Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 43
Chương 43:
- Khổ Tử Phi Phi -
Đáp án này, Ôn Nghiên đã suy đoán rất lâu. Mỗi lần nó chỉ mới manh nha nảy lên trong lòng thì liền bị Cố Lẫm Xuyên nhanh tay nhanh mắt chặn đứng. Vì… thật sự không thể tin nổi.
Tuy phản ứng sáng nay của Cố Lẫm Xuyên có phần dữ dội, nhưng vẫn đủ để khiến Ôn Nghiên có chút tự tin.
Vậy nên, vừa rồi vào thời điểm then chốt, cậu mới dám mở miệng hỏi anh, nắm lấy quyền chủ động.
Nhưng cậu không ngờ, Cố Lẫm Xuyên lại thừa nhận ngay như vậy.
Không chỉ thừa nhận ghen, mà còn thừa nhận… thích.
—— “Anh thích em.”
Mấy chữ đó từ miệng anh nói ra cứ như thể từng bước từng bước lớn dần, rồi bất ngờ hóa thành hình thể chân thực, ồ ạt, mãnh liệt mà lao thẳng vào đầu Ôn Nghiên.
Cậu bị đâm đến choáng váng, đầu óc quay cuồng.
Tay vẫn còn đặt trên trán Cố Lẫm Xuyên, lúc này toàn bộ cảm giác trên người dường như chỉ có thể cảm nhận được độ nóng rực từ vầng trán kia.
“Anh, anh nói… anh thích… em, em…” Ôn Nghiên hoa mắt chóng mặt, phản ứng không kịp, chỉ có thể rụt tay lại, lắp bắp:
“Anh… buông ra trước đã…”
Cố Lẫm Xuyên vẫn giữ lấy tay cậu.
Anh xưa nay luôn mạnh mẽ, làm sao có thể buông tay khi còn chưa nghe được câu trả lời?
Nói không hồi hộp thì là nói dối, nhưng Cố Lẫm Xuyên cũng không phải kiểu “trẻ con lần đầu tỏ tình” mà thấp thỏm lo âu.
Anh tự tin. Anh biết Ôn Nghiên cũng thích mình, còn vụng trộm thích lâu như vậy rồi.
Hôm nay chẳng qua anh chỉ đi trước một bước, nói ra hai chữ “thích” mà thôi. Trước đó, anh chỉ chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Cố Lẫm Xuyên đã sớm không thể chờ được nữa. Nhìn Ôn Nghiên từng chút một lộ ra chiếc răng nanh nhỏ trước mặt anh, anh cảm thấy bản thân giống như một con mãnh thú, không nhịn được muốn sớm ngày nuốt trọn con mồi của mình.
Bây giờ bọn họ đã là tình cảm song phương rõ ràng. Cố Lẫm Xuyên muốn nghe một câu xác nhận từ cậu.
Anh trầm giọng hỏi: “Vậy em nói cho anh biết, câu trả lời của em là gì?”
“Em không biết…” Ôn Nghiên rút tay không ra, giọng nhỏ xíu, mặt nóng bừng.
“Anh… để em nghĩ đã…”
Cố Lẫm Xuyên sững người, trong mắt tự tin tràn trề phút chốc như đổ sụp thành tro bụi.
Giọng anh khàn đi, gần như không tin được: “Em không thích anh?”
Ôn Nghiên mím môi, có chút chột dạ tránh ánh mắt của anh, khẽ đáp: “Em… thật sự chưa rõ…”
“Chưa rõ? Tại sao lại chưa rõ?” Cố Lẫm Xuyên siết lấy tay cậu, giọng thấp hèn đến đáng thương, để lộ rõ khao khát trong lòng.
Ôn Nghiên lúng túng, lông mi khẽ chớp, khẽ nói: “Chỉ là… em vẫn chưa nghĩ kỹ.”
Lặp đi lặp lại chỉ có hai câu: không biết, chưa nghĩ xong.
Cố Lẫm Xuyên không hiểu. Dù tình cảm còn non, nhưng giờ phút này anh cũng nhận ra rằng bản thân mình đang bị từ chối.
Thua còn không bằng một thằng nhóc con mới yêu lần đầu.
Anh im lặng, có chút mất mặt.
Ôn Nghiên cũng không nói thêm gì, chỉ mím môi. Cả không gian như chậm lại từng giây, yên tĩnh đến mức khó chịu.
Đột nhiên, Cố Lẫm Xuyên siết chặt tay cậu hơn, như thể đang nâng niu một báu vật trong lòng, hầu kết lăn nhẹ: “Vậy… em nghĩ thêm lần nữa đi.”
Anh không cam tâm, liền nhắc đến chuyện trước đây: món ly đôi, bức tranh hai người, chiếc móc chìa khóa.
Anh lấy móc ra khỏi túi áo vest, nhét vào tay cậu, giọng càng khàn, như đang tìm từng chứng cứ nhỏ nhoi: “Cái này… vì sao lại đưa anh?”
“Vì…” Ôn Nghiên kinh ngạc. Cậu không ngờ Cố Lẫm Xuyên lại luôn mang theo móc khóa đó bên người.
