Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao? - Chương 125
Chương 125:
- Vạn Hạ -
Đậu Xuân Thu gần như là vừa khóc vừa gào mà quay về Đan Hà Phong, tìm được Cơ Vô Song thì thấy nàng đang ngủ say sưa.
Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh mềm mại của Cơ Vô Song, Đậu Xuân Thu thật sự buồn bực không thôi!
Một mầm non tốt như thế cơ mà!
Hu hu hu, lại đột nhiên biến thành tiểu sư thúc tổ của mình rồi sao?!
Con đường đan đạo vô cùng sáng lạn mà hắn hằng ao ước, thế là tiêu tan hết!
Thật tức chết mà!
Cơ Vô Song mơ mơ màng màng cảm giác có gì đó không ổn, giật mình tỉnh dậy, liền phát hiện Đậu Xuân Thu như cây nấm nhỏ sau cơn mưa, co ro ngồi trong góc, đôi mắt xanh lét nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia oán thán đến cực điểm.
Cơ Vô Song: “…”
Khóe miệng nàng giật giật, đứng dậy hỏi:
“Đạo nhân, ngài có việc gì sao?”
Đậu Xuân Thu nhếch miệng cười gượng:
“Còn gọi ta là đạo nhân… ta đã biết rõ thân phận của ngươi rồi.”
Cơ Vô Song khó hiểu:
“Thân phận?”
Đậu Xuân Thu:
“Ngươi còn giả ngốc gì nữa, ngươi chính là tiểu sư thúc tổ đấy!”
Cơ Vô Song lập tức hiểu ra, mỉm cười nói:
“Đúng là ta là đệ tử của sư phụ, nhưng điều đó không có nghĩa ta có thể lấy tư cách bề trên mà tự xưng. Đạo nhân là luyện đan sư cấp bảy, là niềm kiêu hãnh của toàn bộ Vân Lam Tông. Ta chỉ là một kẻ vừa mới học luyện đan, dĩ nhiên phải tôn kính đạo nhân, cho nên gọi ngài là đạo nhân là lẽ đương nhiên.”
Đậu Xuân Thu vốn trong lòng còn đầy vướng mắc, vừa nghe nàng nói vậy, trong nháy mắt thông suốt cả rồi.
Khó trách Trần Huyền Cơ và những người khác lại thích tiểu nha đầu này đến vậy. Dù đã biết thân phận của nàng, họ vẫn đối xử với nàng như hậu bối mà yêu thương, cưng chiều.
Tấm lòng rộng rãi này, hắn cũng thích.
Đậu Xuân Thu ngồi phịch xuống ngay bên cạnh Cơ Vô Song, một tay chống cằm nói:
“Ta nghĩ thông suốt rồi.”
“Thông suốt cái gì?”
“Ngươi là tiểu sư thúc tổ, vậy thì ta không thể làm ra cái chuyện bại hoại tông môn như ‘khi sư diệt tổ’ được. Cho nên, duyên phận sư đồ của chúng ta coi như thôi đi. Nhưng ngươi là bề trên, chỉ điểm chúng ta luyện đan thì đương nhiên là chuyện nên làm rồi! Sau này ngươi phải cố gắng nâng cao thuật luyện đan, rồi dẫn dắt chúng ta cùng tiến bộ đấy!”
Cơ Vô Song: “???”
Khoan đã!
Nàng mới chỉ vừa bắt đầu học luyện đan thôi, lấy tư cách gì cơ chứ?!
Đậu Xuân Thu nheo mắt, chậm rãi nói:
“Ngươi là tiểu sư thúc tổ, chẳng lẽ còn có thể kém hơn vãn bối như ta sao?”
Cơ Vô Song: “…”
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc và cố chấp của Đậu Xuân Thu, Cơ Vô Song chỉ có thể gật đầu.
“Ta sẽ cố gắng.”
“Rất tốt!”
Đây chính là câu mà Đậu Xuân Thu chờ đợi. Vừa được “chính miệng” đồng ý, hắn lập tức lôi Cơ Vô Song từ trên giường dậy, lôi tuột nàng vào luyện đan phòng.
Đối phương đã là tiểu sư thúc tổ, Đậu Xuân Thu tất nhiên sẽ không nương tay, nghiêm khắc đến cực điểm.
Nhưng khổ nỗi, thực hành của Cơ Vô Song so với lý thuyết thì đúng là cách biệt một trời một vực!
Nguyên nhân chủ yếu là… Cơ Vô Song sở hữu linh lực vô hệ.
Mà việc chiết tách, tinh luyện linh dược cần dùng linh lực mộc hệ, còn việc khống chế địa hỏa trong luyện đan phòng lại cần linh lực hỏa hệ.
Linh lực vô hệ không thể trực tiếp biến thành mộc hệ hay hỏa hệ, vì vậy cảm ứng của nàng đối với biến hóa của linh thảo luôn “chậm một nhịp” so với người khác, hơn nữa cũng chẳng cách nào khống chế được địa hỏa trong lò luyện.
