Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 54
Chương 54:
- Khổ Tử Phi Phi -
Cố Lẫm Xuyên nói xong câu này, kiên định bày tỏ xong thì Ôn Nghiên sợ đến mức giật nảy, hoàn toàn hoảng hốt, môi run run, nửa mở miệng.
“Anh…”
Cố Lẫm Xuyên dở khóc dở cười: “Sao lại thế này? Lại thành ra em không chấp nhận được à?”
“Không phải, anh… anh có thể chấp nhận sao?” Ôn Nghiên trừng to mắt, kinh ngạc: “Chuyện vô lý thế này mà anh cũng tin em à?”
“Chỉ cần là lời em nói thì cái gì anh cũng tin.”
Khi Cố Lẫm Xuyên nói câu đó, giọng điệu và ánh mắt khiến Ôn Nghiên cảm giác anh giống như một vị hôn quân thời cổ đại, còn cậu chính là phi tử được sủng ái đến mê muội.
“Anh không thấy chuyện này… đặc biệt là không chân thật sao?” Ôn Nghiên chớp đôi mắt đã hơi khô vì khóc, nhấn mạnh hỏi.
“Có chứ.” Cố Lẫm Xuyên cũng thật thà.
“Đúng là rất không chân thật, nên anh mới cần chút thời gian để giảm sốc.”
Nhưng vì vừa nãy trông Ôn Nghiên thật sự quá thiếu cảm giác an toàn, yếu ớt đến mức như giây tiếp theo sẽ biến mất.
Lúc đó Cố Lẫm Xuyên hoàn toàn không kịp nghĩ gì khác, chỉ muốn giữ lấy Ôn Nghiên trước đã nên mới làm vậy.
Những lời phía sau đều là thuận theo tự nhiên, phát ra từ nội tâm.
Trong tiềm thức, anh luôn nhớ phải cho Ôn Nghiên cảm giác an toàn.
Bất cứ lúc nào cũng vậy.
“Vậy anh cứ từ từ…” Ôn Nghiên chui ra khỏi lòng anh, tóc rối tung, lẩm bẩm: “Sao em lại cảm thấy mình cũng cần từ từ…”
Cậu thậm chí thấy còn không chân thật bằng lúc mới xuyên tới.
“Đừng chạy, cứ từ từ thế này.” Cố Lẫm Xuyên đưa tay ôm eo cậu, kéo trở lại lòng mình rồi từ phía sau siết chặt, giọng trầm thấp: “Để anh ôm em một lúc.”
Ngoài cảm giác không chân thật, anh còn sợ Ôn Nghiên sẽ đột nhiên biến mất ngay trước mắt mình.
Cố Lẫm Xuyên ôm rất chặt.
Ôn Nghiên cũng không giãy, mơ màng nói:
“Giống như đang mơ vậy…”
Người đàn ông ôm cậu khẽ “Ừ” một tiếng.
“Em còn tưởng anh sẽ đưa em vào bệnh viện tâm thần.”
Cố Lẫm Xuyên khẽ cười, môi dán vào cổ cậu, cảm nhận nhịp tim cậu: “Em nghĩ gì thế? Sẽ không đâu.”
“Cố Lẫm Xuyên, em có thể cắn anh một cái không?” Ôn Nghiên nhẹ giọng hỏi.
Cố Lẫm Xuyên im lặng đưa tay đến bên miệng cậu, Ôn Nghiên không khách khí, nắm lấy rồi cắn mạnh một cái.
“A——” Cố Lẫm Xuyên hít sâu.
“Đau không?”
“Đau.” Cố Lẫm Xuyên khẽ cắn cổ cậu.
“Anh trước đây chọc em giận à, nên bây giờ em trả thù?”
“Thật không phải mơ nhỉ.” Ôn Nghiên bĩu môi, thổi thổi vào dấu răng, nhẹ giọng dỗ:
“Thổi cái là hết đau.”
Cố Lẫm Xuyên rất hưởng thụ, lười biếng “Ừ” một tiếng, còn được đằng chân lân đằng đầu: “Hôn cái thì sẽ mau hết hơn.”
Ôn Nghiên chiều anh, hôn “chụt” một cái thật vang.
Cố Lẫm Xuyên cúi đầu, nói bên tai cậu đầy ám muội: “Không đủ.”
Mỗi lần thế này, tai Ôn Nghiên đều ngứa, cậu xoay đầu thì vừa vặn chạm phải ánh mắt đầy khát vọng của anh.
Yết hầu Cố Lẫm Xuyên khẽ động, định cúi xuống thì Ôn Nghiên vội đưa tay che miệng anh lại.
“Không cần. Em xoay cổ thế này khó chịu lắm.”
“Vậy thì…” Cố Lẫm Xuyên gật đầu tỏ ý hiểu.
Anh nhanh gọn ôm eo cậu, cơ bắp cánh tay căng lên, dễ dàng xoay người cậu lại.
Ôn Nghiên còn chưa kịp phản ứng thì đã đối mặt với anh, vừa vặn thấy chiếc mũi cao và đôi mắt sâu thẳm.
