Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 45
Chương 45:
- Khổ Tử Phi Phi -
Cố Lẫm Xuyên không ngờ Ôn Nghiên lại bất ngờ nhào tới như vậy, vội vàng đưa tay ôm eo cậu.
Sau đó anh phát hiện người này không chỉ ôm mình, còn dùng cái đầu xù xù dụi nhẹ lên gáy anh.
“Thích đến vậy sao?” Cố Lẫm Xuyên bị cậu dụi đến ngứa, trong lòng cũng mềm nhũn như bún.
Ôn Nghiên gật đầu liên tục.
“Thích cực kỳ! Siêu siêu thích luôn!”
Lần đầu tiên trong đời đi tàu du lịch lại xa hoa đến mức này, cậu thậm chí thấy từ giờ trở đi sẽ khó lòng thấy cái nào khác lọt mắt được nữa.
Cố Lẫm Xuyên đúng là giàu có thật mà!
“Vậy còn anh thì sao?” Cố Lẫm Xuyên ấn nhẹ sau eo cậu, thuận miệng hỏi.
“Anh…”
Ôn Nghiên lập tức phản ứng, khựng lại, hưng phấn trong nháy mắt biến mất.
Cậu định ngẩng đầu, nhưng Cố Lẫm Xuyên không cho, bàn tay to áp nhẹ sau gáy Ôn Nghiên, khiến cậu tựa cằm lên vai anh.
Ôn Nghiên không vui, nhỏ giọng lầu bầu:
“Anh anh anh buông em ra!”
“Không buông.”
Cố Lẫm Xuyên nghiêng đầu, môi khẽ chạm tai Ôn Nghiên, cố ý hạ giọng: “Chạy gì chứ? Nói đi.”
“Cố Lẫm Xuyên, anh không được chơi ăn gian…” Ôn Nghiên chống tay lên ngực anh giãy giụa vài cái, sức lực nhỏ xíu chẳng đáng kể.
Cậu cảm thấy tai mình giống như bị hôn một cái, vừa ngứa vừa tê, cả người run lên khẽ khàng, mềm nhũn như bún.
“Anh chơi ăn gian á?” Cố Lẫm Xuyên vừa tức vừa buồn cười.
“Ai ban đêm chui vào lòng anh ngủ, sáng hôm sau còn giả vờ không nhớ, hửm?”
Ôn Nghiên ngừng giãy, có hơi chột dạ nói lí nhí: “Em đâu có…”
“Ừ. Là anh.” Cố Lẫm Xuyên lạnh nhạt nhếch môi.
Ôn Nghiên: “…”
Cậu không nói nữa, ngoan ngoãn để Cố Lẫm Xuyên ôm.
Một lúc sau, Ôn Nghiên nhúc nhích, u oán nói: “Cố Lẫm Xuyên, ôm kiểu này đau eo quá…”
“Đau eo à?” Cố Lẫm Xuyên buông tay, để cậu đứng thẳng người, rồi đưa tay ra xoa sau eo cậu, ánh mắt sâu xa liếc nhìn Ôn Nghiên, giọng nói nhẹ như gió: “Câu đó để sau hẵng nói.”
“Câu nào cơ?” Ôn Nghiên mải đẩy tay anh ra, không nghe rõ.
Cố Lẫm Xuyên ho nhẹ một tiếng.
“Không có gì. Có muốn ra ngoài dạo không?”
Anh giúp Ôn Nghiên kéo lại phần áo bị dồn lên vì ôm, ngón tay xương rõ ràng nắm lấy vạt áo hai bên, chậm rãi kéo xuống, tỉ mỉ chỉnh lại.
Ôn Nghiên quả nhiên quên sạch chuyện vừa nãy, mắt sáng rực: “Đi đi đi!”
Thế là Cố Lẫm Xuyên nắm tay Ôn Nghiên, dẫn cậu rời khỏi phòng.
Dọc đường, anh vung tay đuổi hết mấy phục vụ viên xung quanh.
Họ chẳng có mục tiêu cụ thể, đi đâu Ôn Nghiên thấy thú vị thì vào xem, chỗ nào không hứng thú thì bỏ qua luôn.
Nhưng Cố Lẫm Xuyên đã đánh giá thấp Ôn Nghiên.
Anh phát hiện gần như toàn bộ khu vui chơi, giải trí trên tàu trừ mấy tầng phòng kỹ thuật tầng bảy đến chín thì nơi nào được nhắc tới là cậu cũng đều hứng thú.
Y hệt một chú thỏ con phấn khích, nhảy nhót khắp nơi.
