Sự Chiếm Hữu Đến Nghẹt Thở - Chương 60

Chương 60: Xu hướng bình thường🥀

- Dã Mã Vô Cương -

Thẩm Mộ Khanh chớp chớp mắt, đôi mắt hạnh ban đầu đang tò mò nghiên cứu, bỗng chốc biến thành ngạc nhiên.

Cô không kìm được mà lùi lại, tay nắm lấy cánh tay của Dolores: "Anh....anh muốn lấy lại số tiền đó sao?"

Cuối cùng, Thẩm Mộ Khanh mới nhớ ra người trước mắt là ai, cô nghĩ hắn có ý đồ với số tiền 1 triệu đô la Mỹ

(~26 tỷ VNĐ)

, liền cẩn thận hỏi.

Duncan thấy thế vội xua tay, lắc đầu: "Không, số đô la đó là của các người, tôi không đến mức phải lấy lại."

Thẩm Mộ Khanh vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, cảnh tượng đua xe ngày hôm đó vẫn còn rất in rõ trong đầu cô.

Những công tử nhà giàu kiểu này khiến cô chẳng có chút cảm tình nào.

"Tiểu thư, lúc đó tình huống khẩn cấp có thể đã xảy ra hiểu lầm, người lái xe không phải tôi, mà là Franklin của gia tộc Gershon. Tôi cũng không hiểu hành động của cậu ấy." Nhìn vẻ mặt của Thẩm Mộ Khanh, Duncan trong lòng cảm thấy đau đớn, hốt hoảng giải thích với cô.

Nhưng bộ dạng của hắn lại khiến người khác nghĩ khác.

Tiểu Yên vội vàng kéo tay Duncan lại, nở một nụ cười gượng gạo với Thẩm Mộ Khanh: "Chị Khanh, đây là bạn trai của em, hiện giờ em đang sống rất tốt."

Đó là tiếng Trung chỉ có hai người mới hiểu, Duncan không hiểu gì, nhưng khi Tiểu Yên nắm tay hắn, lúc nói xong câu đó, hắn bất ngờ hất tay ra.

Hắn giải thích với Thẩm Mộ Khanh: "Tiểu thư, cô ấy chỉ là bạn của tôi, chúng tôi không có quan hệ gì hết."

Câu nói này giống như một cái tát vô hình, trực tiếp vả vào mặt Tiểu Yên.

Vừa rồi, cô ta cứ như một chú hề vậy.

Thẩm Mộ Khanh đối với điều này lại chẳng hề bận tâm, chỉ liếc Duncan một cái rồi hỏi tiếp: "Tiểu Yên, em không giống em chút nào."

Trước đây cô ta còn ngây thơ, hồn nhiên, thường gọi cô là "chị Khanh", khiến ngay cả cô cũng cảm thấy không nhận ra nữa.

Khoé môi Tiểu Yên cong lên, mang theo ý cười nhạo: "Không giống sao? Chị Khanh quả là người cao cao tại thượng hay quên mà."

Dường như nhớ ra điều gì đó, Tiểu Yên như đã hiểu ra, "à" lên một tiếng, rồi sau đó nói tiếp: "Chị đang tận hưởng cuộc sống trong giới thượng lưu, nên đương nhiên không nhớ đến người như em rồi. Công việc chơi piano đó chắc cũng chỉ là để lừa em thôi đúng không?"

Tay Thẩm Mộ Khanh không nhịn được mà siết chặt lại, sợ mình không đứng vững, gắt gao nắm lấy cánh tay của Dolores, không thể nói gì.

Tiểu Yên thấy vậy, cũng biết Thẩm Mộ Khanh lúc này đang tức giận, cô ta còn không quên thêm chút dầu vào lửa.

"Chị nghĩ chị là ai chứ? Thẩm Mộ Khanh, tôi gọi chị một tiếng 'chị Khanh' vì tình bạn trong quá khứ của chúng ta. Chính chị dựa vào những thủ đoạn dơ bẩn, thông đồng với các gia tộc để hưởng thụ vinh hoa phú quý. Mặc dù như vậy vẫn chưa thỏa mãn, chị còn thông đồng với người đàn ông của tôi, chị đúng là một người chị gái tốt!"

Cô ta nói một tràng, mỗi câu mỗi chữ như dao găm đâm vào tim cô.

Một lúc sau, cô mỉm cười yếu ớt, không dùng tiếng Trung, mà là dùng tiếng Đức nói với cô ta: "Vậy dừng lại ở đây đi, về sau, chúng ta cũng không cần liên lạc gì nữa."

Nói xong, cô vỗ nhẹ tay Dolores, cùng cô ấy xoay người rời đi.

Chiếc sườn xám tôn lên thân hình quyến rũ, mặc dù chỉ là góc nghiêng, nhưng cũng đủ khiến Duncan mê mẩn không thôi.

Không hiểu gì về câu nói cuối cùng của Thẩm Mộ Khanh, khi thấy cô sắp rời đi, Duncan lập tức muốn đuổi theo: "Tiểu thư!"