Cậu chống vào vai anh, mắt đầy kinh ngạc: “Sao anh khỏe thế…”
Mà bản thân cậu lại thế nào đây? Chân sao lại tự nhiên mà tách ra?
Giờ cậu đang trong tư thế gần như quỳ trên đùi Cố Lẫm Xuyên, hai đầu gối áp sát hai bên đùi anh.
Không gian trong xe vốn đã hẹp, tư thế này lại quá ngượng làm Ôn Nghiên không dám nhúc nhích. Nhất là khi tay anh vẫn siết chặt eo cậu, ngay vị trí sát… mông.
“Tư thế này được chứ?” Cố Lẫm Xuyên nhướng mày hỏi.
Ôn Nghiên liếc ra ngoài xe: “Chú Chu đang ở ngoài…”
“Ông ấy không thấy đâu.” Một tay Cố Lẫm Xuyên giữ gáy cậu, mạnh mẽ hôn xuống.
Nụ hôn này còn dài và quấn quýt hơn tất cả những lần trước.
Cố Lẫm Xuyên đoạt hết hơi thở của cậu, cuốn vào trong miệng mình, ôn nhu nhưng không kém phần chiếm hữu. Ôn Nghiên bị hôn đến mức thoải mái, người hơi ngửa ra, hai tay trắng nõn chủ động vòng qua cổ anh.
Động tác này khiến anh khựng lại một chút, rồi hôn càng sâu càng dữ dội.
Ôn Nghiên cũng dần mất kiểm soát, trong hơi thở gấp gáp đầy ái muội còn cắn anh một cái, cảm giác môi răng chạm nhau càng khiến mọi thứ chân thật hơn.
Tay anh siết chặt sau eo cậu, theo bản năng trượt xuống hai tấc, lại run lên mà kiềm chế, chỉ ôm cậu sát hơn vào mình.
Lực mạnh đến mức như muốn khảm cậu vào người, để khẳng định sự tồn tại của cậu.
Vài phút sau, Ôn Nghiên tựa vào vai anh mà th* d*c, môi vừa sưng vừa đỏ mọng.
Môi Cố Lẫm Xuyên cũng in đầy dấu cắn, cái hôm qua vừa lành thì hôm nay lại có thêm.
Cả hai cùng bình ổn hơi thở hỗn loạn.
“Em sẽ không đột nhiên biến mất nữa chứ?” Cố Lẫm Xuyên vuốt tóc cậu, cúi mắt, hơi bất an hỏi.
“Không biết.” Ôn Nghiên l**m môi.
“Chắc là không.”
Không phải phim viễn tưởng, mặc một lần là xong, sao có lần thứ hai được? Cậu thấy khả năng đó rất thấp.
Vả lại ở thế giới cũ cậu đã chết vì bệnh tim, quay lại bằng cách nào?
Chỉ là… không bao giờ được gặp lại ba mẹ nữa…
“Không thể quay về được.” Ôn Nghiên khổ sở ôm anh, đầu chôn vào gáy anh, giọng rầu rĩ: “Chỉ còn anh.”
Cố Lẫm Xuyên nghiêng đầu hôn lên tai và tóc cậu.
“Ừ, anh sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
Giấy tờ trong nhà có tên anh ngày đó anh đã đưa hết cho Ôn Nghiên, nhưng cậu không muốn, bảo là lười làm thủ tục.
Anh bảo không cần làm, cứ tiêu thoải mái.
Ôn Nghiên khi đó hỏi: “Vậy anh cho em hết rồi còn anh thì sao?”
Anh trả lời: “Mỗi tháng nhớ đưa anh tiền tiêu vặt đúng hạn.”
Không hiểu sao Ôn Nghiên bỗng nhớ đến chuyện đó, liền bật cười.
“Cười gì thế?”
“Không có, chỉ là tự nhiên thấy mình không phải đang mơ.”
Cậu chạm vào gương mặt anh.
“Rất chân thật.”
“Vốn dĩ đâu phải mơ.” Trông Cố Lẫm Xuyên đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Ôn Nghiên cảm khái khả năng chịu đựng tâm lý của đại lão.
Đại lão lại hỏi: “Có thể kể cho anh nghe chuyện trước đây của em không?”
“Làm gì?” Ôn Nghiên ngả người ra sau, nhìn anh.
Anh nhìn thẳng vào mắt cậu: “Muốn hiểu em hơn.”
Ôn Nghiên “Ừ” một tiếng, rồi đơn giản kể.
Mười mấy năm trước không có gì đặc biệt, sức khỏe yếu, được cha mẹ thương yêu, đến chết cũng chưa từng trải qua sóng gió gì, chưa từng chịu khổ thực sự.
“Chính là không đi đâu được, đáng thương lắm ~” Ôn Nghiên bán thảm.
Cố Lẫm Xuyên yên lặng nghe, thỉnh thoảng “Ừ” một tiếng, cuối cùng nói: “Sau này anh đưa em đi thật nhiều nơi.”
“Được thôi.” Ôn Nghiên cười, đôi mắt cong thành trăng khuyết.