Cậu lắp bắp: “Em chỉ sợ anh nghĩ em tiêu tiền bừa bãi nên…”
Chưa nói xong, Cố Lẫm Xuyên đã hiểu.
“Cho nên tiện thể chia cho anh một cái?” Anh nhấn mạnh hai chữ “tiện thể”.
Ôn Nghiên chột dạ quay đi chỗ khác.
Tự tin là thế, Cố tổng giờ lại ngơ ngác trong khoảnh khắc.
Thì ra trước giờ đều là anh tự mình đa tình. Hóa ra khi đó Ôn Nghiên chưa từng thật lòng thích anh.
Cố Lẫm Xuyên bị thực tại đánh úp, cảm giác như thần kinh bị ai đó kéo căng, giật mạnh, chỉ chờ dây đứt. Nhưng anh cố giữ bình tĩnh, thu lại cảm xúc đang cuộn trào, giấu đi lo lắng cùng bất an.
Anh nhìn Ôn Nghiên, giọng khẽ trầm: “Vậy bây giờ em đối với anh là gì?”
Ôn Nghiên chớp mắt chậm rãi.
Cậu từng nghĩ bản thân là thích Cố Lẫm Xuyên, nhưng cũng không chắc là thích đến mức nào. Hai luồng suy nghĩ cứ giằng co trong lòng, khiến cậu không thể nói rõ ràng.
Có thể như Thẩm Dược nói, cậu có thiện cảm với Cố Lẫm Xuyên. Phần lớn thiện cảm đó đến từ sự dịu dàng của anh.
Nhưng Ôn Nghiên không muốn vì một chút thiện cảm dễ dàng lung lay ấy mà bước vào một mối quan hệ chưa rõ đầu đuôi, rồi sau đó tự mình ôm đau thương rút lui.
“… Em chưa chắc chắn.”
Ôn Nghiên cắn môi, vành mắt ửng hồng, cúi đầu mà nghèn nghẹn: “Em không biết… tình cảm của anh… có thật không.”
Là loại chỉ bây giờ có thể nói, hay sau một thời gian sẽ biến mất? Là gì, và có thể duy trì bao lâu?
Trong lòng Ôn Nghiên, từ nhỏ đến lớn thì tình yêu là thứ nghiêm túc. Một khi lựa chọn, phải cùng nhau đi đến cuối cùng. Cậu hiện tại chưa dám chắc Cố Lẫm Xuyên có phải là người đồng hành ấy không.
Cậu hoang mang, lại sợ hãi.
Cố Lẫm Xuyên cau mày, khàn giọng: “Em nghĩ… anh sẽ đổi ý?”
Anh ngập ngừng, rồi tự trách: “Là anh chưa cho em đủ cảm giác an toàn.”
Nếu trước đó anh đủ cố gắng, thì bây giờ Ôn Nghiên đã chẳng sợ hãi đến vậy.
Anh đã cố tránh chữ “yêu” vì sợ làm cậu hoảng. Nghĩ sẽ có nhiều cơ hội để nói sau này.
Khi tỏ tình, khi đính hôn, khi cưới nhau…
Nhưng chưa tới ngày ấy mà anh đã dọa cậu bỏ chạy.
Kết quả là… chính anh mới là người sợ.
Ôn Nghiên không phản bác.
Cố Lẫm Xuyên nhìn cậu thật sâu.
Bao người cho rằng Ôn Nghiên mềm mỏng, chỉ có Cố Lẫm Xuyên biết rằng cậu không yếu đuối.
Cậu giống như một con vật nhỏ có bộ ria dài khi thấy an toàn thì mới dám nhích tới, thử thăm dò. Nhưng một khi cảm nhận được nguy hiểm là liền lập tức thu lại, rút vào vỏ, kín mít.
Cố Lẫm Xuyên khẽ nhắm mắt, đè nén chua xót nơi đáy mắt.
Tình yêu khiến ai cũng bình đẳng. Từng oai phong trên thương trường bao nhiêu, giờ phút này, trước mặt Ôn Nghiên, anh cũng chỉ là một người cầu được yêu thương.
Anh hít sâu một hơi, trầm giọng: “Vậy… em cho anh một cơ hội được không?”
Nếu là trước kia, anh sẽ không bao giờ nói ra lời như vậy. Nhưng hôm nay, vì cậu, anh cúi đầu.
Anh bổ sung, giọng thật khẽ: “Được không?”
Đây là lần đầu tiên, anh thấp mình đến thế.
Bởi vì là Ôn Nghiên. Với người khác, anh không bao giờ.
Dã thú khi yêu cũng sẽ ngoan ngoãn ngồi xuống, để người mình thích v**t v* đúng không?
Ôn Nghiên hít mũi, nhỏ giọng hỏi: “… Cơ hội gì?”
Cố Lẫm Xuyên im lặng một giây, rồi không nhịn được bật cười: “… Em biết rồi còn cố hỏi? Chẳng phải muốn anh tự nói ra à? Là cơ hội để theo đuổi em đó, được chưa?”
Anh cười khẽ, cảm thấy người này sao mà hư quá.
