Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 177:
- Quân Tử Sinh -
Nàng không cho Đoạn Linh vào thư trai, đơn giản chỉ vì trong đó có Tạ Thanh Hạc. Kim An Tại hiểu rõ ý nàng, gật đầu nói: “Ra là vậy, Đoạn đại nhân cứ vào đi.”
Lâm Thính nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt đưa điên cuồng, đầy lo lắng. Tạ Thanh Hạc thì phải làm sao?
Kim An Tại chỉ khẽ chớp mắt, vẻ mặt bình thản như không. Ta biết ngươi lo lắng, nhưng càng cố tình giấu giếm lại càng khiến hắn sinh nghi. Cách tốt nhất để dập tắt sự nghi ngờ là cứ để hắn vào.
Lâm Thính làm vẻ mặt khó coi: Biết là hắn sẽ nghi ngờ, nhưng ngươi để hắn vào cũng đâu phải thượng sách! Tạ Thanh Hạc là người sống sờ sờ, lại còn là đối tượng truy nã gắt gao của Cẩm Y Vệ, hắn phát hiện ra thì làm sao? Cho dù Tạ Thanh Hạc có trốn đi, với thính lực nhạy bén của Đoạn Linh, chỉ cần đến gần là sẽ nghe thấy hơi thở của hắn thôi!
Đoạn Linh đứng cạnh đó, dõi theo những cử chỉ liếc mắt đưa tình đầy ẩn ý của hai người. Khóe môi hắn cong lên, nụ cười càng thêm sâu.
Kim An Tại không tiếp tục đối đáp bằng mắt với Lâm Thính nữa, xoay người bước vào trong. Lâm Thính chỉ còn cách nghiến răng đồng ý: “Mời Đoạn đại nhân.”
Đoạn Linh vẫn giữ nụ cười trên môi, điềm đạm hỏi: “Lúc nãy nghe nàng nói đang vội về phủ, sao giờ lại nán lại đây?”
Lâm Thính mặt dày đáp: “Ta sợ hắn tiếp đón không chu toàn, vẫn là ta tự mình dẫn ngươi ghé xem thư trai thì hơn. Chuyện ở trong phủ cũng không đến nỗi gấp gáp như vậy.” Nàng nói thế, nhưng trong lòng chỉ lo Kim An Tại ứng phó không được, để Đoạn Linh phát hiện ra tung tích của Tạ Thanh Hạc.
Ánh mắt hắn lướt qua bàn tay nàng đang nắm lấy tay nắm cửa. Lòng bàn tay úp xuống, năm ngón tay thon dài, đầu ngón tay tinh tế để lộ một vệt đỏ tươi như được mài ra. Hắn khẽ liếc nhìn rồi dời đi.
“Vậy thì vất vả cho Lâm thất cô nương rồi.”
“Không vất vả,” nàng nhanh nhảu đáp, “chỉ là về phủ trễ một chút thôi, đâu có đáng gì.”
Đoạn Linh lướt qua nàng, thong thả bước vào trong. Hắn đưa mắt nhìn những chồng sách được bày trên giá, hỏi: “Vì sao nàng lại chọn mở thư trai ở nơi hẻo lánh như vậy?”
Nơi này vắng vẻ, hiếm người qua lại. Người bình thường sẽ chẳng chọn nơi này để buôn bán, trừ phi mục đích của việc mở thư trai không phải là để kiếm tiền. Lâm Thính hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, trong lòng nàng giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Nàng tùy cơ ứng biến: “Thật ra, ta mở thư trai này cũng không phải để kiếm bạc.”
Đoạn Linh nhớ lại chiếc mặt dây chuyền hình Thần Tài bằng vàng mà nàng luôn mang theo bên mình, còn cả việc nàng từng bắt hắn đưa năm trăm lượng bạc để mua thuốc bổ, rồi sau đó lại chẳng thấy nàng mua món nào. Hắn mỉm cười: “Không phải để kiếm bạc sao? Ta nhớ nguyện vọng của nàng là ‘phát đại tài’ kia mà. Lần trước ở lễ hội đèn lồng, nàng thề thốt với hoa đăng cũng là nguyện vọng ấy.”
Lâm Thính nghiêm túc biện bạch: “Đời người mà, sao có thể chỉ có một nguyện vọng. Có được một nhà thư trai của riêng mình là nguyện vọng thuở bé của ta, còn ‘phát đại tài’ lại là nguyện vọng của hiện tại.”
“Nàng nói cũng có lý lắm.”
Nàng vội đổi sang chuyện khác: “Lát nữa ngươi có nhìn trúng quyển nào, ta sẽ tặng ngươi một quyển.”
Đoạn Linh khẽ cong mắt, dường như không để ý hỏi: “Bình thường thư trai chỉ có một mình cô nương và Kim công tử thôi sao?”
Lâm Thính không lập tức trả lời. Nàng im lặng suy nghĩ, liệu có phải hắn đã nghe thấy tiếng thở của Tạ Thanh Hạc nên mới hỏi câu này không? Nàng sợ để lộ sơ hở, đành vờ trả lời một cách tự nhiên: “Không, còn có một người nữa.”
“Một người nữa?”
“Hắn là bằng hữu của Kim An Tại, vừa vào kinh thì đến nương nhờ. Hắn không có chỗ ở, ta bèn cho hắn ở cùng Kim An Tại. Dù sao thư trai cũng không có khách khứa, để không cũng uổng.”
Hắn yên lặng lắng nghe, rồi thản nhiên khen nàng một câu: “Lâm thất cô nương thật nhân hậu.”
Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, cố tìm xem Tạ Thanh Hạc đang trốn ở đâu để che giấu cho hắn. “Mọi người là bằng hữu, giúp đỡ nhau là lẽ thường tình mà.”
Đoạn Linh khẽ nhúc nhích vành tai. “Bằng hữu của Kim công tử ở đâu? Ta vào đây cũng đã được một lúc, sao vẫn chưa thấy hắn? Hắn ra ngoài rồi sao?”
“Hắn…”
“Hắn ở đây,” Kim An Tại từ sân sau bước ra cùng một người khác. Giọng hắn không hề tỏ ra chút bối rối nào. “Đoạn đại nhân muốn gặp bằng hữu của ta sao?”
Lâm Thính vội quay đầu lại, phát hiện Tạ Thanh Hạc đã đeo một chiếc mặt nạ xấu xí. Hắn còn thay một bộ y phục màu đen bó eo, tay áo được bó chặt, bên hông còn đeo một con dao găm, trông không giống công tử thế gia mà giống một người giang hồ. Kim An Tại vốn mang thân phận là người giang hồ, nên có một bằng hữu như vậy cũng là lẽ thường.