Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 23

Chương 23:

- Khổ Tử Phi Phi -

Ôn Nghiên vừa mới dỗ dành xong Cố Lẫm Xuyên, tưởng đâu chuyện vụng trộm ăn đồ linh tinh bên ngoài đã êm đẹp cho qua, ai ngờ đến chạng vạng, cậu lại bùng phát đợt thứ hai — bụng lại bắt đầu đau.

Lúc ấy, trong bình truyền dịch vẫn còn một phần tư, Ôn Nghiên đang tựa trên giường bệnh thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, “bụp” một tiếng bật dậy.

Cố Lẫm Xuyên đang ngồi bên cửa sổ xem hồ sơ, nghe tiếng động liền quay đầu lại, nhíu mày hỏi: “Sao thế? Khó chịu à?”

Anh vừa định nói để gọi y tá, thì thấy Ôn Nghiên chỉ kịp liếc anh một cái, đã vội vàng rút kim truyền dịch khỏi tay, lôi theo cây truyền chạy thẳng vào nhà vệ sinh, trông hốt hoảng vô cùng.

Cửa phòng vệ sinh bị cậu mở ra một khe nhỏ, Ôn Nghiên lom khom như ông cụ non, cong lưng chui vào trong, cây truyền vướng vào khung cửa “lạch cạch” mấy tiếng.

Cố Lẫm Xuyên: “……”

Anh đơ ra mất hai giây, lăn xe tới gõ cửa nhà vệ sinh hai cái.

“Ôn Nghiên.”

Bên trong có tiếng quần áo sột soạt, qua hơn mười giây, hình như người bên trong đang vật lộn không thành, giọng vừa nghẹn vừa căng thẳng, thậm chí còn có chút sắp khóc: “Cố Lẫm Xuyên… em…”

Cố Lẫm Xuyên như đã đoán được trước, thở dài nói: “Mở cửa ra đi.”

Cửa lại mở hé thêm một chút, bên trong, Ôn Nghiên một tay giữ chặt chiếc quần đang lơ lửng ở giữa, sống chết không tụt xuống được, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét vì đau giờ lại đỏ bừng vì xấu hổ.

Bộ dáng hoàn toàn là kiểu “Em thật sự rất gấp mà cái quần này không chịu tụt” đi kèm với biểu cảm “Em không muốn làm vậy nhưng xin anh cứu em với” trộn lẫn cực kỳ rối rắm.

Chưa đợi Ôn Nghiên nói gì thì Cố Lẫm Xuyên đã lăn xe vào, tiện tay đóng cửa lại, ngữ khí không cho phép phản kháng: “Đừng nhúc nhích.”

“Đưa tay ra, đừng run.”

Vừa nói, anh vừa vươn tay ra.

Ôn Nghiên chỉ phát ra một tiếng “ưm” từ cổ họng, nghe vừa khổ sở vừa thẹn.

Tay Cố Lẫm Xuyên rất đẹp, rộng mà không thô, ngón tay thon dài, khớp xương rõ nét. Khi anh khẽ dùng sức kéo xuống lớp vải dệt, từng đường gân trên mu bàn tay đều căng rõ như tạc.

Anh thậm chí không cần cúi xuống…

Ôn Nghiên c*n m** d***, không dám nhìn, mặt đỏ bừng như muốn chảy máu.

Chỉ nghe “bụp” một tiếng, toàn thân Ôn Nghiên khẽ run lên, cảm giác mất mặt cũng lập tức đạt đến đỉnh điểm.

Dễ ngượng vậy sao? Là vì thật sự quá gấp, hay vì…

Cố Lẫm Xuyên liếc nhìn cậu một cái, không nói gì, rút tay lại, mở cửa ra ngoài.

Vừa vặn đụng mặt y tá nghe chuông gọi mà tới. Cô y tá đẩy cửa phòng bệnh, vừa vào vừa gọi: “Tôi đến rồi! Ôn tiên sinh, ngài sao thế?”

