Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 44
Chương 44:
- Khổ Tử Phi Phi -
Yến Minh Tầm đến biệt thự lúc bảy rưỡi tối.
Hắn mặc một bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai kéo thấp, khẩu trang che kín hơn nửa khuôn mặt, cổ áo dựng thẳng cao cao, toàn thân từ cổ trở xuống đều bị che kín mít.
Lúc ấn chuông cửa, trông hắn chẳng khác gì một tấm bia đá màu đen sừng sững giữa đêm.
Chung Mính Trạch suýt nữa thì không nhận ra.
“Làm quá vậy?” Anh ta nhìn bộ dạng mệt mỏi phong trần của Yến Minh Tầm, liếc mắt ra sau lưng hắn.
“Có ai đi cùng không?”
“Không.” Yến Minh Tầm nói ngắn gọn, lạnh lẽo bước vào nhà. Dáng người cao ráo, lại mặc toàn đồ đen, chỉ cần cử động chút thôi cũng khiến người ta cảm thấy áp lực.
Hắn hơi ngẩng cằm, đôi mắt sắc bén dưới vành mũ quét qua sân thượng đang náo loạn, giọng trầm vang lên sau lớp khẩu trang: “Bên kia có chuyện gì thế?”
Chung Mính Trạch nhìn một cái, khoát tay:
“Không có gì, đừng quan tâm.”
Sân thượng đang tổ chức tiệc nướng BBQ, Thẩm Dược với Hạ Thịnh uống đến mức say khướt vẫn còn đang vung tay chỉ trỏ, ngón tay giơ lên loạn xạ chẳng ai đếm nổi, chân nam đá chân chiêu, đến người trước mặt cũng chẳng phân biệt được rõ.
Chung Mính Trạch ra hiệu Yến Minh Tầm cứ yên tâm.
Yến Nhất Mạn vốn đang ngồi bên cạnh xem Thẩm Dược với vẻ mặt nghiêm túc, vừa nghe tiếng cửa đã buông iPad xuống đi ra, do dự lên tiếng: “Anh?”
Từ nhỏ cô đã chơi với Yến Minh Tầm, nên vẫn gọi anh là "anh" như hồi bé, chưa từng đổi.
Yến Minh Tầm “ừ” một tiếng, ngẩng cằm lên, giọng mang theo vẻ nghi ngờ: “Vị hôn phu của em? Là cậu ta à? Không suy nghĩ lại lần nữa?”
Yến Nhất Mạn nhìn về phía sân thượng, dịu dàng cười lắc đầu: “Anh ấy rất tốt.”
“Được, em thích là được.” Yến Minh Tầm dứt khoát gật đầu, quay sang hỏi Chung Mính Trạch: “Lão Cố bọn họ đâu?”
“Trên lầu xem phim, vào diễn luôn rồi.”
Yến Minh Tầm hơi nhướn mày: “Anh ấy cũng xem?”
“Ôn Nghiên muốn xem.” Chung Mính Trạch nhấn mạnh.
Yến Minh Tầm gật đầu, hiểu ý. Với Cố Lẫm Xuyên thì vợ luôn là ưu tiên hàng đầu.
“Ở đây để ý một chút, có gì gọi bọn anh.” Hắn nhắc nhở Yến Nhất Mạn.
Yến Nhất Mạn gật đầu.
“Không sao đâu anh, bác sĩ Chung, hai người lên đi.”
Thế là Yến Minh Tầm đi cùng Chung Mính Trạch lên lầu tìm người.
Biệt thự của Thẩm Dược không có phòng chiếu phim chuyên dụng, nhưng có một phòng giải trí, trong đó có bàn cờ, bàn bida, máy chiếu và màn hình lớn.
Ôn Nghiên đang ngồi trên sofa xem phim, đầu gối khép lại, lưng thẳng tắp, trông rất nghiêm túc ngoan ngoãn.
Cậu biết Chung Mính Trạch xuống dưới đón Yến Minh Tầm, trong lòng có chút hồi hộp và một chút mong đợi khó tả.
Cố Lẫm Xuyên duỗi tay ấn vào lưng dưới của cậu, Ôn Nghiên khẽ rên lên một tiếng, lập tức nhạy cảm cong người lại, mông dịch sang một bên rồi quay đầu trừng anh:
“Anh làm gì vậy?”
“Đừng căng thẳng quá.” Cố Lẫm Xuyên bật cười.
Ôn Nghiên nhăn mày lẩm bẩm: “Lần đầu gặp minh tinh đó, lại còn là bạn anh…”
Lần trước Yến Minh Tầm dùng ảnh của mình để xoát tiền, Ôn Nghiên vẫn còn nhớ rõ, cảm giác mách bảo người này chắc không dễ sống chung, làm sao cậu không khẩn trương cho được.
Cố Lẫm Xuyên “ừ” một tiếng. Ban đầu anh cũng định dẫn Ôn Nghiên đi gặp bạn, nhưng Yến Minh Tầm cứ bận suốt.
Lần này anh đã nhắc Yến Minh Tầm thu liễm một chút từ trước rồi.
Tay Ôn Nghiên đổ mồ hôi, Cố Lẫm Xuyên nắm lấy bóp nhẹ: “Không sao đâu, cậu ta sẽ không ——”
Cửa đột nhiên bị gõ, ngắt lời Cố Lẫm Xuyên.
Ôn Nghiên giật nảy mình, lập tức nắm chặt tay anh, thì thào hốt hoảng: “Tới rồi kìa!”
Cậu vừa đứng dậy thì cửa đã bị mở từ bên ngoài, hai bóng người cao lớn thong thả bước vào, dáng vẻ chẳng hề khách sáo.
Chung Mính Trạch vốn chỉ muốn gõ cửa có lệ, sợ Cố Lẫm Xuyên ở trong có hành động gì "quá khích" với Ôn Nghiên, đến lúc bị phát hiện thì người ngại ngùng lại là cậu.