Hai người ở trong xe rất lâu, Ôn Nghiên trượt xuống khỏi người anh.
“Chúng ta nên về nhà chưa?”
Chú Chu từ lúc cậu lên xe đã đứng ngoài, giờ cũng trông nửa ngày rồi, Ôn Nghiên thấy hơi ngại.
Cố Lẫm Xuyên không nói, gõ gõ cửa kính.
Chú Chu nhận lệnh, mở cửa, cung kính cười: “Tiên sinh, thiếu gia, giờ về nhà chứ?”
“Về nhà hay đến Ôn gia trước?” Cố Lẫm Xuyên nhìn Ôn Nghiên.
“Nghe theo em.”
Hôm nay vốn định đưa cậu về nhà rồi tự đi Ôn gia, nhưng tình hình đã thay đổi nên anh muốn nghe ý cậu.
Anh nói ngắn gọn: “Ôn gia sắp phá sản, anh phải đến xử lý chút việc.”
“Là anh làm à?” Ôn Nghiên chớp mắt, gật đầu: “Vậy cùng đi.”
Cậu chạm vào vết sẹo ở cổ tay, khẽ thở dài.
Ban đầu cậu lo lắng tình cảm của anh với mình bắt nguồn từ sự đồng cảm dành cho nguyên chủ, nhưng giờ đã nói rõ, cậu không còn bận tâm nữa.
Dù sao, cái chết là lựa chọn của nguyên chủ, cậu chiếm thân thể này cũng không có nghĩa vụ chịu trách nhiệm cho lựa chọn ấy.
Nhưng Ôn Nghiên vẫn muốn nguyên chủ “biết” rằng, những kẻ từng làm tổn thương cậu ta, không ai có kết cục tốt.
Sau đó, Ôn Nghiên thật sự muốn buông bỏ mọi thứ, sống an ổn những ngày của riêng mình.
Cậu và Cố Lẫm Xuyên vẫn còn tương lai tươi đẹp phía trước.
Ôn Nghiên nghĩ một lúc, rồi khẽ thở dài đầy cảm khái.
“Làm sao thế, sao cứ thở dài mãi vậy?” Cố Lẫm Xuyên vừa xoa bóp tay cậu, vừa luồn ngón tay mình vào kẽ tay cậu, đan chặt mười ngón vào nhau.
Ôn Nghiên hơi nghèn nghẹn: “Đời người vô thường thật… chuyện kỳ diệu thế này cũng có thể xảy ra.”
Cố Lẫm Xuyên nghe xong bật cười, bàn tay ấm áp đặt lên gáy cậu, xoa nhẹ mấy cái rồi nghịch ngợm ấn đầu cậu xuống:
“Nhóc con, nghĩ nhiều phết đấy.”
“Em mười chín tuổi rồi!” Ôn Nghiên cúi nửa đầu, không vui mà hất tay anh ra.
“Tóc bị anh làm rối hết cả lên.”
Cậu lẩm bẩm không phục: “Anh già! Chỉ có anh già thôi!”
Cố Lẫm Xuyên bỗng im lặng, ánh mắt hơi đổi, nét mặt cũng trở nên khó tả.
“Không phải, em không có ý đó…” Ôn Nghiên lập tức nhận ra lời mình nói có phần không ổn, sợ chọc anh phật ý nên vội nắm tay anh lắc nhẹ giải thích; “Em là nói tuổi thôi.”
“Nếu không thì là gì?” Cố Lẫm Xuyên cười như không cười nhìn cậu.
“Ôn Nghiên, em có phải thấy anh già quá không?”
Anh 27, cậu 19… tám tuổi đúng là khoảng cách không nhỏ. Trước đó Yến Minh Tầm còn trêu bọn họ là “chồng già vợ trẻ”.
Cố đại tổng tài hơn hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên thực sự nảy sinh lo lắng về ngoại hình.
“Em đâu có!” Ôn Nghiên lập tức phủ nhận, bàn tay dịu dàng sờ lên mặt anh.
“Anh đẹp trai bao nhiêu năm nay vẫn trẻ thế, chẳng ai nhìn ra tuổi thật của anh đâu, anh xem, ngay cả vết nhăn ở mắt cũng không có…”
Chỉ là giữa hai mày lại có một nếp rất nhỏ và nông, bình thường không biểu cảm thì chẳng thấy nhưng hễ Cố Lẫm Xuyên hơi nhíu mày là nó hiện rõ.
Giống như lúc này.
Ôn Nghiên đưa lòng bàn tay xoa nhẹ giữa hai mày anh.
“Anh thấy không, lại nhíu mày rồi. Đừng nhíu mày nữa, sau này anh cười nhiều lên được không?”
Cố Lẫm Xuyên: “… Thói quen thôi.”
Anh thả lỏng chân mày theo lực tay cậu.
Ôn Nghiên mừng rỡ: “Đúng, đúng, như vậy! Giờ cười một cái cho em xem nào.”
Cố Lẫm Xuyên phối hợp, khóe môi khẽ cong lên, độ cong rất nhẹ.
