Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 22

Chương 22:

- Khổ Tử Phi Phi -

Ôn Nghiên tự mình lăn vào bệnh viện.

Từ chối nghe điện thoại cộng với bữa tiệc “ăn chơi sa đọa” cuối cùng cũng phải trả giá đắt. Một trận viêm dạ dày cấp tính dứt khoát chặn đứng kế hoạch phản nghịch của Ôn Nghiên.

Lần thứ hai bước ra khỏi nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại, cậu đau bụng đến mức không chịu nổi nên đành phải ngồi xổm luôn xuống đất, gắt gao ôm bụng, môi bị cắn đến trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Lớp mồ hôi mỏng rậm rạp phủ lên làn da, như thể chỉ cần thêm một giây nữa là cậu sẽ ngã gục xuống sàn.

Xung quanh lập tức có mấy bạn sinh viên nhiệt tình chạy lại hỏi han, lo lắng cậu không khỏe, cần đưa đi bệnh viện không.

Thẩm Dược lập tức sợ tới mức hoảng hốt. Cậu ta đang gọi điện với vị hôn thê, vừa nghe tin liền cúp máy, từ đằng xa chạy như bay đến, cuống cuồng đưa Ôn Nghiên tới bệnh viện gần nhất. Thậm chí còn dùng điện thoại của Ôn Nghiên bắt được cuộc gọi mà Cố Lẫm Xuyên vừa đúng lúc gọi tới.

Lúc đó Ôn Nghiên đau đến mức không giữ nổi chính mình, giọng nói run rẩy, căn bản chưa kịp ngăn lại.

Không muốn để Cố Lẫm Xuyên biết, nhưng chuyện muốn giấu cũng giấu không nổi.

Cuộc trò chuyện chỉ kéo dài vài giây, đối phương liền dứt khoát cúp máy.

Ôn Nghiên gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Cố Lẫm Xuyên lúc đó.

Nét mặt lạnh lùng như trước khi mưa bão đổ ập đến. Cậu từng thấy vẻ mặt đó rồi, sự giận dữ bị đè nén dưới vẻ bình tĩnh đến đáng sợ.

Lần này, không thể trách ai. Trách cũng chỉ có thể trách bản thân cậu không biết kiềm chế, háu ăn, tự chuốc lấy khổ.

Ôn Nghiên thấy rất tội lỗi.

Khi hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu đã nằm trên giường bệnh truyền nước. Nôn ói liên tục cộng thêm tiêu chảy khiến cậu bị mất nước nhẹ, môi khô nứt, tinh thần uể oải, mà tâm trạng thì căng như dây đàn.

Vì Cố Lẫm Xuyên tới rồi.

Anh đến hơi muộn, chắc do bận việc.

Mà sau khi tới, anh cũng không vào thẳng phòng bệnh ngay.

Ôn Nghiên nằm trên giường, ngón tay cuộn tròn lại đặt lên bụng, trong lòng không rõ là tội lỗi hay lo lắng, cảm xúc rối bời, một chút hụt hẫng mơ hồ cứ bám lấy cậu không rời.

Cậu nghiêng đầu, nhìn qua khung kính hình chữ nhật trên cửa phòng bệnh, chỉ thấy được một bóng lưng mơ hồ. Bóng dáng Cố Lẫm Xuyên hiện rõ đường nét chiếc cằm sắc lạnh, đang nói chuyện với Thẩm Dược.

Chỉ là ngồi đó nhưng anh như thể từ trên cao nhìn xuống, bẩm sinh mang khí thế người nắm quyền.

Cách một lớp cửa, Thẩm Dược chỉ biết cúi đầu gật gù. Ở trước mặt Cố Lẫm Xuyên, chút ngạo mạn l* m*ng thường ngày của cậu ta biến mất không dấu vết.

Cố Lẫm Xuyên hỏi gì, cậu ta đáp nấy, như học sinh tiểu học ngoan ngoãn trả lời giáo viên, không dám có một tia phản kháng. Thứ duy nhất phản nghịch trên người chính là sợi tóc dựng ngược vì mồ hôi ướt đẫm.

Sau khi hỏi xong vài câu, Cố Lẫm Xuyên nói một câu cảm ơn bằng giọng điệu lạnh nhạt, sau đó bảo:

“Cậu có thể đi được rồi.”

Nói đúng hơn là: thông báo cậu ta rời đi.

Thẩm Dược ngẩn người: “……?”

