Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao? - Chương 112

Chương 112:

- Vạn Hạ -

Người đàn ông kia căn bản không thể động đậy, chỉ có thể gào lên khàn cả giọng. Đội hộ vệ của Hồng Nham Các ở xa nghe thấy liền vội vàng chạy đến, nhưng ngay sau đó, từng người từng người bị một sức mạnh thần bí đập ngã xuống đất.

“Ầm!”

Sau tiếng nổ vang trời, tất cả hộ vệ đồng loạt quỳ rạp xuống.

Mà thiếu nữ tuyệt sắc, thanh lệ đứng cao nhìn xuống, lại một lần nữa thúc giục:

“Đếm đi.”

Nàng vẫn mỉm cười, nụ cười thanh nhã, đẹp đẽ, một dáng vẻ chẳng biết đến khổ đau nhân thế, nhưng lại khiến đám người Hồng Nham Các mồ hôi lạnh túa ra đầy lưng.

Dùng sức mạnh cưỡng ép đập ngã bọn họ vốn dĩ chẳng có gì đáng sợ, đáng sợ ở chỗ… kẻ sau lưng nàng chỉ đập ngã hộ vệ, còn những người khác thì không hề hấn gì.

Đó phải cần đến mức độ khống chế lực khủng khiếp đến đâu?!

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Một giọng nói phẫn nộ truyền tới, “Trương Thanh, ngươi dám tự ý làm chủ, làm khó quý khách của Hồng Nham Các ta?!”

Nghe vậy, người đàn ông kia chết sững.

Tự ý làm chủ?

Quý khách?

Không phải phó các chủ nói phải ngăn người Vân Lam Tông vào sao?

Người đàn ông tên Trương Thanh vừa định mở miệng giải thích thì người mới đến đã ra tay trước, một chưởng đập thẳng xuống đầu hắn. Trương Thanh không kịp kêu thảm, đôi mắt trợn tròn, tại chỗ hộc máu mà chết.

Người mới đến hừ lạnh một tiếng, lập tức cung kính hướng về phía sau lưng Cơ Vô Song — con Thao Thiết kia — thi lễ:

“Tại hạ là phó các chủ của Hồng Nham Các, Nhiếp Viễn. Không biết tôn giá giá lâm, thất lễ nghênh tiếp, lại còn để tên Trương Thanh nghịch tử kia quấy nhiễu hứng thú của tôn giá, mong tôn giá tha thứ.”

Hồng Nham Các là thế lực “giàu có” bậc nhất Đông Châu, nền tảng dĩ nhiên cực kỳ hùng hậu, sớm đã bố trí đại trận quanh hội trường.

Ngay khi Cơ Vô Song và mọi người vừa đến, hình ảnh lập tức truyền về nội bộ Hồng Nham Các.

Nội bộ chỉ cần nhìn thấy lệnh bài của Cơ Vô Song, lập tức suy đoán ra thân phận của nàng — đệ tử thân truyền của Liễm Tinh, Cơ Vô Song.

Thứ nhất: Cơ Vô Song hoàn toàn không có tu vi, rất dễ nhận ra.

Thứ hai: Họ vốn đã nắm trong tay thông tin về những đệ tử thân truyền khác của Vân Lam Tông: dung mạo, tư liệu, xuất thân, bối cảnh trưởng thành… đều lưu trong hồ sơ của Hồng Nham Các. Ngoại trừ Cơ Vô Song như từ trong kẽ đá chui ra, còn lại bọn họ đều nắm rõ. Đây chính là sự kh*ng b* của mạng lưới tình báo Hồng Nham Các.

Thứ ba: sự đáng sợ của Thao Thiết…

Để nâng tầm buổi đấu giá, lần này đội hộ vệ còn có cả đại tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ, vậy mà vẫn bị Thao Thiết vỗ cho quỳ rạp.

Thử hỏi khắp thiên hạ, ngoài tu sĩ Đại Thừa, còn ai có thể làm được điều đó?!

Cho nên, người đàn ông có vẻ ngoài bình thường kia, chắc chắn chính là lão tổ Đại Thừa của Vân Lam Tông — Thạch Lỗi!

Thạch Lỗi cố ý hóa trang đến tham gia buổi đấu giá, rõ ràng là để hộ tống Cơ Vô Song.