Cố Lẫm Xuyên đành theo sau làm bạn đồng hành.
Lúc đi ngang qua khu ăn vặt, Ôn Nghiên còn mè nheo anh thật lâu, làm nũng đòi bằng được mấy chiếc macaron mini đủ màu sắc.
Ôn Nghiên hớn hở ăn hai cái, rồi thấy ngọt quá, quay sang dúi hết phần còn lại cho Cố Lẫm Xuyên.
“Anh không ăn đồ ngọt.” Cố Lẫm Xuyên nhìn mấy viên bánh phấn lam trong tay, nhíu mày từ chối.
Ôn Nghiên nhấc tay anh lên, giọng ngọt xớt: “Ăn đi mà, không ăn hết thì phí lắm, chỉ hai cái thôi sẽ không ngán đâu~”
“Được thôi.” Cố Lẫm Xuyên do dự một chút, như thể nghĩ ra điều gì thú vị mà cong môi.
“Nhưng phải đút anh.”
Ôn Nghiên: “…”
“Anh cố ý phải không?” Cậu liếc mắt nhìn anh.
Cố Lẫm Xuyên thản nhiên ừ một tiếng, nhướng mày nhìn lại: “Đút không?”
“Rồi rồi…” Ôn Nghiên thở dài, kiểu như “chịu thua anh luôn”, hai ngón tay kẹp lấy một chiếc bánh đưa tới miệng anh.
Vừa đút vừa lầm bầm: “Em thấy anh dạo này mặt dày ra phết đấy.”
“Vậy à?” Cố Lẫm Xuyên ngậm lấy chiếc bánh, đầu lưỡi vô tình l**m nhẹ lên lòng bàn tay Ôn Nghiên.
Chính anh cũng không để ý, nhưng Ôn Nghiên thì nhạy cảm đến mức toàn thân run lên, rụt tay lại, giấu ra sau lưng chà xát mấy cái.
Hương ngọt lan ra trong khoang miệng, Cố Lẫm Xuyên thong thả nuốt xuống, mắt hơi híp lại nhìn Ôn Nghiên, giọng nhàn nhạt: “Dạo này gan em cũng to ghê.”
Ôn Nghiên: “…”
Cậu bĩu môi, không vui nhét nốt cái bánh còn lại vào tay anh: “Tự anh ăn đi.”
Cố Lẫm Xuyên: “Chậc.”
Người kia giờ một câu cũng không nói lại được nữa.
Đúng là tiểu thiếu gia kiêu kỳ.
—
Chiếc du thuyền này là của nhà họ Cố, chính xác hơn là của Cố Lẫm Xuyên, nên không đón thêm khách ngoài. Cảnh tượng náo nhiệt kiểu “toàn quý tộc trên tầng thượng” trong miệng dân mạng hoàn toàn không xảy ra.
Chỉ có tổng tài bá đạo và “phu quân nhỏ” của anh.
Ôn Nghiên đi một hồi thấy cũng hơi buồn, định quay về.
“Ban nhạc vẫn còn ở phòng hòa nhạc, muốn đến nghe không?” Cố Lẫm Xuyên chưa muốn kết thúc thế giới hai người nhanh như vậy.
Ôn Nghiên đang uống nước, nghe thế mở to mắt, miệng vẫn còn ướt nước: “Sao lúc nãy tới đó anh không nói?”
Cố Lẫm Xuyên tỉnh bơ: “Quên mất.”
Ôn Nghiên: “…”
Cố Lẫm Xuyên kéo tay cậu đi.
Ban nhạc có tiêu chuẩn khá cao, ban đầu Ôn Nghiên không mặn mà với mấy loại biểu diễn âm nhạc hàn lâm, nhưng nghe dần lại bị cuốn vào, nhắm mắt tận hưởng, cả người như đang lạc trong khán phòng hòa nhạc Vienna.
Mãi đến khi bản nhạc kết thúc, các nhạc công cúi chào, đứng sang một bên chờ đợi, vì không rõ Cố tổng còn có sắp xếp nào khác không.
Ôn Nghiên vẫn ngồi trên ghế, còn đang đắm chìm trong dư âm, không nhịn được cảm thán: “Nghe hay quá trời luôn á!”
Khó trách lại có nhiều người thích nghe hòa nhạc đến vậy, cảm giác như linh hồn được gột rửa, cả người cũng trở nên thăng hoa.
Cố Lẫm Xuyên nhướn đuôi mày lên:
“Nghe hiểu à?”
“Cái đó thì không.” Ôn Nghiên đáp rất kiên quyết.
“Chính vì nghe không hiểu nên mới thấy lợi hại hơn.”