Thực ra bình thường ở bên Ôn Nghiên, anh đã là trong trạng thái thả lỏng nhất, môi thường hay nở nụ cười. Ôn Nghiên biết rõ điều đó, nhưng cậu lại tham lam muốn nhìn nhiều hơn.
“Miễn cưỡng chấp nhận.” Cậu ra vẻ bình luận, rồi đột nhiên dùng hai ngón tay nâng khóe môi anh lên cao hơn, cười nói: “Như vậy mới đúng chứ.”
Cố Lẫm Xuyên mỗi lần chọc cậu đến đỏ mặt nóng tai, đều cười rạng rỡ như vậy.
“… Đừng nghịch.” Anh giữ lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cậu, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
“Không nghịch nữa.” Ôn Nghiên nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi đang dần thả lỏng của anh, ngọt ngào nói: “Em thích nhìn anh cười mà.”
Không hiểu sao đột nhiên lại làm nũng.
Cố Lẫm Xuyên ho khẽ, khóe môi lần nữa nhếch lên: “Được.”
-
Trên đường, Cố Lẫm Xuyên nhận được điện thoại của Lâm Nhã lúc 8 giờ 20 tối.
Cô nói Ôn Ngọc Trác ngất ở dọc đường, được người qua đường gọi xe cấp cứu 120, cô đang trên đường về.
Anh chỉ khẽ “ừ” một tiếng, không có phản ứng gì đặc biệt, dường như đã sớm đoán được tình huống này.
Ba mươi cây số, với dáng vẻ nửa sống nửa chết của Ôn Ngọc Trác hôm nay, việc hắn thở hổn hển chạy đến nơi cũng là chuyện lạ.
Chính vì biết như vậy nên Cố Lẫm Xuyên mới đưa ra yêu cầu kia, cố ý để hăn chịu khổ.
Thực tế, bất kể Ôn Ngọc Trác có chạy được hay không, Cố Lẫm Xuyên cũng sẽ đến Ôn gia một chuyến để giải quyết chuyện cần giải quyết.
Ôn Nghiên hiểu rõ ý anh, cố ý trêu: “Oa, Cố tổng, anh rộng lượng ghê nha.”
Cố Lẫm Xuyên: “…”
“Lúc đó là vì ai hả?” Anh bóp nhẹ má cậu, vẻ mặt hơi bất mãn.
Ôn Nghiên cười hì hì: “Tại em, tại em hết.”
Không thể phủ nhận, Ôn Ngọc Trác là một kẻ xấu xa.
Những gì hắn đã làm với nguyên chủ, cả Ôn Nghiên và Cố Lẫm Xuyên đều không thể không cảm thấy chút gì đó, đặc biệt là Ôn Nghiên.
Cậu không thể tránh né hoàn toàn.
Dù sao, con người thường dễ đồng cảm với nỗi bất hạnh của người xa lạ, huống chi đây lại liên quan đến quá khứ của cậu.
Nhưng so với Ôn Nghiên, Cố Lẫm Xuyên phân rõ ranh giới hơn, thái độ cũng thản nhiên hơn, gần như xem quá khứ của Ôn Nghiên như chuyện của một cậu thiếu niên đã “qua đời” từ lâu.
Bỗng anh nghĩ đến điều gì, thái dương khẽ giật, sắc mặt trở nên khó coi.
“Sao vậy?” Ôn Nghiên bị vẻ mặt u ám của anh dọa, vội nghiêng người quan sát, lo lắng hỏi: “Anh không khỏe à?”
Cố Lẫm Xuyên hơi nhíu mày, hít sâu một hơi, chỉ trong chớp mắt đã trở lại vẻ bình thường, đỡ eo cậu nói: “Không sao. Sắp đến rồi, em ngồi yên đi.”
Thấy anh ổn, Ôn Nghiên bán tín bán nghi “ờ” một tiếng.
Vài phút sau, họ tới Ôn gia.
Lâm Nhã đang ở bệnh viện, Ôn Ngọc Trác hẳn cũng đã được đưa đến đó đoàn tụ với mẹ.
Căn biệt thự của Ôn gia trống rỗng. Khi họ đến, chỉ có Ôn Sùng Sơn ngồi trên sofa, dáng vẻ nho nhã phong độ ngày xưa đã biến mất, lưng còng xuống, trông nghèo túng và thảm hại.
“Cố tổng!?” Ông ta thấy Cố Lẫm Xuyên thì kinh ngạc, vội đứng lên đón.
Người hầu trong nhà đều đã bị cho nghỉ.
Bên cạnh, Ôn Nghiên mím môi.
Đây là “ba” của cậu, người mà trong mắt dường như chưa bao giờ nhìn thấy cậu. Cậu còn cao hơn cả anh nửa cái đầu, nhưng Ôn Sùng Sơn chưa từng thực sự để tâm. Trái tim cậu thoáng lạnh đi.
Nhận thấy cảm xúc của cậu, Cố Lẫm Xuyên siết chặt tay cậu hơn.
