Sự Chiếm Hữu Đến Nghẹt Thở - Chương 62

Chương 62: Không cần🥀

- Dã Mã Vô Cương -

Mồ hôi lạnh đột nhiên chảy xuống từ trán, Duncan nắm chặt micro trong tay, ngay cả hô hấp cũng không biết đã trở nên chậm hơn bao nhiêu từ khi nào.

"Thiếu gia Duncan quả nhiên là người tuấn tú và lịch sự." Giọng nói bình thản và dịu dàng, nhưng không kém phần trang trọng.

Không ai ngờ rằng vào lúc này, người lên tiếng lại là Dolores – người luôn trầm lắng và dịu dàng.

Cô khẽ mỉm cười e thẹn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Yên đang đứng ở hàng đầu tiên trong đám đông: "Bạn nữ đồng hành xinh đẹp người Trung Quốc của ngài có vẻ sắc mặt không được tốt lắm, chắc hẳn đang nóng lòng muốn được chiêm ngưỡng những món đồ quý giá. Xin hãy bắt đầu sớm một chút."

Câu nói của cô quả thực thâm thuý vô cùng. Mọi người xung quanh tuy không hiểu ẩn ý, nhưng sắc mặt của Gregory Cheb, ba của Duncan, lập tức trở nên u ám.

Sau một giây suy nghĩ, ông ta bước nhanh lên sân khấu, giật lấy micro từ tay Duncan. Một cái phẩy tay rất dứt khoát: "Tiểu thư Dolores đã quá lời. Vậy xin mời mọi người tiến vào phòng đấu giá, buổi đấu giá sẽ bắt đầu ngay lập tức."

Khi đám đông ùn ùn di chuyển lên lầu, Chebman mới dám nhéo tai Duncan, lôi hắn vào một góc tối trong đại sảnh.

Còn chưa kịp mở miệng trách mắng, Tiểu Yên đã nôn nóng chạy theo, ôm chặt lấy Duncan trong dáng vẻ tơi tả. Đôi mắt long lanh ngấn nước hướng về phía Chebman, cầu xin: "Thưa ngài, xin đừng trách mắng Duncan. Anh ấy không cố ý, tất cả là do cháu. Là cháu đã nhiều lần nài nỉ anh ấy đưa cháu đến đây."

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Gregory Chebman giận đến mức như một thùng dầu sôi bị đổ thêm vào ngọn lửa đang cháy rực.

Lửa giận bùng lên, không thể nào kiểm soát được.

Chebman ôm ngực, chỉ tay vào đôi nam nữ trước mặt, tức đến nỗi không nói nên lời: "Mày... Mày... Các người... Các người!!!"

Cuối cùng, đôi mắt ông ta trợn trừng, đỏ ngầu, bàn tay to lớn đấm mạnh lên ngực để cố gắng điều hòa hơi thở.

Đã trải qua biết bao sóng gió, Chebman không ngờ đến tuổi trung niên rồi mà vẫn phải hao tâm tổn trí vì đứa con trai của mình.

Nghĩ đến việc cần giữ trật tự cho buổi đấu giá, ông ta chỉ để lại một câu nói rồi quay người rời đi: "Tốt nhất là mày nên giải quyết nhanh chóng con đàn bà này cho tao!"

Chỉ còn lại hai người chật vật nhìn nhau, không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, Duncan mới ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ, giống như một con dã thú đang nổi giận. Nhưng hắn vẫn cố kìm nén cảm xúc, nghiêng người sát lại gần Tiểu Yên: "Sau buổi đấu giá, tôi nhất định phải có được cô ấy!"

Lúc này không chỉ còn là yêu thích, mà còn là không cam lòng. Dựa vào đâu mà Fred có thể dễ dàng có được cô gái như thần nữ ấy?

Tiểu Yên nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ nuốt nước bọt. Cô ta siết chặt vòng tay ôm lấy hắn, cằm tựa lên vai hắn.

Trên mặt hiện rõ vẻ chế nhạo, ngũ quan nhăn nhúm lại, khiến cô ta thật dữ tợn và khó coi.

Ở nơi Duncan không nhìn thấy, cô ta đưa tay vỗ nhẹ lên lưng hắn, giọng dịu dàng dỗ dành: "Đương nhiên rồi, em sẽ giúp anh. Em nhất định sẽ giúp anh."

Duncan lúc này mới thực sự thả lỏng, bàn tay lớn đưa ra ôm lấy thiếu nữ Trung Quốc trước mặt: "Vẫn là em ngoan nhất."

Hai người đã đạt được thỏa thuận đầy toan tính, trong khi nhân vật chính được họ nhắc đến lúc này đang vui vẻ cười hì hì, khoác tay Dolores mà lắc qua lắc lại.

"Dolores, vừa này cô vừa ngầu vừa soái quá đi."

Ngoài Rắn Đuôi Chuông, Dolores là người thứ hai khiến cô cảm nhận được khí chất áp đảo của một nữ nhân.

Loại sức hút đặc biệt này như một cái lưới, khiến cô không thể nào thoát ra được.

Dolores chỉ cười thẹn thùng, đôi mắt nâu sáng trong veo, để mặc Thẩm Mộ Khanh kéo cánh tay mình làm nũng.

