Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 53

Chương 53:

- Khổ Tử Phi Phi -

Sáng tinh mơ, hoàn toàn không kịp đề phòng mà bị Cố đại tổng tài đột nhiên buông lời âu yếm, Ôn Nghiên đỏ mặt đến mức hơi hồng.

Trong môi răng cậu vẫn còn vương mùi bạc hà kem đánh răng của Cố Lẫm Xuyên, tựa như mỗi lần hít thở đều giúp cậu lưu lại dư vị nụ hôn này.

“Ăn cơm, ăn cơm!” Ôn Nghiên bật dậy khỏi người anh.

“Em phải tới trường rồi!”

Cố Lẫm Xuyên khẽ nhéo vành tai cậu.

“Ừm.”

Ăn sáng xong, Ôn Nghiên muốn tự mình tới trường nên bảo anh ở nhà ngủ bù, nhưng Cố Lẫm Xuyên nhất quyết không chịu, khăng khăng phải đưa đi.

Ngồi trên xe, Ôn Nghiên hỏi anh vì sao mấy ngày nay không chịu nghỉ ngơi tử tế.

Cố Lẫm Xuyên thoáng cứng người, thần sắc hơi mất tự nhiên, rồi nhàn nhạt đáp một câu: “Công ty bận.”

Ôn Nghiên không nghi ngờ gì.

Xe dừng trước quán cà phê cách trường không xa, Ôn Nghiên xuống xe, chủ động hôn anh một cái rồi mới đỏ mặt đi về phía cổng trường.

Cố Lẫm Xuyên khẽ thở phào, rất khó nhận ra.

Thực tế, mấy ngày nay công ty đúng là bận thật, đang xử lý chuyện “rút sâu mọt”, nhưng bận mấy cũng không bao giờ quá mười giờ tối.

Phần thời gian còn lại, anh cố ý tránh mặt Ôn Nghiên, ngày đêm chẳng phân biệt mà ôn lại kiến thức cấp ba – phòng khi sau này bị cậu hỏi mà không trả lời được.

Cho nên hai ngày này, Cố đại tổng tài đúng là hơi mệt, và e rằng thời gian tới vẫn sẽ tiếp tục bận rộn như thế.

“Tới công ty.” Cố Lẫm Xuyên xoa giữa trán căng tức, nhắm mắt dựa ra sau ghế, giọng trầm ra lệnh.

“Vâng.” Chu thúc chậm rãi nhấn ga, vừa định quay đầu thì khóe mắt bắt gặp ai đó, giọng nghiêm hẳn: “Tiên sinh, hình như là Ôn Ngọc Trác.”

Cố Lẫm Xuyên lập tức mở mắt.

-

Trước đó, Ôn Ngọc Trác để thiếu hụt một khoản lớn ở công ty con. Hắn giấu được ở nhà hai ngày thì bị Ôn Sùng Sơn phát hiện, liền bị ông tát cho hai cái, Lâm Nhã Thanh tức đến suýt nhập viện.

Ôn Sùng Sơn nổi trận lôi đình, nhưng vì Lâm Nhã Thanh ngất xỉu nên cả nhà ba người lại phải vào bệnh viện, náo loạn như chợ vỡ.

Họ đành lấy tiền tích cóp trong nhà bù vào tập đoàn, tiền thì bù được, nhưng vấn đề của công ty lại ngày một nhiều.

Khoản thiếu hụt ấy giống như mở màn, ngay sau đó có người tố họ rửa tiền, trốn thuế, sản phẩm không đạt chuẩn…

Cơ quan kiểm sát đến điều tra, rất nhiều dự án đang triển khai đều bị đình chỉ.

Ôn gia chủ yếu kinh doanh linh kiện máy móc xuất nhập khẩu, dự án bị đình chỉ khiến họ không thể giao hàng đúng hợp đồng, đối tác nước ngoài liên tục gọi điện đòi gấp ba bồi thường, nếu không sẽ kiện và kéo họ vào vòng kiện tụng.

Hiệu ứng bươm bướm bắt đầu: các đối tác khác cũng nhận thấy dấu hiệu, đồng loạt cắt quan hệ để tự bảo toàn.

Làm ăn thì chẳng ai không có điểm mờ, mấy công ty dưới trướng Ôn gia thậm chí đang tính liên thủ kiện Ôn thị một phen, đạp họ xuống và thừa cơ nhảy lên.

Ngày thường ngoài mặt đoàn kết, giờ lại ngấm ngầm đấu đá, ai cũng ngầm hiểu nhưng không nói ra.

Những người từng nâng ly uống rượu với nhau, giờ thì vừa mếu máo kêu: “Lão Ôn à, chúng tôi bị ông hại thảm!”, thoắt cái liền trở mặt, muốn thu mua Ôn thị với giá rẻ, hợp đồng đều chuẩn bị sẵn, chỉ chờ Ôn Sùng Sơn ký.

Ông đi cầu cạnh mà suýt bị tức đến nhập viện, còn đối phương thì sợ bị ăn vạ mà nhanh chóng lánh xa.