Cố Lẫm Xuyên nhéo tai cậu:
“Vậy em nghe hiểu cái gì?”
“Ai da, anh làm gì đó?” Ôn Nghiên gạt tay anh ra, lầm bầm.
“Cái khác thì em không biết, chứ ‘Ngôi sao nhỏ’ là em nghe hiểu được.”
Cố Lẫm Xuyên bật cười khẽ.
Thế là anh thật sự phất tay một cái, để ban nhạc với tiêu chuẩn tầm cỡ quốc gia ở tại chỗ diễn tấu bài “Ngôi sao nhỏ”.
Ôn Nghiên: !!!
Cậu trợn tròn mắt, cuống quýt xua tay:
“Không được không được! Như vậy là quá phí của trời rồi! Cố Lẫm Xuyên, anh đừng có làm bừa!”
“Không sao đâu, tiểu thiếu gia.” Chỉ huy ban nhạc mỉm cười nói.
“Âm nhạc vốn chẳng phân sang hèn, ‘Ngôi sao nhỏ’ tất nhiên cũng được thôi.”
Họ rất tự tin, dù là giai điệu đơn giản cỡ nào, dưới phần trình bày của họ cũng sẽ khiến người nghe không thể quên được, dư âm kéo dài.
Cậu thiếu niên chơi piano chủ đạo cũng hăng hái nói: “Cố tổng, tiểu thiếu gia, chúng tôi sẽ phối hợp thật tốt. Xin cứ yên tâm thưởng thức!”
Các nhạc công khác cũng mỉm cười, sẵn sàng vào vị trí.
“À… như vậy…” Ôn Nghiên khịt mũi.
Là cậu không rộng lượng.
Cố Lẫm Xuyên xoa đầu cậu đang xù lông, dịu giọng: “Ngoan.”
Một lúc sau, âm thanh trong khán phòng lại vang lên. Giai điệu quen thuộc nhưng chẳng hiểu sao lại mang một vẻ mới mẻ khó nói thành lời.
Ôn Nghiên nghe mà ngẩn ngơ, không thể hiểu nổi vì sao những người này có thể dùng giai điệu đơn giản như vậy của bài “Ngôi sao nhỏ” để diễn tấu ra một bản hòa nhạc mang phong cách quốc tế đến thế.
Quá đỉnh luôn rồi!
Ôn Nghiên vỗ tay rối rít:
“Giỏi quá giỏi quá!”
Các nhạc công khiêm tốn khom lưng chào, sau đó nhận được ánh mắt ra hiệu của Cố Lẫm Xuyên thì lặng lẽ lui xuống sân khấu.
“Thật sự lợi hại quá đi, em cũng muốn học.” Ôn Nghiên kéo tay áo Cố Lẫm Xuyên, ánh mắt long lanh đầy háo hức:
“Em cũng muốn học!”
Cố Lẫm Xuyên hơi bất ngờ:
“Muốn học nhạc cụ nào?”
“Piano!” Ôn Nghiên chớp đôi mắt đen nhánh.
Cố Lẫm Xuyên liếc nhìn cậu đầy do dự, không chắc sự nhiệt tình này sẽ duy trì được bao lâu, nhưng nếu chỉ học cho vui thì cũng chẳng sao.
“Về rồi học.” Anh gật đầu.
“Thật hả?” Ôn Nghiên hỏi mà như mơ.
“Anh nói xem, một người học bao lâu thì mới đạt đến trình độ như họ?”
“Khó nói lắm.” Cố Lẫm Xuyên không nỡ làm cậu cụt hứng, nói một cách dè dặt:
“Nếu có thiên phú thì có khi mười mấy năm.”
Nhưng thường thì phải bắt đầu học từ khi còn nhỏ, lại cần thiên phú cực cao.
Âm nhạc là con đường đầy khổ luyện, biết bao nhiêu người bỏ cả đời cũng chưa chắc nổi tiếng, không phải chuyện ngày một ngày hai.
Ôn Nghiên cũng nghĩ đến điều đó, thoáng cái từ giấc mộng rơi về hiện thực.
Thế nhưng cậu không nản, chỉ nghiêm túc nói rõ ràng: “Vậy thì em chắc là không được đâu, nhưng vẫn muốn học.”
Cố Lẫm Xuyên mỉm cười:
“Được, em thích là được.”
“Bọn họ là anh thuê đến à?” Trên đường quay về, Ôn Nghiên lại giống như một chú mèo con tò mò, hỏi tiếp.
Cố Lẫm Xuyên đáp: “Cũng gần như thế.”