“Tôi mang ảnh đế tương lai lên rồi đây.”
Anh ta vừa nói vừa tránh sang bên, nhường chỗ cho người phía sau bước vào, cười trêu: “Vào đi, Yến đại thiếu gia cho mọi người chiêm ngưỡng nhan sắc một chút.”
Yến đại thiếu gia liếc anh một cái, đưa tay gỡ khẩu trang và mũ xuống, lộ ra gương mặt có độ "sát thương" cực mạnh.
Hắn có đôi mắt phượng dài, mí mắt hai lớp rất nông, đuôi mắt hơi hất lên đầy quyến rũ, đồng tử đen sâu và sắc lạnh, hoàn toàn hợp với khí chất của cả người. Chỉ đứng yên thôi cũng khiến người ta không thể rời mắt.
Ôn Nghiên lần đầu tiên được gặp chính chủ trong phim, cảm giác như người ta bước thẳng từ màn ảnh ra đời thật, không nhịn được mà hít nhẹ một hơi.
Thật sự quá đẹp trai!
“Ôn Nghiên?” Yến Minh Tầm dùng ngón tay dài gãi gãi mái tóc hơi rối vì mũ, tay kia đưa ra trước mặt cậu, giọng lười biếng tự giới thiệu: “Yến Minh Tầm.”
Không có không khí lúng túng như tưởng tượng, có lẽ là do đối phương cố tình thu lại khí thế áp đảo.
Ôn Nghiên rất biết ơn điều đó, trong lòng bớt căng thẳng đi không ít, rụt rè bắt tay đại minh tinh trước mặt.
“Chào anh, chào anh.” Cậu chớp chớp mắt, trong mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
“Chung Mính Trạch nói cậu đang xem phim tôi đóng…” Yến Minh Tầm rất tự nhiên, chỉ chỉ màn hình trong phòng, rồi lại chỉ chính mình.
“Có phải bản gốc ngoài đời đẹp trai hơn không?”
Thấy hắn chỉ vài câu đã phá băng được không khí mới lạ khi lần đầu gặp mặt, Chung Mính Trạch cũng không chen lời nữa.
Trên màn hình lớn chiếu đúng cảnh Yến Minh Tầm mặc giáp chiến phi thân, mặt dính máu, tóc bay tán loạn, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn. Hình ảnh rung lắc, tiếng đánh nhau loang loáng phía sau, tạo nên cảm giác thị giác rất mạnh.
Ôn Nghiên nhìn màn hình, rồi nhìn người thật, ngượng ngùng mím môi gật đầu:
“Người thật đẹp trai hơn.”
Trong phim nhìn dữ dằn quá, ngoài đời lại hoàn toàn khác.
Ôn Nghiên thầm cảm khái: Đây chính là sức hút của diễn viên sao?
“Đẹp trai hơn Cố Lẫm Xuyên không?” Yến Minh Tầm cười hỏi, khóe mắt hơi cong lên.
Ôn Nghiên “ừ” một tiếng, hơi do dự.
Yến Minh Tầm và Cố Lẫm Xuyên thật ra là hai phong cách hoàn toàn khác nhau, khó mà so sánh, nhưng cậu vẫn thích Cố Lẫm Xuyên hơn…
“Không khác nhau lắm.”
Cố Lẫm Xuyên đột ngột chen vào, giọng hơi lạnh, liếc Yến Minh Tầm một cái đầy cảnh cáo: “Ngồi xuống đi.”
Yến Minh Tầm nhếch môi, tay đút túi: “Gắt thật.”
Nếu không phải trước đó hai người họ đã dặn hắn trăm lần phải mềm mỏng vì Ôn Nghiên nhút nhát và sợ người lạ, chứ không hắn đã chẳng nói nhiều thế này với vợ tương lai của anh em.
Mà đúng là Ôn Nghiên cũng như lời Chung Mính Trạch nói, rất sáng sủa đáng yêu, lão Cố thật có phúc.
Chung Mính Trạch sớm đã không khách sáo mà ngồi xuống, nghe vậy phụ họa thêm một câu: “Thật đấy.”
Rất gắt, đến cái vỏ sò Ôn Nghiên nhặt mà cũng không cho ai khác đụng vào.
Cố Lẫm Xuyên không thèm để ý đến hai người đang tung hứng, kéo tay Ôn Nghiên ngồi xuống bên cạnh mình, cầm lấy điều khiển tắt máy chiếu.
“Này nàym” Chung Mính Trạch đang xem hăng, màn hình bỗng tối om, cau mày nói:
“Ôn Nghiên khen cậu ta, cậu tắt làm gì?”
“Gắt.” Cố Lẫm Xuyên nhàn nhạt đáp.
Trong phòng có một Chung Mính Trạch, một Yến Minh Tầm, nói nhiều đến đau cả đầu. Cố Lẫm Xuyên xoa nhẹ giữa trán.
“Ghen đấy.” Yến Minh Tầm bổ thêm một câu đầy ẩn ý.
Người này hơi khó chiều, không thích ngồi sát người khác, thế là chiếm luôn một ghế sofa đơn, hai chân dài duỗi ra không biết xếp sao cho gọn.
Rồi ngáp một cái, lười biếng nói: “Hơn nữa Ôn Nghiên nói là sự thật. Anh không còn trẻ như tôi, ghen cũng vô ích, đúng không lão Chung?”
Chung Mính Trạch – người lớn tuổi nhất trong ba người: “…”
“Cậu muốn ăn đòn à?” Anh ta chẳng buồn giữ hình tượng, vớ lấy gối ôm ném thẳng vào mặt Yến Minh Tầm.
Yến Minh Tầm không né, kê gối sau lưng, gãi gãi mũi, đuối lý nói: “Xin lỗi, tôi quên.”
Chung Mính Trạch cũng không giận thật, lắc đầu cười rồi quay sang trò chuyện cùng Yến Minh Tầm.
