Vạn Nhân Mê Tình Yêu Trong Phó Bản - Chương 8

Chương 8: Biển sâu – Nhân ngư

- Tẩy Y Phấn -

Đồng tử Tạ Cẩn Ca chợt mở to vì động tác của nhân ngư. Thân thể hắn tạm thời không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân ngư dùng bàn tay ướt át to lớn v**t v* nơi cằm nhẵn bóng của mình.

Cảm giác từ đôi chân cũng truyền đến, báo cho hắn biết: con nhân ngư đực này đang trong trạng thái cảm xúc ngày càng dâng cao.

Đuôi cá của nhân ngư phủ đầy những mảng vảy chỉnh tề, sáng bóng và cứng rắn nhưng vẫn trơn mượt. Qua lớp vải mỏng, những chiếc vảy áp sát da thịt, không ngừng nhắc nhở Tạ Cẩn Ca rằng giờ phút này hắn đang bị giống loài đến từ biển sâu hoàn toàn áp chế.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng, nhìn thẳng về phía nhân ngư. Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ nhân ngư đã sớm bị hắn một đao một nhát mà lăng trì đến chết.

Trái ngược với sự lạnh lẽo trong mắt Tạ Cẩn Ca, đồng tử nhân ngư lại ánh lên sự tò mò xen lẫn một tia trêu đùa mơ hồ. Hắn khống chế lực đạo trên tay, dùng bàn tay có màng khẽ vuốt qua cổ Tạ Cẩn Ca, rồi lại dùng móng tay nhọn lướt nhẹ lên xương quai xanh tinh xảo.

Nhân ngư giống như đang chơi đùa với một món đồ cực kỳ thú vị. Cảm giác tinh tế, bóng loáng và đầy đàn hồi trong lòng bàn tay khiến hắn vô cùng hài lòng, vì thế càng không nỡ buông ra. Đôi mắt sâu thẳm của hắn nheo lại, ánh lên sự vui sướng đầy nguy hiểm.

Tuy nhân ngư đã cố ý hạ nhẹ lực đạo, nhưng so với giống loài biển sâu, làn da con người vẫn quá mong manh. Trên màng tay của hắn còn có những hoa văn cực nhỏ, khi cọ xát lên da Tạ Cẩn Ca, vẫn để lại từng vệt đỏ nổi bật trên nền da trắng như tuyết.

Cảm giác này đối với Tạ Cẩn Ca mà nói thật sự chẳng dễ chịu gì.

Một luồng bức bối khó tả từ sâu trong nội tâm dâng lên, khiến hắn khẽ nhíu mày. Vùng xương quai xanh vừa đau nhói vừa ngứa ngáy, cảm giác khó chịu ấy khiến hắn không thể nào bỏ qua.

Thế nhưng, động tác của nhân ngư chẳng hề dừng lại vì mấy vết đỏ kia. Trái lại, trong mắt hắn hiện lên tham lam và chiếm hữu. Nhìn dấu vết mình lưu lại trên da người kia, nhân ngư như thể phát hiện ra một điều mới mẻ đầy mỹ diệu. Hầu kết hắn khẽ trượt lên xuống, rồi bắt đầu chậm rãi cúi xuống, định tiếp tục thăm dò sâu hơn.

“Dừng lại!”

Bất kể nhân ngư có hiểu hay không, Tạ Cẩn Ca vẫn lạnh giọng quát.

Điều bất ngờ là ngay sau đó, nhân ngư thật sự dừng lại.

Đôi mắt Tạ Cẩn Ca lóe sáng. Hắn không biết nhân ngư dừng lại vì nghe hiểu ý nghĩa lời hắn, hay chỉ dựa vào biểu cảm để đoán được điều hắn muốn.

Trong khi Tạ Cẩn Ca còn mải suy tính, nhân ngư lại khẽ cười trầm thấp.

Tiếng cười lần này rõ ràng hơn bất kỳ lúc nào trước đó. Bởi hắn đang đè trên người Tạ Cẩn Ca, nên tiếng cười trầm thấp như từng đợt chấn động nơi lồng ngực, truyền sang thân thể Tạ Cẩn Ca, khiến hắn cảm nhận rõ ràng từng nhịp phập phồng.