Nhưng cánh tay của hắn lại bị Tiểu Yến nắm chặt, mặt hắn lộ ngay vẻ chán ghét. Khi hắn định giật tay ra, Tiểu Yến đã vòng tay quanh cổ hắn, thì thầm bên tai: "Cô ấy là chị gái của em. Bây giờ anh hãy ngoan ngoãn một chút, đừng đuổi theo. Đợi buổi đấu giá kết thúc, em sẽ giới thiệu hai người với nhau."

Duncan nghe vậy thì lập tức bình tĩnh lại, nắm chặt cánh tay cô ta, thấp giọng hỏi: Thật sao?"

Thấy Tiểu Yên gật đầu, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, khen ngợi: "Em làm tốt lắm."

Trên mặt Tiểu Yên vẫn mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại bỗng chốc trở nên lạnh lẽo như băng.

Cô ta và Thẩm Mộ Khanh rốt cuộc cũng không thể quay lại được nữa....

Rời đi được một đoạn, Thẩm Mộ Khanh lúc này mới dần dần lấy lại tinh thần. Cô nhìn vào cánh tay mình bị nắm chặt đến đỏ ửng, bỗng dưng rụt tay lại.

Cô áy náy nhìn sang Dolores bên cạnh vẫn dịu dàng cười nhạt: "Xin lỗi, Dolores, tôi không phải cố ý."

Cô vội vàng muốn làm gì đó, nhưng lại luống cuống tay chân, không biết phải làm sao.

Dolores mím môi cười, nhanh chóng nắm lấy tay Thẩm Mộ Khanh đang hoảng loạn, lắc đầu: "Không đau đâu, thể chất của ta như vậy, chỉ cần một chút va chạm là vậy, ngươi không cần để ý."

Mặc dù nói vậy, nhưng Thẩm Mộ Khanh biết Dolores đang cố gắng an ủi cô.

Cô nắm chặt tay cô ấy, mi khẽ cụp xuống, rồi mỉm cười với vẻ xin lỗi: "Vậy lần sau tôi mời cô uống trà chiều nhé?"

Dolores vui vẻ cười, rất tự nhiên đặt cánh tay của Thẩm Mộ Khanh lên tay mình: "Đương nhiên là được rồi, tôi thích khanh, muốn cùng cô kết bạn."

"Em đừng nói nữa, tiên sinh Fred đang ăn dấm rồi này." Hai cô gái đang trò chuyện thì Gladster bất ngờ chen vào một câu, khiến Dolores phải bật cười.

"Ahern, đã đến lúc anh nên yêu đương để cảm nhận vị dấm như nào rồi."

Thẩm Mộ Khanh thấy Dolores đột nhiên trêu ghẹo, cũng không nhịn được mà phụ họa theo: "Đúng vậy, anh luôn ở bên cạnh Fred, thời gian lâu như vậy khiến tôi cũng phải hoài nghi liệu anh có thích anh ấy hay không."

Vừa dứt lời, cô gái liền bị người đàn ông cực kỳ bá đạo kéo vào trong lòng ngực.

Giật mình hô lên, Thẩm Mộ Khanh đặt tay lên ngực hắn, cả người đều dựa vào trong lòng ngực hắn.

Hơi thở mát lạnh của người đàn ông xộc đến, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng đầy lôi cuốn lảng vảng bên tai cô: "Xu hướng của anh, em có muốn tự mình tìm hiểu một chút không? Cục cưng."

Từ "tự mình" hắn kéo dài âm điệu, nghe có vẻ vô cùng ái muội.

Thẩm Mộ Khanh đang định rời khỏi vòng tay của hắn, nhưng cô đã cảm nhận được sự biến hoá trên người hắn.

Trong lòng hoảng hốt, thầm mắng người đàn ông này là "cẩu nam nhân".

Nhưng lúc này, thân thể cô lại không dám cử động, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực hắn, vẻ mặt thê lương: "Không cần, không cần, em biết rõ xu hướng của anh mà."

Gần như đã gật muốn rụng cả đầu.

Gladster và Dolores đứng bên cạnh đều bật cười, âm thanh của họ càng khiến Thẩm Mộ Khanh thêm xấu hổ, buồn bực không thôi.

Cô dùng sức túm lấy vạt áo trước ngực Fred, vùi đầu vào đó, thậm chí không muốn ngẩng đầu lên.

Không còn mặt mũi nào để gặp người khác.

Fred thì lại không thấy phiền, được ôm Thẩm Mộ Khanh vào lòng, hắn cực kỳ vui sướng.

Từ xa truyền đến một tiếng "ồ" náo nhiệt, mọi người xung quanh đều bị thu hút ánh mắt.

Nhìn về phía sân khấu nằm sâu trong đại sảnh, lúc này, một người đàn ông Đức đã có tuổi đang đứng trên đó, mặc một bộ vest chỉn chu.

Khi nhận được ánh mắt của mọi người, Gregory Chebman mới vui vẻ lên tiếng: "Hoan nghênh các vị đã đến tham dự buổi đấu giá Tanya do một tay gia tộc Gregory tổ chức."