Vì thế một lúc sau, không khí trong phòng trở nên vô cùng náo nhiệt, khoảng cách ban đầu cũng gần như tan biến.
Ôn Nghiên ngồi cạnh Cố Lẫm Xuyên, tay vẫn bị nắm, không nhịn được mà lén nhìn Yến Minh Tầm vài lần.
Cố Lẫm Xuyên nhạy bén nhận ra, siết tay cậu chặt hơn, nghiêng đầu ghen tuông hỏi nhỏ: “Nhìn cậu ta làm gì?”
“Đại minh tinh mà.” Ôn Nghiên rất thành thật chớp mắt, ghé sát tai anh thì thầm bằng giọng đầy ngưỡng mộ.
“Cố Lẫm Xuyên, em muốn xin chữ ký của anh ấy.”
Cố Lẫm Xuyên: “…”
Anh nheo mắt lại, ánh nhìn hơi nguy hiểm,
“Em thích cậu ta lắm à?”
Ôn Nghiên bị anh nhìn chằm chằm đến nuốt nước bọt cũng khó khăn, do dự một chút rồi cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Đẹp trai như đại minh tinh, diễn xuất lại tốt nữa, nếu là fanboy thì cậu chắc chắn sẽ theo đuổi kiểu như thế.
Cố Lẫm Xuyên mím môi, âm thầm nghiến răng.
“Cậu ta có người mình thích rồi.”
Chỉ là đối phương không biết đang trôi dạt phương nào, Yến Minh Tầm vẫn còn ngồi chờ khổ sở.
"Anh ta có người thích rồi… Vậy anh kể với em làm gì?" Ôn Nghiên cau mày, bỗng nhiên phản ứng ra điều gì, mặt liền đỏ bừng, lắp bắp nói:
“Em không phải kiểu như vậy đâu, trời ơi, anh đừng có tưởng bậy…”
Tiếng cậu nói nhỏ như muỗi kêu, vừa nói vừa lí nhí lẩm bẩm.
Cố Lẫm Xuyên khẽ bóp tai cậu – cái tai đang đỏ hồng ấy sau đó mới nặng nề đáp khẽ một tiếng: “Ừ.”
Anh đương nhiên biết Ôn Nghiên không có cảm giác kiểu đó với Yến Minh Tầm, nhưng mà, biết thì biết, trong lòng vẫn cứ chua xót khó tả, không cách nào khống chế.
"Vậy nên có được xin chữ ký không ~" Ôn Nghiên nhẹ nhàng kéo tay áo Cố Lẫm Xuyên làm nũng.
Cố Lẫm Xuyên không chịu nổi dáng vẻ này của cậu, tim mềm oặt ra, đành bất lực cụp mắt xuống rồi quay sang người đang bị chọc đến bốc lửa bên kia:
“Yến Minh Tầm, có bút không? Ký cái tên đi.”
Bên kia hai người nhất loạt quay đầu nhìn lại.
Yến Minh Tầm nhìn như thấy chuyện lạ hiếm có, đưa tai qua phía Chung Mính Trạch nên hỏi nhỏ: “Anh mau kiểm tra xem tai tôi có hỏng không? Hình như tôi nghe nhầm thì phải?”
"Đừng có bày trò." Chung Mính Trạch thản nhiên liếc một cái.
Bên này, Ôn Nghiên vẫn đang nhìn với ánh mắt mong chờ, Cố Lẫm Xuyên đành bất đắc dĩ liếc cậu một cái nói rõ:
“Là Ôn Nghiên muốn.”
"Biết ngay mà. Nhưng chỉ ký tên thì chán quá." Yến Minh Tầm đứng dậy, từ trong túi áo lôi ra một tấm ảnh có chữ ký rồi đặt lên bàn trà.
Sau đó ấn ngón trỏ lên mép ảnh, đẩy về phía Ôn Nghiên, mặt mũi nghiêm túc:
“Tặng cho anh dâu tương lai.”
Ôn Nghiên sững người.
Ngay sau đó mặt đỏ tai hồng: “Cái gì cơ, không phải mà, trời ơi anh…”
Chung Mính Trạch và Yến Minh Tầm nhìn bộ dạng đỏ bừng đáng yêu của Ôn Nghiên liếc nhau một cái, bật cười không nhịn nổi.
Thật kỳ lạ, Ôn Nghiên chỉ cần ngồi yên ở đó thôi, người ta cũng sẽ không nhịn được muốn trêu chọc, muốn xem cậu như em trai mà cưng chiều.
Chung Mính Trạch âm thầm cảm thán: Cũng chỉ có lão Cố – cái tên súc sinh này mới có thể ra tay được với người như Ôn Nghiên.
"Thôi đi, đừng trêu en ấy nữa." Cố Lẫm Xuyên bảo vệ Ôn Nghiên ngay lập tức.
Yến Minh Tầm nhún vai: “Biết rồi biết rồi. Tặng cho bạn học Ôn Nghiên, coi như quà khai giảng.”
"Cảm ơn." Ôn Nghiên cẩn thận nhận lấy ảnh ký tên, trên người cậu không có túi, thế là rất tự nhiên đưa cho Cố Lẫm Xuyên giữ hộ.
Mọi người lại tiếp tục trò chuyện thêm một lát.
Cố Lẫm Xuyên vốn không hay nói chuyện, trước đây mỗi lần ba người tụ tập, gần như chỉ có Yến Minh Tầm và Chung Mính Trạch trò chuyện. Anh mỗi lần đều chỉ ngồi nghe, lâu lâu mới thêm vào một hai câu.
Nhưng lần này có thêm Ôn Nghiên nên tình hình đã khác hẳn.
Ôn Nghiên có một thói quen: Khi gặp chủ đề hứng thú thì cậu sẽ theo bản năng muốn chia sẻ với người ngồi gần nhất, và còn nhất định phải nhận được phản hồi mới chịu được.
