Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao? - Chương 126

Chương 126:

- Vạn Hạ -

Vạn Luyện Phong.

Dung Dung đang cùng Mỹ Mỹ “anh anh em em”, bị cảnh tượng Cơ Vô Song khí thế hùng hổ xông tới dọa cho giật mình.

Dù sao lúc đầu nó từng nói không thích “mẫu hổ”, vậy mà sau lại cùng người ta tình chàng ý thiếp, không biết Cơ Vô Song có cười nhạo nó không.

Nhưng Cơ Vô Song chỉ chăm chú nhìn Dung Dung và Mỹ Mỹ, hỏi ra một câu khiến cả hai đều ngơ ngác:

“Làm sao ta mới có thể tìm được hỏa chủng? Không cần phải quá lợi hại đâu, giống giống của các ngươi là được rồi.”

Dung Dung vốn là Địa Hỏa Thú, mang trong người hỏa chủng địa hỏa, tất nhiên huyết thống phi phàm.

Mỹ Mỹ là Hoàng Kim Liệt Diễm Hổ, hỏa diễm trên thân tuy là thú hỏa, nhưng phẩm cấp cũng rất cao.

Cả hai bọn chúng đều mang hỏa diễm bẩm sinh, nên hiển nhiên chẳng biết phải đi đâu tìm hỏa chủng.

Cơ Vô Song đành lui một bước, hỏi tiếp:

“Vậy nếu có hỏa chủng ở gần, các ngươi có cảm ứng được không?”

Hai đại thú đồng loạt gật đầu.

Ánh mắt Cơ Vô Song lập tức sáng lên, trong lòng đang tính toán cách lén mang cả hai ra ngoài cùng mình tìm hỏa chủng, thì một giọng nói hớn hở vang lên:

“Ngươi muốn tìm hỏa chủng sao? Ta biết đấy!”

Cơ Vô Song quay đầu lại, thấy một con mèo vàng óng ánh?

“Ngươi là…”

“Là ta mà!”

Con mèo vàng rung mình một cái, biến thành hình thái sư tử khổng lồ trưởng thành—thì ra chính là Kim Diễm Hùng Sư, Kim Thủ Nguyệt!

Cơ Vô Song: “…”

Trời đất ơi, hóa ra nàng quên mất con sư tử này luôn rồi…

Để che giấu sự ngượng ngập, Cơ Vô Song nghiêm mặt nói:

“Ài, ta tìm ngươi khắp nơi đấy. Sao ngươi lại biến thành mèo vàng trốn ở đây?”

“Ồ, chẳng phải ngươi không quay về sao? Một mình ta buồn quá, mà hình người thì không tiện đi lung tung, nên ta mới hóa thành mèo nhỏ đến tìm Mỹ Mỹ. Sau đó ta phát hiện hình mèo con ở Vạn Luyện Phong này rất được hoan nghênh. Ngươi xem…”

Kim Thủ Nguyệt bệch mông ngồi phịch xuống, hai móng vuốt to bắt đầu lôi đồ từ trong ra—nào là đùi gà nướng, nào là que trêu mèo… toàn là đồ mà các đệ tử Vạn Luyện Phong tặng nó.

Cơ Vô Song nhìn chằm chằm cái bụng tròn vo của đại sư tử, nghi ngờ hỏi:

“Ngươi… mập ra rồi hả?”

Thân hình Kim Thủ Nguyệt khựng lại, vội vàng hít mạnh một hơi giấu bụng đi:

“Đừng nói bậy, ta đây là khí thế hùng tráng! Với lại ta cũng đâu có ăn không của bọn họ, ta còn giúp bọn họ luyện tập khống hỏa nữa cơ.”

Cơ Vô Song: “…”

Thôi được, ngươi nói hùng tráng thì là hùng tráng. Chỉ sợ sau này khi phi thăng, người trong Liêm Nguyệt Các không nhận ra ngươi nữa thôi.

Để che giấu chuyện mình mập ra, Kim Thủ Nguyệt lại biến về dáng mèo vàng nhỏ, nói:

“Ngươi muốn tìm hỏa chủng à?”

“Ừm. Ta đang học luyện đan, nhưng linh khí của ta khá đặc biệt, không điều khiển được hỏa của người khác.”

