Sự Chiếm Hữu Đến Nghẹt Thở - Chương 61
Chương 61: Cảm thấy rất hứng thú🥀
- Dã Mã Vô Cương -
Lại là những lời khách sáo khiến người nghe cảm thấy lỗ tai như sắp mọc kén, dưới khán đài mọi người đều giả vờ nghiêm túc lắng nghe.
Giờ phút này, Thẩm Mộ Khanh lại một lần nữa nhận ra rõ sự phân chia cấp bậc giữa địa vị và quyền lực.
Ranh giới rất rõ ràng, không thể vượt qua dù chỉ một chút.
Ngay sau lời tuyên bố của người đàn ông trên sân khấu, Gregory Duncan, một chàng trai trẻ và điển trai, lập tức bước lên sân khấu.
"Dolores, nghe nói gia tộc em có ý định để em kết hôn với nhà Gregory, tin này có chính xác không?" Nhìn Duncan đang nói chuyện trên sân khấu, Gladster bỗng nghĩ ra điều gì, quay đầu lại với ánh mắt đầy tò mò.
Lời này vừa thốt ra, ngay cả Thẩm Mộ Khanh đang rúc trong ngực Fred cũng không khỏi ngẩng đầu lên, tò mò nhìn về phía người phụ nữ cao quý, thanh nhã.
Đối mặt với câu hỏi của Gladster, Dolores không trả lời mà chỉ mỉm cười, nụ cười ấy mang một chút châm biếm.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộ Khanh thấy được biểu cảm như vậy trên mặt cô ấy, lòng hiếu kỳ càng lúc càng lớn.
Cô kiễng chân lên, leo hẳn lên vai Fred.
Còn chưa kịp chờ Dolores giải thích, Thẩm Mộ Khanh đã cảm thấy mông mình bị một bàn tay to vỗ nhẹ. Giọng nói trầm thấp của người đàn ông tuy nhỏ nhưng đủ để cô nghe rõ: "Không được quyến rũ anh."
?
Trong giây lát, Thẩm Mộ Khanh không biết nói gì, mày đẹp nhíu lại, đôi mắt hạnh lóe lên khinh thường lườm Fred một cái.
Bàn tay nhỏ đập nhẹ vào vai hắn như muốn trừng phạt: "Không được nói bậy."
Sau đó, cô từ từ lùi ra khỏi vòng tay hắn, chuyển sang khoác lấy tay hắn.
Đôi mắt sáng quắc vẫn dán chặt trên người Dolores.
"Ba có nhắc tới." Dolores gật đầu, bỗng nhiên cơ thể uyển chuyển của cô ấy từ từ quay lại, đối diện với Gladster, ánh mắt hiện lên một tia xảo trá.
"Nhưng em đã nói với ba là em đã có người trong lòng rồi."
"Chuyện từ khi nào vậy? Quan hệ chúng ta thân thiết như vậy, tại sao anh lại không biết?"
Gladster càng cảm thấy hứng thú, liên tục đặt câu hỏi, quyết tâm phải truy ra được người trong lòng Dolores là ai.
Dolores bước đi nhẹ nhàng, cuối cùng đứng lại trước mặt Gladster, tay cầm ly champagne chạm nhẹ vào ngực anh ta: "Em đã nói với ba rằng bọn em là tâm đầu ý hợp, gia tộc Gregory xem ra đến muộn mất rồi."
Câu nói này lập tức khiến Gladster, người vốn đang khí thế hùng hổ, bỗng chốc mềm nhũn cả chân.
Khuôn mặt điển trai nhăn lại, cả người co rụt xuống, trông như thể sắp ngã quỵ xuống đất bất cứ lúc nào.
"Đại tiểu thư, đừng dọa tôi chứ, tôi là người thật thà, không chịu nổi đâu."
Giọng nói ai oán kéo dài, hệt như một cô gái nhỏ vừa bị ấm ức, còn Dolores lại trông chẳng khác gì một gã đàn ông lực lưỡng sắp sửa bắt nạt anh ta.
Lúc này, Dolores đột nhiên lùi lại một bước, đôi tay trắng nõn khẽ nâng váy lên, hơi cúi đầu với anh ta: "Đương nhiên là tôi không dám lừa gạt người cầm quyền của gia tộc Gladster rồi."
Vẻ ngoài của cô quá mức nghiêm túc, khiến người ta khó đoán, hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa bên trong.
Sắc mặt Gladster trong chốc lát đổi từ trắng sang đỏ, rồi lại xanh, đủ mọi màu sắc thoáng qua, khóe miệng giật giật, lắp bắp hỏi lại: "Do... Dolores, em, nói, nói, nói thật sao?!!!"
Người này đã bị doạ cho ngốc luôn rồi.
Nếu thật sự phải nói đây là sắc mặt gì, thì có thể so sánh với việc như ăn phải cứt, khó chệu vô cùng.
"Phụt, hahaha." Thẩm Mộ Khanh, người đã chứng kiến toàn bộ quá trình, không nhịn được mà bật cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo phát ra từ miệng cô.
Cô dựa người vào Fred, không chút kiêng dè mà cười lớn.
