại đúng lúc, Ôn Nghiên thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ba ly trà sữa được chia ra mỗi người một ly. Tính cách Thẩm Dược thoải mái, lôi cả bầu trời ra nói, từ chuyện Đông sang chuyện Tây. Có cậu ấy làm cầu nối, không khí nhanh chóng sôi động trở lại.

Nhà họ Yến địa vị cũng ngang ngửa nhà họ Cố, chỉ là tập trung vào mảng thương nghiệp khác nhau. Hai nhà vừa là đối thủ cạnh tranh, vừa là đối tác thân thiết.

Đều là những người chơi lớn trong giới tài chính.

Yến Nhất Mạn tuy chỉ là chi nhánh bên họ Yến, nhưng lại sinh ra trong một gia đình có truyền thống âm nhạc. Học lực, phẩm hạnh đều ưu tú. Mới 19 tuổi đã từng biểu diễn cello trong nhiều buổi diễn lưu động, tương lai rất sáng.

Lần liên hôn này giữa gia tộc thư hương Thẩm gia và Yến gia, về mặt nào đó có thể xem như môn đăng hộ đối.

Phần lớn thời gian, Ôn Nghiên chỉ yên lặng lắng nghe Thẩm Dược nói chuyện. Cậu phát hiện Thẩm Dược có vẻ thật sự thích Yến Nhất Mạn. Mỗi khi nhắc đến chuyện giữa hai người, đôi mắt cậu ấy đều ánh lên vẻ rạng rỡ.

Ôn Nghiên tuy cảm thấy mình như bóng đèn, nhưng cũng không kìm được mà vui lây cho bạn.

Cả ba ngồi nói chuyện trong tiệm trà sữa một lúc thì Yến Nhất Mạn bảo phải quay về trường luyện đàn, nên xin phép rời đi.

Cô biết mình không tiện ngồi lại lâu, chỉ cần gặp mặt bạn của vị hôn phu một lần là đủ rồi.

Thẩm Dược tiễn Yến Nhất Mạn đến tận cổng trường, chỉ cách tiệm trà sữa đối diện một con đường, đi bộ chưa đầy mấy chục mét, mà cũng lưu luyến không rời.

Đang giờ nghỉ trưa, cổng trường người qua kẻ lại, nam sinh kề vai bá cổ, nữ sinh khoác tay tình tứ, từng cặp đôi nhỏ nhắn tay trong tay sánh bước, vừa đi vừa rắc đầy “cẩu lương” khắp đường.

Ôn Nghiên cũng tầm tuổi họ, nhưng cậu chưa từng trải qua quãng đời sinh viên phơi phới sức sống, sôi nổi nhiệt huyết như vậy, trong ánh mắt không khỏi mang chút hâm mộ.

Cố Lẫm Xuyên vẫn chưa trả lời tin nhắn WeChat của cậu, chắc là đang bận hoặc là... cảm thấy không cần phải trả lời. Ôn Nghiên bĩu môi, hừ một tiếng.

Thẩm Dược sau khi tiễn vị hôn thê xong thì quay lại cùng đám sinh viên, vừa tới nơi đã bị Ôn Nghiên trêu chọc. Người lúc nào cũng tự nhận là “trai thẳng sành sỏi”, trên WeChat cái gì cũng dám nói, giờ bị chọc cho đỏ mặt tía tai, sốt ruột đến mức giậm chân.

Ôn Nghiên muốn đi trung tâm thương mại, Thẩm Dược làm anh em thân thiết dĩ nhiên là muốn đi cùng, còn hô hào phải mua quà cho vị hôn thê.

Ôn Nghiên cũng định mua quà cho Cố Lẫm Xuyên, dù gì cái thẻ mà cậu cầm cũng là của anh.

Tuy rằng người ta nói là của cậu.

Chuyện cậu từng có tiền án thì Thẩm Dược sớm đã biết. Với cậu ấy thì chẳng có gì kỳ lạ, nếu Cố Lẫm Xuyên mà không cho tiền thì mới đáng ngạc nhiên.

Dù gì nhà họ Cố cũng “giàu nứt vách đổ tường”.

