Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 186:
- Quân Tử Sinh -
Lâm Thính cứng đờ. Sao lại có người hỏi vấn đề này nữa? Lẽ nào bàn tay nàng thật sự rất đỏ? Tại sao ai cũng để ý đến?
Lâm Thính dựa vào ánh nến nhìn kỹ, quả nhiên là rất rõ ràng. Da nàng vốn trắng, lòng bàn tay tuy hồng hào khỏe mạnh, nhưng đỏ như thế này thì không nhiều, trước kia nếu không bị nóng thì cũng là bị lạnh.
Nàng cố tình không nhớ lại chuyện ở Minh Nguyệt Lâu, nhẹ nhàng nói: “Không sao cả, chỉ là nắm một thứ gì đó quá lâu thôi.” Đào Chu đơn thuần, chắc chắn sẽ không nghĩ tới chuyện kia.
Đào Chu xót xa: “Có đau không?”
Lâm Thính vùi đầu vào gối mềm, không để Đào Chu thấy được vẻ mặt kỳ lạ của mình: “Không đau.” Không đau thì là thật, nhưng tê thì cũng là thật.
Đào Chu tiếp tục lau tóc giúp nàng: “Chuyện gấp mà tiểu thư nói là nắm cái thứ này sao?”
“Đừng nói chuyện đó nữa, dù sao chuyện cũng qua rồi.” Biểu cảm của Lâm Thính càng thêm kỳ quái, không muốn trả lời thêm vấn đề này.
Đào Chu không nhìn thấy biểu cảm của nàng: “Tiểu thư, hôm nay tiểu thư và Đoạn đại nhân nói gì trong nhã gian Minh Nguyệt Lâu vậy? Nô tỳ thấy hai người nói chuyện lâu lắm. Hắn có phải là nổi giận vì tiểu thư đi tìm tiểu quan không?”
Mưa càng lúc càng lớn, cửa sổ bị gió táp kêu lộp bộp. Lâm Thính ngẩng đầu lên.
“Ta chỉ muốn tìm hắn để kéo dài chút thời gian, tiện thể nghĩ xem làm thế nào để thuyết phục công chúa, tìm cách rời khỏi Minh Nguyệt Lâu… Mà khoan đã, sao ngươi lại nghĩ hắn sẽ giận vì ta tìm tiểu quan?”
Đoạn Linh làm sao có thể giận vì nàng tìm tiểu quan? Bọn họ đâu có phải loại quan hệ đó. Chẳng lẽ hắn lo lắng nàng sẽ “dạy hư” Đoạn Hinh Ninh? Nhưng cho dù là vậy, cũng nên là chán ghét, chứ không phải tức giận.
Lâm Thính nghiêm túc cân nhắc đến việc dẫn Đào Chu đi xem đại phu, xem đầu, Đào Chu vậy mà lại nói Đoạn Linh sẽ vì chuyện này mà tức giận.
Đào Chu đáp lại như chuyện hiển nhiên: “Đoạn đại nhân không phải thích tiểu thư sao? Hắn đã thích tiểu thư, chắc chắn sẽ ghen, sẽ giận khi tiểu thư đi tìm tiểu quan. Tiểu thư có thể nhân cơ hội đó làm nhục, rồi bỏ rơi hắn.”
“Đào Chu, sao ngươi lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy?” Lâm Thính ngồi dậy, đưa tay sờ trán Đào Chu để xem có sốt không, “Rõ ràng không bệnh, sao lại nói những lời hồ đồ thế này.”
Nàng buồn cười nói: “Đoạn Linh mà thích ta sao? Trừ phi mặt trời mọc từ hướng Tây!”
Đào Chu ủy khuất bĩu môi: “Nô tỳ không nói hồ đồ, nô tỳ chỉ là cảm thấy tiểu thư đã làm nhiều chuyện vì Đoạn đại nhân như vậy, hắn nhất định động lòng rồi.” Sau đó, thất cô nương có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch trả thù.