Trước đây, Ôn gia còn rất vẻ vang, nhất là lúc Ôn Nghiên vừa được Cố Lẫm Xuyên đưa về, tin tức hai nhà liên hôn truyền khắp giới.

Khi ấy, ai cũng nghĩ Ôn gia gặp vận may trời ban nên dễ dàng leo l*n đ*nh tháp vàng Cố gia.

Tiếng nói của Ôn thị bỗng như cao hơn người ta một bậc, doanh nghiệp khác hoặc nịnh nọt, hoặc nể mặt, giúp Ôn gia ký được không ít dự án.

Ôn Sùng Sơn nhờ ánh hào quang của Ôn Nghiên mà kết nối được với những công ty trước đây chẳng mơ tới, thậm chí ẩn ẩn có xu hướng nhảy lên hàng doanh nghiệp nhị tuyến.

Những lợi ích vốn không thuộc về họ, giờ từng thứ một phải trả lại gấp bội.

Ai cũng nhìn ra, trừ khi Cố thị ra tay cứu giúp thì Ôn thị mới có cơ hội gượng dậy, nếu không thì xong.

Nhưng Cố thị mãi chẳng có động tĩnh, các đối tác mới dám buông tay hẳn, thậm chí bỏ đá xuống giếng.

Ôn Sùng Sơn cũng nhận ra, Ôn gia thảm như hôm nay là do Cố gia ra tay.

Nhưng vì sao? Chỉ vì Ôn Nghiên sao?

Một đứa con riêng thì đã sao? Có đáng để Cố Lẫm Xuyên bỏ ra hàng trăm triệu giúp Ôn Ngọc Trác, rồi bày ra thế cục này không?

Ông nghĩ không thông, nhưng cũng không cam lòng nhìn cơ nghiệp mấy chục năm tiêu tan, nên tìm đến Cố Lẫm Xuyên hỏi cho rõ.

Mấy ngày liền đến tổng công ty Cố thị, ông đều bị chặn ngoài cửa, lạnh lùng nhận câu: “Xin lỗi, Cố tổng không gặp.”

Bị từ chối hết lần này đến lần khác, Ôn Sùng Sơn tức đến hộc máu, tự xưng là “cha vợ tương lai” của Cố tổng.

“Phu nhân tương lai của Cố thị chính là con trai tôi, Ôn Nghiên! Cố tổng chưa bao giờ nói sao!?” Đây là lợi thế duy nhất ông có thể đem ra lúc này.

Nhân viên chỉ nhìn người đàn ông trung niên túng quẫn trước mặt, thẳng thừng đáp: “Đó là thiếu gia Ôn Nghiên, không liên quan đến ngài.”

“Sao lại không liên quan? Tôi là cha nó!” Ôn Sùng Sơn gằn giọng.

Ánh mắt nhân viên lúc này mới hiện rõ vài phần chán ghét.

Toàn bộ Cố thị, từ hội đồng quản trị đến cô lao công đều biết có một vị thiếu gia được Cố tổng sủng ái.

Nhưng họ cũng nhận chỉ thị rõ ràng từ chính miệng Cố tổng: Phu nhân ương lai không liên quan gì đến Ôn gia.

“Ôn tổng, mời ngài về đi. Nếu không thì tôi sẽ mời bảo vệ. Như vậy sẽ không tốt cho ngài.”

Ôn Sùng Sơn không ngờ Cố Lẫm Xuyên lại vô tình đến vậy, cũng không muốn bị bảo vệ lôi ra nên đành xám xịt bỏ đi.

Liên tiếp mấy ngày không gặp được Cố Lẫm Xuyên, ông mới phải tính tới người con trai út gần 20 năm chưa bao giờ đoái hoài.

Trong mắt Ôn Sùng Sơn, Ôn Nghiên chỉ là hậu quả của một lần say rượu tuổi trẻ, bị mẹ cậu cố tình leo lên giường. Một lần mà có thai.

Ông thậm chí không muốn thừa nhận thân phận của cậu, ngay cả hai chữ “con riêng” cũng không chịu.

Ngày trước để giữ thể diện, sau khi mẹ cậu mất thì ông miễn cưỡng tỏ ra quan tâm, nhưng chỉ là hình thức.

Ông biết rõ những năm qua Ôn Nghiên phải chịu những gì, bị Ôn Ngọc Trác và đám con nhà giàu đối xử ra sao, nhưng mặc kệ.

Chỉ cần nhìn mặt Ôn Nghiên là ông đã thấy chán ghét, vì nó khiến ông nhớ lại sự nhục nhã và khinh bỉ năm xưa.

Giờ ở bước đường này, bảo ông đi cầu đứa con chưa bao giờ đối xử tử tế, ông khó mà nuốt trôi sĩ diện.

Ông bảo Ôn Ngọc Trác đi cầu xin Ôn Nghiên, quỳ xuống nhận lỗi hay gì cũng được, chỉ cần cậu mềm lòng rồi nói một câu trước mặt Cố Lẫm Xuyên thì Ôn thị còn đường sống.