Cơ Vô Song dùng thần thức để tinh luyện thì vẫn có thể làm được, chỉ là chậm hơn một chút. Nhưng một khi đã châm lửa…
Chỉ trong một buổi sáng, nàng đã luyện hơn mười lò đan, kết quả hoặc là nổ tung, hoặc cháy thành than, hoặc trực tiếp hóa khí tiêu tán.
Đậu Xuân Thu nhìn mà ngây người.
Không ít lần Cơ Vô Song hơi mạnh tay một chút, luyện đan phòng lập tức biến thành… nhà hỏa táng.
Ngọn lửa kia!
Ầm ầm nổ vang!
May mà Đậu Xuân Thu kịp thời bảo hộ cả mình lẫn Cơ Vô Song, nhờ thế địa hỏa mới không gây tổn hại gì cho hai người, bằng không thì tóc tai chỉ sợ đã cháy sạch trụi lủi.
Đậu Xuân Thu không tin cái số này, lại ép Cơ Vô Song kiên trì suốt bảy, tám ngày liền.
Bảy, tám ngày đó!
Đã phí tổn bao nhiêu linh thảo linh dược cơ chứ!
Cho dù là kẻ tư chất kém đến đâu, thì giờ cũng phải luyện thành một hai lò đan dược cấp một rồi chứ?
Thế mà Cơ Vô Song cứ khăng khăng né hết mọi phương pháp đúng đắn, một viên cũng chẳng luyện thành.
Đậu Xuân Thu: “……”
Hảo gia hỏa!
Hắn chỉ biết thốt lên hai chữ “hảo gia hỏa”!
Ánh mắt hắn nhìn Cơ Vô Song đầy phức tạp, rồi trong lòng lại trào dâng vô vàn may mắn.
May mà Cơ Vô Song là tiểu sư thúc tổ của hắn…
Nếu nàng thực sự là đồ đệ của hắn, thì cả đời danh tiếng e rằng sẽ mất sạch, thân bại danh liệt!
Còn bây giờ thì sao?
Hừ hừ… tiểu sư thúc tổ luyện đan trượt, thì có liên quan gì đến một vãn bối như hắn?
Hắn chỉ là vãn bối thôi mà!
Lẽ nào hắn còn có thể chỉ trỏ, phê bình trưởng bối được chắc?!
Càng nghĩ càng thấy đúng, Đậu Xuân Thu vỗ vai Cơ Vô Song, ngữ trọng tâm trường (thực chất là đẩy trách nhiệm) nói:
“Tiểu sư thúc tổ à… chuyện này ấy mà, con người vốn có cái quen thuộc và không quen thuộc, có cái sở trường và không sở trường. Nghe nói tiểu sư thúc tổ ngài có thiên phú về chế phù, chi bằng… chúng ta sang Hồng Phù Phong đi?”
Cơ Vô Song: “???”
Tốt lắm, lão già mày rậm mắt to!
Lúc định thu nàng làm đồ đệ thì nói lời ngọt ngào đến thế, một bộ dạng cái gì cũng sẽ cho nàng.
Kết quả vừa nghe nàng là trưởng bối, lập tức lật mặt!
Thật quá đáng!
Cơ Vô Song càng nghĩ càng tức, nuốt không trôi cục nghẹn này.
Nàng nghiến răng nghiến lợi:
“Ngươi yên tâm! Ta nhất định có thể luyện thành đan cấp một!”
Đậu Xuân Thu gật đầu lia lịa:
“Ừ, vãn bối tin ngài. Cố lên nhé, tiểu sư thúc tổ! Lò đan và luyện đan phòng ta đều để lại cho ngài, sẽ không có ai tới quấy rầy đâu, ngài cứ cố gắng nhé!”
Nói xong, hắn phủi mông một cái, chạy biến mất tăm.
Cơ Vô Song: “……”
Nàng vốn là người có một sự bướng bỉnh khó hiểu — càng bị người ta nói là không làm được, nàng càng phải làm cho bằng được!
Chỉ là luyện một viên đan cấp một thôi mà?!
Nàng tuyệt đối sẽ không chịu thua!
Thế là, Cơ Vô Song liền dọn hẳn vào luyện đan phòng. Nhưng trời chẳng chiều lòng người, dù nàng suýt nữa đã đốt cháy cả luyện đan phòng, khiến đệ tử toàn Đan Hà Phong ai nấy đều run như cầy sấy, thì rốt cuộc vẫn không thành công…
Cơ Vô Song nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vấn đề nằm ở “lửa”.
Nếu không phải vì “địa hỏa hỏa chủng” trong luyện đan phòng không chịu nghe lời, thì nàng nhất định đã thành công rồi.
Nếu địa hỏa không được… vậy thì đi tìm loại lửa khác.
Mà hơn địa hỏa, tất nhiên chính là thiên hỏa, dị hỏa!
Đúng vậy!
Đi tìm hỏa chủng thôi!!!