Ôn Nghiên không có hứng thú với hàng hiệu xa xỉ, Thẩm Dược thì chẳng thiếu thứ gì, còn vị hôn thê thì lại thích sự giản dị. Thế là hai người rủ nhau đến The.O — toà trung tâm thương mại phức hợp lớn nhất gần trường.

Đây là lần đầu tiên Ôn Nghiên chính thức ra ngoài chơi kể từ khi rời khỏi nhà cũ. Cậu đi tới đâu cũng nhìn ngó, cái gì cũng muốn xem, hoa mắt chóng mặt suốt cả đường đi.

Giữa chừng, Cố Lẫm Xuyên nhắn lại WeChat. Ôn Nghiên nói mình đang ở trung tâm thương mại, không có đi lung tung.

Cố Lẫm Xuyên: “Thích mua gì thì cứ mua, thẻ không giới hạn.”

Nhìn thấy tin nhắn ấy, Ôn Nghiên cười tít mắt, cảm giác như mình chính là “người có tiền chính hiệu”, tâm trạng bỗng nhẹ bẫng, mua sắm cũng thấy tự tin hẳn.

Thực ra, trước đây cậu cũng không sống quá nghèo khổ, đồ tốt từng thấy qua không ít, nhìn một cái là phân biệt được ngay chất lượng cao thấp.

Khách tới The.O chủ yếu là sinh viên con nhà giàu, nên tiêu chuẩn ở đây cũng khá cao.

Hàng đẹp không thiếu, tất nhiên cũng có mấy món chỉ đẹp mã mà giá thì… không phải ai cũng dám móc ví.

Lên đến tầng hai, có một cửa hàng bán đồ thủ công dân tộc rất xinh xắn. Ôn Nghiên nhìn cái gì cũng muốn mua.

Cậu mua hai bức tranh dân tộc Thái rực rỡ, một đôi móc khoá hình xương rồng bà bà, một cặp ly cà phê tai mèo, kèm theo hai chiếc thìa hình móng mèo siêu dễ thương.

Cậu còn nhìn trúng một chuỗi lục lạc có sắc thái Miêu Cương rất độc đáo. Dây chỉ đỏ mảnh, thủ công đan tỉ mỉ, một chiếc là vòng ngắn đeo mắt cá chân, chiếc còn lại là vòng dài đeo ở eo.

Khi chủ quán giới thiệu, nghe đến chữ “đeo ở eo”, Ôn Nghiên bỗng thấy… hơi sai sai.

Cậu lắc đầu, chỉ muốn mua cái đeo chân thôi, nhưng chủ quán ngượng ngùng bảo: loại này chỉ bán theo cặp.

Vì quá thích mấy hạt bạc nhỏ to như hạt đậu trên dây chỉ đỏ kia, hoa văn tinh xảo, nên Ôn Nghiên dứt khoát mua cả cặp. Cùng lắm cái vòng eo kia để trưng cũng được.

Nghĩ đến mấy vỏ sò Cố Lẫm Xuyên đưa vẫn còn nằm nguyên trong bình thủy tinh chưa dùng tới, Ôn Nghiên lại mua thêm một chuỗi chuông gió vỏ sò và vài dụng cụ chế tác thủ công.

Cậu định khi về sẽ tháo mẫu mới mua ra, nghiên cứu cấu trúc, rồi tự tay làm chuông gió từ mấy vỏ sò kia.

Thẩm Dược cũng không kìm được, mua mấy món nhỏ nhỏ về tặng vị hôn thê.

Rời khỏi đó, Thẩm Dược kéo Ôn Nghiên lên tầng năm khu trang sức, muốn mua vòng cổ cho Yến Nhất Mạn.

Hôm nay cô ấy mặc váy, cổ thon dài mà trống trơn, Thẩm Dược cảm thấy... thiếu thiếu gì đó.

Cậu ta chọn một chiếc vòng cổ trung tâm là viên trân châu cực quang hình giọt nước màu lam, được khảm trong đuôi cá bằng bạc. Dưới ánh đèn, toàn bộ toả sáng dịu dàng, mơ màng như giấc mộng.

Vòng cổ này tên là “Nước mắt nàng tiên cá”, giá sáu vạn. Dùng làm quà nho nhỏ thì vừa đẹp.

Thẩm Dược nhờ nhân viên gói quà cẩn thận, chuẩn bị tối tặng tạo bất ngờ.