Ôn Ngọc Trác cho rằng chuyện này không thể, vì Ôn Nghiên hận họ không ít.

Nhưng khi gia đình sắp phá sản, bản thân sắp mất danh đại thiếu gia nên hắn buộc phải liều, coi ngựa chết là ngựa sống.

Người bị dồn đến đường cùng, thể diện còn đáng gì?

Nghe nói Ôn Nghiên đang học ở Bắc Thạc Nhất Trung, Ôn Ngọc Trác rình ở cổng trường mấy ngày, xác nhận không có người của Cố Lẫm Xuyên bên cạnh cậu.

Hôm nay, thấy thời cơ nên hắn mặc đồng phục, đeo khẩu trang, giả làm học sinh để lẻn vào trường.

Cũng hôm nay, Cố Lẫm Xuyên đưa cậu tới trường, và bị chú Chu vốn tai mắt cực thính nhận ra ngay.

“Chắc chắn là tới tìm thiếu gia, để tôi chặn lại.” Chú Chu cau mày tháo dây an toàn.

Cố Lẫm Xuyên giơ tay, lạnh giọng: “Không cần, có người.”

Chú Chu dừng động tác, yên tâm ngồi lại.

Ôn Ngọc Trác vào trường được sáu phút, Cố Lẫm Xuyên ngồi ở ghế sau, nhắm mắt, ngón tay khẽ gõ nhịp lên cửa kính.

“Tiên sinh, có động tĩnh!” Chú Chu báo.

“Là Lâm tiểu thư.”

Lâm Hạ chính là nữ vệ sĩ cao một mét tám mấy trong yến tiệc nhà họ Thẩm. Cô mặc đồng phục lao công, lưng thẳng tắp, dáng vẻ dứt khoát.

Cô xách theo Ôn Ngọc Trác đang giãy giụa, đi thẳng ra ngoài cổng, vừa móc điện thoại định báo cho Cố Lẫm Xuyên.

Ôn Ngọc Trác nhân cơ hội muốn chạy, Lâm Hạ lập tức tung một cú đá vào đầu gối hắn, khiến hắn kêu thảm một tiếng, không dám nhúc nhích nữa.

Hai phút sau, Ôn Ngọc Trác loạng choạng bị đưa tới trước mặt Cố Lẫm Xuyên, Lâm Hạ dùng một tay ấn chặt vai hắn.

Ôn Ngọc Trác không hề nghi ngờ, chỉ cần hắn hơi nhúc nhích thì nữ vệ sĩ phía sau sẽ lập tức không chút nương tay mà bẻ gãy tay hắn.

Cửa xe mở hé, bên trong chỉ lộ ra nửa khuôn mặt của Cố Lẫm Xuyên, thoạt nhìn tối tăm không rõ biểu cảm.

Ngay cả mắt anh, Ôn Ngọc Trác cũng chẳng dám nhìn, nhưng chỉ khí thế thôi cũng đủ khiến hắn sợ hãi. Hắn đã nhận ra người tài xế phía trước chính là người từng đi theo bên cạnh Ôn Nghiên trong buổi tiệc nhà họ Thẩm hôm đó.

Từ sau lần ở nhà họ Thẩm bị anh để ý, hắn luôn lo sợ Cố Lẫm Xuyên sẽ tìm tới mình. Nhưng kết quả, anh không tìm hắn… mà tìm tới tập đoàn Ôn thị trước.

Anh giăng một cái bẫy thật lớn, muốn khiến gia đình hắn sụp đổ, muốn đẩy cả nhà họ Ôn vào bước đường cùng.

Giờ phút này, Ôn Ngọc Trác cảm giác như đang đối mặt với Diêm Vương, sắc mặt trắng bệch, tay khẽ run lên vì sợ.

Hắn đã nghĩ mình cẩn thận lắm rồi, nhưng không ngờ bên cạnh Ôn Nghiên vốn không phải chẳng có ai, mà là có người âm thầm bảo vệ. Có lẽ ngay cả cậu cũng không biết rằng Cố Lẫm Xuyên lại bảo vệ mình đến mức này.

“Cố… Cố tổng, đây là có ý gì?” Giọng hắn khàn khàn, môi khô nứt đến bật máu.

Mấy ngày qua, nhà họ Ôn rối ren, lại thêm bị chèn ép liên tục khiến hắn thảm hại chẳng khác gì chó nhà có tang.

Hắn l**m môi, không dám nói mình đến để cầu xin Ôn Nghiên.

“Tôi chỉ là muốn gặp Ôn Nghiên, nó là em trai tôi nên anh không thể không cho tôi gặp…”

“Tôi có hỏi cậu sao?” Cố Lẫm Xuyên hơi đẩy rộng cửa xe, liếc hắn một cái, giọng thản nhiên.

Không thể không thừa nhận, gen của Ôn Sùng Sơn đúng là mạnh mẽ, khi không tỏ vẻ kiêu căng thì khuôn mặt Ôn Ngọc Trác cũng có vài phần giống Ôn Nghiên.

