Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn - Chương 59
Chương 59:
- Khổ Tử Phi Phi -
Chuyện đôi chân của Cố Lẫm Xuyên “đột nhiên hồi phục” quả thật đã gây ra không ít sự chú ý, nhấc lên một trận sóng lớn.
Bởi vì mới vài hôm trước, anh còn ở Cố thị diễn một màn xoay người đoạt quyền xuất sắc, dư âm vẫn còn khiến cư dân mạng bàn tán chưa ngừng. Kết quả chưa đến mấy ngày, dáng vẻ anh “đi vào” tòa nhà trụ sở đã bị paparazzi chụp lại.
Là chụp thật, liên tục mấy tấm, cả cảnh xa lẫn cảnh gần, thậm chí còn có ảnh phóng to nửa bên mặt. Vì thật sự quá mức xuất sắc nên không thể nhầm được, chắc chắn là Cố Lẫm Xuyên.
Ảnh vừa tung ra đã lập tức phủ kín các trang tin tức, độ hot thậm chí còn vượt cả nhiều minh tinh.
Yến Minh Tầm còn đùa rằng Cố Lẫm Xuyên bây giờ nổi tiếng như vậy, có muốn suy xét nhận vai “sát thủ mặt lạnh” trong kịch mới không, quả thực hợp vô cùng.
Cố Lẫm Xuyên chỉ đáp: “Biến.”
Đến cả Ôn Nghiên mấy ngày nay đi học cũng thường xuyên bị bạn bè lôi ra bàn tán, tuy chẳng ai quá đáng nhưng cậu vẫn thấy quá khoa trương.
Cố Lẫm Xuyên đâu phải minh tinh, sao mọi người lại chú ý anh đến thế?
“Paparazzi chụp anh soái quá.” Hôm nay chủ nhật, Ôn Nghiên vừa lướt điện thoại vừa lẩm bẩm.
Trong ảnh là dáng người Cố Lẫm Xuyên thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, đôi chân dài với tỉ lệ hoàn hảo. Sườn mặt điêu khắc như thần, cả người toát ra hormone muốn nổ tung.
Anh mặc tây trang nhìn đặc biệt cấm dục, căn bản chính là hình mẫu nam thần kim cương đỉnh cấp.
Ôn Nghiên hừ một tiếng, len lén lưu ảnh về máy.
Cố Lẫm Xuyên cụp mắt: “Không hài lòng à?”
Ôn Nghiên liếc anh một cái, chẳng đáp lời.
Thực ra trước kia cậu từng nghĩ, với dáng người và gương mặt thế này rồi thêm gia thế như thế kia, nếu không phải vì tật chân thì nhất định sẽ có vô số người theo đuổi.
Bây giờ anh đã có danh tiếng, ai biết được anh có chịu nổi cám dỗ ngoài kia không?
Hào môn tổng tài chẳng phải đều thích nuôi tình nhân nhỏ ở bên ngoài sao?
Ôn Nghiên bỗng nhiên lườm Cố Lẫm Xuyên một cái, nhét điện thoại vào ngực anh, giọng chua chát: “Mau xem đi, trên mạng đầy người kêu phải gả cho Cố tổng đó. Bọn họ còn nói không ngại anh tính lãnh đạm kìa.”
“Cố tổng bây giờ không cần giả bộ nữa, sau này tính nuôi mấy tình nhân nhỏ đây?” Cậu nói xong vẫn thấy chưa đủ, liền thêm một câu.
“Ghen rồi?” Cố Lẫm Xuyên chẳng thèm nhìn điện thoại, gõ nó xuống bàn trà, rồi vòng tay ôm cậu từ phía sau. Thấy bộ dáng đáng yêu này của cậu, anh khẽ cười: “Không có tình nhân nào hết, đừng gán mũ bậy cho bạn trai mình.”
“Hơn nữa, anh có lãnh đạm hay không thì chẳng phải em biết rõ sao?”
Bàn tay Cố Lẫm Xuyên vuốt xuống eo cậu, đầu ngón tay lướt nhẹ cạnh mông, khẽ cào vài cái.