Trước đây, bọn họ thu thập được tin tức rằng toàn bộ Vân Lam Tông coi Cơ Vô Song như con ngươi trong mắt mà bảo vệ. Ban đầu còn không tin, dù sao nàng cũng là một phế vật không có thiên phú tu luyện, Vân Lam Tông chiều chuộng nàng để làm gì? Chẳng phải rảnh rỗi quá sao?

Nhưng bây giờ…

Ngay cả tu sĩ Đại Thừa cũng phải cải trang để hộ vệ nàng, Vân Lam Tông đâu chỉ là sủng ái, căn bản chính là coi nàng như tiểu tổ tông rồi!

Nếu hỏi tâm trạng Nhiếp Viễn lúc này thế nào, thì chính là hối hận, cực kỳ hối hận…

Sớm biết Cơ Vô Song là bảo bối vàng ngọc của Vân Lam Tông, thì năm xưa khi nàng bị Giang Đồ “bắt cóc”, hắn đã chẳng dám bàng quan mặc kệ.

Nếu khi ấy đưa nàng về Hồng Nham Các, cho ăn ngon mặc đẹp, tâng bốc nịnh hót, chẳng phải tốt hơn sao?!

Hiện tại Nhiếp Viễn chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện, hy vọng Cơ Vô Song chẳng hay biết gì.

Trong lòng xoay chuyển trăm ngàn ý nghĩ, nhưng trên mặt ông ta chỉ trong nháy mắt đã nở nụ cười tươi rói, để lộ tám chiếc răng trắng, hiền hòa đến cực điểm:

“Ây da, thì ra ngươi chính là tiểu Vô Song, đệ tử thân truyền của Chưởng môn Liễm! Ha ha ha, nói ra thì ta với Chưởng môn Liễm cũng là cố nhân. Nếu tiểu Vô Song chịu gọi ta một tiếng Nhiếp thúc thúc cũng chẳng sao. Lẽ ra đại hỷ sự như việc Chưởng môn Liễm thu đồ đệ, ta nên đến chúc mừng, nhưng thời gian trước quả thực không thể thoát thân. Tiểu Vô Song ngàn vạn lần đừng trách Nhiếp thúc thúc nhé.”

Cơ Vô Song ngẩn người, trên mặt toàn dấu chấm hỏi.

Tốt ghê nha!

Tưởng bản thân đã đủ dày mặt rồi, ai dè da mặt của Nhiếp Viễn còn dày hơn nhiều.

Một màn “biến thù thành bạn” này thật sự khiến Cơ Vô Song buồn nôn đến nghẹn lời.

Nàng cũng chẳng thể nói rằng Chưởng môn nhà mình với ông ta “chẳng quen thân” được, bởi như thế chẳng khác nào phủ định quan hệ giữa Vân Lam Tông và Hồng Nham Các, sẽ bất lợi cho tông môn.

Hơn nữa, Trương Thanh cũng đã bị Nhiếp Viễn ra tay giết ngay tại chỗ, chết thành một oan hồn. Nếu giờ nàng còn ép người quá đáng, vậy thì lại thành ra mình nhỏ nhen.

Cơ Vô Song nhìn khuôn mặt giả dối cười gượng của lão hồ ly kia, cũng ráng nặn ra nụ cười, nói:

“Chào phó các chủ Nhiếp, từ lâu đã nghe Chưởng môn khen ngợi ngài là người mưu trí, thủ đoạn cao minh, có tấm lòng rộng lớn, có thể chống đỡ cả tòa nhà đang nghiêng đổ. Nay gặp mặt mới biết quả nhiên là như vậy. Vãn bối nhất định sau này phải học hỏi thật tốt từ phó các chủ.”

Nhiếp Viễn: “…”

Mưu trí gì, chống đỡ tòa nhà đang nghiêng gì chứ…

Đây không phải đang châm chọc ông ta gió chiều nào che chiều ấy sao?

Con nhóc chết tiệt này!

Nếu không phải có lão Thạch Lỗi đứng ngay đó, thì để xem nàng có còn cười nổi không!

Nhiếp Viễn lấy từ trong ngực ra một chiếc nhẫn Càn Khôn, đưa cho Cơ Vô Song:

“Hahaha, nào nào, đây là quà gặp mặt Nhiếp thúc thúc tặng ngươi, mau nhận đi.”