Nhưng anh vẫn cau mày đầy chán ghét. Lâm Hạ hiểu ý, tháo khẩu trang che cằm của Ôn Ngọc Trác xuống.

Bọn họ đều biết rõ hôm nay hắn tới đây là vì gì.

“Ba năm trước, cậu đã làm một chuyện với Ôn Nghiên.” Giọng anh trầm xuống, âm u, xen lẫn căm ghét rõ rệt.

Ngay cả chú Chu ở ghế lái cũng sửng sốt, từ trước tới nay chưa từng thấy anh mang cảm xúc nặng đến vậy. Rốt cuộc Ôn Ngọc Trác đã làm gì?

Ôn Ngọc Trác giật mình ngẩng đầu: “Cái gì?”

“Bãi đua xe Đốn Tư.” Anh nhấn từng chữ, giọng lạnh lẽo như băng.

Nghe xong năm chữ ấy, đầu Óc Ôn Ngọc Trác như nổ tung, tim đập loạn, hơi thở dồn dập. Ba năm trước ở bãi đua xe Đốn Tư, Ôn Nghiên…

Chỉ mấy từ đó đã nối lại thành ký ức về một chuyện vừa k*ch th*ch vừa quá mức hắn từng làm với cậu.

Hôm đó, hắn cùng vài người bạn tới chơi ở bãi đua. Chạy vài vòng thấy chán, hắn liền gọi người ép Ôn Nghiên đến.

Hắn bắt cậu “chơi” cùng bọn họ.

Đường đua dài 7,2 km, tốc độ trung bình 204 km/h. Nhưng hắn không để Ôn Nghiên lên xe… mà bắt cậu chạy bộ trên đường đua.

Bốn chiếc xe đua của hắn và bạn, lao vun vút ở hai bên, để cậu chạy giữa khoảng hẹp giữa chúng.

Hắn nói: “Nếu thật sự chạy không nổi thì đi cũng được, không sao đâu.”

Mấy cậu ấm bên cạnh cười ha hả.

Khi ấy Ôn Nghiên mới 16 tuổi, còn là nguyên chủ. Cậu thật sự muốn trốn khỏi nơi đó, nhưng bị hắn uy h**p: nếu không chơi thì hắn sẽ lái xe cán qua người cậu.

“Này cũng biết rồi đấy, kể cả có… xảy ra chuyện cũng chẳng ai quan tâm, cùng lắm ba mắng tao vài câu.”

Giọng hắn tuy cười nhưng ánh mắt lại độc ác đến rợn người.

Cậu sợ hãi vô cùng, tin rằng hắn dám làm thật, nên không dám chống cự, chỉ có thể cắn răng “chơi” cùng bọn họ.

Nơi hẹp nhất trên đường đua chỉ rộng 8 mét. Xe đua rộng 1,8 mét, tức khi bốn chiếc xe lao qua ở tốc độ 200 km/h, khoảng trống an toàn dành cho cậu chỉ còn 60 cm.

“Quá điên rồi!” Một người bạn của hắn huýt sáo.

“Được rồi Ôn Ngọc Trác, đừng gây chuyện lớn.” Có người khuyên, nhưng hắn phẩy tay: “Sợ gì? Đã đua xe thì phải k*ch th*ch chứ.”

Người khác cười: “Hơn nữa, người đẹp như vậy đứng giữa đường đua, không thấy tiếc à?”

Ôn Ngọc Trác cũng cười, vỗ nhẹ vào mặt cậu qua lớp găng tay: “Yên tâm, không chết được đâu.”

Ngày hôm đó, trời nắng ấm, nhưng cậu đứng trên đường đua lại lạnh run.

Tiếng xe gào rú bên tai, từng luồng gió lạnh xé qua mặt… Cảm giác ấy, không ai hỏi cậu đã thấy thế nào.

Ôn Ngọc Trác chỉ nhớ mình khi ấy hưng phấn đến tê cả da đầu, khi chiếc xe đỏ lướt sát vai gầy của cậu, hắn còn cắn lưỡi chảy máu vì phấn khích.

Khi đó hắn 18 tuổi, cậu mới 16.

Ban đầu hắn chỉ định cho cậu lên xe chạy một vòng dọa chơi, nhưng khi thấy cậu bước lên đường đua thì hứng thú nổi lên nên liền đổi ý. Và rồi không thể dừng lại.

Bọn họ còn cố ý chờ để cậu thở hổn hển chạy theo, trêu chọc, rồi lại nhấn ga lao qua sát người cậu.

Nhiều lần như vậy, chỉ cần một chút sơ suất, cậu sẽ mất mạng ngay tại chỗ. Nhưng hắn không nghĩ đến hậu quả, chỉ cảm thấy kh*** c*m.

Cuối cùng, cậu ngất xỉu ở nửa chặng sau, toàn thân ướt đẫm, mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt. Không ai biết là cậu bị dọa hay kiệt sức, chỉ có người nói: “Không chết là được.”