Ôn Nghiên lúc này mới từ trong mớ hỗn độn tỉnh lại, khe khẽ “ờ” một tiếng, không nói rõ đồng ý hay không, làm người ta ngứa ngáy khó chịu.
Cố Lẫm Xuyên nheo mắt, nhìn cậu chằm chằm: “Ôn Nghiên, em đang cố ý câu anh đúng không?”
“… Không có.” Ôn Nghiên lí nhí phản bác.
“Vậy đồng ý không? Nói rõ đi.”
Ôn Nghiên run lông mi, gật đầu rất nhỏ:
“… Ừm, cho.”
“Gì mà ‘cho’…?”
“… Cho anh cơ hội.”
Cậu nói thật khẽ: “Anh đừng có làm quá là được…”
Cố Lẫm Xuyên nghẹn họng, giọng có chút lạnh: “Anh dám làm quá? Em thấy anh dám à?”
Ôn Nghiên không nói gì.
Thực ra cậu có hơi chột dạ. Dù sao người khơi mào chuyện này ban đầu là bọn họ, bây giờ nói đến chủ đề này cũng là do cậu mở ra.
Nhưng Ôn Nghiên thật sự không ngờ… Cố Lẫm Xuyên lại từ ghen trực tiếp vượt qua luôn đến tỏ tình.
Mọi chuyện sau đó diễn ra quá bất ngờ khiến cậu chưa kịp phản ứng, càng cần thêm một chút thời gian để xác định cảm xúc của bản thân dành cho Cố Lẫm Xuyên, cũng như con đường tương lai sau này, liệu có thực sự là đi cùng người này hay không.
Cậu vừa nghĩ như vậy vừa liếc nhìn Cố Lẫm Xuyên một cái.
Người này, bất kể nói gì hay làm gì, trên mặt lúc nào cũng giữ vẻ lãnh đạm quen thuộc.
Nhưng Ôn Nghiên lại cảm thấy mình từng nhìn thấy rất nhiều biểu cảm khác nhau của anh. Nhất là vừa rồi, cậu thậm chí cảm thấy như Cố Lẫm Xuyên trở thành một người khác, cứ như một nhân cách mới sắp chui lên khỏi mặt đất.
Trong lòng Ôn Nghiên bỗng dâng lên một cảm giác hoảng hốt tự trách: Cậu vậy mà lại từ chối Cố Lẫm Xuyên? Trời ơi!
“Đừng có nhìn trộm anh.” Cố Lẫm Xuyên vẫn còn chưa thoát khỏi cảm xúc như vừa ngồi tàu lượn siêu tốc, giọng trầm hỏi:
“Còn muốn nắm tay tiếp không?”
Ôn Nghiên nhìn xuống bàn tay bị anh nắm chặt từ đầu đến giờ, khẽ gật đầu.
“Ôm thì sao? Về sau không cho nữa à?”
Cố Lẫm Xuyên gần ba mươi tuổi, bên ngoài thì nghiêm túc như thể đao phủ mặt lạnh, lúc này giọng nói lại mang theo chút ấm ức không giấu được.
Ôn Nghiên khẽ l**m môi, ngập ngừng:
“Vậy… anh đừng ôm lâu quá.”
Cậu vẫn trả lời giống như trong thư phòng lần trước, nhưng tâm trạng lại khác hoàn toàn. Khi ấy chỉ đơn thuần là “làm tròn trách nhiệm”, còn giờ thì…
Ôn Nghiên vốn không phải người quá đáng, sẽ không cố tình treo người ta rồi mặc kệ, chỉ là cậu cần thêm một chút thời gian để cân bằng và suy nghĩ.
Chờ khi cậu nghĩ thông suốt, xác định được lòng mình rồi... thì sẽ chờ Cố Lẫm Xuyên tỏ tình lần nữa.
Lúc đó, cậu sẽ gật đầu đồng ý. Ôn Nghiên thẹn thùng nghĩ thầm.
Cố Lẫm Xuyên khẽ “ừ” một tiếng, trong lòng lại tự động coi lời “đừng ôm lâu quá” như gió thoảng bên tai.
Mấy chuyện khác thì nghe theo, riêng chuyện này thì... thôi đành cố nhịn vậy.
Thịt còn chưa ăn được, nên ít nhất cũng phải húp miếng canh chứ.
Cố Lẫm Xuyên cảm thấy bản thân vừa nãy tỏ tình mà giống như bị ngực đè nặng, phải thở hổn hển mấy hơi thật sâu mới ổn.
Ôn Nghiên đột nhiên rút tay lại, Cố Lẫm Xuyên lập tức cảnh giác ngẩng đầu:
“Không phải nói có thể nắm rồi sao?”
“…Đâu có nói không được.” Ôn Nghiên lầm bầm.
“Em muốn đi vệ sinh.”
Cậu ăn hơi nhiều vào buổi trưa.
“Anh đi với em.”
Cố Lẫm Xuyên nói xong, kéo cậu xuống lầu một đến gần nhà vệ sinh.
Ôn Nghiên: “… Em tự đi được.”