Nếu Cố Lẫm Xuyên không lên tiếng, Ôn Nghiên sẽ cứ thế nhìn anh bằng đôi mắt nai con trong suốt, long lanh nhìn chằm chằm không rời.
Cố Lẫm Xuyên thấy vừa buồn cười vừa bất lực, chẳng làm gì được cậu, đành phải ngoan ngoãn chiều theo, câu nào câu nấy phối hợp cho đến nơi đến chốn, khiến hai người còn lại cũng phải thầm thán phục.
Một đề tài vừa khép lại, Chung Mính Trạch bỗng nhiên hỏi Yến Minh Tầm gần đây đang quay phim gì mà bận rộn như thế.
Yến Minh Tầm không tiết lộ nhiều, chỉ nói:
“Hướng thưởng.”
Chung Mính Trạch cũng không hỏi tiếp, đổi qua hỏi chuyện hậu trường đoàn phim, Yến Minh Tầm nghĩ nghĩ một chút, thật sự chọn ra được một hai chuyện thú vị.
Ôn Nghiên nghe một hồi, đôi mắt liền sáng rực lên, tò mò hỏi: “Thật sự có người chơi chảnh ở đoàn phim à?”
"Nhiều chứ." Yến Minh Tầm chỉ vào mình.
“Tôi là một trong số đó.”
Ôn Nghiên ngẩn ra, có chút không tin nổi:
“Hả?”
"Tin thật à?" Yến Minh Tầm bật cười, tay gác sau gáy.
“Tôi đùa thôi.”
Lão Cố nhặt đâu ra người yêu đáng yêu thế này không biết?
Ôn Nghiên ấm ức nhìn hắn một cái, sau đó nép vào sát người Cố Lẫm Xuyên, rụt người lại, hít hít mũi, chẳng nói gì, trông như bị bắt nạt.
Cố Lẫm Xuyên an ủi mà xoa xoa tay cậu, một giây trước còn dịu dàng cưng chiều, giây sau đã ngẩng đầu lạnh mặt, nhìn Yến Minh Tầm hỏi: “Khi nào cậu đi?”
Yến Minh Tầm: “…”
Cái quái gì? Chỉ nói một câu đã đuổi người à?
Hắn làm mặt vô lại, ngả người nằm luôn lên sofa: “Không đi. Tôi vất vả chạy tiến độ chỉ để đến gặp các người một lần, đến rồi mà cơm cũng không cho ăn, có còn là người không vậy?”
"Chưa ăn cơm?" Chung Mính Trạch nhíu mày.
“Sao không nói sớm, tôi tưởng cậu ăn rồi.”
Yến Minh Tầm quay đầu nhìn anh ta bằng ánh mắt oán trách: “Mấy người có hỏi đâu.”
"Đợi chút." Chung Mính Trạch đứng dậy định lấy đồ ăn cho hắn.
Yến Minh Tầm nhỏ hơn Cố Lẫm Xuyên vài tuổi, dù bọn họ ngày thường hay đấu võ mồm cỡ nào, rốt cuộc vẫn xem hắn như em trai mà dung túng vô cùng.
Ôn Nghiên lúc này nhỏ giọng: “Dưới lầu chắc còn BBQ… nhưng mà chắc nguội rồi.”
"Đang ăn kiêng, không ăn."
Yến Minh Tầm l**m môi, quay sang Chung Mính Trạch nói: “Lấy mì gói đi, cảm ơn Chung ca.”
Cả phòng: “…”
Mì gói thì hơn BBQ chỗ nào cơ chứ?
Yến Minh Tầm thực sự đói, ăn vèo vèo mấy miếng đã hết sạch một thùng mì gói, rồi thỏa mãn ngả người xuống sofa than vãn: “Đã đời.”
Ôn Nghiên ngửi mùi bò kho tràn ngập cả phòng, chẹp miệng: “Thơm quá, em cũng muốn ăn…”
Cố Lẫm Xuyên nhíu mày: “... Không được, không tốt cho sức khỏe.”
"Anh ấy ăn được mà." Ôn Nghiên nhìn về phía Yến Minh Tầm.
Cố Lẫm Xuyên liền kéo đầu cậu quay lại, buộc cậu nhìn thẳng vào anh, thâm ý nói:
“Cậu ta không ai quản.”
Yến Minh Tầm: “...”
Wtf, anh có ý gì đây?
Hắn bật dậy, trông như bị đâm trúng chỗ đau, muốn xắn tay áo lên đánh nhau luôn:
“Cố Lẫm Xuyên!”
"Muốn đi à?"
Cố Lẫm Xuyên thản nhiên liếc mắt, điềm nhiên nói: “Không tiễn.”
Yến Minh Tầm: “...”
Hắn chỉ vào Cố Lẫm Xuyên từ xa, nghiến răng nghiến lợi, rồi quay đầu cười tươi với Ôn Nghiên: “Em trai Ôn Nghiên, một tấm ảnh có chữ ký liệu có đủ không? Tôi viết thêm lời chúc mừng khai giảng cho em nhé? Hai đoạn cũng được luôn!”
Ôn Nghiên: “…”
Cố Lẫm Xuyên: “…”
Chung Mính Trạch nhìn người nào đó ngốc nghếch, bất đắc dĩ thở dài.
Vài phút sau, Yến Minh Tầm nhận được cuộc gọi từ người đại diện, lần này đúng là không thể không đi, gương mặt uể oải, hắn vừa đeo khẩu trang vừa đội mũ chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi còn đứng ở cửa lạnh lùng lườm Cố Lẫm Xuyên một cái:
“Có người thương rồi thì quên anh em.”
Cố Lẫm Xuyên chẳng thèm để tâm, phất tay cho qua, mắt cũng không buồn nhìn lại.
Yến Minh Tầm người này so với anh chẳng chịu nhường một ly — mới 17 tuổi đã yêu đương sớm, mỗi ngày y như một chú chó con thích chạy nhảy, cứ hễ gặp người mình thích liền không biết ngượng mà vẫy đuôi, kéo sao cũng không về, bóng dáng còn chẳng nhìn thấy đâu.