Ngày hôm ấy, cậu đã suýt mất mạng.

Hoặc kể cả có chết… cũng chẳng ai nhớ.

Họ đưa cậu vào bệnh viện, rồi chẳng ai quan tâm nữa. Sau đó tỉnh táo lại, hắn cũng biết mình làm quá, đến mức Ôn Sùng Sơn nổi giận, mắng hắn không biết chừng mực, nói nếu cậu thật sự xảy ra chuyện thì phiền toái lớn.

Ôn Ngọc Trác lại thấy ba mình quá khoa trương. Trong lòng hắn hiểu rõ, sẽ không thật sự gây ra mạng người, mấy lời “có chết hay không” kia chỉ là để dọa Ôn Nghiên.

Chỉ là hắn cũng không muốn chơi đến mức thật sự mất mạng. Nhưng sau lần đó, hắn vẫn thu lại một chút, bắt đầu dùng cách khác để bắt nạt Ôn Nghiên.

Chơi xúc xắc thì hắn cố tình thua, ép Ôn Nghiên uống rượu thay, không uống thì hắt rượu lên mặt, lên đầu, lên người cậu, còn cố tình đập vỡ chai rượu ngay trước mặt để dọa.

Hắn vu oan cho Ôn Nghiên đánh nhau khiến cậu bị buộc thôi học, sau đó còn tung tin ở công ty thiết kế rằng Ôn Nghiên có quan hệ mờ ám với đàn ông đã có gia đình…

Còn nhiều nữa… Ôn Ngọc Trác bỗng rùng mình, không dám nghĩ tiếp.

Ngẩng lên, trên mặt hắn đã hiện rõ sự sợ hãi tột cùng.

Một nỗi sợ dành cho Cố Lẫm Xuyên.

Những chuyện đã qua, hắn nhớ lại cũng chỉ mất hai, ba phút. Dù sau này có một ngày tỉnh ngộ, thì đó cũng chỉ là vài sai lầm tuổi trẻ, căn bản chẳng ảnh hưởng gì lớn đến cả đời hắn.

Nhưng với Ôn Nghiên thì không như vậy.

Cố Lẫm Xuyên đã tra ra tất cả. Những gì hắn từng làm với Ôn Nghiên, anh chắc chắn đều biết rõ.

Ôn Ngọc Trác chợt nhận ra điều gì, đồng tử co rụt lại vì kinh hoàng:

“Vậy… những chuyện xảy ra ở nhà tôi, ngoài việc ép tôi ký hợp đồng, sau đó còn những vụ kiện cáo… cũng là anh làm? Vì cái gì? Là vì Ôn Nghiên sao!?”

“Anh đang trả thù chúng tôi à!?”

“Anh bỏ ra nhiều tiền như vậy, hai… hai trăm vạn… dựng lên một ván lớn như thế để đối phó Ôn gia, chỉ để trả thù thôi sao?”

“Đáng đến mức vậy sao? Bây giờ Ôn Nghiên đâu phải vẫn đang yên ổn đó sao?” Mắt Ôn Ngọc Trác đỏ ngầu, gần như lồi ra: “Vì sao nhất định phải dồn chúng tôi vào chỗ chết?”

“Yên ổn?” Cố Lẫm Xuyên như nghe thấy chuyện nực cười, bật cười lạnh, nhíu mày, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một đống rác:

“Cậu lấy tư cách gì nói ra câu đó?”

“Ôn Nghiên bây giờ còn sống tốt là vì năm đó em ấy may mắn, chứ chẳng lẽ là nhờ cậu nương tay? Hay là tôi cũng nên ném cậu ra đường đua, cho cậu tự mình trải qua cảm giác đó?”

“Đừng!” Ôn Ngọc Trác run rẩy, ôm đầu lắc như điên: “Không! Tôi không cần!”

Nghĩ đến cảnh mình bị xe đua tông bay, hắn lẩm bẩm: “Tôi sẽ chết… sẽ chết mất…”

“Thì ra cậu cũng biết sợ.” Cố Lẫm Xuyên hít sâu, giọng căm phẫn:

“Năm đó khi cậu bắt nạt Ôn Nghiên mới 16 tuổi, cậu không một giây nào nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay sao?”

Ôn Ngọc Trác đứng chết lặng.

Nghĩ sao? Hình như đã từng thoáng nghĩ, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn liền tin rằng sẽ không bao giờ xảy ra.

Thế nhưng bây giờ, nó đang rõ ràng diễn ra.

Ánh mắt Cố Lẫm Xuyên sắc như lưỡi kiếm, như muốn xuyên thẳng tim hắn trong khoảnh khắc tiếp theo.

“Mấy năm nay cậu bắt nạt Ôn Nghiên thế nào, Ôn gia đối xử với em ấy ra sao, cần tôi nhắc lại sao? Vết thương trên lưng em ấy từ đâu mà có, cậu rõ hơn ai hết.”