Thái dương Cố Lẫm Xuyên giật giật, nhanh chóng khép cửa lại phía sau lưng, đầu ngón tay còn dính chút dấu ẩm ướt từ cửa.

“Cậu ấy đang trong WC, chờ chút.”

“A? À, vâng vâng.” Y tá là một cô gái mặt tròn tròn, đôi mắt to tròn linh động, đảo quanh một vòng rồi gật gật đầu.

Cố Lẫm Xuyên lại trở về chỗ ngồi bên cửa sổ, tiếp tục xem phần hồ sơ còn dang dở.

Cô y tá thông minh ấy đảo mắt qua người anh ngồi xe lăn, rồi lại nhìn sang cánh cửa nhà vệ sinh bị khóa trái rồi mở miệng dò xét:

“Ôn tiên sinh lại bị tiêu chảy à?”

Tay đang lật hồ sơ của Cố Lẫm Xuyên khựng lại một chút, gật đầu.

Y tá cúi mắt xuống, “À à…” hai tiếng, mấy suy nghĩ bay bướm trong đầu lập tức vỗ cánh bay mất.

Cô lắc đầu. Tiêu rồi, hiểu lầm rồi.



“Trường hợp này là bình thường, dạ dày của cậu không đến mức nghiêm trọng, chỉ số kiểm tra đều ổn, chủ yếu là thể chất yếu nên dễ phát bệnh thôi…”

Vài phút sau, Ôn Nghiên mặt mũi đỏ bừng bước ra khỏi WC, ngồi trên giường bệnh nghe cô y tá an ủi mà gật đầu lia lịa.

Cố Lẫm Xuyên vẫn ngồi yên bên cửa sổ, tay thì đã buông hồ sơ từ lúc nào, ánh mắt từ khoảng cách vài mét nhìn sang Ôn Nghiên và cô y tá, như thể đang nhìn vật sở hữu riêng của mình, dừng lại rất lâu trên gương mặt cậu.

“Khoảng thời gian tới có thể sẽ còn tiêu chảy hoặc nôn ói lẻ tẻ, nhưng không nghiêm trọng đâu, cùng lắm giống như ăn nhầm đồ hỏng, uống thuốc là ổn.”

Cô y tá vừa nói vừa ấn thử bụng Ôn Nghiên qua lớp áo.

“Giờ còn đau không? Trước lúc vào nhà vệ sinh có đau không?”

Ôn Nghiên lúc đầu lắc đầu, sau đó lại gật, nói: “Trước khi vào WC thì có một chút, giờ thì hết rồi.”

Cô y tá gật đầu, nhìn bình truyền đã cạn, liền thành thạo rút kim truyền dịch cho Ôn Nghiên, để cậu tự ấn giữ hai phút cầm máu.

“Vậy thì không có gì nghiêm trọng nữa. Uống nhiều nước ấm, sau này chú ý chế độ ăn uống, đừng ăn mấy đồ k*ch th*ch hay không hợp vệ sinh, đừng ăn bậy bạ nữa nha.”

Cô y tá nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Vị này là người nhà? Là bạn trai của bệnh nhân sao? Phải theo dõi cẩn thận đó, dưỡng cho dạ dày khỏe lại, không thì sau này còn khổ.”

Người nhà? Bạn trai? Ý chỉ ai? Là Cố Lẫm Xuyên?

Ôn Nghiên khẽ mím môi, cụp mắt xuống, không dám lên tiếng.

Bên kia, Cố Lẫm Xuyên liếc sang cái đầu đang cụp xuống kia một cái, giọng điềm đạm đáp y tá: “Ừ.”

Ôn Nghiên: Hả?

Cố Lẫm Xuyên… vậy mà chẳng thèm giấu giếm gì, liền nhận luôn?

“À đúng rồi.” cô y tá như sực nhớ ra điều gì, mắt tròn tròn nhìn về phía Cố Lẫm Xuyên, ánh nhìn vừa chân thành vừa lo lắng.

“Chuyện sinh hoạt cũng nên tiết chế một chút nhé.”