“Anh không vào.” Cố Lẫm Xuyên đến cửa mới chịu buông tay, còn ấn nhẹ vào lưng cậu, đưa vào rồi đóng cửa lại.
Anh không rời đi, bóng người ngồi xe lăn in mờ trên lớp kính sương, trông mơ hồ không rõ nét.
Bên trong nhà vệ sinh, Ôn Nghiên: “……”
Tổng tài Cố hình như không hề ý thức được mình hiện tại dính người đến cỡ nào.
Vài giây sau, Cố Lẫm Xuyên nghe được tiếng c** nh* nhẹ vọng ra: “Cố Lẫm Xuyên, anh có thể đừng đứng ngoài cửa không?”
“Anh đâu có thấy gì, vậy cũng không được sao?” Anh nhíu mày hỏi.
Ôn Nghiên ấm ức: “Anh đứng đó em không đi nổi.”
Cố Lẫm Xuyên khựng lại rồi xoay xe rời đi, nhưng cũng không đi xa, chỉ né sang bên tường, vừa mở cửa là có thể thấy anh ngay.
Lúc này, Chung Mính Trạch đi nắng ngoài sân xong bước vào vừa đúng lúc thấy cảnh này, lập tức tỏ vẻ tò mò: “Cố tổng?”
“Cậu không phải là… chọc Ôn Nghiên khóc rồi nên trốn ngoài nhà vệ sinh đấy chứ?”
Cố Lẫm Xuyên không thèm đáp, chỉ lạnh nhạt nói: “Anh quay lại làm gì?”
Chung Mính Trạch: “… Lấy kem chống nắng. Trời nắng quá, cậu với Ôn Nghiên cũng nên dùng một ít.”
Cổ và mặt anh ta đều bị nắng làm đỏ ửng.
Nghĩ đến làn da trắng nõn của Ôn Nghiên, Cố Lẫm Xuyên do dự một chút rồi nói:
“Tôi không mang, cho tôi một lọ.”
“Em có.” Giọng Ôn Nghiên đột nhiên vang lên từ trong nhà vệ sinh, hơi ngượng ngùng.
“Trong vali có kem chống nắng và mũ, Cố Lẫm Xuyên, anh giúp em lấy với.”
“Được.” Cố Lẫm Xuyên đồng ý, đẩy xe quay đi, nhưng lại nhìn về phía cửa nhà vệ sinh không biết nghĩ gì mà khựng lại.
Anh nói với Chung Mính Trạch: “Anh lên lầu lấy giúp đi. Giúp một tay.”
Chung Mính Trạch nhìn anh với vẻ khó tin. Rời khỏi vài phút cũng không yên tâm? Ôn Nghiên chẳng lẽ có thể ngã vào bồn cầu?
Anh ta ngán ngẩm chỉ trỏ Cố Lẫm Xuyên:
“Sau này cậu ấy nhập học rồi thì cậu cũng đừng phát rồ.”
Cố Lẫm Xuyên mặt không biểu cảm.
Chung Mính Trạch rất nhanh mang đồ xuống, còn tốt bụng đưa thêm cho anh một lọ kem chống nắng của mình.
Cố Lẫm Xuyên chỉ nhận lọ của Ôn Nghiên cùng cái mũ, từ chối phần còn lại: “Tôi không cần.”
“Cầm đi.” Chung Mính Trạch ném thẳng vào đùi anh.
“Đi công tác ở châu Phi mà đen hơn một vòng, không sợ Ôn Nghiên chê cậu xấu à?”
Cố Lẫm Xuyên: “……”
Có thật vậy không?
Anh chạm lên mặt mình.
Tới giờ, Ôn Nghiên hình như vẫn chưa từng hỏi lần trước anh đi đâu công tác, cũng không để ý anh có bị sạm da.
Vậy thì… trước đó anh dựa vào cái gì mà cứ cho rằng Ôn Nghiên thích mình?
Cố Lẫm Xuyên không tự chủ mà rơi vào trầm tư.
Chung Mính Trạch thấy anh ngơ ngẩn, mắt còn thoáng buồn buồn, thì lắc đầu chậc chậc hai tiếng, vừa đi ra ngoài vừa nhắn tin cho Yến Minh Tầm: “Cậu tới chưa? Mau tới xem náo nhiệt.”
Yến thiếu gia đang quay gì đó nên không trả lời.
Vài phút sau, Ôn Nghiên đi ra, rửa tay sạch nhưng chưa lau khô, nước nhỏ giọt từ đầu ngón tay.
Cố Lẫm Xuyên lấy khăn tay hàng hiệu đưa cho cậu lau, sau đó cất kỹ lại rồi đội mũ lên cho cậu.
“Bôi kem xong rồi thì ra biển chơi?” Anh hỏi.
Ôn Nghiên nhìn ra ngoài, nghĩ một chút rồi nói: “Giờ em ra luôn.”
Cậu mặc một chiếc áo hoodie trắng mỏng tay dài, bên dưới là quần cotton xám mềm mại, che hết phần lớn đôi chân, trông dịu dàng yên tĩnh.
Ôn Nghiên lấy kem bôi lên mặt, tay và cổ tay lộ ra khi vén tay áo, rồi đến phần cổ và xương quai xanh bên dưới cổ áo rộng.