Còn có mặt mũi nào nói anh?
Cố Lẫm Xuyên lắc đầu.
Chung Mính Trạch cũng đi theo, định tiện đường đưa Yến Minh Tầm đi, đồng thời xử lý luôn hai kẻ đang nằm xiêu vẹo ở dưới lầu. Dù sao cũng không thể để một mình Yến Nhất Mạn, con gái còn nhỏ, loay hoay xoay sở.
Thế là căn biệt thự rộng thênh thang này giờ chỉ còn lại hai người là Cố Lẫm Xuyên và Ôn Nghiên. Mà Cố Lẫm Xuyên thì cực kỳ hài lòng với cái không gian chỉ có hai người như thế.
"Muốn xem phim nữa không?" Cố Lẫm Xuyên nhấn mạnh
“Không thì khỏi xem phim của Yến Minh Tầm, chọn cái khác.”
Ôn Nghiên dụi mắt, ngáp một cái, mơ màng đáp: “Ừm… xem.”
"Ra phòng ngủ mà xem." Cố Lẫm Xuyên xoa đầu cậu.
Kết quả vừa bước vào phòng thì vấn đề to hơn nảy sinh —— đây là phòng có một chiếc giường lớn, mà trưa nay Ôn Nghiên vừa mới từ chối anh, cho nên giờ địa vị của Cố Lẫm Xuyên... không còn gì.
Chẳng lẽ lại ngủ chung như hồi ở nhà cũ?
Ôn Nghiên đứng bên mép giường, chớp mắt mấy cái, trong đầu hai em bé đang đánh nhau: một bên thì bảo không sao đâu, một bên lại bảo không được.
Dù gì thì bây giờ mối quan hệ đã khác rồi…
"Em ngủ giường đi." Cố Lẫm Xuyên nhanh chóng quyết định, gương mặt bình tĩnh mà kiên quyết.
“Anh ngủ sofa. Em đi tắm đi.”
"Ừm..." Ôn Nghiên cầm góc chăn vò nhẹ, cuối cùng vẫn rối rắm ôm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Lúc đi ra, Cố Lẫm Xuyên đã thay đồ ngủ xong, còn đứng chờ ngoài cửa để giúp cậu sấy tóc.
"Anh…" Ôn Nghiên liếc nhìn chiếc xe lăn, ngập ngừng hỏi: “Anh làm vậy có bất tiện không?”
Cố Lẫm Xuyên cụp mắt nhìn xuống chân mình.
“Không sao.”
Anh nhẹ đẩy eo Ôn Nghiên, dịu giọng dỗ:
“Ngủ ngoan, đi lên giường đi.”
"Vậy… nếu anh cần giúp gì thì cứ gọi em nhé." Ôn Nghiên vẫn hơi lo, lén liếc anh một cái rồi kéo dép lên giường.
Cố Lẫm Xuyên nhìn theo bóng dáng cậu, trong mắt trầm lặng.
Giúp? Giúp cái gì? Giúp cởi áo hay giúp… xoa lưng?
Thứ nào anh cũng không dám chịu nổi!
Cố Lẫm Xuyên thở dài, thu lại ánh mắt, tay khẽ nhấn nút điều khiển xe lăn rồi đi vào phòng tắm.
Ngồi xe lăn mà tắm thì không tiện, nên anh chỉ rửa sơ rồi bước ra, tóc vẫn còn ướt, gương mặt có phần nhợt nhạt.
Lần này về xong, anh phải tính chuyện đẩy nhanh tiến độ công việc, mau chóng bỏ được chiếc xe lăn phiền phức này. Chậm trễ quá nhiều rồi.
Cố Lẫm Xuyên khẽ nhắm mắt, thở hắt ra một hơi dài.
"Anh tắm xong rồi à?" Trên giường, chăn khẽ động, một cái đầu nhỏ thò ra.
Là Ôn Nghiên, tóc bị cọ đến rối tung, lù xù như tổ chim.
Cố Lẫm Xuyên hỏi: “Chưa ngủ à? Anh làm em tỉnh sao?”
"Không có." Ôn Nghiên buồn ngủ dụi mắt, khuôn mặt không rõ là vì nóng hay ngại mà đỏ bừng, lẩm bẩm nói:
“Cố Lẫm Xuyên… anh vẫn nên lên giường ngủ đi.”
Chân anh không tiện, ngủ trên sofa chẳng thoải mái chút nào.
Ôn Nghiên thấy thật không đành lòng. Lúc nãy anh tắm thì cậu vẫn mãi nghĩ về chuyện này, lăn qua lăn lại không ngủ được.
"Ngủ trên giường?"
Cố Lẫm Xuyên khẽ nuốt nước bọt, điều khiển xe lăn tới mép giường, cẩn thận hỏi lại:
“Anh có thể nằm gần em không? Cùng một giường?”
"Không… không sao mà." Ôn Nghiên xấu hổ rút cằm vào trong chăn, vành mắt hơi đỏ.
“Chỉ là… có thể sẽ giống buổi sáng hôm đó...”
Buổi sáng hôm đó cậu tỉnh dậy thấy mình đang cuộn tròn trong lòng Cố Lẫm Xuyên, còn ôm anh nữa…
"Không sao."
Cố Lẫm Xuyên thở dài, nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt đã đỏ hoe vì buồn ngủ của cậu, dịu giọng dỗ:
“Không sao hết, em cứ ngủ đi, anh sấy tóc xong rồi lên sau.”
Ôn Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, xoay người vào trong nhường ra nửa giường cho Cố Lẫm Xuyên, rồi mới yên tâm nhắm mắt lại.
Phòng ngủ yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng gió điều hòa, Cố Lẫm Xuyên ngồi bên giường, trong tai vẫn còn tiếng máy sấy tóc vù vù.
Họ không phải lần đầu tiên ngủ chung một giường. Ở nhà cũ đã từng rồi.