Mèo vàng nhỏ vòng quanh Cơ Vô Song mấy vòng, mở to mắt kinh ngạc:

“Linh khí của ngươi… là hệ gì thế? Cảm giác thật… đặc biệt.”

Thực ra trong bụng nó muốn nói là “có hơi phế vật”, nhưng nghĩ cảnh mình còn đang nhờ người ta che chở, liền vội nuốt lại, đổi chữ.

Cơ Vô Song bóp một cái vào bụng tròn của mèo vàng, thản nhiên nói:

“Là một loại hệ đặc biệt thôi.”

Kim Thủ Nguyệt: “???”

Ngươi… bóp chỗ nào vậy hả?

Nó dùng móng vuốt gạt tay Cơ Vô Song ra, đôi mắt đầy thương hại nhìn nàng, rồi bỗng quyết định dứt khoát:

“Ta cùng A Nguyệt trước đây từng dạo khắp nơi, có lần đến tận cực bắc, Hư Vọng Cốc. Khi đó có một thứ đã tập kích ta, A Nguyệt phải liều một phen mới kéo được ta thoát ra. Chính lần ấy A Nguyệt bị thương, về sau càng ngày càng nặng… Nếu đoán không sai, thứ tấn công ta khi đó chính là một hỏa chủng, nó muốn nuốt chửng hỏa chủng trong người ta.”

Ánh mắt Cơ Vô Song lóe sáng:

“Ngươi cũng có hỏa chủng?”

“Có chứ.”

Kim Diễm Hùng Sư gọi là Kim Diễm Hùng Sư, tất nhiên bởi vì trong truyền thừa của nó có ngọn lửa vàng tuyệt mỹ.

Nó triệu hoán hỏa chủng ra, tức thì Dung Dung và Mỹ Mỹ cả hai đều vểnh tai, cảnh giác lùi ra xa ngọn lửa vàng nhảy nhót kia.

Kim Thủ Nguyệt tự tin ngẩng đầu:

“Thế nào? Hỏa chủng của ta có phải cực đẹp không?”

Cơ Vô Song cảm nhận rõ, ngọn Kim Diễm này phẩm cấp còn cao hơn cả địa hỏa của Dung Dung.

Thật sự không thể coi thường.

“Thế ngọn hỏa chủng trong Hư Vọng Cốc kia rốt cuộc là gì?”

“Không rõ.” Mèo nhỏ mặt mày trầm trọng, “Ngọn Kim Diễm của tộc ta đứng hạng 139 trong Thiên Địa Dị Hỏa Bảng. Mà đã có thể nuốt Kim Diễm, tất nhiên nó nằm trên thứ hạng ấy. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý.”

Thiên hạ dị hỏa muôn vàn!

Kim Diễm mà còn đứng 139, đã là cực kỳ kinh khủng. Không hề quá lời, ngay cả đời trước của Cơ Vô Song cũng chưa từng gặp nhiều ngọn hỏa chủng vượt qua Kim Diễm.

Mà thứ muốn nuốt Kim Thủ Nguyệt… chắc chắn chẳng phải loại dễ chơi.

Nhưng Cơ Vô Song cần “bản nguyên chi lực” để kiến tạo tuần hoàn linh khí cho Chúc Nhan dưỡng thương, cũng cần hỏa chủng để luyện đan.

Dù thế nào, ngọn hỏa chủng kia nàng nhất định phải có!

“Cảm ơn ngươi, Thủ Nguyệt. Hư Vọng Cốc ta tự đi được rồi.”

Kim Thủ Nguyệt sững sờ:

“Ngươi không cần ta đi cùng?”

“Không cần. Ngươi mà đi, e sẽ bị nó nhắm tới. Ở tông môn chờ ta là được.”

Kim Thủ Nguyệt lắc đầu như trống bỏi:

“Không được, ta vẫn phải đi cùng ngươi. Nhỡ ngươi xảy ra chuyện, sau này ta biết lấy gì ăn nói với A Nguyệt?”

Bề ngoài thì là A Nguyệt nhờ Cơ Vô Song chăm sóc mình, nhưng thực chất chẳng phải là để mình bảo vệ nàng hay sao?