Bôi xong mặt trước, cậu còn q*** t** ra sau thoa thêm phần gáy, động tác chậm rãi, nhẹ nhàng xoa đều lớp kem trắng ngà.
Chỉ mất hai phút, mà làm Cố Lẫm Xuyên đỏ cả vành mắt, người bốc hỏa.
Ôn Nghiên bôi xong rồi quay lại hỏi: “Anh không bôi sao?”
“Em thấy anh có bị đen không?” Cố Lẫm Xuyên hỏi, nhớ lại lời Chung Mính Trạch.
Ôn Nghiên lắc đầu. Thật ra cậu thích nước da của anh, không trắng nhưng cũng cách xa trình “đen nhẻm” như Hạ Thịnh.
Là tông da thường thấy, nhìn rất có cảm giác an toàn.
Cố Lẫm Xuyên nhíu mày: “Em không thấy anh đen hơn hồi trước khi đi công tác sao?”
“Cũng tàm tạm.”
Ôn Nghiên gật đầu, hai ngón tay đan lại, nhỏ giọng: “Chỉ hơi một chút thôi.”
“Vậy rốt cuộc có bôi không?” Cậu nôn nóng nhìn ra biển, thúc giục anh.
Từ xa cậu đã thấy Thẩm Dược đang chơi cầu lông với Yến Nhất Mạn.
Cố Lẫm Xuyên cầm lọ kem chậm rãi nói:
“Em bôi giúp anh nhé?”
“Cái này cũng cần người giúp à.”
Ôn Nghiên lầm bầm, rồi nhận lấy, bóp ra một đống rồi trực tiếp thoa lên mặt anh, động tác chẳng dịu dàng chút nào, hoàn toàn khác lúc bôi cho bản thân.
Cố Lẫm Xuyên dường như chẳng cảm nhận được gì, đôi mắt cái mũi đều bị Ôn Nghiên bôi kem chống nắng làm cho biến dạng cũng mặc kệ, trong lòng thì vô cùng hưởng thụ.
Bôi xong mặt rồi đến cổ, cuối cùng Ôn Nghiên dùng số kem chống nắng còn thừa trong tay bôi lên gáy Cố Lẫm Xuyên, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ to lớn.
“Xong rồi! Tay anh tự bôi đi, nhanh nhanh nhanh lên nha~” Ôn Nghiên lại làm nũng thúc giục như trước.
Cố Lẫm Xuyên cực kỳ hài lòng tự mình bôi tay, sau đó nắm lấy tay Ôn Nghiên đi ra bãi biển tìm mấy người còn lại.
Dù đang là tháng 11 có hơi se lạnh, nhưng dạo này thời tiết rất đẹp nên người ra biển chơi cũng không ít. Có điều chỗ họ đang chơi là một khu vực tách biệt riêng, không bị ai làm phiền.
Đúng kiểu nhà giàu thích gì làm nấy.
Ôn Nghiên lần đầu ra biển, lại còn đi cùng nhiều bạn bè như vậy nên trong lòng hưng phấn muốn bay lên trời, chỉ là lúc còn ở biệt thự vẫn luôn rụt rè nên không thể hiện ra ngoài.
Bây giờ được tận mắt nhìn thấy biển rộng ngay trước mắt, lại thấy mọi người chơi đùa vui vẻ như vậy, cậu không kiềm được nữa, đôi mắt đen láy cứ xoay tròn nhìn khắp nơi.
Cố Lẫm Xuyên thấy cậu hưng phấn đến mức khóe mắt đuôi mày đều rạng rỡ, liền nhắc cậu ra ngoài chơi nhớ cẩn thận, còn bản thân thì tìm một chiếc ghế gần cái dù bên bờ biển để ngồi nghỉ trong bóng râm.
Ôn Nghiên vừa bước ra đến bãi cát đã bị Thẩm Dược len lén chạy lại gần.
“Sao rồi?” Thẩm Dược vốn đang bay nhảy ngoài kia, thấy Ôn Nghiên và Cố Lẫm Xuyên cùng đi ra mới nhớ đến chuyện lúc nãy ăn cơm mình gây họa, vẻ mặt áy náy hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Ôn Nghiên lắc đầu.
“Không sao cả.”
Nhìn cậu đúng là không sao, Thẩm Dược cũng chỉ hỏi lấy lệ.
Thật ra lúc trước cậu ta chạy nhanh như vậy là vì đoán được Cố Lẫm Xuyên cũng chẳng làm gì Ôn Nghiên đâu, dù sao trước đó cứ gọi bảo bối đau lòng suốt thôi.
Tuy vậy Thẩm Dược vẫn tò mò hỏi xem sau đó xảy ra chuyện gì, nghe nói là Hạ Thịnh đã chạy mất, trên mặt liền hiện ra vẻ kỳ lạ kiêng kị.
Trời đất quỷ thần ơi, Hạ Thịnh chạy rồi cũng không thấy qua bãi biển tìm cậu ta, vậy thì đã chạy đi đâu mất tăm?
