Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 58
Chương 58:
- Khổ Tử Phi Phi -
Cảm xúc của Cố Lẫm Xuyên thay đổi nhanh như vậy, ép cậu ngủ, thực ra chỉ để thừa lúc cậu ngủ mà lén bôi thuốc cho cậu.
Bảo sao lại thấy lạnh lạnh.
“Khoan đã, anh lấy thuốc từ đâu ra?” Ôn Nghiên đỏ bừng cả mặt, nghiêm túc chất vấn.
Cố Lẫm Xuyên nói thật: “Anh xin của Chung Mính Trạch.”
Ôn Nghiên: !!!
“Bác sĩ Chung!” Cậu bật dậy khỏi chăn, túm chặt áo ngủ, giận dữ chất vấn: “Ý anh là bác sĩ Chung biết… biết chuyện của chúng ta!? Anh, anh khi nào đi xin anh ấy!?”
“Từ sau khi về từ bờ biển.” Cố Lẫm Xuyên ấn vai cậu, ép cậu đang quẫy đạp nằm xuống, giọng trầm thấp: “Chưa bôi xong đâu, nằm yên nào.”
Ôn Nghiên giãy giụa, cố tình giở trò:
“Không bôi! Em không bôi!”
Trời ơi, bác sĩ Chung mà biết loại chuyện này… Sau này mà gặp lại thì cậu biết giấu mặt đi đâu cho đỡ xấu hổ chứ.
“Anh ta là bác sĩ.” Cố Lẫm Xuyên bất đắc dĩ.
Ôn Nghiên lập tức phản bác: “Anh ấy là bác sĩ khoa thần kinh!”
Cố Lẫm Xuyên hạ mắt: “Nhưng nếu đưa em đến bệnh viện thì sẽ có càng nhiều người biết, chứ không chỉ mỗi Chung Minh Trạch.”
“Ai?” Ôn Nghiên thoáng ngẩn người, đôi chân cũng thôi đá loạn, chớp mắt mấy cái.
Ừm… hình như cũng có lý… Nếu đến bệnh viện thì chẳng phải càng mất mặt hơn sao?
So ra chỉ một mình bác sĩ Chung biết còn đỡ hơn, Ôn Nghiên chậm rãi thả lỏng.
Cố Lẫm Xuyên thấy cậu dễ dỗ, nhanh chóng bôi thuốc xong, cuối cùng còn ấn nhẹ một cái.
Ôn Nghiên run lên, quên cả chuyện ai biết, giận dữ gào lên như chú mèo nhỏ bị chọc giận: “Cố Lẫm Xuyên!”
Cố Lẫm Xuyên bật cười: “Đói bụng chưa?”
Anh lau sạch thuốc trên tay. Chỉ là bôi thuốc thôi, vậy mà anh lại thấy hơi khó chịu rồi.
“Không đói!” Ôn Nghiên trừng anh, chỉ tay mắng: “Anh thật sự không phải người!”
“Ừ.” Cố Lẫm Xuyên thản nhiên nhận, giây sau lại nói: “Hôm qua em đâu có nói thế.”
“Em!?” Ôn Nghiên nhớ lại chuyện tối qua, vừa xấu hổ vừa tức, phun ra một tiếng:
“Ha! Em nói gì chứ? Rõ ràng là anh luôn miệng!”
“Anh nghĩ lại xem…” Cố Lẫm Xuyên cố tình giả bộ hồi tưởng, rồi quay sang nhìn cậu, từ tốn: “Ví dụ như bảo anh chậm một chút?”
“Nhẹ nhàng hơn?”
“Nhanh hơn?”
“Còn cả cho em chạm vào chỗ nào đó?”
Mỗi từ anh nhả ra đều khiến mặt Ôn Nghiên lại đỏ thêm một phần, cắn môi nhất quyết phủ nhận: “… Em không có.”
“Ừ.” Cố Lẫm Xuyên thở dài.
“Chắc anh ảo giác.”
Ôn Nghiên uất ức: “Còn không phải do anh ép!”
Trước kia anh chịu nhịn, Ôn Nghiên biết. Nhưng không ngờ bây giờ lại trở nên xấu xa thế này, nhiều lần cố ý dừng lại để hỏi cậu có thấy dễ chịu không.
Ôn Nghiên cắn gối không chịu nói, Cố Lẫm Xuyên cứ cố tình chọc cậu, bắt cậu phải nói ra mấy câu khó mở miệng thì mới buông tha.
