Vạn Nhân Mê Tình Yêu Trong Phó Bản - Chương 9

Chương 9: Biển sâu – Nhân ngư

- Tẩy Y Phấn -

“Cẩn Ca… Cẩn Ca… Cẩn Ca…”

Nhân ngư vùi đầu vào sau gáy Tạ Cẩn Ca, liên tục gọi tên hắn bên tai. Mỗi lần phát âm, hắn đều cố gắng chuẩn xác hơn so với lần trước. Đến cuối cùng, ngay cả khoảng ngắt nghỉ giữa các âm tiết cũng đã không còn nữa.

Giờ đây, nhân ngư đã có thể thuần thục gọi tên Tạ Cẩn Ca.

“Cẩn Ca…”

Thanh âm của nhân ngư trầm thấp, mang theo chất giọng trời sinh vừa lười biếng vừa từ tính. Khi hắn gọi tên như thế, trong giọng nói vừa ẩn chứa cảnh cáo, vừa có h*m m**n chiếm hữu, lại xen lẫn chút ngây thơ và yêu thích thuần khiết.

Rõ ràng chỉ là cái tên đơn giản, thế nhưng qua miệng nhân ngư, nó lại mang một ý vị sâu xa hơn nhiều.

Đối với nhân ngư, toàn thân Tạ Cẩn Ca tràn ngập sức hút. Hắn dường như coi Tạ Cẩn Ca là vật sở hữu của mình, và thể hiện rõ rệt h*m m**n khống chế.

Môi Tạ Cẩn Ca mím chặt thành một đường lạnh lẽo, toàn thân hắn tỏa ra khí thế băng giá.

Tình cảnh bị áp chế thế này khiến Tạ Cẩn Ca hiếm khi cảm thấy phẫn nộ đến vậy.

Là con người, hắn từng rèn luyện nhiều kỹ năng cận chiến và tự vệ, đủ để đối mặt với hầu hết nguy hiểm mà không bị động.

Nhưng lúc này, kẻ đang đè ép hắn không phải con người, mà là một nhân ngư đực đến từ biển sâu – sinh vật có thân thể vượt xa nam nhân trưởng thành khỏe mạnh, có thể vật lộn với những loài săn mồi khổng lồ nơi đại dương, thậm chí dễ dàng xé nát một con mực khổng lồ dài hàng chục mét.

Sức mạnh cắn xé của nó còn kinh khủng đến mức khó tưởng tượng.

Khoảng cách thực lực khổng lồ ấy khiến Tạ Cẩn Ca lần đầu tiên trong đời cảm thấy nôn nóng.

Quan trọng hơn, hắn có thể nghe ra trong giọng nhân ngư khi gọi tên mình chứa đựng cảm xúc rõ rệt, nhưng lại không thể phân tích được chuỗi hành vi của nhân ngư bắt nguồn từ nguyên nhân gì.

Dù không muốn thừa nhận, Tạ Cẩn Ca vẫn biết rõ – trong mắt nhân ngư, sức mạnh của hắn nhỏ bé chẳng đáng kể.

“Ngươi xuống khỏi người ta trước.”

Tạ Cẩn Ca kìm nén lửa giận, thử lên tiếng.

Nhưng nhân ngư chẳng những không lùi lại, mà dường như hoặc là không hiểu, hoặc là hiểu nhưng cố tình phớt lờ.

Hắn khẽ cử động, đôi môi dày áp sát cổ Tạ Cẩn Ca. Đầu mũi hít sâu, tham lam ngửi mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ làn da kia, ánh mắt càng thêm tham lam và chiếm đoạt.

Đối với nhân loại, nhân ngư là sinh vật huyền bí chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Nhưng với nhân ngư, chẳng phải con người cũng là giống loài mới mẻ, đáng để tò mò sao?

Con người quan sát nhân ngư. Nhân ngư… thì quan sát Tạ Cẩn Ca.

Lúc này, nhân ngư dùng gương mặt lạnh lẽo ẩm ướt khẽ cọ lên má trắng mịn của hắn, hơi thở nóng hổi phả ra quấn lấy làn da mẫn cảm.

Thân thể Tạ Cẩn Ca đột ngột căng cứng.

Nhân ngư dường như nhận ra điều đó, khóe môi nhếch lên thành nụ cười trầm thấp, rồi càng thân mật hơn, dùng đôi môi gợi cảm lướt nhẹ qua vành tai tinh xảo của hắn.

Mùi hương đặc trưng của biển sâu từ nhân ngư tràn vào hơi thở của Tạ Cẩn Ca, mạnh mẽ và bí ẩn, khiến hắn khó lòng gạt bỏ.

Hành vi của nhân ngư khi áp chế hắn chẳng khác nào loài chim săn mồi đang thăm dò con mồi trước khi vồ lấy – ngửi hương vị đầy mê hoặc trên thân thể, nhưng đồng thời cũng giống như nghi thức thân mật khi tìm kiếm bạn đời.

Nhận thức này khiến Tạ Cẩn Ca rùng mình, khó chịu dâng trào. Nơi cổ bị nhân ngư chạm vào khẽ run rẩy, phản ứng sinh lý ngoài ý muốn càng khiến hắn khó chịu.

Quá kỳ lạ, quá khó hiểu.

Ý nghĩ rằng nhân ngư có thể đang “theo đuổi bạn đời” khiến Tạ Cẩn Ca bật cười lạnh trong lòng. Thế nhưng, càng nghĩ, đầu óc hắn lại vô thức trượt theo hướng ấy.