Nhân ngư nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Cẩn Ca mấy giây, rồi ghé sát bên tai hắn. Đôi môi gợi cảm khẽ hé mở, chậm rãi và khó nhọc phát ra hai chữ:

“Cẩn Ca.”

Âm điệu không chuẩn, ngữ khí lơ lớ, tựa như một đứa trẻ mới học nói.

Nhưng khác với sự trong trẻo ngây ngô của trẻ nhỏ, giọng nói của nhân ngư lại cực kỳ trầm thấp, khàn khàn đầy từ tính. Âm sắc dày và nặng, giống như tiếng cello vang vọng trong đại sảnh hòa nhạc Nga.

Tạ Cẩn Ca giật mình mở to mắt. Hắn không nghe nhầm.

Nhân ngư thật sự mở miệng nói – hơn nữa lại gọi đúng tên hắn.

“Cẩn Ca.”

Nhân ngư lặp lại lần nữa, lần này rõ ràng hơn hẳn.

Vì sao nhân ngư lại biết tên hắn, còn có thể gọi ra?

Có lẽ, lúc biển cả nuốt lấy con thuyền, nhân ngư đã nghe thấy đội trưởng đặc cảnh và đồng đội gọi tên hắn.

Giờ phút này, tâm tình Tạ Cẩn Ca trở nên phức tạp.

Từ khi gặp nhân ngư đến nay, mọi việc xảy ra đều như một giấc mơ kỳ lạ. Nhưng hắn vốn là người vô thần, luôn tin rằng mọi chuyện đều có nguyên do.

Suốt đời, hắn hiếm khi dao động cảm xúc. Nhưng trước nhân ngư này, hắn đã trải qua nôn nóng, kinh ngạc và bất an.

Trước đây, hắn vẫn nghiên cứu sinh vật biển, từng gần như chắc chắn rằng nhân loại đã nắm rõ quy luật của đại dương. Nhưng sự xuất hiện của nhân ngư đã phá vỡ toàn bộ những lý luận ấy.

Thế giới này, quả thật tồn tại nhân ngư.

Hơn nữa, loài sinh vật đến từ biển sâu này không chỉ có thể hít thở như con người trên cạn, mà còn sở hữu khả năng học tập cực kỳ mạnh mẽ – có thể nhanh chóng bắt chước ngôn ngữ loài người.

Tạ Cẩn Ca không biết, trên người nhân ngư này còn che giấu bao nhiêu khả năng. Hiện tại, hắn chưa rõ mình đang ở đâu, đồng đội cũng hoàn toàn mất tích. Có lẽ, hắn có thể lợi dụng nhân ngư này để tìm kiếm thông tin.

Trong lúc suy nghĩ, hắn vừa định mở miệng thì nhân ngư bất ngờ rời khỏi người hắn, rồi thả mình nhảy thẳng xuống biển.

Hành động đột ngột đó khiến Tạ Cẩn Ca thoáng sững lại. Nhưng cuối cùng, hắn không quá bận tâm.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hắn chờ thân thể dần khôi phục sức lực, đồng thời quan sát xung quanh.

Đây là một hòn đảo hoang vắng không người. Một phía hướng ra biển rộng, phía kia là rừng rậm xanh um.

Nước biển ấm áp do ánh nắng chiếu xuống vỗ nhè nhẹ lên đôi chân hắn. Làn gió biển mang vị mặn thổi tới, không khí thoang thoảng hương vị thuần khiết của đại dương.

Nếu không phải đang trong tình thế bị động, có lẽ hắn thật sự có thể ung dung mà thưởng thức cảnh sắc nguyên sơ này.

Điều duy nhất Tạ Cẩn Ca có thể xác định: chính nhân ngư đã đưa hắn lên đảo sau khi hắn hôn mê. Nhưng hắn hoàn toàn không biết, từ lúc mất đi ý thức đến khi tỉnh lại, đã trải qua bao lâu.

Chỉ biết là bụng hắn bắt đầu đói khát – may thay, chưa đến mức dữ dội. Điều này chứng tỏ thời gian hôn mê không vượt quá hai ngày.