Đêm qua thậm chí còn bị ép gọi mấy tiếng “chồng yêu”… Khi ấy cậu nửa tỉnh nửa mê, anh nói gì thì nghe nấy, thành ra những lời kia… không sót câu nào.
Vậy mà bây giờ Cố Lẫm Xuyên còn lấy chuyện đó ra trêu chọc, trước mặt cậu mà dám nói: “Em nói thì tức là có thật.”
“Cái gì mà em nói thì là thật!?” Ôn Nghiên phẫn nộ: “Vốn dĩ là thế!”
“Được được.” Cố Lẫm Xuyên cười, thuận tay xoa dịu.
“Vậy tối qua em nói nước trong phòng tắm lạnh nên phải về giường làm, cái đó cũng là anh ép?” Anh nhếch môi.
“Nhưng khi ấy anh chỉ giúp em rửa sạch thôi, chứ chưa làm gì hết.”
“Anh làm hết rồi còn gì!!” Ôn Nghiên bị cái kiểu “kẻ xấu lại đi kiện” của anh làm tức đến hoa mắt, vừa thẹn vừa giận: “Em khi đó sắp ngủ rồi, tay anh còn cứ ở chỗ đó… Em làm sao biết anh muốn làm gì!”
Cố Lẫm Xuyên nhớ lại tình cảnh, hơi có chút đuối lý, mím môi: “Anh không chắc đã… chạm vào, nên…”
Anh sợ cậu bị bệnh, chỉ phòng ngừa thôi.
“Anh im miệng!” Ôn Nghiên che khuôn mặt đã đỏ như tôm luộc.
“Em không nói chuyện với anh nữa, đi ra ngoài!”
Cố Lẫm Xuyên chân thành: “Anh sai rồi.”
“Thật sự sai rồi.” Anh ghé sát, lấy lòng hôn lên mắt cậu: “Không đùa nữa, mình đi xem phim nhé?”
“Phim gì?” Ôn Nghiên theo bản năng hỏi, hỏi xong mới thấy mình quá dễ dụ, bị anh hống vài câu liền xuôi.
Nghĩ vậy, cậu liền cố tình nghiêm mặt, muốn trông “hung dữ” một chút.
Cố Lẫm Xuyên bật cười, véo má cậu:
“Phim mới của Yến Minh Tầm.”
Ôn Nghiên lập tức mắt sáng rực: “Thật hả!?”
“Sao nghe tên cậu ta thôi mà em đã vui vậy?” Cố Lẫm Xuyên hơi ghen.
“Không lừa em đâu.”
“Anh ấy vừa đẹp trai, lại có phim mới, đương nhiên em phải vui rồi!” Ôn Nghiên cười hì hì, còn đá anh một cái.
“Đi thôi!”
Cậu nói xong định xuống giường, Cố Lẫm Xuyên nhìn chằm chằm bờ vai cậu, rồi bất ngờ nhấc cậu lên vai.
“A!” Ôn Nghiên hét lên, chưa kịp phản ứng, đã bị vác đi, mông chổng ngược lên trời.
Anh khiêng cậu đi thật!? Tư thế này còn xóc hơn bế ngang nhiều.
“Cố Lẫm Xuyên! Thả em xuống!” Ôn Nghiên quẫy đạp liên tục, vai anh ta lại cấn đau.
“Ôi em sai rồi! Em không khen Yến Minh Tầm nữa, thả xuống đi, em đau eo rồi… Eo!”
Nghe thấy cậu kêu đau thì Cố Lẫm Xuyên mới vỗ nhẹ mông cậu một cái, sau đó đổi sang bế công chúa.
“Lần sau còn dám khen người khác trước mặt anh không?”
“Không! Không khen nữa.” Ôn Nghiên nhanh chóng lấy lòng, ôm cổ anh, còn cắn nhẹ cằm anh: “Anh đẹp trai nhất, em chỉ thích anh thôi.”
Cố Lẫm Xuyên bật cười, tiếp tục ôm cậu đi.
Lăn qua lộn lại một hồi, tim Ôn Nghiên đập thình thịch, ngốc ngốc mà thật sự không dám làm loạn.
Trên đường, cậu ngoan ngoãn ôm cổ anh, không dám nói linh tinh.
Cho đến khi đến rạp chiếu phim trong nhà, Cố Lẫm Xuyên đặt cậu xuống sofa. Ôn Nghiên vội ôm gối nhỏ, rúc vào góc sofa, ra vẻ cảnh giác.