“Ngài… sao lại tới đây? Ngọc Trác chẳng phải…” Ôn Sùng Sơn đã nghe tin về con trai mình, nghĩ rằng hôm nay Cố Lẫm Xuyên sẽ không đến.
Đến lúc này ông ta mới như chợt nhìn thấy Ôn Nghiên.
“Là con à, Ôn Nghiên? Con đã xin Cố tổng giúp đỡ? Trong lòng con vẫn còn nghĩ cho Ôn gia phải không?”
Ôn Nghiên quay mặt đi, thẳng thắn đáp:
“Không.”
Ôn Sùng Sơn khựng lại, cảm thấy mất mặt nhưng không dám nổi giận. Dù thế nào, việc Cố Lẫm Xuyên đến đây cũng đồng nghĩa Ôn gia vẫn còn hy vọng.
“Cố tổng, mời dùng trà, chúng ta vừa uống vừa nói.” Ông ta nhìn anh đầy hy vọng.
Nhưng Cố Lẫm Xuyên không nhận trà, thậm chí không liếc ông ta một cái, lạnh nhạt nói: “Hôm nay tôi tới đây chỉ vì hai việc.”
Ôn Sùng Sơn thoáng thấy bất an, thái độ này của anh không giống người tới giúp.
“Thứ nhất, Cố thị sẽ không đầu tư vào Ôn thị nhưng tôi sẽ thu mua với tư cách cá nhân, mọi thứ theo đúng trình tự pháp luật. Từ nay không còn liên quan gì đến ông.”
“Thứ hai, ông và Ôn Nghiên cắt đứt quan hệ cha con.”
Không định ở lại lâu, anh nói thẳng: “Tôi không có nhiều kiên nhẫn, cho ông thời hạn đến hết đêm nay để suy nghĩ.”
Ôn Sùng Sơn sững sờ, đôi mắt già nua đỏ ngầu và nghẹn lời.
“Suy nghĩ xong, 9 giờ sáng mai đến Cố thị ký hợp đồng. Quá hạn thì tôi sẽ không chờ.”
Nói xong, anh định rời đi. Nhưng bất ngờ Ôn Sùng Sơn lao đến, Cố Lẫm Xuyên theo bản năng chắn Ôn Nghiên lại.
Ôn Nghiên cũng giật mình, khẽ kêu một tiếng.
Chỉ thấy Ôn Sùng Sơn không nói hai lời, quỳ ngay trước mặt anh, đôi mắt đỏ hoe van xin: “Cố tổng! Xin ngài nương tay, tha cho Ôn thị một con đường sống. Ôn thị là tâm huyết hơn nửa đời của tôi, tôi không thể để nó sụp đổ như vậy.”
So với Ôn Ngọc Trác thì phản ứng của Ôn Sùng Sơn mạnh hơn nhiều. Ông ta biết rất rõ điều gì nên và không nên nói.
Thời hoàng kim, ông ta giữ thể diện và phong thái. Giờ sa cơ, ông ta không ngại quỳ xuống, sống lưng cúi thật sâu.
“Đừng làm khó coi như vậy.” Cố Lẫm Xuyên nhíu mày, xoay xe lăn tránh sang một chút, từ chối rõ ràng.
“Tôi đã cho Ôn gia lựa chọn tốt nhất rồi. Ít nhất tôi còn sẵn lòng thu mua Ôn thị, không phải sao?”
“Ông là người làm ăn nên rất hiểu rõ tình thế.” Ánh mắt anh lạnh lùng quét qua.
Hơn nữa, Cố Lẫm Xuyên chưa từng làm gì quá đáng.
Dù đúng là anh đã giăng bẫy, nhưng Ôn Ngọc Trác là tự mình lao vào. Những gì anh làm sau đó cũng đều để lại dấu vết rõ ràng.
Trong thương trường, đấu đá, lừa lọc là chuyện thường tình. Anh chỉ bỏ ra nhiều tiền hơn người khác, còn Ôn Ngọc Trác thì lại ngu ngốc đúng lúc.
“Không, không, đây là tâm huyết nửa đời của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn…” Ôn Sùng Sơn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Nghiên, quỳ sụp xuống rồi quỳ lết lại gần.
“Ôn Nghiên! Ôn Nghiên, con giúp ba… giúp ba với…”
Ông túm lấy chân Ôn Nghiên như thể vừa bám được vào cọng rơm cứu mạng, khuôn mặt đầy nếp nhăn ướt đẫm nước mắt hối hận, giọng khẩn cầu: “Là ba sai rồi, ba không nên bỏ mặc con. Con cho ba một cơ hội nữa được không? Con mau xin Cố tổng đi.”
“Chỉ một lần thôi, ba đảm bảo sau này sẽ không bao giờ quấy rầy con nữa. Ba sẽ bảo Ôn Ngọc Trác và những người từng bắt nạt con đến quỳ xuống xin lỗi con. Con… con tha thứ cho ba được không?”
Ôn Nghiên mấp máy môi, giọng khàn khàn: “Không được.”
Người đàn ông trung niên quỳ trước mặt thoạt nhìn rất đáng thương, nhưng Ôn Nghiên chẳng thể sinh nổi chút đồng cảm nào, cậu chỉ thấy thật đáng buồn.