“Anh lại sờ bậy!” Ôn Nghiên vội che mông chạy sang bên, nhưng bị anh kéo trở lại, còn nghe giọng trầm thấp cười nói: “Anh chỉ sờ thôi, không động vào em.”
“Không tin.” Ôn Nghiên trừng mắt, nhìn thấu ngay bộ mặt gian manh kia.
Nhưng lại chẳng thể thoát khỏi vòng tay anh, đành vòng ngược lại ôm chặt lấy hai tay anh, ấn chặt trước ngực, không cho anh nghịch nữa.
Tư thế có chút ngốc nghếch, nhưng Cố Lẫm Xuyên chỉ cười: “Như vậy cũng được.”
Thế là tay anh lại càng dễ dàng chạm tới những chỗ khác.
Đúng lúc đó, ngón tay anh khẽ động mấy cái.
Ôn Nghiên thấy nhột, mặt đỏ bừng, vội kéo tay anh xuống, giọng run run: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”
“Ừ, anh đang nghe đây.” Cố Lẫm Xuyên thuận thế nắm chặt tay cậu, mười ngón đan vào nhau, dịu giọng hứa hẹn: “Sẽ không có tình nhân nào khác, chỉ có một mình em thôi.”
Ôn Nghiên thấy vành tai ngứa ngáy vì hơi thở ấm nóng của anh, lẩm bẩm: “Anh nói không biết thì ai tin được…”
Miệng đàn ông, toàn gạt người.
“Ngoan yêu ơi, anh thật sự giữ mình trong sạch.” Cố Lẫm Xuyên chậm rãi nói.
Trước khi gặp Ôn Nghiên thì anh chưa từng thân cận với bất kỳ ai, tất cả nhu cầu đều chỉ tự giải quyết.
Chưa từng yêu đương, cũng chưa từng phát sinh những quan hệ mập mờ hay không chính đáng.
Thực ra những lời đồn anh lãnh đạm cũng chẳng sai, chỉ là còn tùy vào đối tượng. Cuối cùng thì, với Ôn Nghiên là anh lại có h*m m**n.
“Dù sao, tất cả đều bắt đầu sau khi gặp em.” Cố Lẫm Xuyên kh* c*n v*nh t** cậu.
“Á…”
Ôn Nghiên run vai mấy cái, cả người như bị vuốt thuận lông.
Hèn gì Cố Lẫm Xuyên lúc nào cũng như vậy, mạnh mẽ đến thế… chẳng phải là do nhịn quá lâu sao?
“Hơn nữa.” Cố Lẫm Xuyên lại nói.
“Đàn ông qua 30 tuổi là bắt đầu xuống dốc rồi. Em phải biết trân trọng hai năm còn lại của anh, thương anh nhiều hơn.”
Anh nói xong còn ra vẻ thở dài.
Ôn Nghiên: “…”
Cậu thật không hiểu sao Cố Lẫm Xuyên có thể thản nhiên nói ra những câu như thế. Rõ ràng là chuyện làm người ta xấu hổ, vậy mà anh nói một cách mặt không đổi sắc. Cuối cùng thì lần nào người đỏ mặt thua trận cũng là cậu.
Cố Lẫm Xuyên thoáng hiện vẻ buồn bã:
“Khi đó em còn chưa tới hai mươi hai, lỡ sau này anh già đi rồi không còn đủ sức làm em vui thì em sẽ bỏ anh mà tìm người khác sao?”
“Cái gì chứ.” Ôn Nghiên cau mày, không vui phản bác: “Anh đừng nói linh tinh. Anh không thế, mà em cũng chẳng phải loại người đó.”
“Anh sợ.” Hôm nay Cố Lẫm Xuyên lại thẳng thắn đến kỳ lạ, giọng nói nghe có vẻ hợp lý đến mức khiến người ta tin: “Trừ phi em có thể chứng minh cho anh.”
Ôn Nghiên ngẩn người, không hiểu sao tình thế lại xoay chuyển thành cậu rơi xuống thế bị động. Nhưng cậu vẫn ngập ngừng hỏi: “Phải chứng minh thế nào?”
