Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao? - Chương 111
Chương 111:
- Vạn Hạ -
Thao Thiết thấy Cơ Vô Song dựng kết giới quanh Chu Nhan khiến mình hoàn toàn cảm nhận không được sự tồn tại của hắn, liền kinh ngạc trừng to sáu con mắt thú:
“Ngươi đã làm gì? Vì sao ta không cảm ứng được hắn nữa?”
Cơ Vô Song đáp:
“Ta dùng linh lực bảo vệ Chu Nhan.”
“Linh lực…” Thao Thiết kinh ngạc: “Ngươi đã thành công khiến Mông Hồng chi khí hóa thành cốt sao? Nhưng đây là loại linh lực gì, sao đặc biệt như vậy? Hình như ta chưa từng thấy qua…”
“Là Hư Vô.”
“Hư Vô…” Hai tai của Thao Thiết đều cụp xuống như tai máy bay, khiếp sợ lẩm bẩm:
“Thật sự là Hư Vô!? … Ngươi còn có thể sống sót, quả thực là… kỳ tích… Nhưng vì sao đoàn khí Mông Hồng lại công kích ngươi? Nó ở bên cạnh ta bao năm nay, vẫn luôn yên lặng an ổn.”
Đây cũng là nghi hoặc lớn nhất trong lòng Thao Thiết.
Nếu đoàn Hư Vô kia từng tấn công nó như đối với Cơ Vô Song, cho dù là thượng cổ hung thú cũng chỉ có thể hóa thành một vũng máu mà thôi.
Đương nhiên, trên thực tế, Mông Hồng chi khí công kích Thiên Diễn Đồ, chứ không phải nàng.
Nàng chỉ là phàm nhân nhỏ bé, nào có sức hút đó.
Nhưng điều này Cơ Vô Song tuyệt đối không thể nói với Thao Thiết, chỉ nghiêm trang đáp:
“Có lẽ… vì nó ghen tị ta quá dễ thương?”
Thao Thiết: “……”
Tin ngươi mới là quái lạ!
Nó bất mãn lật sáu con mắt trắng dã, rồi quét cái đuôi, đem năm tiểu hài tử đang ngoan ngoãn như gà con ném hết vào lòng Cơ Vô Song.
“Đây là con của ngươi, tự mình trông đi.”
Đường đường hung thú Thao Thiết, lại phải thay nàng trông con mấy ngày, đúng là nực cười.
Cơ Vô Song: “……”
Rõ ràng Kim Đồng Tử là con của ngươi thì có!
Nhưng Kim Đồng Tử quá yếu, nó là dị thú Bì Hưu (Tỳ Hưu) đồng sinh, không phải con ruột của Thao Thiết.
Khi Thao Thiết vượt qua Thiên Đạo rời đi, chắc chắn không thể mang nó theo.
Thế nên Thao Thiết quyết định giao Kim Đồng Tử cho Cơ Vô Song chăm sóc.
Thao Thiết khẽ rung thân, biến thành một nam tử dáng người khổng lồ, dung mạo bình thường:
“Ngươi không phải định đi hội đấu giá sao? Còn không đi.”
Lúc này Cơ Vô Song mới sực nhớ ra, vội vàng thu dọn mọi thứ, cùng Thao Thiết rời khỏi khách đ**m.
Đa tạ thiên phú thần thông của Thao Thiết, nên bên ngoài không một ai phát hiện chuyện kinh thiên động địa vừa xảy ra.
Có vài kẻ nhạy cảm định điều tra, song nhìn tới nhìn lui cũng chẳng phát hiện gì, đành bỏ qua.
Hồng Nham Thành – tòa kiến trúc tráng lệ nhất chính là Đấu giá trường Hồng Nham Các.
Trong tay Cơ Vô Song có lệnh bài chân truyền đệ tử Vân Lam Tông, vốn đủ tư cách trực tiếp tiến vào hội trường.
Nhưng lần này lại bị người chặn lại.
Đối phương nhìn nàng từ trên xuống dưới, chau mày nói:
“Xin lỗi tiểu hữu, hôm nay khách dự đấu giá quá đông, muốn vào cần phải… kiểm chứng tài lực.”
Là có kẻ cố ý sai khiến.
Người đó bảo rằng mình có hiềm khích với Vân Lam Tông, không muốn để đệ tử của họ vào, phải tìm cách làm khó, khiến bọn họ chùn bước.
Tuy nhiên, Hồng Nham Các dù sao cũng không muốn xé rách mặt hoàn toàn với Vân Lam Tông – tông môn đứng đầu Đông Châu – nên mới nghĩ ra chiêu “độc” này, nói cần phải kiểm chứng tài lực.
Cơ Vô Song gật đầu, dứt khoát hỏi:
“Cần bao nhiêu linh thạch?”
“Mười vạn cực phẩm linh thạch.”
Cái gọi là “mười vạn cực phẩm” này hoàn toàn là vô lý, chỉ để dọa nàng bỏ đi.
Bởi ngay cả nội môn đệ tử nhiều khi có vài khối cực phẩm đã xem như giàu có, huống chi mười vạn!
Có khi một tông môn cỡ trung cũng khó mà gom nổi.
Cơ Vô Song nghe vậy liền hiểu, bọn họ đang xem mình là kẻ ngốc để bỡn cợt.
Nàng không hề hoảng, ngược lại còn nâng giọng, thái độ thong dong nhưng đủ để người xung quanh nghe thấy:
“Muốn mười vạn cực phẩm linh thạch mới được vào sao? Năm nay nghiêm như vậy à?”
Người kia sắc mặt thoáng mất tự nhiên, vẫn cố chấp đáp:
“Đúng vậy, xin lỗi. Nếu ngươi không có đủ mười vạn cực phẩm linh thạch, cho dù là đệ tử Vân Lam Tông cũng không thể nhập trường.”
Cơ Vô Song gật gù, nở nụ cười:
“Không sao, mười vạn cực phẩm linh thạch thôi mà – ta có.”
Nói đoạn, nàng thản nhiên lôi ra linh thạch, từng đống, từng đống…
Toàn bộ đều là cực phẩm linh thạch sáng chói đến lóa mắt!
Người canh lối vào trợn tròn mắt, đám tu sĩ chực chờ xem trò cười cũng choáng váng.
Mười vạn cực phẩm linh thạch!
Nói lấy ra liền lấy ra!?
Cơ Vô Song dịu dàng nhắc:
“Mười vạn cực phẩm linh thạch ở đây, ngươi đếm đi.”
Người kia bối rối, mồ hôi rịn trán, lắp bắp:
“Không, không cần đếm nữa… mời vào…”
Thông thường, kẻ khác sẽ nhân cơ hội rút lui cho xong.
Nhưng Cơ Vô Song hôm nay vốn muốn gây rắc rối, liền tươi cười nói:
“Sao có thể vào ngay được? Chính ngươi đã nói, phải đủ mười vạn cực phẩm linh thạch. Nếu thiếu một khối thì không phải mười vạn, mà nhiều hơn cũng không được. Vậy nên… từng khối một, phải đếm cho rõ.”
Người kia: “???”
Mười vạn cực phẩm linh thạch – muốn đếm từng khối một thì đến năm nào tháng nào!?
Rõ ràng con nhóc này đang cố tình làm khó.
“Không, không cần…” Hắn lau mồ hôi, cười gượng: “Chúng ta tin vào uy tín của đệ tử Vân Lam Tông…”
“Không được.” Cơ Vô Song lạnh nhạt ấn chặt tay hắn lại:
“Mười vạn cực phẩm linh thạch – ngươi nhất định phải đếm.”