Chẳng lẽ sau khi về ký túc xá lại bị xử tội? Thẩm Dược rùng mình một cái, quyết định sau khi về phải trốn ở nhà ông ngoại hai ngày đã.
“Sau đó thì sao?” Thẩm Dược tò mò hỏi.
“Cố Lẫm Xuyên nói gì với cậu? Anh ta... thừa nhận không?”
Ôn Nghiên từ tốn gật đầu, ngắn gọn mà đầy đủ: “Anh ấy tỏ tình với tớ.”
“Úi trời đất ơi!” Thẩm Dược há to miệng kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Cố Lẫm Xuyên đang cách đó không xa trò chuyện cùng Chung Mính Trạch, rồi lại nhìn Ôn Nghiên, miệng không ngừng lặp lại: “Trời đất trời đất!”
“Nói nhỏ thôi!”
Ôn Nghiên có chút thẹn quá hóa giận, nhìn thấy Cố Lẫm Xuyên đang nói chuyện với Chung Mính Trạch dường như không chú ý đến bên này, cậu mới yên tâm đôi chút.
Thẩm Dược che miệng lại: “Thế cậu đồng ý chưa?”
“Chưa.” Ôn Nghiên rối rắm nói.
“Bất ngờ quá, tớ vẫn chưa suy nghĩ kỹ.”
Thẩm Dược lại kêu lên một tiếng kinh ngạc, “Đẹp lắm đó anh bạn! Cậu đúng là thần tượng của tớ! Làm tốt lắm!”
Ôn Nghiên ngơ ngác nhìn hắn. Cái gì mà “đẹp”?
Thẩm Dược mặt đầy hưng phấn: “Đàn ông không thể chiều được, cậu càng bị sốt ruột thì càng không thể đồng ý ngay. Tớ nói thật, dễ dàng có được thì sẽ không được trân trọng đâu. Cậu phải để Cố Lẫm Xuyên hiểu rằng cậu là bảo bối, để anh ta quý cậu!”
Đây là bài học xương máu rút ra từ Yến Nhất Mạn.
Ôn Nghiên bị mấy lời này làm cho dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: “Còn phải tùy người chứ, tớ cảm thấy Cố Lẫm Xuyên không phải loại người đó.”
Thẩm Dược không vui nhìn cậu: “Cậu lại nói tốt cho anh ta rồi kìa!”
“Tớ không thèm để ý tới cậu nữa.”
Nói xong liền chạy đi tìm Yến Nhất Mạn, không đến vài phút lại quay về bên cạnh Ôn Nghiên, hí hửng hỏi: “Chơi bóng chuyền cát không?”
Ôn Nghiên lắc đầu.
“Tớ không chơi đâu.”
Cậu không hứng thú với phần lớn các môn thể thao, cơ thể lại không chịu được, nên định chỉ đi dạo bên bờ biển, hít thở không khí.
Thẩm Dược cũng không ép, quay đầu chạy mất.
Ôn Nghiên liền đi dạo ven bãi biển, nước biển từng đợt nhẹ nhàng dập dềnh tràn lên mắt cá chân, ấm áp hơn tưởng tượng, khi chảy qua lòng bàn chân thì nhột nhột, dễ chịu vô cùng.
Xung quanh có rất nhiều vỏ sò nên Ôn Nghiên thỉnh thoảng lại cúi người nhặt một cái bỏ vào tay, lúc lòng bàn tay đã đầy thì chạy về nhờ Cố Lẫm Xuyên cất giúp, tiện thể chào hỏi Chung Mính Trạch.
Sau đó lại tự mình đi dạo tiếp ven biển, ngắm cảnh, mệt rồi thì tìm chỗ gần chỗ ngồi của Cố Lẫm Xuyên ngồi nghịch cát.
Cố Lẫm Xuyên vừa trò chuyện lơ đãng với Chung Mính Trạch, ánh mắt gần như không rời khỏi Ôn Nghiên.
Người khác thì chụp ảnh với biển, còn với Cố Lẫm Xuyên, trong mắt dường như chỉ có Ôn Nghiên.
Ôn Nghiên tháo luôn mũ ra ngồi xuống bãi cát, khuôn mặt hơi hồng, có vẻ đang rất thoải mái dưới ánh nắng.
Chung Mính Trạch liếc nhìn chân Cố Lẫm Xuyên, khẽ hỏi: “Khi nào cậu định tỏ tình chính thức?”
“Sắp rồi.” Cố Lẫm Xuyên nói xong, đưa tay hất tay Chung Mính Trạch đang định chạm vào mấy cái vỏ sò bên cạnh.
Chung Mính Trạch kêu lên: “Tôi chỉ muốn nhìn thôi mà.”
Cố Lẫm Xuyên: “Không được.”
Anh thậm chí chẳng liếc nhìn Chung Mính Trạch lấy một cái —— Ôn Nghiên đang xây mấy kim tự tháp nhỏ bằng cát, còn dùng ngón tay vẽ lên, thật là đáng yêu.
Chung Mính Trạch: “……”
Anh ta cạn lời: “Cậu biết bây giờ mình trông giống cái gì không?”
Cố Lẫm Xuyên lười biếng liếc anh ta, kiểu gì cũng đoán là chẳng lời hay ho gì.