Cố Lẫm Xuyên chỉnh xong phim, quay lại thì thấy cậu co ro như chim cút.
“Anh có thể ăn em ở đây không?” Anh bật cười.
Ôn Nghiên liếc qua sofa mềm cùng thảm dày, lí nhí: “… Ai mà biết được.”
“Không trêu em.” Cố Lẫm Xuyên ngồi xuống, kéo cậu vào lòng, tay chân dài rộng mà ôm trọn cậu.
“Xem đi.”
Ngồi thế này, Ôn Nghiên cứ thấy thiếu an toàn, quay đầu do dự: “Vậy anh không được…”
“Không bắt nạt em.” Cố Lẫm Xuyên kiên định: “Anh hứa.”
Khuôn mặt anh vốn góc cạnh, khi nghiêm túc lại toát lên vẻ ngay thẳng đến khó tin.
Ôn Nghiên chớp mắt, khẽ tin tưởng, an tâm tựa người vào lồng ngực rắn chắc của Cố Lẫm Xuyên xem phim, còn nắm lấy bàn tay anh đem ra nghịch chơi.
Bản phim mà Yến Minh Tầm đưa cho Cố Lẫm Xuyên chính là bản sao đặc biệt, độc nhất vô nhị, thậm chí còn chưa công chiếu mà hắn đã đưa trước cho anh một bản.
Tên phim là ⟨⟨ Tướng quân ⟩⟩ —— cũng chính là cái “ứng cử giải thưởng” mà trước đó Yến Minh Tầm từng lướt qua một câu.
Bộ phim kể về một thiếu niên tướng quân sống lại hai đời.
Ở kiếp trước, hắn trung quân ái quốc, lấy sinh mệnh bảo vệ biên cương, đổi lại chỉ là bị gian thần mưu hại, rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, bị sung quân biên cương với kết cục thảm thương.
Hắn đã rút kiếm tự vẫn ngay tại cửa thành, lấy máu tế cờ.
Sống lại một đời, hắn không còn là một trung thần thuần khiết, để thay đổi số phận kiếp trước, hắn học cách giả dối che giấu, từ một thiếu niên tướng quân khí phách hăng hái dần biến thành kẻ thủ đoạn tàn nhẫn nhưng trong lòng vẫn giữ được một trái tim ngay thẳng.
Hắn hao tâm tổn trí, từng bước hạ bệ đối thủ, báo thù những kẻ hại mình kiếp trước, chịu đựng sự căm ghét khi chính tay nhuộm máu vô số người.
Nhưng dẫu vậy, hắn vẫn không thể thay đổi kết cục, vẫn đi đến con đường giống hệt như đời trước.
Dù bỏ ra bao nhiêu công sức, làm biết bao nhiêu việc, tất cả đều thành vô ích.
Hắn trở thành quân cờ trong tay hoàng đế, cuối cùng quân cờ cũng bị vứt bỏ.
Rốt cuộc, hắn vẫn chậm một bước.
Chỉ cách một gang tấc, hắn đã có thể chặn được nhát kiếm kia đâm vào ngực mẹ mình.
Giống như kiếp trước, hắn tận mắt nhìn cha mẹ và người thân chết trước mặt. Khác biệt duy nhất là, lần này hắn không bị bắt sống mà tự tay giết sạch tất cả kẻ còn lại.
Màn cuối cùng của bộ phim, dưới trận tuyết trắng dày đặc, hắn ôm thi thể người mẹ trong biển máu mênh mông, gào khóc thảm thiết. Tiếng khóc từ nghẹn ngào dần dần bị kéo dài, phóng đại, cuối cùng thành tiếng gào thét xé cổ.
Tiếng khóc đau đớn, nặng nề, tuyệt vọng ấy khiến người xem nghẹt thở.
Rồi hình ảnh dần dần kéo cao, bóng dáng hắn từ trung tâm khung hình nhỏ dần lại, biến thành một chấm đen trong thế giới tuyết trắng, cho đến khi không còn gì.
Cuối cùng trên màn hình chỉ còn một mảng trắng xóa mờ mịt, cùng với một tiếng than nhẹ từ nơi xa xăm vọng lại.
Ôn Nghiên bị bộ phim cuốn vào sâu đến mức ngẩn người, đôi mắt không chớp, chẳng biết mình đã khóc từ khi nào.