Cậu không thể phán xét Ôn Sùng Sơn, chỉ biết rằng với “Ôn Nghiên” mà nói, ông ta sinh mà không dưỡng, không thể gọi là một người cha.
“Tôi sẽ không nhận ông.”
Ôn Nghiên lùi về sau một bước, hàng mi rũ xuống vương ướt át: “Các người vẫn còn sống, thế là tốt rồi.”
“Tôi đã chết rồi.” Giọng Ôn Nghiên nhàn nhạt cất lên.
“Con…” Ôn Sùng Sơn vẫn giữ nguyên tư thế như đang nắm lấy thứ gì, lòng bàn tay trống rỗng, ngón tay run rẩy, trong mắt là khoảng trống mịt mờ, không còn chút thần thái nào mà giống như một ông lão già nua mất hết sức lực quỳ rạp trên đất.
“Cố Lẫm Xuyên.” Ôn Nghiên nhanh chóng chớp mắt mấy cái, khẽ kéo tay Cố Lẫm Xuyên.
“Em muốn về nhà.”
Cậu phải về cùng anh.
Cố Lẫm Xuyên trong lòng tê rần, nắm chặt tay Ôn Nghiên, giọng ôn nhu đến cực điểm: “Được.”
-
Chuyện của nhà họ Ôn nhanh chóng lắng xuống.
Ngày hôm sau Ôn Sùng Sơn dứt khoát tuyên bố phá sản, sau đó đến Cố thị ký hợp đồng.
Cố Lẫm Xuyên nói không sai, với Ôn Sùng Sơn mà nói thì đây quả thật là lựa chọn tốt nhất. Giá thu mua của Cố thị còn cao hơn nhiều so với cái giá mà đám “bằng hữu” kia đưa ra.
Cuối cùng, tuy ông ta vẫn còn nợ nhưng ít nhất cũng không đến mức sống quá chật vật.
Chỉ là từ nay về sau, Ôn Sùng Sơn chỉ là Ôn Sùng Sơn và Ôn Ngọc Trác cũng chẳng còn là “đại thiếu gia” gì nữa, Lâm Nhã Thanh thì xuống dốc không phanh, ở bệnh viện gây ầm ĩ xong lại về nhà gây ầm ĩ tiếp.
Ôn thị chỉ là một công ty hạng ba, dù có phá sản cũng chẳng tạo ra gợn sóng lớn trong giới, càng không ai để ý đến trò hề của ba người nhà họ.
Nhân lúc nghỉ ngơi, Ôn Nghiên nằm co trên sofa xem tin tức tài chính được một lúc liền tắt đi.
Chẳng có gì thú vị, thật nhàm chán.
Cậu thấy đáng buồn nhất là tối qua, Cố Lẫm Xuyên về nhà vẫn còn mang theo mùi gió biển, lại dùng thủ đoạn trắng trợn đến mức vô liêm sỉ để dỗ cậu vui.
Nghĩ đến chuyện tối qua, mặt Ôn Nghiên hơi đỏ lên. Cậu lười biếng vươn vai, lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh, hỏi khi nào anh về.
— Cố Lẫm Xuyên: Còn chút việc, đói thì ăn trước, đừng chờ anh.
Ôn Nghiên: Em ăn xong rồi.
— Cố Lẫm Xuyên: …
Ôn Nghiên: Chú Chu hôm nay nấu cháo cua gạch, em ăn thêm nửa bát.
Ôn Nghiên: Không được mắng em nhé! Em hỏi bác sĩ Chung rồi, bác sĩ bảo được! Ngon lắm, em bảo chú Chu để phần cho anh ~
— Cố Lẫm Xuyên: …
Ôn Nghiên: Anh cứ nhắn ba chấm là sao? Anh bận à? Hay là không muốn để ý đến em?
Ôn Nghiên: Cố Lẫm Xuyên, anh thấy phiền em phải không?
— Cố Lẫm Xuyên: .
Anh lập tức gọi điện lại. Ôn Nghiên đang nghịch nhạc chuông, bị tiếng chuông rung làm giật mình suýt làm rơi điện thoại. Một lát sau cậu mới run run bấm nghe máy.
Vừa mới nối máy, đã nghe giọng Cố Lẫm Xuyên bất đắc dĩ xen chút cảnh cáo: “Ôn Nghiên.”
“Ái chà, gì thế?” Ôn Nghiên hơi chột dạ, ôm gối.
“Anh không phải đang bận sao? Xong việc rồi à?”
“Vừa họp xong.” Cố Lẫm Xuyên nói thẳng.
“Vậy anh…” Ôn Nghiên mắt sáng lên, nuốt nước bọt, giọng đầy chờ mong: “Có bật màn hình chung không?”
Mấy vị tinh anh hội đồng quản trị đó, đều nhìn thấy à?
“…Không, họp online.” Cố Lẫm Xuyên bất đắc dĩ cười: “Trong đầu em toàn nghĩ gì vậy?”
