Sự Chiếm Hữu Đến Nghẹt Thở - Chương 63

Chương 63: Vật phẩm cuối cùng🥀

- Dã Mã Vô Cương -

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn thấy băng hình thành giữa đôi mày của Fred, hai người kia biết bầu không khí có gì đó không ổn nên bước nhanh hơn, đi về phía phòng đấu giá.

Fred cảm thấy có cái gì đó đang chạm vào eo mình, cúi xuống nhìn thì thấy ngón trỏ của Thẩm Mộ Khanh đang chọc chọc vào eo mình.

Cảm nhận được ánh mắt của Fred, Thẩm Mộ Khanh tự nhiên ngẩng đầu lên. Đôi mắt hạnh long lanh của cô lập tức đối diện với ánh mắt xanh lục của hắn.

"Anh Gladster nói đúng mà, sao anh lại gắt lên như vậy?"

Nói thì như thế, nhưng trong lòng Thẩm Mộ Khanh vẫn ngọt ngào vô cùng. Cô cảm nhận được rõ sự trân trọng và yêu thương của Fred.

Lông mi giống như cánh bướm chậm rãi vỗ nhẹ, từng chút ngọt ngào ấy chính là từ những thay đổi nhỏ bé trong dòng chảy, tạo thành một cơn cuồng phong mạnh mẽ, tàn phá toàn bộ trái tim hắn.

Hắn đột nhiên nhận ra bản thân đã hoàn toàn tin vào hiệu ứng cánh bướm(*), bất giác thở dài.

(*)Hiệu ứng cánh bướm (Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều như một phép ẩn dụ trong văn hóa đương đại, đặc biệt là các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.

Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng hơi chu ra vì ngượng ngùng của cô, đánh cắp nụ hôn một cách công khai.

"Thủ đoạn giữa các gia tộc phức tạp lắm. Em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên anh, tin tưởng anh là đủ."

Thẩm Mộ Khanh hờn dỗi "hừ" nhẹ một tiếng, đôi má ửng hồng như trái đào chín, thân thể lại vô thức tựa sát vào Fred hơn nữa: "Em siêu cấp, siêu cấp đáng để tin cậy!"

Nghe được giọng nói mềm mại của cô, tròng mắt của Fred giãn ra, nét cứng ngắc trên mặt cũng dịu đi nhiều. Hắn không kìm được cúi đầu, hôn lên mái tóc mềm mại của cô.

Giọng điệu lưu luyến kéo dài, như gió tháng 3, như mưa tháng 6, xâm chiếm một cách không kiêng nể: "Vất vả cho Khanh Khanh rồi."

Chỉ có những lúc hắn đ*ng t*nh, mới gọi cô là "Khanh Khanh." Điều này khiến đầu cô hiện ra hình ảnh hai người từng quấn quýt không rời, lúc đó hắn cúi sát bên tai cô, gọi "Khanh Khanh.".

Lúc này, đột nhiên gọi như vậy khiến Thẩm Mộ Khanh suýt chút nữa đứng không vững.

Cả người cô mềm nhũn không xương, gần như dồn hết trọng lượng lên người Fred.

Trên gương mặt trắng nõn của cô bỗng nhiên xuất hiện hai mảng ửng hồng, đôi mắt quyến rũ ẩn hiện sự e thẹn, nhưng đôi môi lại không kiềm chế được mà hơi nhếch lên.

Cô hơi nghiêng đầu, ngước mắt lên, chỉ liếc nhìn thoáng qua góc nghiêng của Fred rồi lại cúi đầu xuống, tựa như đóa hoa mùa xuân lay động trong gió, khiến lòng người không khỏi xao xuyến.

Hai người cứ thế dính lấy nhau, rồi tiến vào phòng đấu giá.

Mặc dù gia tộc Gregory không ưa gì Fred, nhưng cũng không dám sắp xếp cho hắn một chỗ ngồi hẻo lánh.

Sau khi biết tin Fred đến, Gregory Cheb lập tức bố trí thêm hai chỗ ngồi ở phía trước bên phải phòng đấu giá.

Ảnh minh hoạ chỗ ngồi.

Vừa hay ngồi bên cạnh Gladster và Dolores.

Dưới ánh mắt của mọi người, Fred và Thẩm Mộ Khanh được dẫn tới chỗ ngồi. Không khí có phần ngột ngạt cũng được xoa dịu đi ít nhiều.

Với tư cách là chủ nhà, gia tộc Gregory ngồi ở hàng đầu tiên ở vị trí trung tâm, vị trí này khá hợp lý khiến người khác khó mà bắt bẻ.

Lúc này, toàn bộ ánh đèn trong hội trường đều bật sáng, khiến đại sảnh sáng rực, trông vô cùng nguy nga tráng lệ.

Không khí náo nhiệt trong phòng đấu giá ban nãy nhanh chóng lặng xuống, những tấm rèm trên sân khấu từ từ được kéo ra từng lớp từng lớp.

Khi tiếng bước chân thanh thoát vang lên, một cô gái ngoại quốc mặc lễ phục màu đỏ, dáng người uyển chuyển bước lên sân khấu, thật sự rất quyến rũ.

Cô từ từ dừng lại trước cái đài ở góc trên bên trái, trước tiên đặt một tay lên ngực, nhẹ cúi đầu chào các nhân vật quý tộc đang ngồi, đôi môi đỏ hé mở, giọng nói bằng tiếng Đức hơi cứng ngắc nhưng qua miệng cô lại trở nên trong trẻo và quyến rũ lạ thường: "Chào mừng các quý ông và quý bà đã đến với buổi đấu giá hôm nay. Tôi là Daisy, đấu giá viên trưởng của phiên đấu giá Tanya."