Quả nhiên, Chung Mính Trạch nói: “Chó Dobermann.”
Bên ngoài thì lạnh lùng oai phong mạnh mẽ, nhưng khi ở bên trong thì thành cái dạng dính người, thích quấn quýt, chiếm hữu kinh khủng.
Cố Lẫm Xuyên không phản bác, cũng có thể nói là anh chẳng để tâm mấy lời đó.
Dù sao thì, anh bây giờ, cũng chưa có danh phận gì.
Nói dễ nghe thì... cùng lắm chỉ là... đang trong giai đoạn thử việc.
Tổng tài Cố thở dài đầy u uất.
Chung Mính Trạch liếc anh: “Ui.”
Cố Lẫm Xuyên lập tức liếc lại lạnh như băng.
Chung Mính Trạch: “……”
-
Mặt trời lặn phía tây, ánh chiều vàng rực rỡ phủ khắp mặt biển và bãi cát. Trên bãi cát là một khoảng yên tĩnh và yên bình, thời khắc tháng năm dịu dàng được thể hiện trọn vẹn nhất.
Ôn Nghiên chơi đến mồ hôi đầm đìa, người đỏ rực lên mới chịu quay về. Cố Lẫm Xuyên không cho cậu uống đồ lạnh, chỉ cho uống nước ở nhiệt độ thường.
“Đồ keo kiệt!” Ôn Nghiên oán thán, ngồi phịch xuống ghế.
Cố Lẫm Xuyên liếc cậu một cái, thấy cái mông nhỏ kia xẹp xuống bên cạnh mình, anh không nói gì, đưa cho cậu tuýp gel lô hội.
Cái này là Yến Nhất Mạn vừa đưa, bảo dùng tốt lắm.
Gel mát lạnh thoa lên cánh tay bị nắng cháy thật sự rất dễ chịu, Ôn Nghiên cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
Cố Lẫm Xuyên thoa xong phần cổ cho cậu, thoa đến mức chính mình nóng rực cả người, nhưng vẫn cố nhẫn nại định bôi luôn phần mặt cho Ôn Nghiên.
“Để em tự làm!”
Ôn Nghiên vội vàng giật lại, lúc nãy Cố Lẫm Xuyên thoa cổ làm cậu thấy ngứa, lại thêm cơ thể nhạy cảm nên giờ cả người đều có chút không được tự nhiên.
Cố Lẫm Xuyên liếc cậu một cái đầy thâm sâu. Nhưng không tranh giành.
Bên kia Hạ Thịnh không biết đã quay lại từ khi nào, trên cổ đeo máy ảnh, khuôn mặt tuấn tú ngăm đen vì nắng, ánh mắt sáng rỡ trông có vẻ rất vui vẻ.
Ôn Nghiên lúc này mới nhớ Thẩm Dược từng nói Hạ Thịnh học ngành nhiếp ảnh, nhìn vẻ mặt kia chắc là vừa đi đâu chụp được vài bức ảnh không tệ lắm.
Hạ Thịnh vừa về là lập tức đi tìm Thẩm Dược tính sổ.
“Ái ui! Ái ui!”
Thẩm Dược chạy vòng quanh bãi cát, quanh chỗ Yến Nhất Mạn đang ngồi nghỉ, còn Hạ Thịnh thì cởi dép đuổi theo vung lên định bụp cậu ta một phát.
Ôn Nghiên cười đến rung cả vai, không tự chủ mà ngả người ra sau, gần như dựa hẳn vào lòng Cố Lẫm Xuyên.
“Cẩn thận kìa.” Cố Lẫm Xuyên đỡ lấy cậu.
Chung Mính Trạch với gương mặt dịu dàng như ngọc, cũng nở một nụ cười nhẹ, trong lòng không khỏi cảm khái: Tuổi trẻ thật tốt quá đi mất!
Mọi người náo loạn một hồi thì cũng đến lúc quay về. Quanh đây có mấy nhà hàng hải sản mà Thẩm Dược cứ nhất quyết không chịu đi, khăng khăng đòi về biệt thự nướng BBQ.
Cố Lẫm Xuyên lạnh giọng từ chối: “Ôn Nghiên không ăn được mấy thứ đó.”
Thẩm Dược lúc này mới xẹp xuống, nhưng rất nhanh lại hào hứng: “Vậy hai người đi nhà hàng ăn, tụi này về biệt thự nướng.”
“Biết điều ghê.” Chung Mính Trạch nhìn Cố Lẫm Xuyên đầy ẩn ý.
Cơ hội để có thế giới hai người đưa đến tận cửa thế này mà còn không nắm chắc, thì còn làm nên trò trống gì nữa?
Thế là Cố Lẫm Xuyên đồng ý, kéo theo Ôn Nghiên — người đang thèm nướng BBQ đi thẳng về phía nhà hàng, chỉ để bảo vệ dạ dày quý giá của cậu.
Ôn Nghiên không cam lòng bị lôi đi, nhưng đến nhà hàng thấy có món cua nướng bánh tráng mình thích thì lại vui vẻ ngay.