Cậu ta định ở lại với anh em, chẳng lẽ không được?

Hoặc ít ra cũng nên cho vào phòng chào hỏi một tiếng rồi hãy đi chứ?

Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Cố Lẫm Xuyên vô tình lướt qua thì cả người Thẩm Dược rùng mình, lập tức ngậm miệng.

Anh rõ ràng đang ngồi, nhưng áp lực phát ra mạnh mẽ đến mức đáng sợ, còn hơn cả khi cậu ta bị ông bố gần năm mươi tuổi mắng dạy ở nhà.

Không nói quá chứ, chỉ cần ánh mắt đó liếc qua, da đầu Thẩm Dược đã lạnh buốt nửa bên.

Trước khi rời đi, Thẩm Dược lặng lẽ liếc về phòng bệnh u tối vì kéo rèm, trong lòng yên lặng vẽ cho Ôn Nghiên một dấu thánh giá —— cầu cho cậu bình an.

Cố Lẫm Xuyên không thèm để mắt đến ai không liên quan, xoay người đẩy cửa bước vào.

Ánh sáng hành lang loé lên trong phòng, như phù dung sớm nở tối tàn, thoắt cái liền biến mất.

Cả đời này Ôn Nghiên chưa từng phản ứng nhanh như vậy, lập tức nhắm mắt mà cúi đầu, vùi chặt mặt vào chăn.

Phòng bệnh VIP cách âm cực tốt, lúc nãy Cố Lẫm Xuyên nói gì với Thẩm Dược ở ngoài, cậu không nghe được câu nào.

Bởi vì không biết phải đối mặt thế nào, nên cậu chọn cách… không đối mặt.

Trốn tránh có thể đáng xấu hổ, nhưng lại rất hữu dụng.

Ôn Nghiên cực kỳ nhạy cảm, rõ ràng cảm nhận được Cố Lẫm Xuyên đang tiến lại gần, từng bước một, sau đó xe lăn dừng lại ngay bên cạnh giường cậu.

Không khí xung quanh như bị áp suất thấp hút cạn, trở nên loãng đến ngột ngạt.

Cậu nghĩ: Cố Lẫm Xuyên chắc chắn đang cúi đầu nhìn cậu, dò xét cậu, nghĩ xem làm sao mà cậu có thể rước thêm phiền phức về mình như thế.

Mí mắt căng lên, ngón tay giấu dưới chăn nắm chặt lấy vạt áo bệnh nhân.

Bụng không còn quặn đau dữ dội như trước nữa, Ôn Nghiên gắng bỏ qua chút đau đớn còn sót lại, cố kiểm soát hơi thở đang gấp gáp, và lông mi run rẩy không ngừng.

Cố Lẫm Xuyên vẫn chưa mở miệng. Anh ngồi yên trên xe lăn, đầu hơi cúi, gương mặt lạnh nhạt, giữa hai hàng lông mày khẽ nhíu lại. Nhìn qua thấy có vẻ không vui, mà thật ra là... cực kỳ không vui.

Không khí im lặng dần lan ra khắp phòng.

Ôn Nghiên sợ đến mức trong lòng như có tiếng “phịch phịch” vang vọng sợ Cố Lẫm Xuyên sẽ đột ngột vén chăn lên, sau đó lạnh giọng chất vấn cậu một trận.

Phành phạch, phành phạch…

Nếu Cố Lẫm Xuyên lại gần hơn chút nữa, chắc chắn sẽ nghe được tiếng tim cậu đang đập thình thịch vì căng thẳng, như thể muốn phá ngực mà lao ra ngoài.

Từng phút từng giây đều bị kéo dài đến mức không chịu nổi.

Cố Lẫm Xuyên đột nhiên cử động, như thể áp suất cũng được xả ra một hơi rồi mở miệng nói: “Che kín như vậy, em không sợ ngạt thở à?”

Câu nói rõ ràng là biết Ôn Nghiên đang giả vờ ngủ.

Không hiểu sao, dây thần kinh đang căng như dây đàn của Ôn Nghiên bất chợt lỏng xuống, trong lòng thầm “Ủa” một tiếng.

Cố Lẫm Xuyên thế mà không mắng cậu? Ngữ khí nghe cũng vẫn còn ổn.

Ngay sau đó, Cố Lẫm Xuyên kéo tấm chăn che kín trán cậu xuống, cho tới khi khuôn mặt Ôn Nghiên hoàn toàn lộ ra dưới ánh mắt của anh, chăn chỉ còn đắp đến dưới cằm.