Nhưng lần này rất khác, hoàn toàn khác.
Trưa nay anh vừa mới tỏ tình với Ôn Nghiên, mà sau khi tỏ tình lại được nằm cùng giường với cậu, ý nghĩa đã không giống nữa. Chỉ cần xoay người là có thể chạm vào, đưa tay ra là có thể ôm lấy.
Nếu lại tiến thêm một chút thì có khi ôm cả đêm, thậm chí làm những chuyện thân mật hơn nữa… cũng chẳng có gì cản trở.
Những điều đó, chắc chắn Ôn Nghiên cũng hiểu. Chính cậu đã nói.
Nhưng cậu vẫn đồng ý.
Cậu đang ngầm chấp nhận anh.
Khoảnh khắc ấy, sự tự tin bị tổn thương buổi trưa của Cố Lẫm Xuyên lại bùng cháy trở lại.
Cục bông mềm mại ngoài miệng thì nói "không biết anh thích gì", có vẻ không tin tưởng, không chắc chắn… nhưng trong tiềm thức lại tin anh vô điều kiện.
Ôn Nghiên thực ra biết rất rõ anh thích điều gì, chỉ là bản thân chưa ý thức được, hoặc là chưa sẵn sàng. Nhưng rõ ràng là có rất nhiều chuyện cậu đang lặng lẽ cho phép anh.
Rất nhiều chuyện…
Cố Lẫm Xuyên nhắm mắt lại, bàn tay nắm lấy tay vịn xe lăn siết chặt đến trắng bệch.
Trong đầu anh lại không kiềm được mà hiện lên những hình ảnh không nên có, cả người nóng bừng, khó chịu như cậu thiếu niên mới lớn.
Không được. Phải kiềm chế.
Cứ cư xử thật ngoan một chút, rồi sẽ sớm được đường đường là chính chính.
Cố Lẫm Xuyên vội vàng vào phòng tắm, rửa mặt bằng nước lạnh. Nhìn chính mình trong gương, ánh mắt nghiêm nghị, rất lâu mới lấy lại bình tĩnh.
Trong phòng, nhiệt độ điều hòa vừa vặn dễ chịu. Trên giường, Ôn Nghiên đã ngủ say, chăn đắp tới ngực, một cánh tay nhỏ lộ ra ngoài, trắng đến lóa mắt.
Cố Lẫm Xuyên sấy khô tóc, cẩn thận vén chăn lên giường, nằm vào phần giường Ôn Nghiên đã để lại cho anh.
Giường rộng rãi, hai người vẫn cách nhau một khoảng không nhỏ, nằm đối diện nhau.
"Ôn Nghiên…" Cố Lẫm Xuyên gọi khẽ.
Cậu không đáp, ngủ rất say.
Cố Lẫm Xuyên liền nhẹ nhàng dịch lại gần, nắm lấy bàn tay lộ ra ngoài chăn của Ôn Nghiên, kéo vào lòng ngực mình, đặt lên ngực — ngay vị trí trái tim, như muốn để cậu cảm nhận rõ từng nhịp đập.
Anh khẽ xoa tay Ôn Nghiên, từ đầu ngón tay chậm rãi lướt xuống, cuối cùng dừng lại ở chiếc nhẫn đôi đang đeo.
Ôn Nghiên không phản ứng, hơi thở đều đều, ngủ rất yên bình.
Người này, từ đầu đến cuối chưa bao giờ phòng bị với anh.
Bề ngoài Cố Lẫm Xuyên vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường ngày, không ai nhận ra điều gì khác lạ. Nhưng sâu trong mắt anh là những xúc cảm nóng bỏng đang cố dằn xuống.
Ngay lúc anh đang nghĩ liệu có nên vào phòng tắm lần nữa không thì Ôn Nghiên bỗng khẽ cựa mình.
Cậu trở mình, cả người mềm mại như bông nhào vào lòng anh, hơi thở ấm áp phả lên xương quai xanh.
Cố Lẫm Xuyên căng người, hỏi khe khẽ:
“Muốn ôm một cái không?”
Ôn Nghiên mơ màng rầm rì một tiếng, đầu cọ cọ vào cổ anh như một con mèo nhỏ.
“Vậy thì ôm nhé.”
Cố Lẫm Xuyên vừa nói vừa nghiêng người, một tay lách qua vai cậu, tay còn lại vòng qua eo, siết nhẹ.
Anh ôm cậu thật chặt, dịu dàng mà nâng niu.
Như ôm cả thế giới trong lòng mình.
Chiếc giường rất rộng, nhưng khoảng cách nhỏ cuối cùng giữa hai người, lúc này cũng bị lấp đầy.
Cố Lẫm Xuyên hôn lên thái dương của Ôn Nghiên.
“Ngủ ngon.”
Bảo bối của anh.
---
Ôn Nghiên cả đêm ngủ rất ngon, lúc mở mắt ra, hình ảnh trong tưởng tượng của cậu là được cuộn trong lòng ngực của Cố Lẫm Xuyên lại không xuất hiện.
Cái giường lớn như vậy, chỉ còn lại mình cậu. Ôn Nghiên chớp mắt đầy mơ màng, trong lòng có chút trống vắng không rõ lý do.
Cố Lẫm Xuyên đã rửa mặt xong, đang ngồi ở sofa bên kia gõ máy tính làm việc, trông rất yên tĩnh.
Nghe thấy trên giường có động tĩnh, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ôn Nghiên đã ngồi dậy, chăn tụt xuống, đang đắp ngang ở bụng cậu.
“Tỉnh rồi à.” Cố Lẫm Xuyên nhướng mày.
Ôn Nghiên lúc vừa mới tỉnh ngủ thường sẽ hơi ngốc ngốc, đầu óc và suy nghĩ đều mông lung, cần một chút thời gian để hồi phục.
Nhưng cái đầu nhỏ của cậu đã theo phản xạ khẽ gật theo lời Cố Lẫm Xuyên, mềm mềm hỏi: “Anh không ngủ à?”