“À, họp online.” Ôn Nghiên thả lỏng, rồi lại giả giọng chua chát: “Cho nên anh mới nhắn ba chấm hử?”
“Cố tổng sao mà vô tình vô nghĩa như lời đồn thế?”
Cố Lẫm Xuyên: “…”
“Ôn Nghiên, em nghĩ là anh ở công ty thì không làm gì được em đúng không?” Anh nghiến răng nhắc nhở: “Chiều nay anh về, không phải tối.”
Nghĩa là… sẽ về để “xử” cậu.
Ôn Nghiên: “…”
“Ôi, đau đầu quá, có phải hôm qua bị Ôn Sùng Sơn chọc tức đến mất trí nhớ rồi không? Em vừa nói gì thế?” Cậu giả vờ giả vịt.
“Ôn Nghiên.” Bên kia điện thoại, Cố Lẫm Xuyên bị cậu chọc cười.
Giọng trầm ấm qua ống nghe như chạm vào tai, khiến lỗ tai cậu ngưa ngứa, đưa tay véo nhẹ vành tai.
“Thôi không trêu nữa.” Ôn Nghiên lầm bầm.
“Em chỉ sợ anh làm việc mệt quá nên chọc anh chút thôi.”
“Ừ, cảm ơn?”
“Không có gì!” Ôn Nghiên hào phóng đáp.
Nói xong cậu nghe thấy tiếng anh khẽ cười, rồi mơ hồ vang lên tiếng gõ cửa. Ôn Nghiên liền giục anh mau làm xong việc để về sớm.
Cố Lẫm Xuyên còn chưa kịp đáp thì Ôn Nghiên đã cúp máy.
“…”
“Cúp nhanh thật.” Cố Lẫm Xuyên bật cười, đặt điện thoại xuống bàn, ngẩng đầu, gương mặt lập tức trở nên lạnh nhạt: “Vào đi.”
Thư ký Triệu bước vào, đưa một tập hồ sơ: “Cố tổng.”
Anh nhận lấy, đọc từ đầu đến cuối, rồi khẽ cười lạnh.
Hai người anh của anh cũng khôn ngoan hoặc nói là nhát gan, đến mức sắp sửa bỏ chạy ra nước ngoài, không tiếp tục dính vào vũng nước đục với người chị cả kia nữa.
“Đi công tác là ngày mai?” Anh hỏi.
Thư ký Triệu: “Vâng, Cố tổng.”
Khoảng cách từ lần gọi điện trước đến ngày mai, vừa khéo tròn một vòng.
Anh khẽ “Ừ”, ra hiệu lui ra.
Cũng tốt, anh cũng cần rời công ty một chuyến để chị ta tha hồ diễn nốt.
Sắp xong rồi.
Cố Lẫm Xuyên gõ nhẹ màn hình điện thoại, ảnh nền hiện ra là tấm anh chụp lén tối qua khi Ôn Nghiên ngủ, hai bàn tay đeo nhẫn chạm vào nhau.
Ánh mắt anh mềm hẳn đi, khóe môi cong lên.
Rất nhanh thôi, anh sẽ chính thức ôm được ngôi sao của mình.
-
“Anh phải đi công tác? Ngày mai?” Ôn Nghiên đang làm bài tập, nghe vậy ngẩng đầu kinh ngạc: “Sao giờ anh mới nói với em?”
Cố Lẫm Xuyên giấu nửa khuôn mặt sau màn hình máy tính, mím môi không nói.
Cậu sốt ruột, đi lại gần: “Anh đi bao lâu? Mấy hôm nay anh đã bận lắm rồi, hôm nay mới nghỉ được một buổi trưa, giờ lại đi công tác. Lỡ mệt quá thì sao?”
Từ sau khi họ từ biển trở về, anh dường như chưa được nghỉ ngơi tử tế, mỗi ngày ngủ bốn tiếng đã là nhiều.
“Không sao.” Anh nắm tay cậu trấn an: “Lần này đi công tác về là ổn hết, yên tâm.”
Hơn nữa, lúc đó anh còn có một bất ngờ dành cho cậu.
“Được rồi.” Ôn Nghiên nhíu mày, thở dài.
“Nếu không phải vướng việc học thì em cũng muốn đi.”
“Đi công tác mệt lắm.” Anh khẽ nói: “Chờ em nghỉ rồi anh đưa đi chơi.”
Ôn Nghiên lúc này mới hài lòng: “Nhớ đưa em đến chỗ ấm áp một chút nhé.”
Gần đây miền Bắc ngày càng lạnh, cậu đã mặc quần áo mùa thu, áo ngoài cũng lót nhung mỏng, đồng bộ với phong cách tình nhân của anh.
Khi thu dọn hành lý, cậu vừa làm vừa lẩm bẩm dặn anh mang thêm vài bộ quần áo và đồ dùng vệ sinh.
Anh không nói rằng đã có người chuẩn bị sẵn, chỉ yên lặng nghe hết.
“Đi mấy ngày vậy?” Cuối cùng cậu mệt, ngồi phịch vào lòng anh hỏi.
“Ba ngày.”