Hàng mi người nào đó run rẩy như cánh bướm bị cuồng phong cuốn vào, khuôn mặt tái nhợt bỗng hiện chút đỏ ửng.

Cứ vậy mà vẫn cố nhắm chặt mắt giả vờ, không hiểu đang cứng đầu vì điều gì.

Cố Lẫm Xuyên gần như bật cười.

Anh phát hiện mình đã không chỉ một lần cảm thấy bất lực trước Ôn Nghiên.

“Ôn Nghiên, mở mắt ra.” Cố Lẫm Xuyên dùng hai ngón tay nâng cằm cậu lên: “Sợ bị mắng à? Lúc trưa không nghe điện thoại thì gan to lắm cơ mà?”

Giờ thì thật sự không thể giả bộ nổi nữa.

Ôn Nghiên mở mắt, rón rén nhìn về phía Cố Lẫm Xuyên, rồi nhỏ giọng gọi: “Cố Lẫm Xuyên… anh tới rồi.”

Giọng vừa mềm vừa nhẹ, nghe thôi cũng thấy chột dạ.

Cố Lẫm Xuyên thu tay lại, ánh mắt trầm xuống, “Không giả bộ nữa à?”

“Không.” Ôn Nghiên nhẹ nhàng lắc đầu.

“Biết mình sai chưa?”

Ôn Nghiên gật đầu, như một đứa trẻ biết lỗi:

“Biết rồi…”

Cậu thật sự không nên ăn cái ly đồ uống lạnh ngọt ngào mà thương gia tặng. Lúc đó mùi thơm quyến rũ quá, cậu không nhịn được.

Cố Lẫm Xuyên nhướn mày: “Còn gì muốn nói nữa không?”

Ôn Nghiên hít hít mũi, ngoan ngoãn ngồi dậy: “Xin lỗi, em sai rồi, lại làm phiền anh… đừng giận nữa nha.”

Cố Lẫm Xuyên: “……”

Anh im lặng, nét mặt có chút khó tả.

Thật ra lúc mới biết tin thì Cố Lẫm Xuyên cực kỳ tức giận, cơn bực như có thể bốc ra lửa, kèm theo lo lắng không thể khống chế được.

Vì sao Ôn Nghiên không nghe máy? Vì sao lại ăn bậy? Vì sao không nghe lời anh?

—— Nếu đã vậy, thì nên tự chịu hậu quả. Người trưởng thành phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.

Phải chịu đau mới biết sợ. Cố Lẫm Xuyên đã nghĩ như vậy.

Thế nên anh không lập tức bỏ dở cuộc họp hội đồng quản trị, nhưng sắc mặt cực kỳ khó coi, khiến các cổ đông khác trong lòng phát hoảng, chỉ dám cẩn thận nói những lời thừa thãi.

Cố Lẫm Xuyên chẳng nghe lọt câu nào. Khi đó, trong đầu anh chỉ có một chuyện:

—— Chung Mính Trạch từng nói thể chất Ôn Nghiên rất yếu, nếu phải nhập viện như vậy thì có nguy hiểm không?

Có chữa được không? Có chết không?

Tối qua chỉ vì té ngã nhẹ mà đã làm nũng đến phát khóc, lần này đau bụng đến mức nhập viện, chịu nổi không?

……

Cuối cùng cuộc họp vẫn bị tạm dừng giữa chừng.

Trong lòng Cố Lẫm Xuyên như bị một đám mây đen đè nặng, theo thời gian cứ lên men và dồn ép.

Anh mang theo đám mây đó đến bệnh viện, vừa ra khỏi thang máy liền gặp Thẩm Dược, hỏi tình hình vài câu.

Sau đó đám mây ấy càng thêm u ám, giống như đang nuôi dưỡng một cơn bão ngầm, chỉ chờ đúng thời khắc mà nổ tung.

Nhưng khi Cố Lẫm Xuyên mở cửa phòng bệnh, thấy Ôn Nghiên cuộn tròn bé xíu trên giường thì đám mây kia lập tức tan hơn một nửa.

Lúc Ôn Nghiên gọi tên anh, trong mắt vương chút hơi nước, như đang giữ lại một cơn mưa tên là “tủi thân”, dội sạch mọi tức giận của anh, còn khiến gan cũng nhói đau.