Khi tứ chi không còn tê dại, Tạ Cẩn Ca ngồi dậy, vận động thân thể một chút, rồi dùng tay xoa hai bên đùi. Hắn tạm bỏ qua cơn đau âm ỉ sau lưng, đứng dậy nhìn ra biển cả mênh mông.

Mặt biển dưới ánh nắng lóe lên từng đợt gợn sóng lấp lánh, mang vẻ đẹp lãng mạn và đa tình.

Ánh mắt hắn dừng lại vài giây nơi nhân ngư vừa biến mất, rồi bình tĩnh thu về, đưa tay kiểm tra túi áo.

Đáng mừng là ống nghiệm máu nhân ngư vẫn còn nguyên vẹn, không chút tổn hại. Điều bất ngờ hơn là con dao găm từng đâm trúng nhân ngư cũng nằm trên người hắn.

Siết chặt dao găm trong tay, hắn quay về phía rừng rậm. Việc cần làm nhất là tìm đồng đội – Lục Thần Xước và những người khác.

Về phần nhân ngư kia, Tạ Cẩn Ca không có ý định lãng phí thời gian chú ý đến một sinh vật biển sâu vừa hung hiểm vừa thông minh như vậy, ít nhất là trong hoàn cảnh hiện tại.

Thu lại tâm thần, hắn thẳng hướng rừng rậm mà đi. Với kinh nghiệm sinh tồn ngoài hoang dã, trong tay lại có dao găm – vừa có thể tấn công, vừa phòng thủ – đối với hắn mà nói đã đủ để ứng phó.

Nhưng chưa kịp đi được mười mét, mặt biển vốn yên tĩnh bỗng nổi lên một cơn sóng lớn.

Nhân ngư – kẻ vừa biến mất – lại một lần nữa xuất hiện.

Mái tóc xanh lam ướt sũng chảy dài, nửa thân trên cường tráng vươn khỏi mặt nước. Dưới ánh nắng, làn da đàn hồi phủ ánh sáng mê người.

Khoảnh khắc ấy, hắn giống như một vị thần bước ra từ thần thoại Hy Lạp.

Anh tuấn. Hoàn mỹ.

Nhưng nếu Apollo là biểu tượng ánh sáng, thì nhân ngư này lại mang theo nguy hiểm đến từ vực sâu biển cả.

Trên tay hắn còn cầm một con cá ngừ vây xanh. Nhưng khi phát hiện ý định của Tạ Cẩn Ca, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

Ngay sau đó, nhân ngư ném cá xuống biển, rồi lao tới với tốc độ sấm sét, tay quấn chặt lấy cổ chân Tạ Cẩn Ca.

Động tác bất ngờ khiến hắn mất trọng tâm, ngã xuống bờ cát.

Một ít hạt cát lọt vào miệng khiến hắn càng thêm bực bội. Cả đời hiếm khi nào hắn lại chật vật đến thế.

Vừa phun cát ra, chưa kịp đứng dậy, lưng hắn đã bị thân thể nhân ngư đè chặt.

Quần áo vốn đã ướt thẫm dưới nắng, nay lại càng ướt nhẹp vì dòng nước chảy từ cơ thể nhân ngư.

Nhân ngư dường như đã cố tình giảm nhẹ sức nặng, nhưng Tạ Cẩn Ca vẫn bị ghì chặt đến mức không thể xoay người.

Thân thể cường tráng dán sát sau lưng hắn, rõ ràng truyền đến từng nhịp hô hấp cùng cơ bụng săn chắc của nhân ngư.

Cá bình thường rời nước không thể hô hấp, nhưng với nhân ngư này thì hiển nhiên không tồn tại vấn đề đó.

Giờ khắc này, hắn dùng hai tay trói chặt Tạ Cẩn Ca, rồi đặt cằm lên vai đối phương.

“Cẩn Ca.”

Giọng trầm thấp từ cổ họng nhân ngư vang lên, từng chữ chậm rãi phát ra. So với hai lần trước, lần này giọng nói đã bớt lạ lẫm.

Nếu như hai lần đầu gọi tên hắn còn mang vẻ tò mò và hứng thú, thì lúc này trong âm sắc lại nhiều thêm sự hung hãn, bá đạo và cảnh cáo.

Rõ ràng, ý định rời đi của Tạ Cẩn Ca đã khiến nhân ngư này tức giận.