Tên tuổi của Daisy được coi là nổi tiếng trong toàn bộ giới đấu giá ở Đức, ngay khi cô vừa dứt lời, dưới sân khấu đã bắt đầu xôn xao bàn tán.

Có vẻ rất thích thú khi được người khác bàn tán, môi đỏ của Daisy cong lên, nở một nụ cười tự nhiên và duyên dáng: "Tôi cũng không nhiều chuyện nữa, mời các vị thưởng thức món đồ đầu tiên."

Daisy vừa dứt lời, người phục vụ mang theo khay được phủ vải nhung đỏ, cẩn thận bước lên sân khấu và đặt nó ở giữa cái bục.

Daisy bước lên, rời khỏi đài, tiến tới chính giữa sân khấu. Vừa nói, cánh tay trắng nõn của cô nắm lấy một góc tấm vải nhung đỏ rồi vén nó lên.

"Đây là đôi khuyên tai được chế tác bởi bậc thầy người Ý, Morton, với viên kim cương màu xanh lam hình lê nặng 2.85 carat."

Tấm vải nhung được kéo xuống, một đôi khuyên tai kim cương màu xanh lam lấp lánh rực rỡ xuất hiện trước mắt mọi người.

"Chắc hẳn các vị đều biết, bậc thầy Morton đã không còn chế tác trang sức nữa và đôi hoa tai này chính là món trang sức cuối cùng mà ông ấy ủy thác cho chúng tôi đem ra đấu giá, đủ để thấy sự quý giá của nó."

Đưa tấm vải nhung cho người phục vụ, Daisy quay lại với cái đài kia, cầm lấy chiếc búa nhỏ bằng bạc, nhẹ gõ một cái lên bục gỗ: "Giá khởi điểm là 1 triệu đô la Mỹ

(~26 tỷ VNĐ)

, mỗi lần tăng giá không dưới 100 nghìn đô la Mỹ

(~2.6 tỷ VNĐ)

. Buổi đấu giá bắt đầu."

"1 triệu 100 nghìn đô la Mỹ!"

(~28 tỷ VNĐ)

"1 triệu 200 nghìn đô la Mỹ!"

(~31 tỷ VNĐ)

"1 triệu 300 nghìn đô la Mỹ!"

(~34 tỷ VNĐ)

.........

Ngay từ lúc món đồ này được mang ra, phía dưới khán đài, không ít danh môn thục nữ đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Khi phiên đấu giá bắt đầu, những bảng số không ngừng được giơ lên.

"Em thích không?"

Thẩm Mộ Khanh đang xem một cách say mê, thì bàn tay bị nắm chặt bởi một bàn tay lớn, giọng nói lạnh lùng, điềm tĩnh của Fred vang lên bên tai.

Vấn đề không phải là tiền bạc mà chỉ đơn thuần là chuyện thích hay không.

Nhưng Thẩm Mộ Khanh lại không mấy hứng thú với đôi khuyên tai này. Nhìn thêm một lần nữa, cô khẽ lắc đầu: "Đẹp thì đẹp, nhưng màu sắc quá chói, phối với sườn xám chỉ sợ giọng khách át giọng chủ(*)."

(*)Nghĩa là người ngoài chiếm ưu thế, lấn át người chủ.

Thẩm Mộ Thanh rất có thiên phú cùng với thành tựu trong việc phối đồ thiết kế, chỉ cần một cái liếc mắt, cô đã có thể liên kết trang sức với bộ sườn xám của mình.

Fred gật đầu, thân hình cường tráng của hắn tiến sát về phía cô chút nữa: "Lúc ở sảnh chính, em có ưng món đồ nào không?"

Thẩm Mộ Khanh khi ấy chỉ lo đi tìm Tiểu Yên, hầu như không chú ý kỹ đến các bộ sưu tập. Bị Fred bất ngờ hỏi vậy, cô chỉ thè lưỡi tinh nghịch: "Nhìn thêm một lúc nữa đi, mới là món đầu tiên thôi mà."

Nhìn thấy những thiên kim tranh tới tranh lui, Thẩm Mộ Khanh cũng thấy hơi ngứa ngáy trong lòng. Thời gian trôi qua rất nhanh, đôi khuyên tai kim cương màu xanh lam đầu tiên đã được một đại tiểu thư thế gia mua với giá 2 triệu đô la Mỹ.

(~52 tỷ VNĐ)

Buổi đấu giá vẫn đang diễn ra, trong lúc đó đã đấu giá thành công như một bình hoa sứ xanh trắng thời nhà Thanh, một chiếc vòng cổ ngọc trai từng được Nữ hoàng Anh tiền nhiệm sưu tầm, một chiếc vòng bằng ngọc và một bức họa của hoạ sĩ Daniel F. Gerhartz.

Khi món đồ cổ Trung Quốc xuất hiện liền khơi dậy hứng thú của Thẩm Mộ Khanh. Trước sự truy vấn không ngừng của Fred, cô vẫn bình tĩnh lắc đầu.

Cô không có nhiều cảm xúc với những món đồ trang trí này, trong lòng chỉ âm thầm mong chờ chiếc vòng cổ mà Fred và Dolores đã nhắc đến.

Cuối cùng, sau khi từng món đồ lần lượt được đưa khỏi sân khấu, Daisy một lần nữa bước ra trung tâm.

"Các vị, món tiếp theo chính là vật phẩm cuối cùng của đêm nay. Để tôi tự tay mang nó ra."