Cố Lẫm Xuyên im lặng thật lâu. Ôn Nghiên tưởng anh vẫn còn đang giận, khẽ duỗi tay ra, kéo nhẹ cổ tay áo vest của anh: “Cố Lẫm Xuyên, anh đừng giận nữa mà.”

Thật ra thời gian qua Ôn Nghiên cũng nhận ra, Cố Lẫm Xuyên miệng cứng nhưng lòng mềm, ăn mềm không ăn cứng, đúng như ông nội từng nói: mặt lạnh tim nóng.

Vậy nên cậu cứ làm nũng là được.

Quả nhiên, đối phương khẽ thở dài, nhìn cậu hỏi: “Đã mua những gì?”

Ôn Nghiên chớp chớp mắt, ngồi dậy, tay không cắm kim chỉ về phía cái ghế ở cuối giường. Mấy thứ cậu mua đã được Thẩm Dược sai người sắp xếp gọn lại mang đến đây.

Cố Lẫm Xuyên lăn xe tới xem, là một đống đồ lặt vặt.

Trang trí nhỏ, ly mèo Mễ, móc khóa… nhìn qua đều là mấy món đồ chơi chẳng có tác dụng gì. Nhưng tất cả đều là… hai cái một cặp.

Cố Lẫm Xuyên như nhận ra điều gì, nhướn mày: “Sao lại mua hai cái?”

“Một cái là cho anh.” Ôn Nghiên nghiêm túc đáp.

“Anh không thích cũng không sao, có thể để ở nhà, trưng cũng đẹp…”

Dù sao lúc cậu mua chỉ nghĩ Cố Lẫm Xuyên là ông chủ, cậu không thể mặt dày tiêu tiền của người ta chỉ để mua đồ mình thích, nên tiện tay mua cả phần anh.

Anh thích hay không không quan trọng, miễn là đồ đến được tay anh là được rồi.

Vốn dĩ Ôn Nghiên định tặng món quà “nghiêm túc” hơn là cà vạt với khuy măng-sét.

Mà bây giờ thì không kịp nữa, phải hẹn lại lần khác đi đặt.

Ôn Nghiên hơi tiếc, môi bĩu ra.

Lại phiền thêm một lần rồi.

Cố Lẫm Xuyên không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ tưởng Ôn Nghiên buồn vì anh không thích, nên mới ủ rũ cụp mắt. Dù sao cũng là vì thích anh.

“Anh đâu có nói không cần.” Cố Lẫm Xuyên cầm ly cà phê mèo Mễ lên xem, như thể đang nghiên cứu món đồ cổ quý giá, cuối cùng nhàn nhạt đánh giá: “Cũng được.”

Ôn Nghiên mỉm cười, không nói gì.

Cố Lẫm Xuyên đặt ly cà phê xuống, tiếp tục xem những món còn lại. Anh đang ngồi trên xe lăn, chọn lựa rồi phát hiện trong đống đồ có hai túi nhựa trong suốt đựng lục lạc buộc dây đỏ. Trên sợi tơ đỏ còn có treo một chiếc chuông nhỏ.

Anh như cảm thấy gì đó, lấy một cái ra, lục lạc vang lên âm thanh trong trẻo, nhưng vì bị bao bọc nên tiếng nghe có chút mờ đục, khẽ khàng.

Cố Lẫm Xuyên nhíu mày: “Cái này là gì?”

“Đeo ở chân.” Ôn Nghiên trả lời thật thà:

“Em thích tiếng chuông bạc.”

Cố Lẫm Xuyên “ừ” một tiếng, ánh mắt vô thức dừng trên chân Ôn Nghiên vừa lộ ra sau khi ngồi dậy.

Mắt cá trắng trẻo, mảnh mai, dễ nắm gọn trong lòng bàn tay.

Sợi tơ đỏ, chiếc chuông nhỏ lấp lánh, chỉ cần khẽ lay đã leng keng vang lên…

Trong đầu Cố Lẫm Xuyên bất chợt hiện lên hình ảnh mấy hôm trước, khiến huyết mạch anh sôi trào trùng khớp đến kỳ lạ.

“Sao thế?” Ôn Nghiên phát hiện ánh mắt anh, không hiểu gì, còn đung đưa chân.

“Không có gì.” Cố Lẫm Xuyên nén lại cảm xúc khác thường, yết hầu khẽ lăn, khàn giọng nói: “Rất hợp với em.”

Rất… hợp với em.