“Để anh nghĩ đã.” Cố Lẫm Xuyên làm ra vẻ suy tư, nhưng tay lại lén lấy từ trong túi ra một thứ rồi đặt vào lòng bàn tay Ôn Nghiên.
Cậu cúi mắt, thấy một chiếc nhẫn nằm yên lặng trong lòng bàn tay.
Ngay sau đó, giọng Cố Lẫm Xuyên vang lên bên tai cậu: “Cách chứng minh này hơi cực đoan một chút, trừ khi em đồng ý đính hôn với anh.”
Ôn Nghiên sững sờ, chớp mắt mấy cái rồi quay sang nhìn chằm chằm anh, giấu đi sự ngạc nhiên trong mắt, nghiêm túc hỏi:
“Cố Lẫm Xuyên, anh đang… cầu hôn em sao?”
Anh tỏ vẻ bình thản, nhưng cằm lại hơi căng thẳng, giọng nói có phần lạnh:
“Trước tiên là cầu đính hôn.”
Quả thật, vị tổng tài lớn này vẫn không dám trực tiếp nói lời cầu hôn.
Anh nhớ rõ lần trước đã bị Ôn Nghiên từ chối, nên cũng không chắc lần này cậu có đồng ý không. Vì thế, anh chọn cách vòng vo, trước tiên cầu đính hôn để coi như trói cậu lại rồi tính sau.
Ôn Nghiên ngốc nghếch cầm chặt chiếc nhẫn, hỏi: “Có gì khác nhau đâu?”
Chẳng phải đính hôn chính là để kết hôn sao? Người khác đều là cầu hôn xong mới chọn ngày đính hôn, sao đến lượt họ lại thành ngược đời thế này?
Cố Lẫm Xuyên cúi mắt nhìn cậu, nghiêm túc giải thích: “Cầu hôn chính thức hơn. Anh muốn có một tấm vé vào cửa trước.”
Nếu là cầu hôn thật sự, anh sẽ không dễ dàng chọn thời điểm này.
“Hơn nữa, anh đã làm mọi thứ với em rồi.” Yết hầu anh khẽ trượt, giọng nói căng lại, đầy nghiêm túc: “Ôn Nghiên, em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Ôn Nghiên hoảng hốt: “Sao anh lại tính toán kiểu đó chứ?”
Cậu chỉ thấy Cố Lẫm Xuyên như đang ép buộc cậu vậy.
Anh lại mặt dày đáp: “Với em thì phải thế.”
“À…” Ôn Nghiên khẽ mím môi, vành tai đỏ lên, thì thầm: “Vậy… được thôi, đính hôn thì đính hôn.”
Dù sao với cậu cũng chẳng khác biệt gì, có khi Cố Lẫm Xuyên còn coi trọng nghi thức hơn cả cậu nữa.
Nói xong thì Ôn Nghiên cúi đầu, định tự mình đeo nhẫn.
Đây chẳng phải là đồng ý rồi sao? Cậu đồng ý rồi. Ôn Nghiên thực sự đồng ý rồi.
“Để anh.” Cố Lẫm Xuyên hít sâu một hơi, đè tay cậu lại. Trong lòng anh đã sớm tính toán sẽ chọn lúc nào mới chính thức cầu hôn, nhất định phải xứng đáng với Ôn Nghiên.
Anh cẩn thận tháo chiếc nhẫn chim non mà Ôn Nghiên vốn đeo ở ngón áp út xuống, rồi từ tốn đeo chiếc nhẫn mới vào.
Sau đó, anh nắm lấy ngón tay cậu, cúi xuống khẽ hôn.
“Còn chiếc kia đâu?” Ôn Nghiên động đậy đầu ngón tay, rút lại để sờ nơi vừa bị anh hôn, cảm thấy tê tê.
Cố Lẫm Xuyên lại lấy thêm một chiếc nhẫn nữa, nhét vào tay cậu rồi chìa tay mình ra, nghiêm mặt nói: “Em đeo cho anh.”
Ôn Nghiên “à” một tiếng, ngoan ngoãn cúi đầu, giúp anh đeo nhẫn.