Ban nhạc đó là ban nhạc tư nhân thuộc tập đoàn Cố thị. Từ chỉ huy cho đến từng nhạc công đều là tinh anh.
Những người này, ngay từ khoảnh khắc thiên phú của họ bộc lộ khi còn bé thì nhà họ Cố đã cho người đến liên hệ. Ngoại trừ một số ít vốn đã có điều kiện phát triển, thì rất nhiều em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn nhưng mang trong lòng giấc mộng âm nhạc cũng được đưa vào danh sách.
Nhà họ Cố chính là Bá Nhạc của những đứa trẻ đó.
Dùng tài chính khổng lồ để đào tạo, đưa các em vào những học viện hàng đầu, sau đó mời họ trở thành ban nhạc riêng cho nhà họ Cố, tham gia các dịp lễ trọng đại.
Nghe xong những điều này, Ôn Nghiên thoáng ngẩn người, rồi nhỏ giọng hỏi:
“Vậy hôm nay tàu không có khách, sao anh không để họ nghỉ?”
Cố Lẫm Xuyên liếc cậu một cái:
“Anh trả lương cho họ rất cao.”
Ôn Nghiên: …
“Cao đến mức nào?” Cậu đảo tròn mắt, dè dặt hỏi: “Có cao hơn cả hợp đồng năm mươi triệu em ký với anh không?”
Cố Lẫm Xuyên khựng lại, nhíu mày:
“Hợp đồng gì cơ?”
Ôn Nghiên: …
Cậu hừ một tiếng, rõ ràng là cố ý:
“Ngày đầu tiên anh đón em về nhà, bắt em ký một bản hợp đồng đó.”
“Hợp, đồng, kết, hôn.”
Ôn Nghiên nói từng chữ rành rọt.
Nghe xong, khóe miệng Cố Lẫm Xuyên giật giật, biểu cảm cũng trở nên kỳ lạ.
“Em còn nhớ rõ trong đó có một điều khoản, là…” Ôn Nghiên như thể nắm được điểm yếu của anh, nhìn anh đầy khiêu khích.
“Bên B trong thời hạn hợp đồng, không được có hành vi ôm ấp hay nảy sinh bất kỳ ý đồ đặc biệt nào với bên A, nếu vi phạm sẽ tính là bên B làm trái hợp đồng.”
Cố Lẫm Xuyên mím môi hít sâu một hơi.
“Anh còn nhớ không đó?” Ôn Nghiên nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn người đang ngồi xe lăn trước mặt.
Cố Lẫm Xuyên: …
“Anh sai rồi.” Anh ngoan ngoãn nhận lỗi, giọng còn hơi khép nép.
Ôn Nghiên làm bộ làm tịch mà “ai da” một tiếng, hai tay lắc qua lắc lại:
“Em không dám đâu nha~”
“Thật sự sai rồi.” Cố Lẫm Xuyên thấp giọng, đưa tay ra định nắm tay cậu.
Nhưng Ôn Nghiên lại né, giống như bị bỏng mà rụt tay lại.
“Cố tổng tự trọng! Nếu không cần thiết thì không được tiếp xúc tay chân!”
Cố Lẫm Xuyên: …
Anh thu tay lại, nhìn chằm chằm Ôn Nghiên vài giây, khẽ nghiến răng hàm:
“Ôn Nghiên.”
Giọng điệu cảnh cáo…
Ôn Nghiên ngay lập tức game over, khí thế cao cao tại thượng vừa rồi tan sạch, hoảng hốt lui về sau một bước, đôi mắt long lanh nước:
“Anh lại muốn hung em…”
“Anh khi nào—” Cố Lẫm Xuyên tức đến cạn lời, chau mày lại.
“Không có lần nào hết.”
“Có đó.” Ôn Nghiên lí nhí phản bác.
“Với lại em chỉ nói thật mà, sao lại không cho nói?”
Cố Lẫm Xuyên: “Không phải, không có. Anh xé cái hợp đồng đó lâu rồi.”
Anh không thể không mặt dày thừa nhận mình đã làm chuyện đó, còn vì “hủy thi diệt tích” mà tiêu hủy luôn hợp đồng.
“Xé rồi!?” Ôn Nghiên sửng sốt che miệng.
“Khi nào chứ…”
“Lâu rồi.” Cố Lẫm Xuyên bất đắc dĩ xoa giữa mày, rồi lại lần nữa đưa tay ra trước mặt Ôn Nghiên, khẽ cười đầy bất lực nhưng cũng đầy chiều chuộng.
“Giờ dắt tay được chưa, tổ tông?”