Đột nhiên, Cố Lẫm Xuyên theo nhịp lời thuyết minh trong phim cũng khẽ thở dài, đưa tay lau nước mắt cho cậu.
Anh cúi đầu hôn lên mắt cậu: “Ngoan yêu à, về lại đây nào.”
Ôn Nghiên “a” một tiếng, đôi mắt bị anh hôn đến hơi ngứa, cậu đưa tay dụi dụi, hàng mi dài ướt đẫm dính lại từng chùm.
“Đẹp không?” Cố Lẫm Xuyên hỏi.
Ôn Nghiên gật đầu mạnh, rồi lại lắc đầu:
“Phim thì đẹp, nhưng mà câu chuyện lại đau lòng quá.”
Tên phim gọi là ⟨⟨ Tướng quân ⟩⟩.
Nhân vật chính là tướng quân, mà cũng bị tướng quân, hai đời như hai ván cờ, rốt cuộc vẫn nằm trong tay người khác.
Thật là hoang đường, lại cũng bi ai.
“Đây có phải là bộ anh ấy nói muốn ứng cử giải thưởng không?” Ôn Nghiên sụt sịt hỏi, vẫn còn vương vấn.
Cố Lẫm Xuyên gật đầu.
Ôn Nghiên có chút kinh ngạc: “Vậy là phim chưa chiếu mà đã đưa cho tụi mình xem sao?”
“Vốn dĩ không thể.” Cố Lẫm Xuyên mím môi: “Nhưng đây là trường hợp đặc biệt.”
Thông thường, dù là bản sao đặc biệt, cũng không thể cho ai xem trước khi công chiếu nhưng chẳng hiểu Yến Minh Tầm đã dùng cách nào, buổi sáng nay đã cho người mang đến.
Còn cố ý gọi điện dặn anh phải đưa Ôn Nghiên cùng xem, nhấn mạnh, nhấn mạnh đến cái tên Ôn Nghiên.
Nội dung phim thì ngay cả Cố Lẫm Xuyên trước đó cũng không biết, đến lúc mở mới xem được.
Nhìn Ôn Nghiên khóc đến đôi mắt sưng đỏ, anh có chút hối hận. Đúng là không nên tin lời Yến Minh Tầm, hại cậu lại khóc một trận.
“Đôi mắt có đau không?” Anh lo lắng hỏi.
Từ tối hôm qua đến nay, hình như Ôn Nghiên cứ khóc mãi.
Ôn Nghiên chớp mắt mấy cái: “Có hơi cay, lát nữa em về đắp chút là được.”
“Để anh làm cho.”
Cố Lẫm Xuyên nói rồi tắt phim, bế cậu về phòng, tự mình nhúng khăn ấm đắp lên mắt cho cậu, còn ấn chuông gọi Chu thúc nấu thêm hai quả trứng gà.
Ôn Nghiên ngoan ngoãn nằm trên giường, bỗng nói: “Em nhớ cái lần mới đến đây, cũng khóc sưng mắt vì xem phim, cũng đắp thế này.”
Cố Lẫm Xuyên khẽ “ừ”.
“Nhưng lúc đó anh chỉ đứng bên cạnh nhìn, chẳng thèm quan tâm em.” Giọng cậu đầy oán trách.
Cố Lẫm Xuyên: “…”
Anh nghẹn lời.
Khi đó anh đã nghĩ gì nhỉ?
À đúng rồi, cảm thấy Ôn Nghiên trông không giống chịu khổ mà như kiểu được hầu hạ quá đà, anh tuyệt đối sẽ không chiều chuộng.
Nghĩ đến đây, anh cúi mắt nhìn chiếc khăn ấm mình chuẩn bị để thay cho cậu, môi mím chặt, không nói gì.
Ôn Nghiên nhận ra điều gì từ khoảng lặng này, thử hỏi: “Cố Lẫm Xuyên, bây giờ mặt anh có thấy đau không?”
Cố Lẫm Xuyên: “…”
“Lo mà đắp mắt đi.” Anh né tránh không trả lời.
Ôn Nghiên hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Còn kiêu ngạo lắm cơ.”
Cố Lẫm Xuyên không phản bác, chỉ bắt lấy tay cậu, đưa lên môi hôn một cái.
-
Tối đó, Yến Minh Tầm bất ngờ gọi điện đến.
Cố Lẫm Xuyên vừa bắt máy, câu đầu tiên bên kia đã hỏi: “Ôn Nghiên đâu?”