Ôn Nghiên không thường đeo trang sức, nhưng lại không kìm được h*m m**n “mua bừa”, thế là chọn đại. Cuối cùng, thật sự mua luôn một cặp nhẫn đôi.

Hai chiếc nhẫn bạc nằm trong hộp nhỏ màu đen, không có bất kỳ hoạ tiết nào, giá tám triệu tám một cặp.

“Cậu mua nhẫn tặng Cố Lẫm Xuyên à?” Thẩm Dược ngó sang hỏi, ngữ khí đầy bất ngờ.

Ôn Nghiên thanh toán xong, nhét kỹ hóa đơn, lắc đầu: “Không đâu, cái này là mua cho mình.”

Thẩm Dược vò đầu: “Cho mình… mà mua một cặp?”

Ôn Nghiên mím môi lí nhí: “Một cái sáu vạn sáu, hai cái tám vạn tám. Mua một cặp còn lời hơn, sau này đeo một cái cũ thì còn cái kia thay.”

Thẩm Dược: “…”

Cậu ta giơ ngón cái: “Quá hợp lý. Tâm phục khẩu phục.”

“Vậy cậu định mua gì tặng Cố Lẫm Xuyên?” Thẩm Dược nhận lại hộp quà chứa “nước mắt nàng tiên cá”, vừa quẹt thẻ vừa hỏi.

Ôn Nghiên nghĩ nghĩ: “Cà vạt và khuy măng sét đi.”

Nghe có vẻ hợp với hình tượng “tổng tài” của anh.

“Cái đó tớ biết chỗ!” Thẩm Dược búng tay một cái.

“Có studio chuyên làm khuy măng sét thủ công, rất đặc biệt. Mẹ tớ từng tặng ba tớ một cặp, ông ấy thích lắm. Gần đây thôi, đi không?”

Mắt Ôn Nghiên sáng rỡ: “Đi chứ!”

Đang lo không biết tìm ở đâu đây.

Hai người cúi đầu chào nhân viên rồi rời khỏi cửa hàng. Vừa bước ra, Thẩm Dược bỗng vỗ trán: “Quên mất, chỗ đó là studio riêng, không phải lúc nào cũng có thời gian nhận đơn. Để tớ gọi mẹ hỏi số liên lạc cái đã.”

Ôn Nghiên tay ôm đống chiến lợi phẩm, cũng không gấp nên gật đầu đồng ý.

Thẩm Dược đi qua một bên gọi điện, sau khi gọi mấy cuộc thì báo tin: studio chiều hai giờ mới có lịch tiếp khách.

“Giờ gần trưa rồi, đi ăn trước không?” Thẩm Dược nhìn đồng hồ, đề nghị.

“Trên lầu có nhà hàng hải sản với bò bít tết. À đúng rồi, có quán bánh tráng cuốn cua ngon cực! Tớ với Mạn Mạn từng ăn rồi.”

Ôn Nghiên gật đầu cái rụp như gà mổ thóc.

Hiếm khi được thoát khỏi mấy bữa cơm dinh dưỡng “nghiêm ngặt”, cậu nhất định phải ăn một bữa cho ra trò.

Dù sao trời cao hoàng đế xa, Cố Lẫm Xuyên cũng đâu biết được.

Ý nghĩ ấy còn chưa kịp nguội, thì ngay lúc bánh tráng cuốn cua vừa được bưng lên, điện thoại của Ôn Nghiên trên bàn liền rung bần bật.

Là Cố Lẫm Xuyên gọi đến.

Giờ nghỉ trưa, anh đột nhiên gọi điện thì còn có thể là vì chuyện gì?

Chẳng lẽ hỏi cậu... mua sắm có vui không?

Ôn Nghiên cầm điện thoại, ánh mắt lưu luyến nhìn mâm đồ ăn trước mặt, cuối cùng cắn môi một cái, “cạch” một tiếng úp điện thoại lại.

Không thấy, không nghe, thì không có gì hết.

Thẩm Dược đối diện bị dọa giật mình: “Làm gì thế?”

Ôn Nghiên cầm dao nĩa, ánh mắt kiên định:

“Ăn!”

Thẩm Dược mặt mày ngơ ngác.

Sao mà ăn một bữa cơm... lại có cảm giác như chuẩn bị ra chiến trường vậy chứ.