Trong mắt cô y tá, bệnh nhân đúng kiểu thể chất yếu ớt cần nâng như nâng trứng, còn người ngồi xe lăn kia tuy không đứng dậy được, nhưng vừa nhìn là biết thân thể rắn rỏi, tinh lực dồi dào.

Nếu lỡ đâu lăn xong làm hỏng người ta thì chẳng phải tiêu đời rồi sao?

Cố Lẫm Xuyên: “?”

Cô y tá hoàn toàn không biết câu nhắc nhở “thói quen nghề nghiệp” đó của mình nhẹ tênh như vậy mà khiến cả hai người trong phòng lập tức rơi vào trạng thái… quỷ dị im lặng.

Đặc biệt là Ôn Nghiên, nội tâm như bị sóng thần quét qua: “!!!”

Cậu bị lời nói táo bạo của cô hộ sĩ dọa đến mức ngón tay còn run lẩy bẩy, vội ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Lẫm Xuyên thì liền thấy anh thong thả nhíu mày lại.

Xong đời rồi.

Ba chữ "xong đời rồi" bật đỏ cảnh báo trong đầu Ôn Nghiên như đèn báo nguy cấp SOS nhấp nháy liên hồi.

Cố Lẫm Xuyên là kiểu người lạnh lùng, không dễ trêu vào. Câu nói của cô hộ sĩ chẳng khác nào rót nước ớt cay xé lên miệng vết thương của đại lão!

Xong rồi, xong rồi, liệu Cố Lẫm Xuyên có vì một câu đó mà… hắc hóa không!?

Ngay trong lúc Ôn Nghiên đang lo sợ hoang mang, thì bên kia Cố Lẫm Xuyên bỗng giật giật môi, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cậu, cong môi nửa cười nửa không:

“Tôi biết rồi.”

Có lẽ là thấy biểu cảm như bị sét đánh của Ôn Nghiên thú vị, khóe môi Cố Lẫm Xuyên khẽ nhếch lên đầy nghiền ngẫm, ánh mắt không kiêng dè quét xuống bụng dưới của Ôn Nghiên — nơi mà hơn mười phút trước anh đã "vô tình" chạm vào.

Ánh mắt ấy dừng lại tại đó đúng hai giây, mang theo một loại hàm ý khó nói nên lời.

Ôn Nghiên hoảng loạn tới mức theo phản xạ khép chặt hai chân.

Cố Lẫm Xuyên khẽ nhướng mày, chậm rãi nói: “Yên tâm, tôi sẽ tiết chế.”

Chỉ một câu, khiến đồng tử Ôn Nghiên rung động mạnh.

Trong cơn hoảng loạn, cậu nghi ngờ bản thân vừa mới… nghe nhầm?



Tháng mười, gió thu se lạnh.

Trong bệnh viện thì ấm áp, nhưng vừa bước ra ngoài, luồng khí lạnh bất ngờ khiến Ôn Nghiên hắt hơi một cái, sau đó cậu xoa xoa mũi, thấy ngứa liền dụi nhẹ thêm hai cái.

Vì hai câu mập mờ không rõ của Cố Lẫm Xuyên trong phòng bệnh lúc trước, trong lòng Ôn Nghiên vừa thấy lạnh vừa đầy nguy cơ, lạnh đến mức còn hơn cả gió thu, khiến cậu ho khan vài tiếng vì ngộp.

Xe của chú Chu đã đậu sẵn trước mặt, ông xuống xe, mở cửa cung kính: “Tiên sinh, tiểu thiếu gia.”

Cố Lẫm Xuyên gật đầu, liếc thấy Ôn Nghiên đang xoa đỏ chóp mũi thì liền khẽ hất cằm:

“Lên xe đi.”

Ôn Nghiên khịt mũi, không nói một lời, lặng lẽ chui vào xe, ngồi sát về phía trong cùng, đầu tựa lên cửa sổ, cả người dán chặt vào một bên xe, bắt đầu màn… giả chết dài hạn.