"Cô nên học hỏi cho kỹ mới đúng."

Thấy hai người đang thân mật dựa vào nhau, Gladster bất ngờ tiến tới. Anh ta khẽ mấp máy môi, nhắc nhở Thẩm Mộ Khanh vài câu, sau đó làm mặt quỷ với Dolores.

"Học hỏi? Tôi cần học hỏi điều gì sao?" Thẩm Mộ Khanh đương nhiên biết lời nói vừa rồi của Gladster là dành cho mình, cô bối rối khó hiểu.

Trông cô giống như một đứa trẻ không hiểu gì về thế sự, môi hơi mím lại như thể vô tình.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Mộ Khanh, Gladster khẽ nhướn mày một cách nghiêm túc, đôi mắt xanh của anh ta dường như có thể thấu hiểu mọi điều, như thể đã ngộ ra mọi thứ.

"Dolores không chỉ đơn giản là muốn chuyển đề tài thôi đâu."

Anh ta khoanh tay trước ngực, một tay lại chạm vào cằm: "Theo hiểu biết của tôi về gia tộc Nicholas, người đề xuất liên hôn trước hẳn là gia tộc Gregory. Việc đột nhiên kéo thêm người khác vào, lại còn bị Dolores nhìn thấy rồi nhắc đến, chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao? Đây chính là cú đánh đầu tiên."

"Mà nhân lần hợp tác này, rõ ràng là sân khấu mà gia tộc Gregory đặc biệt dàn dựng, nhằm giúp Duncan xuất hiện trước các gia tộc khác. Thế nhưng hắn ta lại đột nhiên mang theo một gương mặt phương Đông đến tham dự. Với dấu hiệu rõ ràng như thế, làm sao có thể không ai chú ý? Những người ở đây chắc chắn sẽ coi đó là tín hiệu cho rằng nhà Gregory không còn muốn thực hiện liên hôn nữa. Các gia tộc có con gái ở độ tuổi thích hợp đương nhiên cũng sẽ không còn chọn nhà Gregory làm đối tượng liên hôn nữa."

Gladster giơ 2 ngón tay lên hướng về phía Thẩm Mộ Khanh, môi mong nhếch lên: "Đây là cú đánh thứ hai."

Thẩm Mộ Khanh lúc này ngỡ ngàng, ngơ ngác đến bật ngửa. cô không ngờ chỉ một câu nói ngắn ngủi lại ẩn chứa nhiều toan tính đến vậy.

Gladster tiếp tục nói: "Dolores cố tình nhắc đến quốc tịch của cô gái kia. Cú đánh thứ ba này, chính là vì cô."

Nụ cười trên mặt anh ta có chút chói mắt.

Thẩm Mộ Khanh hơi hé môi đỏ, mơ mơ màng màng duỗi tay chỉ vào mình: "Tôi... Tôi???"

Chuyện này có liên quan gì đến cô?

Nhìn nụ cười như có như không trên mặt Gladster, Thẩm Mộ Khanh ngẩn người một lúc lâu, rồi đột nhiên ngước mắt lên hỏi: "Chẳng lẽ vì chúng tôi đều là người Trung Quốc?"

"Đúng vậy." Gladster búng tay, gật đầu tán thưởng: "Bạn đồng hành của ngài Fred tối nay là một người phụ nữ có khuôn mặt phương Đông, điều này ai cũng biết. Mà thằng nhãi ranh Duncan kia đột nhiên nhắc đến việc ngưỡng mộ ngài Fred, bạn nữ của mình cũng giống Fred, là một gương mặt phương Đông. Cô nói xem, mọi người sẽ nghĩ thế nào?"

Thẩm Mộ Khanh dường như được khai thông, bàn tay trắng mịn nhỏ nhắn của cô khẽ chỉ về phía trước: "Có phải mọi người sẽ nghĩ rằng anh ta đang bắt chước Fred không?"

Không đợi Gladster trả lời, Dolores đã lên tiếng trước: "Đương nhiên còn vì Khanh xinh đẹp, khí chất vượt trội, nên không chỉ là bắt chước, mà cho dù có bắt chước cũng chỉ là hàng giả, không xứng để lên sân khấu."

Tại buổi đấu giá này, từ "hàng giả" thật sự là đầy châm biếm.

Cũng khó trách Gregory Chebman khi ấy lại nổi giận đến vậy.

Thẩm Mộ Khanh bị lời khen bất ngờ làm cho có chút bối rối, chỉ biết đỏ mặt nắm lấy tay Dolores, không biết nên trả lời thế nào.

"Cho nên, tiểu thư còn rất nhiều điều cần phải học hỏi."

"Cô ấy không cần phải học gì cả."

Đợi Gladster nói xong, nét mặt Fred nghiêm nghị, kéo Thẩm Mộ Khanh từ bên cạnh Dolores về phía mình, ôm chặt cô vào lòng.

Nhìn vẻ mặt không vui của tà thần, Gladster không dám gây rắc rối nữa, vội vàng gật đầu tán đồng: "Không sai, có ngài Fred che chở, tiểu thư chỉ cần sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ là được."