Lòng bàn tay cậu hơi rịn mồ hôi, đầu ngón tay cũng run nhẹ, nhưng vẫn cố gắng đẩy nhẫn vào ngón áp út của anh.
Cố Lẫm Xuyên bên ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng dâng trào cảm xúc. Anh muốn tận hưởng khoảnh khắc Ôn Nghiên giúp mình đeo nhẫn, thì bỗng bị cậu nắm chặt ngón tay, không cho rút lại.
“Cố Lẫm Xuyên.” Ôn Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, hàng mi khẽ rung: “Giờ em có thể… hôn anh chứ?”
Cậu l**m môi, ánh mắt chứa đầy mong chờ.
Cố Lẫm Xuyên thoáng sửng sốt, rồi nhanh chóng phản ứng: “Được.”
Ôn Nghiên liền áp môi lên, khẽ m*t nhẹ môi anh.
“Nhưng em ngoan ngoãn chút.” Cố Lẫm Xuyên giữ gáy cậu, yết hầu trượt lên xuống, giọng khàn hẳn đi: “Anh sợ không kiềm chế được.”
Ôn Nghiên đỏ mặt, cắn nhẹ môi anh rồi vòng tay ôm lấy cổ anh, ánh mắt nói lên tất cả.
Không kiềm chế được thì thôi, cứ để vậy.
Cố Lẫm Xuyên hít sâu một hơi, bế cậu thẳng vào phòng.
—
Ôn Nghiên tỉnh dậy vào buổi tối, bụng đói meo kêu lên.
Cậu đang nằm trong phòng của Cố Lẫm Xuyên, rèm khép kín, chỉ có đèn đầu giường hắt ánh sáng dịu.
“Cố Lẫm Xuyên…” Giọng cậu khàn khàn gọi.
Trong phòng tắm có tiếng động nhỏ. Ôn Nghiên vừa nghe thấy đã nằm xuống lại, khóe mắt lướt qua chiếc tủ đầu giường, thấy mấy hộp nhỏ rỗng trơn.
Mặt cậu lập tức đỏ bừng, rồi vội với tay muốn ném hết vào thùng rác.
Đúng lúc ấy, Cố Lẫm Xuyên bước ra, thấy Ôn Nghiên quấn chăn lúng túng ở góc giường thì vội đi tới: “Sao tỉnh mà không gọi anh?”
“Em gọi mà anh không nghe.” Ôn Nghiên bị anh ôm lên, lại loay hoay quấn chăn cẩn thận, vừa oán trách vừa lẩm bẩm: “Đồ của anh sao không vứt đi.”
Ánh mắt Cố Lẫm Xuyên lướt qua thùng rác, ôn tồn nói: “Quên mất. Không ngờ em dậy nhanh thế.”
“Đói quá nên tỉnh.” Ôn Nghiên xoa bụng, lí nhí: “Anh ơi, em muốn ăn canh trứng.”
“Anh đi nấu.” Cố Lẫm Xuyên vừa hỏi vừa đưa tay xoa eo cậu: “Có đau không?”
Bàn tay anh len vào chăn, xoa dịu cho cậu. Ôn Nghiên thoải mái hẳn, khẽ nhắm mắt, giọng lười biếng: “Anh tự nấu sao?”
“Ừ.” Anh chăm chú nhìn vào mắt cậu.
“Anh nấu cho em.”
Ôn Nghiên khẽ “ừm” một tiếng, trong lòng có chút ngọt ngào.
“Còn nữa.” Cố Lẫm Xuyên nhướng mày, vừa xoa gáy cậu vừa nói: “Anh đã chọn vài ngày đẹp để đính hôn.”
“Anh còn xem cả ngày nữa?” Ôn Nghiên vừa gật đầu vừa tò mò, ngước mắt nhìn anh, rồi chạm vào chiếc nhẫn trên tay.
“Nếu lúc chiều em không đồng ý đính hôn thì sao?”
“Thì coi như diễn tập.” Cố Lẫm Xuyên điềm nhiên đáp: “Lần sau anh sẽ làm đến khi em hài lòng mới thôi.”