Lâm Thính cong tay gõ nhẹ trán nàng: “Ngươi nghĩ hay lắm, nhưng lần sau đừng nghĩ nữa.”
“Là nô tỳ đoán bừa, nô tỳ sai rồi.” Đào Chu bĩu môi. Đến giờ phút này, thất cô nương vẫn muốn giấu diếm kế hoạch trả thù Đoạn đại nhân với nàng. Thôi, cứ giả vờ không biết vậy.
Đào Chu lau khô tóc cho Lâm Thính, gấp gọn tấm vải đay: “Ngày kia là sinh nhật Phùng phu nhân. Đoạn gia tối nay đã sai người gửi thiệp mời, muốn mời tiểu thư đến. Tiểu thư sẽ đi, hay là như lần trước, từ chối và chỉ gửi lễ vật đi thôi?”
Nàng suy nghĩ hồi lâu: “Đi thôi.”
Lần này không phải là yến tiệc ngắm hoa gì cả, mà là sinh nhật Phùng phu nhân. Nàng là vãn bối, nên đi thì vẫn phải đi. Dù sao Phùng phu nhân không chỉ là mẫu thân của Đoạn Linh, mà còn là mẫu thân của Đoạn Hinh Ninh.
Lâm Thính rời khỏi sập La Hán, leo lên giường, kéo chăn che đến bụng: “Đã khuya rồi, ngươi cũng về nghỉ đi, không cần gác đêm đâu.”
“Vâng.” Đào Chu không làm phiền nàng nghỉ ngơi, buông rèm trướng rồi lui ra khỏi phòng trong.
Một lúc lâu sau, bên trong rướng trướng truyền ra tiếng sột soạt. Lâm Thính trằn trọc không ngủ được, nhắm mắt lại luôn cảm giác có gì đó ở trong lòng bàn tay, không thể dứt ra.
Điều khiến Lâm Thính khó quên nhất chính là phản ứng của Đoạn Linh trong nhã gian Minh Nguyệt Lâu. Hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt như tranh vẽ đỏ bừng. Đến cuối cùng, hắn khó có thể tự chủ mà hôn nàng, môi răng quấn quýt, triền miên câu hồn, hơi thở dồn dập.
Sau khi kết thúc, Đoạn Linh vùi đầu vào cổ nàng, hơi thở ẩm ướt phả tới.
Trước khi xuyên không, Lâm Thính không phải là một cô gái ngây thơ, nàng đã đọc rất nhiều truyện và xem không ít phim cấm trẻ em. Nhưng trực tiếp động chạm với một nam tử… vẫn là lần đầu tiên, khiến nàng có chút hoảng hốt.
Khi đêm khuya tĩnh mịch, Lâm Thính càng hoảng loạn. Nàng có cảm giác mình vẫn đang ở Minh Nguyệt Lâu, còn Đoạn Linh sau khi hôn xong vùi đầu vào cổ nàng th* d*c, hai tay siết chặt lấy eo nàng.
"Không được, không được, không thể nghĩ nữa, kỳ quái quá!" Nàng vỗ vỗ đầu mình.
Hàng ngày, Lâm Thính đã quen nhìn Đoạn Linh trong bộ y phục chỉnh tề. Chốc lát không thể thích nghi được với dáng vẻ đầu tóc rối bời, tr*n tr** và đầy vẻ nh*c d*c của hắn. Quá diễm lệ, mang lại cảm giác chấn động cực mạnh.
Đoạn Linh lúc đó giống như một vũng nước phản chiếu ánh mặt trời. Nhìn từ xa thì rực rỡ tuyệt đẹp, nhưng khi ngươi đến gần, hắn sẽ kéo ngươi vào. Lúc ấy, nước từ bốn phương tám hướng ập tới, quấn chặt lấy tay chân ngươi, rồi dìm chết ngươi, nuốt chửng cả thi cốt.
Quả nhiên, những người hoặc vật có độc thường có vẻ ngoài xinh đẹp, dùng để mê hoặc lòng người.