“Gọi em ấy làm gì?” Ánh mắt Cố Lẫm Xuyên thoáng liếc qua bóng dáng đang cặm cụi làm bài tập trong thư phòng, đáy mắt nhu hòa.
“Xem phim chưa?” Giọng Yến Minh Tầm nhàn nhạt.
Cố Lẫm Xuyên hờ hững “ừ” một tiếng.
“Ôn Nghiên có khóc không? Thấy phim có đẹp không?”
“Cậu biết rõ em ấy sẽ khóc mà còn bắt tôi dẫn đi xem?” Cố Lẫm Xuyên cau mày, giọng khó chịu.
Anh vốn định tìm Yến Minh Tầm tính sổ chuyện này, không ngờ đối phương còn dám ngang nhiên hỏi trước.
Ôn Nghiên đang làm bài tập, nghe loáng thoáng liền đoán ra “em ấy” trong điện thoại chính là mình, thế là nhanh nhẹn chạy tới chỗ anh.
Cố Lẫm Xuyên kéo cậu ngồi lên đùi mình, một tay vòng ôm eo, bàn tay còn lại không yên phận lách vào trong áo, v**t v* làn da trắng mịn.
Cậu giật mình run rẩy, mặt đỏ ửng, vội nắm tay anh lại nhưng không dám lên tiếng.
Trong điện thoại, Yến Minh Tầm vẫn nói như không: “Khóc thì sao? Đừng tức giận, tôi chẳng phải cũng muốn xem phản ứng khán giả chân thật sao.”
“Còn tôi thì không tính?” Cố Lẫm Xuyên cười lạnh, động tác trên tay lại vô cùng dịu dàng. Ôn Nghiên cố gắng gỡ tay anh, nhưng làm thế nào cũng không được.
Hơn nữa, bàn tay anh càng lúc càng quá trớn…
Yến Minh Tầm bật cười khinh khỉnh:
“Anh? Anh thì thôi đi. Anh mà có cảm xúc gì chắc cũng đem hết cho Ôn Nghiên rồi.”
“Xem ra anh xem phim chẳng có cảm giác gì, chỉ có thể trông chờ…”
Hắn nói được nửa câu, đột nhiên trong điện thoại vang lên một giọng khác, nghiêm túc hơn hẳn: “Ôn Nghiên, em cũng ở đó sao? Em thấy phim của tôi thế nào?”
Ôn Nghiên bị Cố Lẫm Xuyên trêu đến ngứa ngáy, đỏ mặt, cố lấy hơi ổn định, bật người khỏi lòng anh, còn lườm anh một cái, rồi mới lớn tiếng đáp: “Phim rất hay! Chúc anh đoạt giải!”
Yến Minh Tầm bật cười: “Cảm ơn Ôn Nghiên đã chân thành góp ý.”
“Cậu hình như đang rất gấp thì phải?” Cố Lẫm Xuyên bỗng hỏi.
Nếu không thì sao lại vội cho họ xem trước, rồi đích thân gọi điện để nghe phản hồi? Với tính tình kiêu ngạo của Yến Minh Tầm, chuyện này chẳng hợp chút nào.
Trừ khi hắn đang nóng lòng muốn thăng tiến trong giới giải trí, muốn nhanh chóng đứng ở vị trí cao hơn và tỏa sáng hơn.
Tựa như từ ngày hắn rời khỏi Yến gia, xông vào giới giải trí, mọi thứ hắn làm đều như muốn chứng tỏ cho ai đó thấy.
“Đừng nghĩ nhiều.” Yến Minh Tầm im lặng một chút, rồi nói: “Tôi nhất định phải trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất. Năm sau tôi sẽ cùng thi với lứa diễn viên chính, tốn kém không ít đâu.”
Cố Lẫm Xuyên nhàn nhạt: “Tôi chưa nói tôi đang nghĩ gì.”
Yến Minh Tầm: “…”
“Cúp đây.”
Ngữ khí hắn mang theo tức giận đến nghẹn, nhưng vẫn cố muốn chọc tức anh, cố tình nhấn thêm một câu đầy ẩn ý: “Họ Cố, anh cũng già rồi, đừng có bắt nạt người ta quá. Tiết chế chút đi.”
Cố Lẫm Xuyên: “…”
“Liên quan gì đến cậu.” Anh lạnh lùng đáp, rồi thẳng tay ngắt máy.