Cơ Vô Song làm vẻ ngây thơ:

“Quà gặp mặt thì không cần đâu ạ. Chưởng môn phái ta ra ngoài lần này là để khổ tu. Nếu để Chưởng môn biết ta giữa đường còn nhận quà, chắc chắn sẽ tức giận đấy.”

Những người xung quanh: “???”

Ngươi mở miệng ra là mười vạn cực phẩm linh thạch…

Mà lại nói là đang khổ tu?

Ngươi lừa ai vậy?

Nếu ngươi gọi thế là “khổ tu”, thì bọn họ chẳng hóa ra toàn bộ đều là “ăn mày” sao?!

Nhiếp Viễn chẳng hề tỏ ra ngượng ngùng, thu nhẫn lại, cười ha hả, đích thân hộ tống Cơ Vô Song cùng Thao Thiết đi vào. Ông ta sắp xếp cho cả hai trực tiếp ngồi ở nhã gian tầng ba, còn dặn dò thị nữ trong phòng phải hầu hạ thật chu đáo, rồi mới rời đi.

Cơ Vô Song đảo mắt nhìn quanh nhã gian, chỗ nào cũng xa hoa, lộ rõ sự tôn quý. Trên khán đài còn bày chiếc bàn dài làm từ vạn niên Dưỡng Thần Mộc, trên bàn linh trà, linh quả, linh thiện, linh tửu… đủ đầy, thậm chí còn có thực đơn linh thiện để khách vừa ăn vừa xem đấu giá.

Chẳng trách Hồng Nham Các có thể làm ăn càng ngày càng lớn — quả thật là chu toàn đến từng chi tiết.

Thị nữ cẩn thận giải thích cho Cơ Vô Song quy tắc của buổi đấu giá: cách giơ thẻ, cách ra giá, cách thanh toán… Bất luận kết quả thế nào, Hồng Nham Các đều sẽ thu hoa hồng 5% từ cả bên mua lẫn bên bán.

Sau khi hỏi rõ quy tắc, Cơ Vô Song bỗng hỏi:

“Mấy món linh thiện, linh trà, linh quả ở đây… có tính tiền không?”

Thị nữ dịu dàng đáp:

“Tự nhiên là không tính phí.”

“Ồ, vậy mang hết tất cả trong thực đơn ra cho ta mười phần.”

“À?”

Thị nữ ngớ ra. Dù sao những người có tư cách bước chân vào nhã gian tầng ba, ai mà chẳng phải quý nhân của đại thế lực? Có ai lại so đo tính toán thế này chứ?

Đằng này còn một phát gọi mười phần?

Sao không bảo đem luôn cả hậu trù của Hồng Nham Các lên cho rồi?!

Nhưng nghĩ đến việc phó các chủ vừa rồi đã dặn đi dặn lại, nhất định phải hầu hạ tốt hai vị khách này, thị nữ vội vàng cúi đầu đáp:

“Vâng, chỉ là số lượng nhiều nên cần chút thời gian, xin ngài chờ một lát.”

“Được, làm phiền rồi.”

“Không, không phiền ạ.”

Thị nữ rối rắm lui xuống. Đến khi bưng đồ ăn trở lại, liền phát hiện trong nhã gian xuất hiện thêm mấy con tiểu linh thú, chắc là linh sủng của vị khách quý, trông cũng khá đáng yêu.

Nhưng khi thấy Cơ Vô Song và đám tiểu linh thú ăn như cuồng phong quét sạch toàn bộ linh thiện, bọn thị nữ đều trợn tròn mắt, cằm suýt rơi xuống đất.

Cơ Vô Song vừa gắp thức ăn cho mấy con nhỏ, vừa cười híp mắt:

“Tiền bối, xin cứ ăn thoải mái, việc đấu giá còn chưa biết, nhưng mấy món linh thiện này đều miễn phí cả đấy, hì hì~ ăn nhiều vào nha. Các tỷ tỷ xinh đẹp! Phiền các tỷ đem thêm mười phần nữa nhé! À không, ba mươi phần!”

He he he, muốn làm Nhiếp Viễn khó chịu?

Nàng có Thao Thiết đây, không ăn cho hắn phá sản thì coi như nàng thua : )

Đám thị nữ: “…………”