Trước đây cô chỉ thấy Gladster châm chọc người khác, cô chưa bao giờ thấy tên đại ma vương này thất bại. Điều thú vị nhất chính là Dolores từ đầu đến cuối đều giữ vẻ mặt vừa nghiêm túc, lại vừa hài hước.
Nhìn thấy Thẩm Mộ Khanh vừa cười vừa che miệng, Gladster thu hồi lại suy nghĩ.
Quay đầu nhìn Dolores một lần nữa, phát hiện khóe môi cô nàng cũng đang nở một nụ cười nhạt.
Gladster dần dần đứng thẳng lên, nhướn mày, hai tay khoanh trước ngực, hừ một tiếng: "Được lắm, Dolores, em dám lấy anh ra làm trò cười."
Thẩm Mộ Khanh lắc đầu, niềm vui lan tỏa từ đôi lông mày, mắt hạnh sáng long lanh. Kết hợp với chiếc sườn xám trắng tinh, cô trông như nữ thần hạ phàm từ cung trăng, đẹp đến mức không thể khinh nhờn.
Đúng lúc đó, dáng vẻ ấy lọt vào tầm mắt của Duncan đang đứng trên sân khấu. Ánh mắt của hắn ta khựng lại, lời nói đang dở dang cũng đột ngột ngừng, chỉ thấy hấp háy môi, nhìn về vị trí của 4 người kia.
Đầu óc mơ hồ, tất cả những lời đã chuẩn bị sẵn trong khoảnh khắc này tan biến như mây khói, trong đầu chỉ còn lại từng cử chỉ, nụ cười của Thẩm Mộ Khanh.
Những người bên dưới khán đài cũng nhận ra sự khác thường của hắn ta lúc này, tò mò quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của hắn.
Tiểu Yên ở dưới sân khấu cũng nhận ra Duncan đang nhìn ai, hai tay bên hông gần như sắp bóp nát, móng tay dài cắm sâu vào da thịt.
Đau đớn khiến cô ta tỉnh táo lại, đủ để áp chế ngọn lửa giận dữ trong lòng, giữ vững lý trí, không để mình bùng nổ vào lúc này.
Ánh mắt đột ngột này khiến Thẩm Mộ Khanh, người đang nắm chặt cánh tay của Fred, ngẩng đầu định nói gì đó với hắn hắn, thân thể co rúm lại một chút.
Nụ cười từ từ trở nên cứng ngắc, cô xấu hổ lắc lắc cánh tay Fred.
Dolores và Gladster cũng nhận ra sự khác thường, ánh mắt đồng loạt hướng về phía đám đông.
Tất cả vẻ lúng túng khi đùa giỡn ban nãy đều biến mất, khí chất kiêu ngạo của người cầm quyền trong đại gia tộc lộ rõ không thể nghi ngờ.
"Em vừa nãy ồn ào lắm sao?" Thẩm Mộ Khanh không nhịn được mà ngước mắt lên, thấp giọng hỏi Fred.
Người đàn ông luôn nhìn cô vui vẻ cười lớn, lúc này lại nhẹ nhàng xoa đầu cô, nở một nụ cười trấn an: "Không cần bận tâm, em muốn làm gì cũng đều được."
Dứt lời, hắn thu lại nét mặt dịu dàng, ngẩng đầu quét qua đám người bằng ánh mắt lạnh lẽo, dừng lại trên người Duncan.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong đại sảnh, môi mỏng hơi cong đầy ma mị, lộ ra một nụ cười lạnh lùng quái dị, phảng phất sự khát máu và tàn nhẫn.
"Thiếu gia Duncan, cậu dường như rất hứng thú với tôi."
Lời thì nói vậy, nhưng Fred biết thừa ánh mắt Duncan không hướng về phía mình mà dừng lại trên người Thẩm Mộ Khanh.
Lời của Fred vừa thốt ra, xung quanh lập tức "ồ" lên. Gần đây, mọi hành động của gia tộc Gregory đều không qua được mắt họ.
Việc Fred tham dự buổi đấu giá này vốn đã khiến họ hết sức kinh ngạc. Giờ lại thêm câu nói ẩn ý sâu xa kia, càng khiến mọi chuyện trở nên khó đoán.
"Duncan!"
Gregory Chebman, người luôn đứng một bên quan sát, nhận ra điều chẳng lành, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Duncan đứng ngây ra trên sân khấu, trong đầu lóe lên một tia sáng, nhưng cơ thể lại như bị ánh mắt lạnh lẽo của Fred xuyên thấu, khiến hắn ta không còn chỗ nào để trốn, đành chột dạ thu hồi ánh mắt.
Cảm giác không cam lòng trong lòng càng ngày càng rõ rệt.
Với tư cách là người thừa kế của gia tộc Gregory, hắn không hề yếu kém trong việc đối mặt với tình huống như vậy, nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, nở một nụ cười chuẩn mực.
"Đương nhiên rồi, ngài Fred là một huyền thoại trên khắp nước Đức, tôi dĩ nhiên cũng như mọi người khác, vô cùng ngưỡng mộ ngài."