Cố Lẫm Xuyên nghiến răng từng chữ:

“Giờ cậu bảo đây là trả thù?”

“Tôi nói cho cậu biết, không phải.” Giọng anh lạnh băng, từng chữ rơi nặng nề: “Đây là cái giá các người phải trả. Là báo ứng.”

Ôn Ngọc Trác đứng sững, trong mắt vừa có sợ hãi, vừa có tức giận lại ẩn sâu hận ý.

“Báo ứng…? Thế anh không sợ một ngày nào đó Ôn Nghiên cũng sẽ phải chịu báo ứng sao?”

“Bằng cậu chắc?” Cố Lẫm Xuyên cười nhạt.

Một con kiến bị nghiền chết còn có thể sống lại sao? Còn có thể quay lại cắn người sao?

Anh từ trước đến nay ra tay đều tuyệt tình, đã đối phó Ôn gia thì tuyệt đối không để lại đường lui, cũng không để lại hậu hoạn cho mình.

Dù chỉ có một phần vạn khả năng báo ứng quay lại, thì đã sao? Chỉ cần tất cả đổ lên người anh là được, liên quan gì đến Ôn Nghiên?

Anh sẽ bảo vệ cậu ấy, dùng mọi cách để bảo vệ.

Ôn Ngọc Trác vô thức lùi một bước. Hắn cảm thấy Cố Lẫm Xuyên thật sự khủng khiếp.

Dù là lời nói, hành động hay ánh mắt hiện tại, tất cả khiến hắn cảm giác mình đã chết, đứng đây chỉ còn là một cái xác.

Hàm răng hắn va lập cập, phát ra tiếng “lạch cạch” như đá đập vào nhau.

Giờ hắn hối hận, hắn sợ hãi.

“Tôi… tôi có thể xin lỗi, anh muốn tôi làm gì cũng được… Hôm nay tôi đến đây là để cầu xin cậu ấy, tôi quỳ xuống, tôi có thể quỳ mãi đến khi cậu ấy tha thứ!”

“Cố tổng, xin anh tha cho nhà tôi… Tôi cầu anh, tôi sẽ đi cầu Ôn Nghiên, cầu xin hai người…” Giọng hắn rối loạn, ngay cả bản thân cũng không biết mình đang nói gì.

“Khoan.” Cố Lẫm Xuyên nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt tối sầm, cười khẩy: “Quỳ xuống? Cậu nghĩ mình là thứ gì?”

Ôn Ngọc Trác mím đôi môi nứt nẻ đến rỉ máu, nuốt nước bọt: “Vậy… vậy tôi có thể làm chuyện khác, làm gì cũng được, chỉ cần Ôn Nghiên tha thứ thì tôi làm gì cũng được!”

“Gì cũng được?” Cố Lẫm Xuyên chợt nghĩ đến gì đó, bật cười, giọng như ban ơn:

“Được, tôi cho cậu một cơ hội.”

Nghe câu đó, trong mắt Ôn Ngọc Trác lóe lên tia sáng hy vọng.

“Từ đây, chạy bộ về Ôn gia, tôi sẽ gặp ba cậu một lần.” Anh nói.

“Cái… gì…” Đôi môi trắng bệch của Ôn Ngọc Trác run lên, giọng như bị nghẹn lại, đầy đau đớn: “Chạy?”

“Anh bảo tôi chạy từ đây về nhà? Từ chỗ này?”

Khoảng cách ít nhất là ba mươi cây số, Cố Lẫm Xuyên lại bắt hắn chạy bộ về? Điên rồi sao?

Cố Lẫm Xuyên cười lạnh: “Sao? Sợ à? Yên tâm, tôi sẽ cho Lâm Hạ chạy mô-tô phía trước dẫn đường cho cậu.”

Dẫn đường… nghĩa là bắt hắn chạy theo sau xe mô-tô…

“Anh, không đúng!” Đồng tử Ôn Ngọc Trác vì sợ hãi mà sung huyết đỏ rực, hắn trừng mắt nhìn Cố Lẫm Xuyên: “Anh đang gạt tôi? Anh nghĩ làm thế này là vì báo thù cho Ôn Nghiên đúng không? Anh muốn đùa giỡn tôi, thật ra anh vốn không định tha cho chúng tôi!”

“Tin hay không tùy cậu.” Cố Lẫm Xuyên lạnh nhạt nói, giọng không chút cảm xúc: “Cậu có thể không chạy nhưng nhà cậu chắc cũng còn trụ được vài ngày.”

“Tôi…”

Ôn Ngọc Trác bỗng nhớ đến những ngày vừa rồi mỗi ngày đều phải đến công ty đối mặt với chủ nợ, những công nhân dưới lầu giơ bảng “khất nợ lương, không chết tử tế được”, cha mẹ chỉ sau một đêm đã già đi mấy tuổi… Nhà họ Ôn nợ ngập đầu, sắp tuyên bố phá sản.