Tạ Cẩn Ca siết chặt gương mặt lạnh lùng, định lén rút chủy thủ cắm bên hông. Nhưng bàn tay hắn chưa kịp chạm tới chuôi dao, thì nhân ngư đã nhanh chóng ngăn cản.

Bàn tay có màng của hắn áp chặt lấy tay Tạ Cẩn Ca. Trong thoáng chốc, cảm giác ướt lạnh nguy hiểm từ lòng bàn tay rộng lớn truyền vào, khiến hắn cảm nhận rõ rệt mối đe dọa chết chóc.

Nhân ngư hoàn toàn khống chế bàn tay hắn, bao trọn mu bàn tay mịn màng trắng trẻo, không chừa lấy một khe hở.

Trong lòng Tạ Cẩn Ca dấy lên nghi hoặc: giữa bao nhiêu người, vì sao nhân ngư lại chỉ chú ý đến hắn?

Có lẽ vì phát súng gây mê kia do chính hắn bắn. Có lẽ vì trên con thuyền, qua lớp thủy tinh, hắn là người duy nhất giao ánh mắt trực diện với nhân ngư. Có lẽ còn vì những nguyên nhân bí ẩn khác mà hắn không biết.

Dù thế nào, lúc này hắn không thể phân tích nhiều.

Trong tình cảnh bị động này, bất kỳ suy nghĩ nào cũng không có lợi.

Hắn ép mình bình tĩnh, đầu óc vận hành nhanh chóng tìm đường thoát.

Ngay lúc đó, chiếc đuôi cá khổng lồ của nhân ngư khẽ vẫy, phần vây xinh đẹp lướt dần vào g*** h** ch*n hắn, rồi từng chút một men theo mắt cá mà trườn lên.

Thân thể Tạ Cẩn Ca cứng đờ, lập tức giãy giụa dữ dội.

Chính trong lúc vùng vẫy, tay hắn vô tình sượt qua móng tay sắc bén của nhân ngư. Ngay tức thì, một vết cắt sâu hiện ra, máu đỏ tươi chảy ra không ngừng, mùi máu loang nhanh trong không khí.

Động tác của nhân ngư khựng lại.

Hắn nhìn Tạ Cẩn Ca vài giây, rồi cúi mắt xuống vết thương trên tay hắn.

Sau cùng, nhân ngư buông người, rời khỏi sau lưng hắn, nghiêng mình nằm xuống cạnh hắn.

Nửa th*n d*** vẫn ngâm trong biển, nửa thân trên chống bằng một tay, còn tay kia nắm chặt lấy bàn tay bị thương của Tạ Cẩn Ca.

Đôi tay Tạ Cẩn Ca trắng nõn, thon dài, xương cốt rõ ràng. Móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, đầu ngón trơn bóng như ngọc.

Da hắn mang sắc trắng lạnh, lòng bàn tay hơi chai vì công việc trong phòng thí nghiệm, nhưng mu bàn tay lại mịn màng tinh tế.

Vết xước do móng tay nhân ngư gây ra ở mu bàn tay và đầu ngón trỏ trông khá sâu. Máu đỏ nổi bật trên nền da trắng trong suốt.

Đỏ và trắng hòa quyện – tựa như đóa sen đỏ nở rộ giữa đất trời băng tuyết.

Trong mắt nhân ngư, khung cảnh ấy lại mang một vẻ đẹp đầy tàn nhẫn.

Hắn siết chặt bàn tay ấy, hơi dùng lực ấn quanh miệng vết thương. Máu lập tức chảy nhanh hơn.

Đau đớn khiến Tạ Cẩn Ca chau mày, nhưng hắn tuyệt nhiên không bật ra tiếng nào.

“Cẩn Ca…”

Nhân ngư ngước nhìn hắn, ngừng động tác, chăm chú đối diện ánh mắt hắn. Giọng nói khàn trầm gọi tên hắn, mang theo cảm xúc chân thành khó tả, giống như nhân loại dịu dàng gọi tên người mình yêu.

Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ khí chất của nhân ngư trở nên dịu ngoan, dường như vô hại.

Nhưng Tạ Cẩn Ca lại càng cảnh giác hơn, chứ không hề thả lỏng.

Hắn hiểu rõ, bản thân lúc này không thể chống lại nhân ngư mạnh mẽ trước mặt.

Tạm thời, hắn đành giấu đi sát ý, chỉ lạnh lùng nhìn nhân ngư, ánh mắt sắc bén như dao.

Sức mạnh con người không nằm ở vũ lực, mà ở trí tuệ – thứ đã tạo ra vô số vũ khí hủy diệt. Chỉ cần chờ đúng thời cơ, hắn nhất định sẽ bắt nhân ngư phải trả giá đắt.

Ánh mắt ấy khiến nhân ngư hơi ngừng lại, rồi lại bật cười khẽ.

Hắn dường như rất thích cười. Mỗi nụ cười đều mạnh mẽ, toát ra cảm xúc mãnh liệt. Khuôn mặt vốn anh tuấn của hắn, khi cười lại càng đẹp đến kinh diễm.

Nhưng nụ cười ấy không hề ấm áp như ánh mặt trời. Nó vừa ngây thơ, vừa tàn nhẫn, ẩn chứa nguy hiểm khó lường.

Nhân ngư thu lại ánh nhìn, cúi đầu ngắm vết thương trên tay Tạ Cẩn Ca.

Chỉ sau hai giây, hắn đưa bàn tay ấy lên môi mình, thè lưỡi l**m nhẹ dòng máu đang chảy.

Ánh mắt chuyên chú. Động tác dịu dàng.

Giống như một loài chim săn đang chăm sóc vết thương cho bạn đời bị thương của mình.