Cố Lẫm Xuyên cũng được chú Chu đỡ lên xe, ngồi yên ổn. Nhưng vừa ngồi xuống, Ôn Nghiên đã dịch mông né xa anh thêm một chút.

Thấy cậu có hành động nhỏ này, Cố Lẫm Xuyên nhíu mày, không vui.

Có ý gì đây?

Suốt hơn một giờ di chuyển trên xe, Ôn Nghiên không nói nửa lời, đến cả hơi thở và tiếng hít thở cũng cố ý ép nhỏ.

Bất kể câu vừa rồi của Cố Lẫm Xuyên là nói đùa hay thật, cậu đều không dám gây chú ý trong không gian kín bưng này.

Và theo sự im lặng kéo dài của cậu, áp suất không khí quanh Cố Lẫm Xuyên càng lúc càng thấp.

Vừa về tới nhà, Ôn Nghiên vừa thay giày xong đã tính chuồn lên lầu, ai ngờ vừa mới nhấc chân đã bị Cố Lẫm Xuyên túm lại cổ áo từ phía sau.

“Ai ai ai… Cố Lẫm Xuyên, anh đừng…” Ôn Nghiên suýt ngã ngồi vào lòng anh.

“Đứng yên, đừng nhúc nhích.”

Giọng trầm thấp mang theo cảnh cáo vang lên sau lưng khiến Ôn Nghiên lập tức đứng hình, không dám động đậy.

Cố Lẫm Xuyên nghiêng đầu dặn Chu thúc chuẩn bị bữa tối.

Sau đó một tay anh đẩy xe, tay kia đặt sau lưng Ôn Nghiên, cả hai cùng bước vào thang máy dưới ánh mắt âm u đầy nghi vấn của chú Chu.

Thang máy chưa ấn tầng, Cố Lẫm Xuyên đã dựa vào lợi thế xe lăn, đưa Ôn Nghiên vào góc hẹp trong không gian kín, ánh mắt lóe sáng nguy hiểm, lạnh giọng hỏi:

“Em đang trốn tôi à?”

Đối mặt với khí thế lạnh buốt như gió tuyết của Cố Lẫm Xuyên, Ôn Nghiên cứng cả người, đầu vùi vào ngực, tim đập loạn xạ.

Cậu nhìn chằm chằm xuống mũi giày, không dám nhấc đầu lên.

Gần quá…

Cố Lẫm Xuyên ở ngay sát bên cậu.

Cằm bị anh nâng lên, Ôn Nghiên vẫn giữ nửa cúi đầu, nhưng ở góc độ này chỉ có thể bị ép đối diện với gương mặt đầy không vui của anh.

“Không có…” Ôn Nghiên lí nhí trả lời, giọng nghe cực kỳ thiếu tự tin.

Toàn bộ cảm giác của cậu lúc này đều tập trung lên bàn tay Cố Lẫm Xuyên đang giữ lấy cằm mình.

Đầu óc Ôn Nghiên rối tung cả lên, toàn bộ đều là… cảnh tượng trong WC khi Cố Lẫm Xuyên giúp cậu… tụt quần.

Lúc ấy bụng dưới cồn cào, cậu chỉ lo kẹp chặt mông để nhịn, chẳng rảnh đâu nghĩ xa. Nhưng bây giờ nhớ lại thì… thật sự quá sức ám muội.

Những suy nghĩ hỗn loạn khiến gương mặt nhỏ của Ôn Nghiên đỏ bừng như bị nướng chín.

Chỗ sau lưng vừa nãy bị Cố Lẫm Xuyên chạm vào cũng đang nóng ran, tê tê ngứa ngứa… lạ lạ.

Cố Lẫm Xuyên nhìn gương mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh e lệ của cậu, bất giác nới lỏng tay.

“Ngồi trên xe không nói một lời, về nhà thì vội chạy trốn…”

Anh hạ giọng, tiếng nói khàn khàn đè nén giận dữ: “Em đang trốn tôi? Tôi ăn em được chắc?”