“Có ngủ.” Cố Lẫm Xuyên buông máy tính, bước đến mép giường, đưa tay xoa loạn mái tóc của Ôn Nghiên.
Đang xoa nửa chừng thì anh chợt nói:
“Tối qua em ngủ trong lòng anh đấy.”
Ôn Nghiên “a” một tiếng, rồi “à…”
Vừa “à” xong lại đột nhiên trợn tròn mắt, giống như vừa hoàn hồn.
“Em ngủ… Vậy anh, sao anh không đẩy em ra?”
“Em nghĩ sao?” Cố Lẫm Xuyên cười như không cười nhéo vành tai cậu, giọng mang theo ám muội: “Tự đưa tới cửa, anh có lý do gì mà từ chối?”
Ôn Nghiên: “……”
Rõ ràng là không có lý do gì.
Phải rồi, Cố Lẫm Xuyên thích cậu, tối qua cậu đã đoán được nếu ngủ chung một giường thì có lẽ Cố Lẫm Xuyên sẽ ôm cậu ngủ. Nhưng cậu vẫn để anh lên giường.
Cậu dường như hoàn toàn không hề đề phòng Cố Lẫm Xuyên… Tại sao lại như vậy nhỉ?
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Ôn Nghiên nhăn lại thành bánh bao.
Cố Lẫm Xuyên trong lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng xoa đầu Ôn Nghiên, bất đắc dĩ thở dài: “Chậm rãi nghĩ đi.”
Tóc vừa được vuốt thẳng lại bị xoa rối tung, Ôn Nghiên bĩu môi không hài lòng, lồm cồm bò xuống giường đi rửa mặt.
Khi hai người xuống lầu, trên sofa phòng khách đang nằm bẹp hai “phế vật” trông như hồn lìa khỏi xác — Thẩm Dược và Hạ Thịnh, người say rượu tối qua.
Ôn Nghiên đi tới hỏi đầy tò mò: “Hai người làm sao vậy?”
“Đừng hỏi…” Chung Mính Trạch bưng hai bát canh giải rượu từ bếp đi ra, mặt mày mệt mỏi: “Uống nhiều quá, làm loạn tới tận nửa đêm, vừa nôn vừa khóc.”
Anh ta thật sự không ngờ hai thiếu niên hơn hai mươi tuổi mà tửu lượng lại tệ đến mức này.
Yến Nhất Mạn theo sau cũng bước ra từ bếp, mắt có quầng thâm, cau mày nói:
“Dược ca, uống canh đi.”
“Mạn Mạn… xin lỗi mà……” Thẩm Dược rầu rĩ một tiếng, bưng bát canh nốc cạn.
“Cậu nên nói xin lỗi với tôi.” Hạ Thịnh uống xong, giọng lạnh tanh.
Ôn Nghiên quay sang nhìn Yến Nhất Mạn, nhép môi dò hỏi không lời.
Yến Nhất Mạn hơi ngượng ngùng và xấu hổ nói: “Tối qua cậu ta tưởng Thịnh là… là tôi, rồi…”
Sau đó vừa ôm vừa khóc cả đêm, vừa khóc vừa lảm nhảm nào là “Tôi thật sự thích cậu”, “Kết hôn rồi tôi sẽ đối xử tốt với cậu”, “Cậu cũng thích tôi đi”, “Sau này tôi nghe lời hết”… vân vân.
Tối qua Yến Nhất Mạn vốn đã về phòng ngủ, nhưng lại bị tiếng gào như quỷ khóc sói tru làm tỉnh, lập tức chạy ra “giải cứu” Hạ Thịnh, cùng với lúc đó là Chung Mính Trạch đang ngồi cạnh, mặt mày mệt rũ.
Có lẽ phải đến tận hai ba giờ sáng cả hai mới chịu im, nằm vật trên sofa ngủ thiếp đi. Sáng dậy thì kêu đau đầu, Yến Nhất Mạn với Chung Mính Trạch mới vào bếp nấu canh giải rượu.
Nghe Chung Mính Trạch kể xong, Ôn Nghiên im lặng hồi lâu, giọng thấm thía nói với Thẩm Dược: “Về sau cậu đừng uống rượu nữa thì hơn.”
Không thì đám cưới này chắc không thành được.
Thẩm Dược nghiến răng: “Cai!”
Chung Mính Trạch bảo hai người kia về phòng nghỉ thêm một lúc, cả hai lập tức lảo đảo đứng dậy, ngoan ngoãn đi ngay.
“Em cũng đi ngủ thêm đi, Mạn Mạn.” Chung Mính Trạch nói.
Yến Nhất Mạn lắc đầu.
“Em đi làm bữa sáng, mọi người ăn sandwich được chứ?”
Cô chỉ biết làm món đơn giản thôi.
“Để tôi làm, em nghỉ ngơi đi.” Chung Mính Trạch không đồng ý, nhíu mày.
Ba tên đàn ông trưởng thành ở đây mà để một cô gái lo liệu hết thì thật quá đáng.
Yến Nhất Mạn hơi do dự, nhưng cũng không cố chấp nữa, quay về phòng.
“Chung ca, trông anh cũng mệt rồi.” Ôn Nghiên chớp mắt, đề nghị thử: “Hay để em làm bữa sáng?”
“Không được.”
“Không được.”
Cố Lẫm Xuyên và Chung Mính Trạch đồng thanh từ chối.
Ôn Nghiên rụt cổ, nhỏ giọng: “Em chỉ muốn thử thôi…”
“Gọi điện cho quản gia mang đến.” Cố Lẫm Xuyên lạnh nhạt nói.
Trưa hôm qua cũng là quản gia mang đồ ăn tới, buổi sáng thì cớ gì nhất định phải có người vào bếp?
Chung Mính Trạch không ngủ đủ nên đầu choáng váng thật à?
