Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 178:
- Quân Tử Sinh -
Đoạn Linh bình tĩnh nói: “Ta đâu có ý định gặp bằng hữu của Kim công tử. Chẳng qua ta nghe thấy hơi thở của người thứ tư trong thư trai, muốn xác nhận xem đó là bằng hữu của ngươi hay kẻ gian thôi.”
Ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua khuôn mặt bị che khuất của Tạ Thanh Hạc. Hắn cong môi cười: “Bằng hữu của Kim công tử cũng thích đeo mặt nạ sao?”
Lâm Thính ho khan vài tiếng, vội vàng giải thích: “Kim An Tại vì lớn lên xấu xí nên mới phải đeo mặt nạ. Còn hắn… hắn trước kia hành tẩu giang hồ đã đắc tội với nhiều người, đi đâu cũng có kẻ thù. Hắn đeo mặt nạ để tránh bị người ta nhận ra.”
Tạ Thanh Hạc không lên tiếng, chỉ gật đầu tỏ ý đồng tình với lời nói của nàng.
Đoạn Linh tiến lên một bước. “Khắp nơi đều là kẻ thù, quả thật rất nguy hiểm. Xin hỏi vị công tử đây tên là gì? Ta vẫn luôn muốn được kết giao với những người trong giang hồ. Ta không để ý đến quá khứ của họ đâu. Mới cách đây không lâu, ta còn nhờ Lâm thất cô nương dẫn ta đến gặp Kim công tử đấy thôi.”
Lâm Thính đột nhiên nhanh trí: “Hắn tên là Thẩm Kiếm Quy, hắn bị câm.” Đoạn Linh từng nhận lệnh đi bắt Tạ Thanh Hạc, nhất định đã nghe qua giọng của hắn, vậy nên Tạ Thanh Hạc tốt nhất đừng mở miệng.
Tạ Thanh Hạc nhìn hai người, gật đầu lần nữa, ngầm xác nhận những gì nàng nói là đúng.
Đoạn Linh tiến thêm hai bước, thanh đao Tú Xuân bên hông hắn khẽ cọ vào giá sách. “Thì ra Thẩm công tử không nói được, là ta thất lễ rồi.”
Tạ Thanh Hạc vẫy vẫy tay.
Lâm Thính nhanh chóng chắn vào giữa hai người, ngắt lời: “Thôi không nói chuyện này nữa. Đoạn đại nhân không phải muốn tham quan thư trai sao? Trên lầu còn không ít sách hay đấy, để ta dẫn ngươi lên xem.”
Nàng không dám để Kim An Tại đưa Tạ Thanh Hạc ra ngoài. Bởi vì trên đường thường có quan binh tuần tra, nếu họ gặp người khả nghi sẽ yêu cầu họ gỡ mặt nạ ra. Kim An Tại thì không sao, tuy là hoàng tử tiền triều nhưng ít người biết mặt. Tạ Thanh Hạc thì khác. Lệnh truy nã dán đầy đường, trên đó còn có cả họa đồ. Chỉ cần không mù, ai nhìn thấy cũng sẽ nhận ra hắn ngay.
Lâm Thính nắm lấy cổ tay Đoạn Linh, kéo hắn lên lầu: “Ta nghĩ sách trên lầu sẽ thích hợp với ngươi hơn.” Mau chóng xem xong rồi nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt của cả ba người không hẹn mà cùng đổ dồn về cánh tay nàng đang tự nhiên nắm lấy cổ tay hắn. Kim An Tại nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ. Tạ Thanh Hạc lộ vẻ hoài nghi, rốt cuộc nàng và Đoạn Linh có quan hệ gì? Theo hắn biết, Đoạn Linh nhìn như ôn hòa nhưng lại là người đề phòng cao độ. Ở trong ngục, hắn giống như một ác quỷ, sao có thể dễ dàng để người khác chạm vào?
Đoạn Linh cúi mắt, đứng bất động.
Lâm Thính thấy hắn không nhúc nhích liền quay đầu lại, phát hiện cả ba người đều đang nhìn chằm chằm vào tay nàng. Nàng vội vàng buông ra, giả vờ như không có gì xảy ra: “Sao ngươi không đi theo ta lên lầu?”
Đoạn Linh xoay cổ tay vừa bị nàng nắm, cúi đầu nhìn, không biết có phải bị nàng nắm quá chặt hay không. “Ta vẫn còn một chuyện muốn hỏi Thẩm công tử.”
