Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 187:
- Quân Tử Sinh -
Lâm Thính đạp chăn ra, ngồi dậy khỏi giường, đến bên bàn đọc sách. Dù sao cũng không ngủ được, đọc thoại bản có thể giúp nàng phân tâm.
Đọc đến nửa đêm, Lâm Thính buồn ngủ đến mức mí mắt cũng không mở ra được. Nàng định vứt thoại bản lên giường, nhưng ánh mắt liếc qua bàn trang điểm, thấy một chiếc kim bộ diêu nàng tháo ra vứt đó đang nằm yên lặng trên bàn.
Lâm Thính đi tới, cầm lấy chiếc kim bộ diêu hơi lạnh, những tua vàng rủ xuống đầu ngón tay.
Nàng lắc lắc chiếc bộ diêu, lắng nghe tiếng tua chạm vào vàng, tâm hồn lại bị h*m m**n kiếm tiền thôi thúc. Phải kiếm nhiều tiền để mua vàng! Vàng đẹp quá, còn đẹp hơn cả Đoạn Linh!
Nghĩ đến vàng, Lâm Thính ngay lập tức vứt chuyện ở Minh Nguyệt Lâu ra khỏi đầu. Nàng lôi chiếc rương nhỏ giấu dưới gầm giường ra, bắt đầu đếm bạc.
Sau đó, nàng ôm chiếc rương đầy tiền bạc, ngủ một giấc thật ngon, không còn mất ngủ nữa.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày sinh nhật Phùng phu nhân. Lâm Thính trang điểm sơ, mang theo Đào Chu đến Đoạn gia. Nàng đến gặp Phùng phu nhân trước, dâng lễ vật, rồi mới đi tìm Đoạn Hinh Ninh.
Phùng phu nhân muốn giữ Lâm Thính lại nói chuyện một lát, nhưng hôm nay khách khứa quá đông, có vài chuyện không tiện nói ra. Bà đành để nàng đi tìm Đoạn Hinh Ninh, dù sao thì nói chuyện sau cũng chưa muộn.
Đoạn Hinh Ninh thấy Lâm Thính đến thì không bất ngờ. Nàng đã nghe mẫu thân nói hôm nay sẽ mời Lâm Thính đến.
“Ta cảm thấy mẫu thân ta coi ngươi như con gái thứ hai của bà ấy vậy. Vài ngày trước, ta định viết thiệp mời ngươi đến, nhưng mẫu thân ta nói đã sai người gửi thiệp cho ngươi rồi, còn nhanh hơn cả ta.” Đoạn Hinh Ninh cười, lên tiếng chê trách.
Lâm Thính thầm nghĩ, đó là vì mẫu thân ngươi hiểu lầm ta và nhị ca ngươi “lưỡng tình tương duyệt”. Nàng giấu đi sự ngượng ngùng: “Vì ta là bạn thân của ngươi, nên Phùng phu nhân mới coi trọng ta như vậy.”
Đoạn Hinh Ninh ôm lấy nàng: “Không đâu, là vì ngươi quá tốt, mẫu thân ta cũng quý mến ngươi.”
Lâm Thính cầm một miếng bánh ngọt mềm ăn: “Ta vừa thấy Hạ thế tử ở cổng lớn, hôm nay hắn cũng đến chúc thọ Phùng phu nhân sao?”
Nhắc đến Hạ Tử Mặc, Đoạn Hinh Ninh lại e thẹn, diễn tả từ “tình đậu sơ khai” một cách vô cùng sinh động: “Ừ. Các thế gia đại tộc ở kinh thành đều sẽ phái người đến chúc thọ mẫu thân ta.”
Nói các thế gia đại tộc phái người đến chúc thọ Phùng phu nhân thì đúng, nhưng Thế An Hầu phủ có thể phái người khác đến, không nhất thiết phải là thế tử tự mình đến. Nhưng hắn vẫn đích thân đến.
Lâm Thính trong lòng biết rõ, trêu chọc nói: “Vậy ngươi trốn ở đây, không ra gặp hắn sao?”
Đoạn Hinh Ninh nắm tay nàng, ngượng ngùng nói: “Nhạc Duẫn, thật ra ta… ta bây giờ không biết nên đối mặt với Hạ thế tử thế nào.”
Lâm Thính nhướng mày: “Vì sao?”
Đoạn Hinh Ninh vẫy tay đuổi hết nô bộc đi, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi… đã từng thân mật với nam tử bao giờ chưa?”
“…” Vừa mới thân mật với Đoạn Linh hai ngày trước, Lâm Thính bị miếng bánh làm nghẹn, suýt thăng thiên tại chỗ. “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Chẳng lẽ trên người nàng còn dấu vết của việc thân mật với nam tử sao?
Thấy Lâm Thính nghẹn, Đoạn Hinh Ninh rót cho nàng một tách trà, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Ta thân mật với Hạ thế tử, cảm thấy rất kỳ quái, nên mới muốn hỏi ngươi. Là a hồ đồ rồi, ngươi đâu có người trong lòng, làm sao đã từng thân mật với nam tử…”
“Ngươi... ngươi cùng Hạ thế tử đã thân cận với nhau rồi sao? Hai người đã làm gì?”
Lâm Thính nắm lấy trọng điểm, gương mặt nàng hiện lên sự tò mò, gần như là buột miệng hỏi.
Đoạn Hinh Ninh nghe vậy, vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào nàng, vành tai đỏ bừng như gấc chín. Nàng lí nhí đáp: “Ngươi chớ có hỏi nữa, Hạ thế tử đã nói sau này sẽ đến Đoạn gia cầu hôn.”
Lâm Thính đại khái đã đoán được bọn họ đã làm gì, nàng im lặng hồi lâu, nhân tiện uống vài ngụm trà cho đỡ bối rối. Nàng biết trong nguyên tác, hai người họ sẽ sớm có một bước tiến mới trong mối quan hệ, nhưng khi nghe chính Đoạn Hinh Ninh kể lại, nàng vẫn cảm thấy có chút gì đó không chân thật.
“Từ bao giờ?”
“Mới mấy hôm trước thôi.”
Đoạn Hinh Ninh không dám kể quá chi tiết, dù sao tính cách nàng vẫn luôn e thẹn, dễ xấu hổ. Lâm Thính còn chưa kịp nói thêm gì thì ngoài cửa đã có người gõ, gọi hai nàng ra ngoài dùng bữa.
Yến tiệc mừng thọ của Phùng phu nhân náo nhiệt vô cùng, khách khứa tề tựu đông vui, lọt vào tầm mắt đều là những thân ảnh mặc y phục lộng lẫy. Ai nấy đều mang nụ cười tươi tắn, nói lời chúc mừng với Phùng phu nhân, không khó để thấy được Đoạn gia được trọng vọng đến mức nào tại kinh thành này.