Cố Lẫm Xuyên bây giờ bố thí cho hắn cơ hội, đây là cơ hội duy nhất hắn có thể nắm lấy, dù hy vọng có xa vời đến mấy cũng phải thử.

Dù hắn gần như chắc chắn Cố Lẫm Xuyên sẽ không bỏ qua cho bọn họ, dù biết anh ta đang lừa mình… nhưng chỉ cần còn một phần vạn cơ hội… Nếu hắn làm theo yêu cầu của Cố Lẫm Xuyên, biết đâu anh thật sự sẽ tha cho nhà hắn?

Ôn Ngọc Trác chỉ có thể chọn như vậy.

Cố Lẫm Xuyên chắc chắn đã đoán được điều này, nên mới thong dong, lạnh nhạt như thế, không cho hắn đường lui nào khác và buộc hắn trong tuyệt cảnh vẫn phải níu lấy một phần vạn hy vọng mà giãy giụa.

“… Chạy, tôi chạy.” Ôn Ngọc Trác đành phải gật đầu, thân thể lảo đảo tại chỗ, gần như không nghe rõ chính giọng mình.

Cố Lẫm Xuyên gật đầu: “Tối nay tôi muốn thấy cậu ở nhà họ Ôn. Nếu cậu ngất dọc đường thì coi như không tính, nghe rõ luật chưa?”

Ôn Ngọc Trác toàn thân run lẩy bẩy, răng va lập cập, căn bản không nói nổi một lời.

“Lâm Hạ, tìm một chiếc xe máy rồi chạy nhanh, giữa đường nhớ dừng vài lần, đi trước dẫn đường cho hắn.”

Phân phó xong, Cố Lẫm Xuyên liếc Ôn Ngọc Trác một cái, thản nhiên nói: “Yên tâm, cậu không chết đâu.”

“Chờ cậu về nhà, lại quỳ xuống trước Ôn Nghiên đi.”

-

Hôm nay là thứ bảy, Ôn Nghiên vừa học xong tiết cuối, ngày mai được nghỉ.

Cậu vốn nghĩ mấy hôm nay Cố Lẫm Xuyên bận như vậy chắc sẽ không có thời gian đến đón mình, nhưng không ngờ anh lại xuất hiện.

“Hôm nay anh xong việc rồi à?” Ôn Nghiên vui vẻ đưa cặp cho bàn tay đang chìa ra của Cố Lẫm Xuyên.

Cố Lẫm Xuyên khẽ “Ừ” một tiếng, bàn tay khép lại, hơi dùng lực, các khớp ngón tay nổi lên, nắm lấy cặp rồi đặt sang một bên người mình.

Anh không đưa tay nắm tay cậu mà trực tiếp kéo cậu về phía mình, vòng tay qua vai ôm cậu.

Chiếc xe đỗ ở quán cà phê gần cổng trường, tan học giờ cao điểm vẫn thu hút không ít học sinh đứng xem. Ôn Nghiên khẽ thở dài: “Hay là anh mua xe khác đi, tầm mười mấy vạn thôi, đừng khoa trương quá.”

“Em không thích bị nhiều người nhìn.” Cậu thật thà nói.

Từ trước khi xuyên tới, cậu vốn ở nhà trông quán, lâu ngày ít gặp người ngoài, giờ đột nhiên bị chú ý nhiều như vậy có chút khó chịu. Với phong cách cao điệu của Cố Lẫm Xuyên, cậu nghĩ mình cần thời gian thích nghi.

Không biết nghĩ gì, Cố Lẫm Xuyên siết cậu chặt hơn: “Được, nghe em.”

“Anh sao thế?” Ôn Nghiên nhận ra anh có gì đó không ổn.

Người này vốn ít biểu lộ cảm xúc, nhưng cậu vẫn nhận ra tâm trạng anh hôm nay không tốt.

Cậu nhéo ngón tay anh: “Anh không vui à?”

“Anh có để lộ ra ngoài sao?” Cố Lẫm Xuyên ngạc nhiên hỏi lại.

“Giống như không… nhưng em vẫn nhận ra.” Cậu lắc đầu, rồi lại gật: “Người khác thì không, nhưng em thì nhìn ra được.”

“Lợi hại vậy à.” Cố Lẫm Xuyên khẽ cười, nhéo tai cậu.

“Anh vì chuyện gì mà không vui?” Ôn Nghiên thì thầm.

“Biết được chút chuyện.”

“Về em?” Trực giác của cậu trong những lúc thế này luôn nhạy bén.

Quả nhiên, anh khẽ “Ừ”.

Cậu cau mày: “Gần đây em đâu có gì đâu, anh nói đi, để em biết.”

Cố Lẫm Xuyên mím môi, giọng trầm xuống: “Không nói, chuyện quá khứ thôi.”

“Nói đi, không nói em giận đó.” Cậu dỗi nhẹ.

Im lặng một lúc, cuối cùng anh khàn giọng: “Anh điều tra chuyện trước đây của em, hôm nay gặp Ôn Ngọc Trác, anh đã báo thù cho em… nhưng sao vẫn thấy chưa đủ.”