Cố Lẫm Xuyên lạnh lùng liếc qua một cái, đối phương vỗ đầu: “Đúng rồi, quên mất vụ này.”
Anh ta gọi điện xong thì nói với hai người:
“Lát nữa đồ ăn tới, hai người ăn trước đi, tôi chịu không nổi nữa, đi ngủ tí.”
Tổng cộng sáu người thì có bốn người lăn ra ngủ.
Ôn Nghiên ngủ đủ nên mắt long lanh tỉnh táo, hỏi Cố Lẫm Xuyên: “Vậy giờ tụi mình làm gì?”
“Chờ cơm.” Cố Lẫm Xuyên đáp.
Anh thì ăn hay không cũng không quan trọng, nhưng Ôn Nghiên đã dậy rồi thì nhất định phải ăn gì đó.
Ôn Nghiên ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”
Khoảng mười phút sau, quản gia biệt thự đã mang bữa sáng đến, đẩy xe đến tận nơi, nắp thức ăn vừa mở ra còn bốc hơi nóng nghi ngút.
Ôn Nghiên ăn no bụng, ngồi trên ghế lim dim đầy thoải mái.
Bốn người kia không biết còn lăn lóc đến bao giờ, Cố Lẫm Xuyên quay sang Ôn Nghiên nói: “Ra ngoài đi dạo chút?”
“Được á được á!” Ôn Nghiên mắt sáng lấp lánh, gật đầu như gà mổ thóc.
---
Ban đầu Ôn Nghiên cứ nghĩ là hai người chỉ ra bãi biển tản bộ, cho đến khi Cố Lẫm Xuyên gọi điện thoại.
Không lâu sau, trên mặt biển chậm rãi tiến lại một con tàu du lịch siêu lớn, rõ ràng là đi rất chậm, nhưng lại khiến người ta có cảm giác nó xé sóng lao đến, tiếng còi chói tai vang rền.
Con tàu siêu to, cảm giác như kiến trúc sư bê cả dãy nhà cao tầng đặt lên thuyền vậy, xa hoa cực độ, vừa nhìn đã thấy khí thế che trời.
Những người khác ở bãi biển đều trố mắt ngạc nhiên, la hét không ngừng, ai nấy đều phấn khích, nhanh chóng rút điện thoại ra chụp lia lịa.
“Trời ơi! Cái gì thế này! Aaaa mắt tôi hoa luôn rồi!!!”
“Tàu du lịch siêu cấp quốc tế! Trời ơi, lần cuối tôi thấy là trong phim đó! Cái này là loại dùng để du ngoạn vòng quanh thế giới! Toàn quý tộc mới đi!”
Con tàu thật sự quá hoành tráng, rất nhiều người cả đời chưa chắc có cơ hội thấy ngoài đời.
Nhưng đến gần khu vực phía trước thì họ không thể vào được nữa. Tàu du lịch từ phía họ từ từ lướt tới.
Có người nhìn đến phát hờn, cảm thán:
“Lại một tổng tài dẫn vợ bé nhỏ đi chơi đây mà!! Aaaa hâm mộ muốn xỉu!!”
“Ông trời ơi, ban cho tôi một người như thế đi huhuhuhu ——”
Tàu dừng lại ngay trước mặt Ôn Nghiên và Cố Lẫm Xuyên — chính là “tổng tài” và “vợ nhỏ” trong lời mọi người.
“Này này này……” Ôn Nghiên trố mắt nhìn con vật khổng lồ trước mắt, kích động đến nói không nên lời.
Nhân viên phục vụ bước đến cúi chào:
“Chào Cố tổng.”
“Ừ.” Cố Lẫm Xuyên nắm tay Ôn Nghiên, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, dẫn theo cậu — một bé vợ nhỏ như bước vào cõi thần tiên bước lên du thuyền.
Sảnh tiếp tân, nhà hàng, phòng hòa nhạc, phòng đấu giá, phòng khiêu vũ, rạp chiếu phim… du thuyền này có vô số tầng. Ôn Nghiên ngẩng đầu nhìn một vòng, choáng váng.
“Có, có thang máy luôn hả?” Ôn Nghiên hoảng hốt.
“Có ạ.” Nhân viên mỉm cười lễ phép, bấm thang máy cho hai người: “Cố tổng, phòng của hai vị ở tầng 9, đây là thẻ phòng.”
Sau đó anh ta cũng không đi theo nữa.
Cố Lẫm Xuyên nhận thẻ, dẫn Ôn Nghiên lên thang máy, đến căn phòng suite sang trọng thuộc tầng 9 dành cho bọn họ.
Ôn Nghiên: !!!
Phòng suite to quá trời!!
“Cố Lẫm Xuyên! Bự quá! Nơi này to ghê luôn á!!” Ôn Nghiên phấn khích chạy khắp nơi, cái này cũng xem, cái kia cũng sờ.
Cố Lẫm Xuyên mỉm cười, đi phía sau cậu.
Cuối cùng Ôn Nghiên chạy tới cửa sổ, kéo ra rèm, lập tức bị gió biển thổi tung cả tóc.
“Hú, cao quá trời…” Ôn Nghiên cúi xuống nhìn, chân mềm nhũn.
Cố Lẫm Xuyên bước đến cạnh, trên mặt mang ý cười nhàn nhạt: “Sợ à?”
“Có chút.” Ôn Nghiên nuốt nước miếng, cậu vốn không sợ độ cao, nhưng nhìn mặt biển mênh mông nhấp nhô bên dưới thì vẫn hơi run.
Đầu cũng choáng váng theo.
“Vậy phải làm sao đây?”
Cố Lẫm Xuyên bất ngờ dang hai tay ra, nhướng mày nhìn cậu: “Lại đây, ôm một cái nhé?”
Ôn Nghiên ngớ người, sau đó gần như không do dự mà nhào vào lòng ngực của Cố Lẫm Xuyên, đôi mắt lấp lánh.
“Cố Lẫm Xuyên! Em thích lắm luôn á!”