“Ba ngày…” Cậu tựa cằm lên vai anh, ai oán: “Lâu thế.”
“Ba ngày mà cũng lâu?” Anh xoa đầu cậu, cố tình trêu.
Ôn Nghiên lập tức ngẩng đầu, nheo mắt nhìn anh: “Chúng ta đang thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt đấy, sao anh lại lạnh nhạt thế?”
Cố Lẫm Xuyên: “…”
“Anh sai rồi.” Cố Lẫm Xuyên ngoan ngoãn xin lỗi, nâng cằm cậu, áp sát đầy ám muội.
“Vậy anh nhiệt tình hơn nhé.”
Cậu chuẩn bị tinh thần đón nụ hôn sâu, nhưng không ngờ lần này anh hôn thắm thiết đến vậy, như muốn nuốt trọn cậu.
Rất nhanh cậu đã không chịu nổi, hơi thở run rẩy.
Trên xe lăn không tiện, anh liền dẫn cậu ngồi xuống mép giường.
Cậu trông thấy anh xắn tay áo, để lộ cổ tay rắn chắc, khớp xương gãy gọn, ngay cả đường cong khi cử động cũng gợi cảm đầy sức mạnh.
Bàn tay này, thật sự vừa đẹp vừa cho cảm giác an toàn.
Nhiệt ở cổ lan lên tai, mặt cậu đỏ bừng, mắt long lanh ươn ướt, cúi đầu chui vào trong chăn che mặt, lắp bắp: “Hay là… thôi đi…”
“Hửm?” Anh xắn tay áo xong, ngoắc tay với cậu, giọng ôn nhu mà ẩn ý: “Ngày mai anh đi công tác rồi.”
Quả nhiên cậu hơi do dự, l**m môi.
Anh lập tức nhận ra cậu đang khẩu thị tâm phi, nghiêng đầu hỏi: “Em tự lại đây hay để anh qua đó?”
“…”
Cậu chậm rãi dịch người lại gần, mới vừa đến sát thì bị anh kéo mạnh vào lòng.
Động tác vừa gấp vừa mạnh, cậu bất ngờ kêu “á á” mấy tiếng, lúng túng giãy nhẹ.
“Con thỏ nhỏ.” Anh bật cười, buông cổ tay cậu, đỡ cậu ngồi ngay ngắn.
Phía sau lưng cậu đã bị anh vo thành một đống chăn, tay chống ra sau, ngoan ngoãn nghe lời.
Thật ra bình thường, anh luôn kiên nhẫn và dịu dàng với cậu.
Cậu vốn thân quý thể yếu, mới đầu về nhà họ Cố còn không dám thể hiện, giờ địa vị lên cao, đến đau răng cũng khóc lóc rồi làm nũng không chịu ăn.
Anh phải dỗ nửa ngày mới cho uống được một chén cháo.
Cũng từ lần đó mà anh thấm thía mức độ sợ đau của cậu, sau này làm gì cũng luôn cẩn thận che chở bảo bối này.
Ngay cả lúc gần đây hôn môi, anh cũng luôn khống chế nhẹ nhàng, không dám quá mức tùy ý —— tất nhiên không phải lúc nào anh cũng “ngoan ngoãn” như vậy.
Cố Lẫm Xuyên rất thích nghe Ôn Nghiên gọi tên mình. Giọng cậu mềm mại, mang theo cảm giác non trẻ, thỉnh thoảng còn hơi khàn khàn. Mỗi khi làm nũng cầu xin, âm cuối lại như có móc câu nhỏ, cào nhẹ vào tim người ta.
Thật sự rất đáng yêu.
Bất cứ lúc nào cũng khiến anh rung động vô hạn.
……
Bên ngoài trời lại dần tối.
Ôn Nghiên nằm trên chăn, mắt khép hờ, bị Cố Lẫm Xuyên nắm tay kéo lại hơi có chút không tình nguyện.
Nhìn cái đầu nhỏ rũ xuống trên giường, Cố Lẫm Xuyên thấy buồn cười: “Sao thế, lần này không vui à? Mệt rồi hay là kiệt sức?”
“Không.” Ôn Nghiên tỉnh táo lại đôi chút, uể oải nói nhỏ: “Lúc nào cũng chỉ có mình em… Hay là… chúng ta đi tìm bác sĩ Chung hỏi thử? Hoặc bác sĩ khác cũng được.”
Thật ra cậu cũng muốn làm Cố Lẫm Xuyên vui.
Cố Lẫm Xuyên: “……”
“Anh đã nói với em rồi, chưa đến lúc mà em lại không chịu nghe.” Anh sa sầm mặt, xoa mạnh đầu cậu như trả thù: “Đừng có suốt ngày nghe mấy lời đồn bên ngoài.”
Ôn Nghiên ngơ ngác, mơ hồ hiểu lại như không: “Hả?”
“Hả cái gì, đi rửa mặt rồi ngủ.” Cố Lẫm Xuyên bất đắc dĩ bóp má cậu, giọng mỉm cười.
“Trong mơ nhớ nghĩ xem sau này định báo đáp anh thế nào.”