Lâm Thính giữ vẻ mặt bình tĩnh, thay Tạ Thanh Hạc hỏi: “Ngươi muốn hỏi gì?”
Ánh nến trong thư trai đã tắt từ trước khi Đoạn Linh bước vào. Trong không gian mờ ảo, hắn nhìn thẳng Tạ Thanh Hạc: “Thẩm công tử, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi phải không? Tuy không thể nhìn thấy mặt ngươi, nhưng ta cảm giác ngươi rất giống một… cố nhân mà ta quen biết.”
Tim Lâm Thính đập mạnh, vô cùng căng thẳng: “Không thể nào! Thẩm công tử mới đến kinh thành chưa được bao lâu, cũng không hay ra ngoài. Sao Đoạn đại nhân có thể gặp qua hắn được?”
Đoạn Linh nhướng mày nhìn nàng: “Cho nên ta mới nói là ‘cảm giác giống như’ chứ không phải ‘chắc chắn là’.”
Kim An Tại tùy ý kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, lưng tựa vào giá sách, thản nhiên nói: “Gặp qua cũng chẳng có gì lạ, dù sao trước kia hắn cũng đi khắp giang hồ mà.”
“Kim công tử nói chí phải,” Đoạn Linh cười nhạt, không nhìn Tạ Thanh Hạc nữa. Hắn cất bước về phía cầu thang gỗ, vén vạt áo, bước lên từng bậc.
Lâm Thính đi trước dẫn đường.
Sau khi hai người lên lầu, Tạ Thanh Hạc không quay về sân sau. Hắn biết Đoạn Linh trời sinh đa nghi, ngươi càng trốn, hắn càng nghi ngờ. Dù sao hôm nay cũng đã gặp mặt với cái mặt nạ này rồi, ứng phó thêm một lúc nữa cũng chẳng sao.
Trên lầu, Lâm Thính cố gắng giới thiệu thư trai với Đoạn Linh một cách nhanh nhất có thể, rồi lại kéo hắn xuống lầu. Nàng giả bộ vô tư hỏi: “Ngươi có muốn xem sân sau không? Sân sau ta có nuôi mấy con gà và một con ch.ó đấy.”
Đoạn Linh cười đáp: “Được chứ.”
Lâm Thính trong lòng thầm than: Ta chỉ nói vậy cho có, ngờ đâu hắn lại muốn xem thật. Thôi vậy, Tạ Thanh Hạc hắn còn đã gặp rồi, một cái sân sau thì có gì mà không được.
Kim An Tại ngồi bên giá sách đầu tiên, thờ ơ nhìn hai người từ trên lầu đi xuống, vén rèm bước vào sân sau. Tạ Thanh Hạc im lặng ngồi đối diện hắn, thất thần nhìn một cuốn sách.
Nhìn thấy Đoạn Linh, hắn lại nhớ về ngày Tạ gia bị khám xét. Một đám Cẩm Y Vệ xông vào vây kín tất cả người trong nhà. Bất chấp lời giải thích của họ, chúng vẫn giải tất cả vào đại lao. Đàn ông thì xét xử rồi c.h.é.m đầu, phụ nữ thì bị đưa vào Giáo Phường Tư, nửa đời sau phải làm nô tỳ.
Người dẫn đám Cẩm Y Vệ đến không phải là Đoạn Linh, mà là một Chỉ huy Đồng tri khác. Đoạn Linh chỉ phụng mệnh đến bắt hắn sau đó. Nhưng dù là Cẩm Y Vệ nào đến thì kết cục cũng vậy. Bọn họ nghe lệnh từ Hoàng đế, mọi hành động đều do Hoàng đế sắp xếp. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Tạ Thanh Hạc sẽ không bao giờ quên cảm giác bất lực, tuyệt vọng ngày hôm đó. Không một ai có thể giúp được họ. Tạ gia ba đời làm tướng, các huynh trưởng đều có chức tước trong quân, chỉ có hắn là được nuông chiều, không biết võ công. Vậy mà cuối cùng người sống sót lại là hắn, còn tất cả người nhà thì đều đã chết. Nghĩ đến đây, tay Tạ Thanh Hạc siết chặt. Hắn hận. Làm sao có thể không hận được?