Anh chỉ nói vài câu, không đi sâu vào chi tiết.

Bởi vì anh biết mình không thể thay đổi quá khứ đau thương của cậu, nên dù làm thế nào cũng thấy không thể bù đắp hết.

“A Nghiên ” lần đầu tiên anh gọi cậu thân mật như vậy.

“Em nói anh còn có thể làm gì nữa?”

Anh hôm nay bận cả ngày, có vẻ mệt mỏi đến cực điểm. Anh đổi tư thế ôm, đặt cằm lên đầu cậu như muốn tìm kiếm an ủi.

Nghe xong, Ôn Nghiên bỗng im lặng vài phút.

Hồi lâu sau, cậu khẽ nói: “Cố Lẫm Xuyên.”

“Ừ?”

“Anh… vì thương hại em trước kia nên mới thích em bây giờ sao?”

“Câu hỏi gì ngốc vậy?” Anh hơi cúi đầu nhìn cậu, nhíu mày.

Vành mắt cậu ửng đỏ, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Chuyện xuyên không này nghe qua thật quá hoang đường… Nếu nói cho anh biết mình vốn xuyên vào một quyển sách, nơi này chỉ là thế giới trong truyện… anh có tin không?

Nếu anh không biết Ôn Nghiên trước kia đã chết, và vẫn luôn vì thương hại mà thêm tình cảm, cậu sẽ thấy như đang chiếm lấy tình cảm vốn thuộc về “người kia”.

Cậu muốn anh thích mình chỉ vì chính con người mình bây giờ.

“Vì sao khóc?” Cố Lẫm Xuyên đau lòng lau nước mắt cho cậu.

“Xin lỗi, anh không nên nhắc chuyện cũ.”

Cậu nắm chặt tay anh: “Anh trả lời trước đã.”

“Không phải.” Anh chắc chắn: “Trước khi thích em thì anh chưa từng nghĩ phải tìm hiểu nhiều như vậy. Anh không phải vì thương hại mới thích em. Anh thích em là vì con người em.”

Là vì cậu bước vào cuộc đời anh, mang đến cho anh cảm giác tươi mới và khiến anh sa vào.

Nghe vậy, cậu hít sâu: “Thật ra… em…”

Nước mắt lại tràn ra, cậu nghẹn ngào:

“Em không phải Ôn Nghiên trước kia…”

Những chuyện anh tra được, cậu đều không biết gì cả.

Người chịu hết khổ đau đó đã chết, chết vì cắt cổ tay tự sát.

Cậu chỉ muốn nói cho anh biết, để không còn day dứt nữa.

Cậu hít sâu, lấy hết dũng khí: “Ôn Nghiên trước kia đã chết.”

“Cái gì?” Anh nheo mắt, sững người.

Cậu mím môi đến bật máu, anh đau lòng hôn lên môi cậu: “Từng chút từng chút nói, dù là gì cũng không sao.”

Cậu chậm rãi nói: “Anh đã xem phim kiểu này chưa? Linh hồn một người đi vào thời không khác, nhập vào cơ thể giống hệt mình, giống như thành người khác rồi bắt đầu sống lại. Em… chính là như vậy.”

“Cố Lẫm Xuyên, em không lừa anh, cũng không nói đùa đâu.” Giọng cậu run run.

Anh lặng người, đầu óc trống rỗng.

Cậu nhìn anh, tầm mắt dần mơ hồ, theo bản năng siết tay anh, móng tay khẽ bấm vào da.

“Anh… không chấp nhận được phải không?”

Ngón tay cậu yếu dần, chậm rãi buông xuống.

Cố Lẫm Xuyên lập tức trở tay giữ chặt tay cậu, một lần nữa nắm về trong lòng bàn tay mình.

Ôn Nghiên khựng lại, hơi ngẩn ra.

“Anh tin em.” Cố Lẫm Xuyên nhìn thẳng vào mắt cậu, khẽ thở ra, môi mỏng mở lời: “Anh đúng là có hơi bất ngờ, có lẽ cần một chút thời gian để thích ứng.”

“Nhưng em không cần… sau khi giải thích xong lại thấy áy náy. Đây không phải lỗi của em, en hoàn toàn không làm gì sai.”

Anh kéo cậu lại, để cậu đang khom lưng đứng thẳng lên, hai tay ôm lấy mặt cậu, nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

“Chuyện thích ứng để lát nữa hãy nói. Anh nghĩ bây giờ anh cần nói rõ với em một điều trước.”

Ôn Nghiên ngẩn ngơ: “Điều gì?”

“Điều này sẽ loại bỏ mọi yếu tố khác, để anh có thể hoàn toàn khẳng định…”

Cố Lẫm Xuyên mỉm cười, như đang nâng niu báu vật, khẽ hôn lên hàng mi còn vương giọt nước mắt của cậu. Ánh mắt anh ánh lên tia sáng kiên định, giọng nói vừa dịu dàng vừa chắc chắn:

“Anh khẳng định… anh yêu em.”