Có điều Cố Lẫm Xuyên không cho cậu ăn nhiều, suốt bữa cơm vẫn luôn giám sát rất nghiêm ngặt.
Sắp ăn xong thì nhân viên phục vụ cầm máy ảnh tới hỏi họ có muốn chụp ảnh chung không.
Ôn Nghiên nghĩ ngay đến mấy tình tiết trong tiểu thuyết truyền hình, mắt sáng rỡ:
“Có tặng ảnh không?”
“À… cái này thì không.” Nhân viên hơi ngại, chỉ tay về phía bức tường lớn trong nhà hàng.
“Nhưng có thể dán lên đó làm kỷ niệm, sau này quay lại nhìn cũng rất có ý nghĩa.”
Ôn Nghiên “ồ” một tiếng, quay đầu hỏi Cố Lẫm Xuyên: “Chụp không?”
Cố Lẫm Xuyên nhíu mày.
Anh muốn chụp ảnh với Ôn Nghiên, nhưng không muốn ảnh của hai người bị treo lộ thiên cho người khác nhìn.
Nhân viên phục vụ liếc thấy nhẫn đôi trên tay hai người thì lập tức cười nói với Ôn Nghiên: “Cậu với người yêu của cậu đẹp trai như vậy, không chụp thì tiếc lắm đó!”
Từ lúc bước vào nhà hàng, hai người đã như một cảnh đẹp giữa đời thực, anh chàng phục vụ chỉ muốn lưu giữ lại một khoảnh khắc thôi mà.
“Bản điện tử cũng sẽ gửi cho hai người.” Nhân viên lại nói với Cố Lẫm Xuyên.
Cố Lẫm Xuyên lúc này mới miễn cưỡng gật đầu.
Anh rất vừa lòng với câu “người yêu của cậu” vừa rồi.
Ôn Nghiên nói: “Vậy chụp đi.”
Nhân viên vui vẻ ra mặt, hướng dẫn hai người tạo dáng thân mật một chút.
“Gần thêm chút nữa, anh ngồi xe lăn đẹp trai có thể ôm eo người yêu nha, mạnh dạn lên nào, kiểu bá đạo ấy… Ờ đúng rồi, đúng rồi, chính là như vậy!”
Anh chàng phục vụ quỳ một gối trên đất chụp, trông rất chuyên nghiệp.
Ảnh in ra, Ôn Nghiên lưng thẳng tắp, eo ưỡn lên, Cố Lẫm Xuyên vòng tay qua lưng cậu, bàn tay tự nhiên đặt lên eo, lòng bàn tay hạ xuống thoải mái.
Cả hai đều đang cười, nhưng nụ cười lại mang hàm ý không giống nhau.
Anh phục vụ vui đến mức mặt sắp nở hoa, hỏi bản điện tử gửi cho ai? Có cần thêm WeChat không?
“Không cần.” Cố Lẫm Xuyên đưa một địa chỉ email.
Anh phục vụ: “……”
Đây là kiểu người có đẳng cấp cao sao?
Không hiểu, nhưng rất ấn tượng.
Cơm ăn xong, ảnh cũng chụp xong, khi thanh toán Cố Lẫm Xuyên trông cực kỳ hài lòng, còn hào phóng boa cho nhân viên một khoản không nhỏ.
Anh phục vụ hân hoan tiễn hai người ra cửa.
“Hai anh đẹp trai, lần sau nhớ quay lại nha!”
Suốt quá trình Ôn Nghiên đều cực kỳ ngượng, ra khỏi nhà hàng bị gió biển thổi vào mặt, độ nóng trên mặt mới tan bớt.
Cố Lẫm Xuyên chìa tay: “Về nhé?”
“Ừm, được.” Ôn Nghiên cũng hơi mệt, cúi đầu nhìn, rụt rè đặt bàn tay nhỏ vào lòng bàn tay rắn rỏi rộng lớn của Cố Lẫm Xuyên, sau đó bị đối phương nắm chặt.
Lúc họ về đến biệt thự, Thẩm Dược và mấy người vừa mới bắt đầu ăn, cậu với Hạ Thịnh còn đang uống rượu, kề vai bá cổ như anh em chí cốt, Yến Nhất Mạn ngồi bên cạnh uống nước trái cây.
Chung Mính Trạch nhìn tay hai người đang đan chặt vào nhau, cảm thấy biểu cảm của Cố Lẫm Xuyên khi trở về rõ ràng là mãn nguyện hơn lúc đi rất nhiều.
Liền hỏi: “Đồ ăn ở nhà hàng ngon không?”
Ôn Nghiên sờ bụng, l**m môi: “Ngon lắm!”
“Còn Cố tổng thì sao?”
Cố Lẫm Xuyên không bình luận gì về món ăn, chỉ liếc nhìn eo Ôn Nghiên một cái, giọng nhàn nhạt: “Nhân viên phục vụ thì được.”
Chung Mính Trạch hơi ngạc nhiên nhướng mày, rồi lại chú ý thấy Ôn Nghiên đang cúi đầu bên cạnh, hai tai nhỏ lộ ra ngoài đang đỏ bừng lên từng chút một.
